Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Phần 30:

Tiêu Chiến đi loanh quanh trong trường quay, trên tay cầm một hộp trái cây. Cũng chẳng phải anh ấy đột nhiên muốn vận động, chỉ là đang cố gắng đốt cháy calo, tiêu hao năng lượng mà thôi. Lúc đi ngang qua chỗ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tiện tay cầm nĩa đút chuối cho cậu.

Vương Nhất Bác nhíu mày, giơ tay ngăn cản :" Chậc."

"Cậu chủ nhỏ của tôi lại cáu giận gì thế." Tiêu Chiến kiên trì để nĩa lại sát môi đối phương, thực ra anh rất thích nhìn Vương Nhất Bác xù lông lên với mình, cảm giác vô cùng thú vị. Nhưng anh cũng rất sợ khi Vương Nhất Bác giận dữ thật sự. Người đàn ông thoáng nhìn thấy thanh niên đang mở khung trò chuyện Wechat, cậu vừa lúc chạm vào hình đại diện để xem rõ vòng kết nối bạn bè.

"Ai vậy?"

"Một người bạn". Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến tới gần mới nhấp xem danh sách bạn bè người kia.

"Bạn? Thế em quan tâm vòng quan hệ của người ta làm gì?" Tiêu Chiến đứng cạnh Vương Nhất Bác, hừ lạnh một tiếng :" À ha, cậu chủ xem em gái nào thì đâu liên quan đến anh chứ, anh cũng chỉ là một người chồng cũ vừa lớn tuổi còn sinh con rồi, còn phiền phức nữa. Thôi anh sao dám quản em đây."

Vương Nhất Bác thờ ơ.

Tiêu Chiến giận dữ muốn chết, anh lập tức dạng chân ngồi lên đùi thanh niên :" Để anh xem! Anh phải xem xem cả hai nói chuyện gì với nhau!"

Vương Nhất Bác đâu ngờ Tiêu Chiến dám lớn mật đến vậy, giữa phim trường, giữa bao người.

"Anh nổi điên cái gì!"

Tiêu Chiến giả vờ khóc :" Anh không quan tâm, anh muốn xem~ xin em đó, cho anh xem đi huhuhu..." Nước mắt anh nhạy hơn cả thời tiết, nói đến là đến.

Lại còn không phải kiểu khóc to ầm ĩ, anh chỉ thút thít rơi lệ.

"Tránh ra."

"Không." Tiêu Chiến cúi đầu, đôi mắt ướt đẫm.

Vì có nhiều người đang làm việc xung quanh nên Vương Nhất Bác cũng chẳng thể đẩy đối phương ra, cậu bất đắc dĩ đầu hàng, đưa điện thoại cho Tiêu Chiến :" Đây."

Tiêu Chiến nín khóc mỉm cười, nhận máy từ tay thanh niên.

Lịch sử trò chuyện đều rất bình thường, người kia chỉ hỏi Vương Nhất Bác có thể kết nối cho cô ấy với người thường phụ trách viết lời bài hát cho cậu hay không.

Nhưng trực giác của Tiêu Chiến cảnh tỉnh anh rằng, omega kia không đơn giản như thế :" Hai người quen nhau từ bao giờ?"

Vương Nhất Bác im lặng.

Tên trong danh bạ của Vương Nhất Bác đều được lưu bằng tên thật, trừ khi cậu quá bị ấn tượng với một biệt danh của đối phương, tới mức nếu dùng tên thật tìm kiếm sẽ không ra được thì mới lưu nickname. Tiêu Chiến lặng lẽ nhớ tên omega này, sau đó trả điện thoại lại cho Vương Nhất Bác.

"Anh không thích việc xem các thông tin cá nhân của người khác." Tiêu Chiến nhẹ nhàng vỗ mặt mình :" Vả miệng nhé."

Vương Nhất Bác giận đến nghiến răng, cậu tét vào mông anh :" Cút đi."

Tiêu Chiến ôm mông, uỷ khuất đứng sang một bên, qua hồi lâu lại cầm nĩa chọc hoa quả :" Cậu chủ, ăn không?"

"Anh ngứa đòn hả? Hay lắm à?"

Tiêu Chiến lại hỏi :" Ăn dưa hấu không?"

Vương Nhất Bác: "..."

"Ăn nha."

Vương Nhất Bác tức giận nở nụ cười :" Anh quỳ xuống đút cho tôi đi."

Tiêu Chiến kinh ngạc há hốc mồm, cặp răng thỏ đáng yêu lồ lộ :" Anh nghĩ chúng ta không nên chơi mấy trò đó ở bên ngoài, để về nhà nhé."

Vương Nhất Bác mệt mỏi đến nỗi chẳng thể cười nổi nữa, nếu cậu không thích Tiêu Chiến thì khó có thể phủ nhận rằng anh ấy quả là một người tình lý tưởng.

Khi rảnh, Toả Nhi liền dành thời gian đến thăm hai ba ba, Tiêu Chiến cũng thường trò chuyện với bé qua điện thoại. Khi này, Tiêu Chiến đang gọi video call cho Toả Toả, vừa lúc có một diễn viên trang điểm đặc biệt đi ngang qua. Quần áo đối phương rách tươm, dính đầy máu giả, khuôn mặt trắng xanh rất đáng sợ, đến nhân viên cùng phim trường còn thường bị giật mình nếu bắt gặp bất thình lình.

Nhưng quả nhiên Toả Toả là hội tụ những ưu điểm của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, bé chẳng tỏ vẻ sợ hãi chút nào.

Tiêu Chiến hỏi con :" Con không sợ sao?"

Toả Toả nghịch cây mascara trên tay :" Là người đóng giả thôi mà."

Vẻ mặt nghiêm túc của nhóc khiến Tiêu Chiến cứng họng.

Đúng rồi ha.

Toả Nhi hỏi Vương Nhất Bác có ở đó không, dường như bé luôn lo rằng ba nhỏ sẽ bị ba lớn bắt nạt và xua đuổi.

"Con nói xem, ai là người sinh ra con thế, ba còn chưa nói được mấy câu, con đã đòi tìm ba ba khác rồi." Tiêu Chiến bĩu môi.

Toả Toả chu mỏ thơm lên màn hình di động một cái :" Yêu ma mi."

Phương thức dỗ người này chắc chắn được di truyền từ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nói vài câu với Toả Nhi, Tiêu Chiến ngồi bên nhìn. Bầu không khí thật hài hoà.

Bây giờ đã hết giờ nghỉ, cả hai người phải chuẩn bị cho các cảnh quay tiếp theo nên đành cúp điện thoại.

Tiêu Chiến cầm di động, trầm tư một lát mới mở lời :" Em có thấy Toả Nhi đã thay đổi rồi không? Hình như con đang cố gắng kết nối chúng ta lại với nhau."

Đứa trẻ mới bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà bắt buộc phải trưởng thành, nó chỉ đang muốn duy trì hoà bình cho gia đình nhỏ của nó.

"Uh'm." Vương Nhất Bác cũng lo Toả Nhi sẽ buồn khóc ở nơi mà cậu và Tiêu Chiến không thấy, không biết.

"Cứ tiếp tục như thế, Toả Nhi có hình thành tính nhát gan, sợ mích lòng không?" Tiêu Chiến cau mày. Nói chưa từng tự trách là giả, dù gì anh cũng là người sinh ra Toả Toả, anh không thương thì ai thương con chứ?

Vương Nhất Bác im lặng, cậu gãi lông mày, bầu không khí chìm nghỉm, đầy áp lực. Cậu đang nghĩ xem bản thân có thể làm gì cho con. Nhưng cả hai đều hiểu rõ một điều, nhiều khi sự việc đã làm, kết quả đã hình thành, thì khó lòng bù đắp được cho về như ban đầu.

Tuy Toả Toả không sợ "Zombie" nhưng có rất nhiều diễn viên nhí khác không mạnh dạn vậy, nên mấy cảnh khóc đều chân thật đến chẳng thể thật hơn được nữa, mấy bé là bị doạ cho khóc thật. Tiêu Chiến ôm một bé gái, vừa dỗ dành vừa đánh lạc hướng bằng thanh socola nhỏ.

Diễn viên nhí mới tầm năm, sáu tuổi, khóc nhìn mà thương, Tiêu Chiến nhìn còn cảm thấy đau lòng, sao cha mẹ nỡ để bé quay những cảnh quay rùng rợn nặng nề vậy chứ? Lỡ để lại bóng ma tâm lý thì sao?

Toả Nhi của họ là bé trai, Tiêu Chiến còn chẳng cho con đến trường quay thăm. Người nhát gan mà đến đây, khéo còn lên cơn đau tim được.

Tiêu Chiến dỗ bé gái, cả hai đều nhìn về một phương trời vô định phía xa, ngẩn người.

Bây giờ đang quay phân cảnh của Vương Nhất Bác.

Họ cần chờ thêm một lúc nữa.

Tuy các vai diễn, các nhân vật của Tiêu Chiến khá đa dạng, và phong cách của anh trên phim trường luôn thay đổi, nhưng chỉ cần có một con vật nhỏ, hoặc một đứa trẻ ở trong vòng tay anh, 'từ trường' xung quanh người đàn ông này lại trở nên thu hút hơn bao giờ hết, dường như cả cơ thể anh đều được bao bọc bởi một tấm kính lọc ấm áp, dịu dàng và ôn nhu.

Sẽ chẳng ai tin rằng người như thế lại là một tên cặn bã, một 'tra nam'

Phân cảnh tiếp theo, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đối diễn.

Một điểm cứu trợ khác đang chứa chấp người bị nhiễm bệnh vì một vài lí do cá nhân, bọn họ giấu kín chuyện này, cho đến khi những người nhiễm bệnh biến thành zombie.

Điểm cứu trợ thất thủ, lúc này lực lượng vũ trang của căn cứ đã hoàn toàn tan rã.

Đội Vương Nhất Bác phụ trách bọc đường để mọi người rút lui.

Tiêu Chiến ôm bé gái nhỏ, vội vàng chạy, quần áo anh nhiếm đầy vết máu, dưới ánh đèn xanh lạnh lẽo, người đàn ông ấy trông thật yếu ớt, thật dễ tổn thương.

Bé gái khóc lớn gọi anh trai. Hai anh em chỉ hơn kém nhau hai tuổi, anh trai bị nhiễm bệnh, bị kéo vào bầy zombie, người mẹ ngất xỉu đã được đưa vào xe tải. Tiêu Chiến ôm bé, trước khi rời đi, anh liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái.

Ánh mắt ấy bao hàm sự lưu luyến và tin tưởng, giữa cơn tuyệt vọng của ngày tận thế... Vương Nhất Bác giơ súng lên :" Đi mau."

Ai cũng không biết liệu đây có phải lần cuối cùng chúng ta thấy mặt?

Nhưng chỉ có vậy, thời gian quá gấp rút.

Đây chính là điểm đặc biệt của bộ phim này, không có yếu tố giật gân, không có những phân cảnh tương tác trao nhận tình cảm. Trần Vũ và Cố Nguỵ đều hiểu rằng người yêu của họ đều có thể hi sinh bất cứ khi nào vì người khác. Tất cả những gì cả hai làm được chỉ là cố gắng hết sức bảo vệ mọi người, và nếu may mắn mỉm cười, họ còn có thể gặp lại nhau, vào một bình minh của ngày mai.

Cảnh này hoàn thành chỉ trong một lần quay, đạo diễn xem đi xem lại để chắc chắn rằng đây chính là điều mà ông muốn. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng đến xem phân cảnh ấy. Kỳ thật hai người đều có phần thảng thốt, bọn họ dường như nhìn thấy bản thân ở Trần Vũ và Cố Nguỵ, đó không còn là những nhân vật sống trong từng con chữ, mà là hai linh hồn được tách ra từ chính họ.

Tiêu Chiến nửa đùa nửa thật nói :" Em xem đi, ánh mắt anh nhìn em chứa đựng bao nhiêu yêu thương chứ."

"Anh thật chuyên nghiệp."

Diễn việc yêu tôi, trừ trước đến nay anh luôn rất tròn vai.

*** Lời người editor: Thương Nhất Bác quá, anh Chiến mau nhìn nhận lại trái tim đi. Khóc tiếng meo meo.


         31

Kẻ đứng đằng sau tạo ra càng thêm nhiều chủng zombie, virus zombie hoàn toàn mất khống chế, tuyến phòng thủ của thành phố nhanh chóng sụp đổ. Lãnh đạo phía trên quyết định tập trung quân đội phòng thủ ở sân ga, bảo vệ người dân lên tàu và di chuyển đến khu vực an toàn khác.

Hai ngày nay, các cảnh quay mà Vương Nhất Bác phải thực hiện đều xoay quanh đoạn cốt truyện này. Là người yêu của Trần Vũ, sau khi biết chuyện, Cố Nguỵ cũng chẳng thể làm gì mà chỉ đành nhìn người kia rời đi, đôi mắt đỏ ngầu.

May mắn thay, mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, 'tường lửa' được thiết lập thành công, người dân đã có cơ hội trốn thoát.

Rút kinh nghiệm từ hậu quả những lần che giấu người bệnh trước đây, lần này, người muốn vào căn cứ nhất định phải xác minh danh tính mới được chấp thuận. Cuối hè, đầu thu, nhiệt độ vừa phải, biện pháp tối ưu nhất có thể làm hiện tại chính là cởi toàn bộ quần áo xem đối phương có vết cắn của zombie hay không.

Một cái lều vuông nhỏ được dựng trên nền đất bằng phẳng lối vào nhà ga, từng người từng người tiến hành kiểm tra.

Có rất nhiều cái lều như vậy, bên trong đa phần là các y bác sĩ, thê nên hiệu suất xác minh khá cao.

Nét mệt mỏi do không ngủ không nghỉ mấy ngày có thể diễn được, nhưng đôi mắt tràn đầy tơ máu thì không thể nguỵ tạo, thế nên mấy ngày nay Tiêu Chiến đều thức khuya thật. Mỗi khi cảnh quay bắt đầu, anh lập tức tiến vào trạng thái căng thẳng của nhân vật.

Tiêu Chiến không còn là Tiêu Chiến, Tiêu Chiến là Cố Nguỵ.

Anh đốc thúc mọi người vào xác minh.

"Người kế tiếp?" Vị bác sĩ trẻ nghe tình nguyện viên phụ trách duy trì trật tự ở bên ngoài đang lời qua tiếng lại với một người đàn ông khác, bèn đi ra xem xét tình hình.

Người đàn ông vừa thấy Cố Nguỵ liền càng kích động, hắn túm lấy cổ áo anh, vung nắm đấm như muốn đánh người :" Tao mặc kệ mày có kiểm tra hay không, để tao vào!"

Cảm xúc quá khích như vậy, không bài trừ khả năng đối phương bị cắn và có vết thương cảm nhiễm. Cố Nguỵ liếc tình nguyện viên một cái, chuẩn bị cùng hợp tác chế phục người đàn ông thì Trần Vũ đi tới.

Cậu chĩa thẳng sung vào đầu người đàn ông, lạnh lùng thốt :" Buông tay."

Người kia dù buông mà mồm vẫn buông lời chửi bới :" Cảnh sát thì giỏi lắm à? Cảnh sát thì có thể chĩa súng về phía người dân vô tội sao?"

Hay cho câu 'người dân vô tội."

Trần Vũ nhíu mày :"Trước sự sống và cái chết, hi vọng sống còn mới là thứ duy nhất tạo nên trật tự, những kẻ coi thường hi vọng sống của người khác, anh đoán xem chúng tôi sẽ xử trí những kẻ đó như thế nào?"

Người đàn ông đổ mồ hôi lạnh.

"Đi vào đi, tôi kiểm tra anh." Khẩu súng trên tay Trần Vũ dời xuống eo người đàn ông, đưa anh ta vào lều trong.

May mắn đối phương không phải người bị cảm nhiễm, chỉ là tính cách ngang ngược, ngạo mạn thôi. Có vài người luôn là như thế, luôn muốn thể hiện mình khác biệt so với đám đông xung quanh, dù trong bất cứ trường hợp nào.

Cuối cùng, kể cả Trần Vũ cũng phải tuân theo quy định, tiến vào xác minh. Cố Nguỵ đeo khẩu trang, đôi mắt sau lớp kính toát ra vài tia xấu hổ. Anh ho nhẹ một tiếng, tránh đi tầm nhìn của người kia.

Tất nhiên cả hai sẽ không lãng phí thời gian để tán tỉnh nhau, nhưng khi Trần Vũ cởi áo khoác và tháo cà vạt, cậu nhìn chằm chằm Cố Nguỵ, ánh mắt nóng cháy đến mức đạo diễn đứng sau máy quay còn phải bối rối.

Thậm chí còn chưa quay cảnh Vương Nhất Bác cởi áo, mới chỉ kéo cà vạt liền hô "Kết thúc."

Đến giờ, tiến trình bộ phim đều khá thuận lợi.

Cảnh quay cuối cùng trong lều đã hoàn thành, Tiêu Chiến mặc áo blouse trắng đứng đó, bản chất yêu mị lúc này hoàn toàn giải phóng, rõ ràng cả khuôn mặt đã bị khẩu trang che hết 2/3, nhưng anh vẫn có thể dùng ánh mắt để trêu trọc Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhập diễn nhanh, thoát vai cũng nhanh, cậu rũ mày, vẻ mặt lạnh lùng lãnh đạm.

Tiêu Chiến hơi cảm thấy mất hứng, anh cầm cặp kính viền tơ vàng ra đùa nghịch. Hai răng thỏ cắn về phía đầu kính, ánh mắt lại liếc hướng thanh niên, chẳng biết trong đầu đang có những suy nghĩ hư hỏng gì.

Nói thật, Vương Nhất Bác chưa bao giờ đáp lại, việc này khiến Tiêu Chiến thấy mọi thứ thật nhàm chán. Cho dù tái hôn thì anh cũng chỉ có tiếng mà không có miếng. Tiêu Chiến là người có nhu cầu tình d.ục thấp, sau thời gian đặc biệt kia, anh đã dần giảm số lần mời Vương Nhất Bác về phòng.

Hoặc nên đổi cách nói, Tiêu Chiến nhận ra rằng thái độ của Vương Nhất Bác sẽ không thay đổi dù họ có ngủ với nhau bao nhiêu lần đi chăng nữa, điều này khiến Tiêu Chiến bị đả kích, anh đã mất động lực để tiếp tục rồi.



         Phần 32

Đương nhiên thứ tự các cảnh quay không theo dòng thời gian của kịch bản được.

Đạo diễn đi đến nói về diễn biến cốt truyện :"Bối cảnh là sau tận thế, hoà bình được lập lại. Tình cảm giữa hai người dần biến mất, khi mà cuộc sống trôi qua quá bình đạm và nhạt nhẽo, gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều. Cả hai đều biết rõ một điều rằng người kia đã không còn yêu mình nữa, nhưng mà vẫn muốn làm gì đó để cứu vớt đoạn tình cảm này."

Tiêu Chiến gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Song Vương Nhất Bác lại cảm thấy khó lòng lí giải, tại sao khó khăn lắm mới có được hoà bình, mà tình yêu lại bị thời gian bào mòn đến tan biến?

Thực ra điều này hoàn toàn có thể hiểu được, bởi vì mối liên kết giữa hai người vốn không phải yêu, hoặc nói cách khác, 'hiệu ứng cầu treo' đã đánh lạc nhận thức bọn họ.

Cùng vào sinh ra tử, trải qua những khoảnh khắc tim đập thình thịch khiến đôi bên đều ảo tưởng bản thân 'yêu' người kia. Giờ đây khi không còn tìm thấy cảm giác đó nữa, họ trở nên mê mang, bối rối.

Như việc ăn hoa quả sau khi nếm kẹo bơ cứng, có lẽ miếng trái cây kia cũng ngọt, nhưng vì viên kẹo còn ngọt ngào hơn thế, nên chẳng thể cảm nhận nổi cái vị ngọt thanh của hoa quả nữa.

Chênh lệch ấy tựa sự khác biệt giữa sông và biển, làm sao chịu được đây?

Đã từng vượt qua những thời khắc rực rỡ, nào cam tâm cứ thế nhìn đối phương dần lãnh đạm với mình?

"Quan trọng là ... phải biểu hiện ra rằng hai cậu từng rất rất rất yêu nhau, nhưng giờ đây, cảm giác ấy biến mất, chỉ còn lại sự giãy giụa, cố lừa mình dối người để giữ lấy người kia. Nói chung là, kiểu gượng ép, xa vời ấy..." Đạo diễn lật kịch bản chỉ chỏ :" Nhìn đoạn này, thời gian đầu cả hai đã cãi nhau rất nhiều, sau cùng, chỉ còn sự mệt mỏi, im lặng, tê liệt."

Đúng vậy, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xem qua kịch bản. Hai nhân vật chính ban đầu đều cố gắng đẩy lỗi sai lên đầu đối phương, vì sao không còn thích em/anh nữa, là do em/anh chưa đủ tốt sao... Họ cho nhau những câu hỏi, đẩy ngược vấn đề về người kia...Thế còn anh/em? Anh/em vẫn còn yêu em/anh chứ?

Kết thúc luôn dừng lại ở quan hệ xác thịt.

Bởi vì cả hai bận đến mức không đủ thời gian để giải quyết nhu cầu sinh lý. Dù cho đang cãi nhau, hai người vẫn có thể làm tình, và cũng muốn thông qua con đường này khơi dậy đam mê của đối phương.

Thể xác vẫn gắn kết hoàn hảo, chỉ là tình cảm đã dần tàn phai.

Vương Nhất Bác gật đầu :" Oke."

Trước khi Tiêu Chiến đệ đơn ly hôn, cậu đã cảm nhận rõ không khí bình lặng lạnh lẽo giả tạo như vậy. Vương Nhất Bác từng nghi ngờ, lẽ nào tình cảm Tiêu Chiến giành cho mình cũng giống như hiệu ứng cầu treo kia. Sự kích thích khi quay phim cùng nhau, nhập tâm vào một nhân vật khác, một cuộc đời khác, sự kích thích từ người xung quanh, sự kích thích từ những cảm xúc hổ thẹn khi đối mặt Toả Toả. Phải chăng vì 'hiệu ứng cầu treo' ấy mà Tiêu Chiến muốn quay lại?

Hay là, những điều này chẳng liên quan, chỉ là do quá buồn chán, muốn chơi đùa phút chốc.

"Được rồi, 10 phút nữa bắt đầu, bên kia chuẩn bị thiết bị đi."

Phân cảnh lần này là khi Trần Vũ và Cố Nguỵ đã kết hôn, ở chung một nhà.

Tiêu Chiến đang kéo rèm, anh mới thay rèm sang màu xanh nhạt, nhìn căn phòng trông tươi sáng và sạch sẽ hơn nhiều. Vương Nhất Bác lại gần vòng ôm lấy Tiêu Chiến từ phía sau.

"Ngày mai em phải đi ra ngoài làm nhiệm vụ."

"Uh'm. Vừa lúc anh cũng có ca trực."

"Xin lỗi anh, mai là sinh nhật của anh mà em lại không thể ở bên."

"Sinh nhật thôi, không quan trọng." Tiêu Chiến cười đầy miễn cưỡng :" Được rồi, đừng tự trách nữa." Anh cụp mi nhìn vòng tay đang ôm eo mình, thở nhẹ :" Trần Vũ."

Đối phương dường như đã cảm nhận điều anh chuẩn bị nói.

"Anh nghĩ kĩ chưa? Nghĩ kĩ lại nói." Vương Nhất Bác cũng từng hỏi Tiêu Chiến như vậy, bây giờ, cậu dùng thân phận Trần Vũ, hỏi Cố Nguỵ câu tương tự.

"Anh nghĩ kĩ rồi, Trần Vũ, hai ta vẫn là..." Khả năng nhập diễn của Tiêu Chiến rất mạnh, khi anh đọc kịch bản đã cảm nhận sâu sắc sự bất lực từ nhân vật, họ từng cùng nhau trải qua sóng gió, lằn ranh sinh tử, có đắng cũng có cay, có chua cũng có ngọt, quá nhiều thứ, quá nhiều chuyện, từng tự nhủ dù thế nào cũng nhất quyết không buông tay nhau.

Nhưng mà... Kiên trì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Nước mắt rơi từng giọt, thấm ướt đôi bờ mi, giọng anh dần nức nở :" Chúng ta tách xa nhau một thời gian, cùng bình tĩnh nhìn lại, được không?"

Tay Vương Nhất Bác đang ôm chặt eo anh, bỗng trở nên vô lực, cậu nới lỏng từng chút, cố hôn lên môi người kia.

Tiêu Chiến quay mặt sang bên :" Đừng, đều thử qua, trong lòng em hiểu rõ mà."

Hầu kết thanh niên trầm xuống, cảm giác bật lực bủa vây, cậu nhìn chằm chằm vào góc mặt nghiêng của anh, sự đau đớn tựa hoá thành mũi tên, xuyên thủng màn hình, bắn thẳng vào tim người xem xung quanh. Hốc mắt Vương Nhất Bác đỏ au, cuối cùng, cậu rơi nước mắt.

Im lặng, sự im lặng kéo dài đến nghẹt thở.

Sau khi quay xong phân cảnh này, đạo diễn thở phào nhẹ nhõm.

Các biên kịch cũng phải có mặt để liên tục điều chỉnh tình tiết theo yêu cầu từ đạo diễn. Sau khi quan sát xong cảnh quay, họ cũng đều im lặng.

Một kịch bản thường không do một người hoàn thành, có người chịu trách nhiệm về cốt truyện chính, có người chịu trách nhiệm về mạch cảm xúc, cũng có người chịu trách nhiệm về tình tiết. Nhưng đây là lần duy nhất họ không tranh cãi sau khi xem phân đoạn quay.

Trong lòng mỗi người đều dâng lên nỗi niềm tiếc nuối, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến diễn giải những xúc cảm, những giằng xé nội tâm Trần Vũ, Cố Nguỵ quá chân thực, quá chạm đến trái tim rồi.

Tiêu Chiến khá thích quay những phân cảnh như thế này.

Phải nói rằng thực tế có rất nhiều người thích những cái kết hay câu chuyện bi thảm, có lẽ vì chặng đường trưởng thành và tình yêu của họ quá xuôi chèo mát mái. Thật may mắn làm sao khi không cần thực sự sống cuộc sống như thế mà vẫn trải nghiệm được những xúc cảm tiếc nuối, buồn tủi, đau khổ đó.

Một số thanh thiếu niên cũng bị ám ảnh và muốn có một mối tình BE (bad ending), bọn trẻ cho rằng tình yêu phải như vậy mới làm người nhớ mãi, điều này cho thấy : Loài người luôn thích theo đuổi những thứ mình chưa từng trải qua, không thể có được.

Vậy nên, việc các tiểu thuyết có cái kết buồn chiếm số lượng lớn trong thị trường văn thanh xuân vườn trường là điều dễ hiểu.

Ở chiều ngược lại, những người từng trải qua đau khổ thì luôn hướng về phía những câu chuyện đẹp, ngọt ngào.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác còn đắm chìm trong cảm xúc, chưa thể thoát ra được, anh tiến đến gần, ngón tay xoa xoa mu bàn tay đối phương.

Vương Nhất Bác lập tức rụt tay lại, cậu chỉ tiếc cho Trần Vũ, chứ không vì thế mà cùng Tiêu Chiến giẫm lên vết xe đổ.

Nhờ tham gia bộ phim này, Vương Nhất Bác càng quyết tâm sẽ không tái hôn với đối phương. Sự đau đớn, thống khổ đó, cậu không bao giờ muốn trải qua thêm một lần nào nữa. Cậu cũng tin chắc rằng Tiêu Chiến sẽ sớm cảm thấy nhàm chán và dừng lại thôi.

Song, Tiêu Chiến thì khác, khi nhìn thấy nét đau thương của Vương Nhất Bác, anh càng cảm thấy áy náy hơn, anh muốn bù đắp cho cậu, hơn nữa, anh còn muốn trở thành chúa cứu thế, kéo Vương Nhất Bác ra khỏi vũng bùn suy sụp do chính mình tạo nên ấy.

Ý nghĩ này chẳng những tệ hại mà còn thật đáng sợ.

Việc cố gắng thống trị cảm xúc của ai đó không phải là chuyện hay ho gì, nó chỉ cho thấy sự miệt thị đối phương, coi thường người khác, từ đáy lòng, anh luôn coi người ấy như món đồ chơi, và không có hai chữ mang tên ' bình đẳng'.

*** Lời từ editor bachhoanhumong:

Đầu tiên, edit chương này thấy đường còn dài, gánh thì xa, phải có cú twist như nào để vớt được anh Chiến đây chứ admin đau đớn lắm rồi.

Thứ hai là chân thành xin lỗi các rùa. Sorry mọi người tuần vừa rồi do yếu tố sức khoẻ nên đã nghỉ ra truyện, tuần này mình đã quay trở lại, tuy nhiên cũng phải thông báo rằng tuần này sẽ chỉ đăng được lịch Thứ 3 và Thứ 5, do vướng chuyến công tác T6, T7, CN. Tất nhiên tuần sau admin vẫn sẽ trở lại nhé.

Xin lỗi, và cảm ơn các bạn luôn yêu thích, ủng hộ truyện. Chúc mọi người tối ngủ ngon.



        33.

Buổi tối, Toả Nhi gọi điện cho Tiêu Chiến.

"Mama, sao ba ba không có ở đây? Hai người chưa quay lại ạ?" Toả Nhi sắp tức giận rồi, bé cảm thấy mama không nghe lời, không ngoan chút nào, thế nên baba mới không muốn chơi với mama nữa.

"Ba con đang tắm, lúc nữa baba gọi lại cho con sau nhé." Tiêu Chiến bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Thậm chí bây giờ anh cảm thấy không thể trêu chọc Toả Nhi nữa. Anh nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Vương Nhất Bác, gõ vài cái.

"Vương Nhất Bác, mở cửa, con trai em muốn gặp em."

Vương Nhất Bác mở cửa thì thấy Tiêu Chiến đứng ngoài.

"Vừa nãy Toả Nhi gọi điện cho anh, hỏi hai ta sao vẫn chưa làm lành. Anh với em giả vờ quay lại đi. Toả Nhi sắp đi học mẫu giáo, anh sợ đứa nhỏ sẽ bị ám ảnh tâm lý vì chuyện này mất."

"Biết sợ sao còn làm?" Vương Nhất Bác thật không thể nhìn nổi vẻ mặt ngây thơ vô số tội của người đàn ông nữa.

Tiêu Chiến nhíu mày : "Anh cũng tự trách bản thân rất nhiều mà... Vậy làm sao bây giờ? Em thì không chịu tái hôn với anh. Anh cũng vẫn ngoan ngoãn, không quan hệ hay tìm hiểu ai cả. Em nói gì anh cũng nghe, anh sắp thành omega thời kỳ phong kiến, kiểu tam tòng tứ đức rồi, em còn muốn anh thế nào nữa?"

Vương Nhất Bác cười khẩy :"Dù anh ra sao thì tôi cũng không cần anh nữa. Vào đi."

Tiêu Chiến bĩu môi, thật khiến người ta tổn thương sâu sắc mà.

"Đừng như vậy, anh cũng có lòng tự trọng đó." Tiêu Chiến ra vẻ tội nghiệp bước vào, theo sau Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác tự hỏi, ngày trước khi anh dẫm đạp tình cảm của mình thì có từng quan tâm đến lòng tự tôn trong cậu không, nhưng giờ phút này, Vương Nhất Bác đã chẳng còn cảm thấy hứng thú với việc trả thù đối phương nữa. Anh ta hết khả năng cứu chữa rồi.

Ngay sau đó, Toả Nhi gọi video call tới.

"Mama! Ba Ba đâu ạ?" Toả Nhi giơ tay vuốt tóc mái, nhóc nghiêng người ngả ra ghế sofa phía sau, lộ ra bộ ngực mũm mĩm và đôi cánh tay mum múp tựa ngó sen. Da Toả Nhi rất trắng, điểm này được di truyền từ Vương Nhất Bác.

"Hi." Vương Nhất Bác vẫy tay chào, bàn tay to lớn như móng vuốt loài thú săn mồi. Cách chào hỏi của hai cha con vừa nghiêm túc nhưng cũng vừa hài hước.

Việc bọn họ không hài hước cũng không mâu thuẫn với việc bọn họ đều hài hước.

"Hi! Ba ba!" Toả Nhi cũng xoè bộ móng ngắn củn ra, giống y giống dạng chào.

Tiêu Chiến tựa cằm lên vai Vương Nhất Bác, đôi mắt to tròn như mắt mèo, chớp chớp đầy vô hại.

"Mama ~" Toả Nhi đột nhiên muốn làm nũng, sau khi kêu xong liền xấu hổ, nhóc ngượng ngùng lè lưỡi, nước bọt vô tình chảy ra , Toả Toả tự dùng mu bàn tay lau nước bọt, vừa tự cười khanh khách.

Tiêu Chiến cau mày, chọc chọc vào màn hình điện thoại :" Nhóc này, sao ba bảo con kêu ba ba mà con không nghe lời hoài vậy."

"Con không đâu." Toả Nhi dừng lại. Bé rất thích trêu chọc khiến ba tức giận, nhưng cứ thấy ba giận thật thì lại sợ hãi.

"Ba ba, hai người quay lại chưa vậy?"

"Uh'm." Vương Nhất Bác cũng không muốn làm con buồn, bèn ậm ừ đáp

"Vậy ba ma ... Ngủ cùng nhau ạ?" Toả Nhi nhướng mày, bộ dáng này rất giống Tiêu Chiến, kiểu vừa buồn cười vừa xấu tính ấy.

Nếu là đứa trẻ bình thường khác, có lẽ họ sẽ chỉ hiểu ngủ đơn thuần là ngủ thôi, nhưng cái nhếch mày của Toả Nhi này thật khiến con người ta khó lòng hiểu sang ý nghĩ khác được.

Việc giáo dục giới tính cho Toả Toả đã được họ thực hiện từ sớm, bởi vì Tiêu Chiến luôn lo rằng việc con trai thiếu hụt kiến thức ở mảng này sẽ khiến những kẻ có ý đồ xấu thừa cơ lợi dụng.

Trên thế giới này nào thiếu mấy kẻ sở thích biến thái chứ, ai có thể đảm bảo rằng xung quanh mình sạch sẽ đây?

Ban đầu, nhiệm vụ quan trọng ấy được Tiêu Chiến giao cho Vương Nhất Bác.

Khi đó, Vương Nhất Bác cầm một quyển sách, và kể cho Toả Nhi nghe về việc nhóc đã ra đời như thế nào, bằng cách nào, rằng có hạt giống nhỏ, khi đến khoang tử cung, chúng sẽ hoá thành đứa bé.

Toả Nhi hỏi Vương Nhất Bác, tại sao nhóc lại đột nhiên xuất hiện trong bụng Tiêu Chiến, có phải vì bé là hạt dưa hấu mà ma ma lỡ ăn phải không?

Vương Nhất Bác vốn là một người thật thà và liều lĩnh, cậu cũng chẳng cảm thấy chuyện này có vấn đề gì để phải giấu diếm, nên đã giải thích chi tiết các 'nguyên lý cơ bản' cho con.

Toả Toả ngây thơ lại hỏi, vì sao con ra đời rồi mà ba ma vẫn đi ngủ cùng nhau, là vì ba ma muốn có bảo bảo thứ hai ạ? Con không muốn!

Vương Nhất Bác giải thích rằng do hai người yêu nhau nên mới làm vậy đó.

Vì thế Toả Nhi liền hỏi bản thân có được ngủ cùng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến không.

"Trẻ con đừng hỏi linh tinh nữa." Tiêu Chiến vô cùng xấu hổ, anh giả vờ tức giận :" Đây là quyền riêng tư của người khác, hỏi về quyền riêng tư là chuyện bất lịch sự, con hiểu chưa?"

Toả Nhi gật đầu đăm chiêu.

Tiêu Chiến nhịn không được, đặt câu hỏi :" Bảo bối, con đúng thật ba tuổi sao?"

"Ba tuổi rưỡi ạ." Toả Nhi biết mình sắp bốn tuổi rồi.

Bây giờ trẻ con đều thành tinh hết rồi ( khôn ngoan, biết nhiều thứ vượt độ tuổi), đặc biệt là con trẻ nhà có điều kiện, tầm nhìn rộng thì tất nhiên sẽ thông minh hơn. Vừa thanh lịch, vừa tự tin, có kỹ năng quản lí cảm xúc, và khả năng biểu đạt siêu tốt.

Vương Nhất Bác nói với Toả Nhi về lego và các loại hồ chơi mà hai ba con cùng thích.

Tiêu Chiến tự thấy không thuộc phạm vi am hiểu liền định rời đi.

"Ma ma đừng đi."

"Vì sao?"

Toả Nhi nói :" Ma ma rất xinh đẹp, con muốn luôn được nhìn thấy ma ma. Mãi mãi yêu mama." Ở độ tuổi này, những đứa trẻ thực sự nghĩ rằng mẹ của mình là tuyệt vời nhất, đặc biệt là các bé trai. Đối với Toả Toả, Vương Nhất Bác ba ba rất ngầu, rất đẹp trai, còn Tiêu Chiến ma ma thật hoàn mỹ, xinh xắn.

Tiêu Chiến nghe vậy rất vui, quyết định ở lại xem hai cha con nói chuyện.

Vương Nhất Bác cũng cười rất vui khi nhìn con trai, dù thế nào đi chăng nữa, Toả Toả chính là đứa con đầu lòng của cậu, cảm giác phấn khích và kích động khi lần đầu làm cha luôn là thứ trải nghiệm quý giá trong cuộc đời, hơn nữa, Toả Nhi còn đáng yêu hơn những đứa trẻ khác.

"Ba ba, sau khi cả hai quay phim xong thì con đến được không ạ? Con muốn tặng hoa cho mẹ, con sẽ lái motor siêu đẹp trai, siêu ngầu đến ạ." Toả Nhi đã tính toán cẩn thận :" Con ngồi trên xe của chú, sau đó chú sẽ mở cửa ôm con xuống. Con đi xuống, xe con ở trong cốp, con sẽ leo lên xe máy và lao tới trước mặt mama! Loé sáng bling bling."

Tiêu Chiến: "..." Thật không hổ là con trai Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác gật đầu :" Được chứ." Cậu cũng cảm thấy như thế rất cool.

Toả Nhi buồn ngủ rồi, trước khi tắt máy, nhóc vô cùng lo lắng cảnh báo :" Ba ma đừng có thêm bảo bảo thứ hai được không?"

Rõ ràng Toả Nhi đang có cảm giác không an toàn.

"Được." Vương Nhất Bác hứa hẹn :" Ba chỉ cần con thôi."

Toả Nhi gật đầu.

"Ba ba ngủ ngon, ma ma ngủ ngon ạ."

"Ngủ ngon Bảo Bảo." Tiêu Chiến hôn nhẹ lên màn hình.

Cuộc gọi chấm dứt.

Vương Nhất Bác dùng ánh mắt ý hỏi Tiêu Chiến vì sao còn chưa rời đi.

Lúc đầu bọn họ còn đứng cùng video call với Toả Nhi, sau đó dần ngồi xuống ghế sofa. Tiêu Chiến gác nhân lên trên đùi Vương Nhất Bác, tay vòng quanh cổ thanh niên :" Anh muốn. Omega dâng tận cửa, em không thích sao?"

Vương Nhất Bác cũng có nhu cầu, nếu bây giờ nhu cầu này được giải quyết, cậu cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Dù sao người chịu thiệt không phải mình.

Chính bởi vì dần chẳng còn coi trọng cảm tình của nhau nữa, nên mới dễ dàng tiếp nhận đến vậy.

Đáng tiếc Tiêu Chiến không hiểu điều này.

Vương Nhất Bác nắn từ bắp chân Tiêu Chiến, dần chuyển dịch lên đùi, Tiêu Chiến mặc quần short, cậu liền đưa tay vào trong, vuốt ve phần thịt mềm. Vương Nhất Bác nghiêng người hôn lên cổ Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nheo mắt, hơi thở dần nóng bỏng :"Sao em không hôn môi anh."

"Không thích." Vương Nhất Bác cười nói :" Đừng hỏi mấy câu vô nghĩa như vậy."

Tiêu Chiến cố gắng nhướn người hôn lên môi thanh niên, nhưng Vương Nhất Bác tránh được. Tiêu Chiến tức giận nói :" Đáng ra anh nên chuốc em thuốc ngủ, muốn hôn bao nhiêu thì hôn được bấy nhiêu."

Nếu như trước kia Tiêu Chiến nói những lời như vậy, Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ ôm mặt anh, hôn đến mức đối phương hít thở không được, nhưng bây giờ thì không.

"Em vẫn đang giận anh? Em cứ coi như anh ngu ngốc, vô tri được chưa?" Tiêu Chiến khép hai chân lại, nhéo tay Vương Nhất Bác :" Từ giờ anh sẽ gọi em là anh. Anh ơi." Anh nhìn Vương Nhất Bác, chớp chớp mắt :' Anh trai ơi~~tha thứ cho em đi mà."

Tiêu Chiến thật sự xinh đẹp, nét đẹp ấy xuất sắc tới mức dù anh có làm nũng đến mấy cũng không 'dầu mỡ, khó coi' được.

Ánh mắt Vương Nhất Bác nóng cháy, khu vực giữa hai chân phồng lên hơi đau, anh cởi quần đùi và quần lót đối phương, Tiêu Chiến cũng chủ động điều chỉnh tư thế, ngồi lên đùi Vương Nhất Bác, rồi cọ xát da thịt. Anh cười nhìn chằm chằm cậu :" Anh muốn em hôn anh."

Vương Nhất Bác ngậm chặt hầu kết Tiêu Chiến, răng nanh nhẹ nghiến.

Tiêu Chiến ngẩng cổ, môi dưới bặm lại ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp phát ra.

Tiêu Chiến cũng cảm nhận được sự biến đổi ở hai chân mình, anh cúi đầu xem, quả nhiên anh cũng đang ở trạng thái nửa c.ương c.ứng.

Vương Nhất Bác bế bổng người đàn ông, hướng về phía giường.

Bàn tay cậu luồn vào trong áo anh, lúc thì xoa ngực, lúc thì xoa mông. Trong không gian dường như tràn ngập hương hoa hồng của Tiêu Chiến. Cậu hốt hoảng nhớ đến lần đầu tiên cùng anh năm mười chín tuổi. Ngày ấy Tiêu Chiến nhiệt tình và chủ động.

Cũng như hôm nay, anh ấy mặc đúng một chiếc áo phông trắng dài tới đùi, cổ áo buông thõng, thậm chí hơi rộng, đơn giản mà lại quyến rũ, khác biệt so với hình tượng idol trên sân khấu. Anh ấy đổ mồ hôi rất nhiều và cởi áo ra như thể không chịu được cơn nóng. Ánh mắt rời rạc nhìn lên trần nhà. Mượn ánh đèn vàng nơi đầu giường, Vương Nhất Bác nhìn thấy khuôn mặt vừa mang nét đau khổ, vừa mang nét hưởng thụ của người kia. Cậu để lại rất nhiều dấu hôn trên ngực Tiêu Chiến. Tiêu Chiến còn hỏi cậu :" Anh không phải omega nữ, ngực phẳng đét, cũng không tập luyện cơ, có gì hay đâu. Sao em lại thích?"

Vương Nhất Bác nào biết câu trả lời, thích chính là thích. Nơi đó dù chẳng khác những người đàn ông khác, nhưng Vương Nhất Bác chỉ nhìn vào là c.ứng.

Quãng thời gian đó, bọn họ quan hệ đến điên cuồng, gần như mỗi lần gặp mặt đều lăn lên giường. Suốt hai tháng. Lúc đó trời quá nóng, cả hai càng thích làm điều đó trong phòng tắm, nơi nơi đều ẩm ướt, trơn trượt và lạnh lẽo. Ngoài ra trong phòng còn có chiếc gương lớn. Vương Nhất Bác ôm eo Tiêu Chiến, tiến vào từ phía sau, cậu nhịn không được, chỉ muốn tát vào cặp mông trắng nõn mềm mại của Tiêu Chiến. Thường sau khi quan hệ xong, phần đùi trong và mông Tiêu Chiến tràn đầy dấu tay, bầm tím ghê người.

'Ở bên trong đi..." Khi đó, Tiêu Chiến luôn bảo cậu như vậy.

Khoái cảm ấy khiến Vương Nhất Bác mê muội. Cậu mạnh mẽ nhấp eo, dùng lực thật mạnh, rồi bắn thẳng vào khoang sinh sản của đối phương. Tiêu Chiến run rẩy cả người. Khi qu.y đầ.u tiến vào cửa tử cung, khoang sinh sản sẽ bị kích thích và đóng lại, ngậm chặt đầu dươ.ng vậ.t, quá trình này gọi là thắt nút, tỷ lệ thụ thai cực kì cao.

Mồ hôi và nước mắt hoà vào nhau khiến Tiêu Chiến không thể mở to mắt được, anh híp mắt quay đầu nhìn Vương Nhất Bác :" Có vào trong không?"

'Uh'm.' Vương Nhất Bác si mê liếm láp tuyến thể đối phương, cố gắng cắn lấy nó.

Tiêu Chiến thở dài, sờ sờ phần bụng dưới :" Còn cứng thế nhỉ, không thoải mái lắm..."

Hồi ức và hiện thực giao thoa. Hai tay Tiêu Chiến ôm chặt lưng cậu, không ngừng rên rỉ trước những cú thúc dữ dội từ thanh niên, tiếng rên rỉ đứt quãng.

"So với lần đầu gặp anh, có khác biệt gì không?" Vương Nhất Bác nghĩ là có. Mặc dù khi ấy đang ở đỉnh cao dục vọng, cậu đối xử với Tiêu Chiến chẳng khác gì một con thú động dục, nhưng cậu yêu Tiêu Chiến, cậu nâng niu anh, trao cho anh những lời âu yếm. Bây giờ, cậu tràn ngập khoái cảm, nhưng trường hợp tốt nhất là không mắng anh mà thôi.

Tiêu Chiến lắc đầu, cổ lấm tấm mồ hôi :" Dù sao... Đều ... Làm anh chết mất..."

Vương Nhất Bác sờ nắn mông đối phương :"Mềm quá." Đùi cậu căng cứng, lấy eo và bụng làm trung tâm, cơ thể tựa máy đóng cọc, đâm vào lỗ nhỏ kia, t.inh d.ịch bắn tung toé ra ngoài. Vương Nhất Bác bóp mạnh rồi nói :" Nhiều nước hơn trước."

Tiêu Chiến biết bản thân chỉ đang bị Vương Nhất Bác lợi dụng. Anh vừa rên rie, vừa tự giễu đáp :" Omega chẳng phải là... Chẳng phải là em cứ thế làm, làm mà thành vậy sao..."

Những cảm xúc khổ sở bộc phát, vì sao anh lại là omega, nếu trở thành alpha như Vương Nhất Bác thật tốt biết bao.

Vương Nhất Bác đã vào là không muốn rời đi, cậu đang chìm đắm trong khoái cảm, phía dưới quá tham lam, cắn mút cậu thật chặt, khuôn mặt còn quyến rũ, gợi tình như vậy. Cậu bóp chặt cổ anh, liên tục nhấp mạnh, mỗi lần đều đâm thẳng vào khoang sinh sản.

Hai chân Tiêu Chiến đã tê dại, dần dần, phần thân dưới đã mất hết cảm giác, cũng có thể là sướng đến vô cảm rồi. D.ương vật được phóng thích, cơ thể trở nên nhẹ nhàng và hư không, Anh cảm nhận rõ phần ga trải giường đang ướt, hoá ra khoang sinh sản tiết dịch. Đầu óc tựa một mớ hỗn độn, hơi thở bất ổn, và anh khóc. Hẳn là khóc vì sung sướng.

Vương Nhất Bác đang hưởng thụ, khóc hay không cũng chẳng sao, phần thân dưới hung ác đưa sâu vào â.m đạo đang co thắt không ngừng kia, đầu quy đ.ầu lấp miệng khoang sinh sản, tầng màng trong ấy trơn mềm như thạch hoa quả, mát xa cậu, hay ngậm mút cậu?

Vương Nhất Bác buông tay ra, đưa đẩy một hồi lâu mới xuất.

Tiêu Chiến thút thít hỏi :" Em bắn à?"

"Uh'm." Vương Nhất Bác rút ra, cởi bao cao su đã qua sử dụng. Dươ.ng vật cậu vẫn ở trạng thái nửa c.ương cứng. Tiêu Chiến đưa tay sờ sờ :" Cứng quá." Hành động này có lẽ là vì tâm lý ngưỡng mộ, cũng hoặc là vì tò mò. Đôi gò má người đàn ông ửng hồng, anh nhìn về phía phần thân dưới của mình :" Lớn hơn em sáu tuổi, chính là, chính là... Mềm hơn em nhỉ."

Vương Nhất Bác không phủ nhận. Cậu xé cái bao cao su thứ hai.

Tiêu Chiến cố gắng dựng người lên, áp mặt Vương Nhất Bác vào ngực mình, lực tay thật nhẹ :" Em rất thích chỗ này đúng không? Anh có tập luyện ... Chỉ là phần đó không rõ lắm. Nếu em chạm vào nó, có thể nó đã mềm mại hơn trước nhiều rồi."

Bề ngoài có vẻ vẫn rất phẳng, chẳng khác nào ngực một người đàn ông bình thường, nhưng vì từng sinh con nên nơi này có vẻ nhiều mô hơn hẳn. Có lẽ là ảo giác, Vương Nhất Bác thậm chí còn ngửi thấy được mùi sữa. Cậu không thể từ chối.

Vương Nhất Bác nhớ khi còn đang hoạt động trong nhóm nhạc nam, các anh trai từng chia sẻ rằng sau này muốn tìm bạn đời thì nên tìm người lớn tuổi hơn mình, họ trưởng thành, gợi cảm, và quan trọng nhất là đói khát, hoang dại, phóng khoáng.

Vương Nhất Bác chưa bao giờ nhìn thấy hai chữ đói khát trên người Tiêu Chiến. Cậu hiểu rõ, tất cả sự chủ động của đối phương đều mang mục đích, chứ không phải vì anh quá hưng phấn nên không nhịn được.

Vương Nhất Bác liếm lên quầng vú anh, quầng vú Tiêu Chiến vốn có màu nâu nhạt, sau khi mút, màu sẽ đậm hơn, vùng da xung quanh cũng chuyển sang màu đỏ. Tiêu Chiến dường như lại có cảm giác, anh đưa ngón tay cắm vào lỗ nhỏ của mình để tự an ủi, một lúc sau liền rút ra, nắm lấy d.ương vật của mình. Vương Nhất Bác áp đảo anh, tiếp tục đâm vào lần nữa.

Ánh mắt Tiêu Chiến tan rã, anh xuôi theo dục vọng của thanh niên, Vương Nhất Bác mới chỉ nhấp hai lần rồi thôi, Tiêu Chiến lập tức tìm cách níu kéo không cho người kia rời đi.

"Ôm anh ngủ." Giọng Tiêu Chiến khàn khàn, anh nhìn Vương Nhất Bác, rõ ràng khoé miệng đang cười, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. Đây là một phản ứng sinh lý kì lạ, Tiêu Chiến cũng chẳng biết giải thích như thế nào, dù sao mỗi lần làm xong đều sẽ vậy, giống như khi ngáp, ta chảy nước mắy.

Vương Nhất Bác giơ tay tìm hộp thuốc lá trên bàn cạnh giường ngủ, sau đó châm lửa hút thuốc.

Tiêu Chiến yên lặng nằm trên người cậu, cũng chẳng trách đối phương hút thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro