Chương 2: Hân hạnh, Vân chủ Ám Vân Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khách sạn 7 sao toạ lạc tại thành phố San Francisco, trên tầng cao nhất là phòng tổng thống xa hoa, Nhất Thịnh Thư ngồi sau 1 tấm bình phong yên lặng thưởng thức trà Đại Hồng Bào vừa được Hạ Minh bê lên. Hương trà thoang thoảng mùi quả chín len lỏi khắp căn phòng rộng lớn. Trước cửa khách sạn, 1 chiếc xe Maybach Exelero dừng lại, những người đi qua không khỏi trố mắt nhìn chằm chằm vào chúng. Nhân viên khách sạn vội vã ra đón vị khách đại gia này. Cửa xe được Phong Vũ mở ra, một đôi chân dài miên man được bao bọc bởi quần âu màu đen trông lại càng thẳng tắp. Đôi giày gia bóng loáng bước xuống, hôm nay Triệu Thiên Dương mặc vest chỉnh tề, từ trên xuống dưới đều là màu đen khiến anh lại càng lạnh lùng hơn. Nhân viên khách sạn dẫn anh đến thang máy dành riêng cho khách vip, sau lưng là Phong Vũ và Nguyệt Vân.

" Vân chủ, rốt cuộc người đứng sau Hắc Long Vũ này là ai?" Phong Vũ và Nguyệt Vân là hai trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Dương Thiên, mỗi người đều có 1 sở trường riêng. Phong Vũ rất giỏi về mảng chế tạo vũ khí sinh học, còn Nguyệt Vân thì lại am hiểu về các loại võ thuật cổ truyền. Hai người họ đã từng thay anh giao dịch với nhiều thế lực lớn nhỏ, cũng đã từng gặp rất nhiều người. Chỉ riêng có chủ nhân của Hắc Long Vũ này thì hai người họ chưa gặp bao giờ, là một người vô cùng thần bí, trong cái giới hắc đạo này, chưa từng có một ai nhìn thấy được gương mặt của người đó, vì chỉ cần một ai cố tình hay vô ý nhìn thấy, ngày hôm sau sẽ trở thành một xác chết bị chọc mù hai mắt. Lời đồn về ngoại hình của vị này nhiều vô số kể, có người nói rằng là một nữ nhân có sắc đẹp động lòng người, cũng có người nói rằng là một người đàn ông có tướng mạo vô cùng xấu xí nên mới giấu kĩ như vậy. Tuy lời đồn là thế nhưng ba chữ Hắc Long Vũ này vẫn là một nỗi ám ảnh cho toàn bộ hai giới hắc đạo và bạch đạo, ngay cả quân đội chính phủ cũng phải nhún nhường họ 1 phần. Nghe nói 3 năm trước, ở vùng biên giới của tam giác vàng, có một thế lức mới nổi không sợ chết, cướp đi lô vũ khí đang trên đường di chuyển trị giá gần 20 tỷ đô la của Hắc Long Vũ. Ngay sau đó, chỉ trong vòng 1 đêm toàn bộ người trong băng đảng đó bị giết sạch sẽ. Hiện trường vô cùng thảm khốc, người bị cưa xẻ mất đầu, người cụt tay, cụt chân. Không một ai còn lành lặn, ghê tởm hơn cả là người đứng đầu được gọi là anh Lôi bị người ta phanh thây, moi toàn bộ nội tạng rồi treo trước cửa nhà vợ hắn. Sau sự kiện chấn động này không một ai dám to gan đối đầu với Hắc Long Vũ. Hơn 200 mạng người, gia đình của những người đã chết liều mạng kêu gọi chính phủ vào cuộc, nhưng không một ai dám đả động.

Bước chân của Diệp Dương Thiên nhẹ nhàng, khi vào trong thang máy, anh bỗng nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt không ai nhận ra " quả là rất thú vị ".

" Ting " cửa thang máy tầng 27 cao nhất của khách sạn mở ra. 3 người bước ra ngoài, hành lang dọc đường đi được dát vàng toàn bộ, thảm đỏ dưới chân cũng là loại có chất liệu rất đắt. Hai bên tường là những bức tranh có hình thù kì dị, không khỏi cho người ta cảm giác lạnh gáy. Các loại đèn chùm pha lê được treo đầy trên trần nhà, thể hiện sự xa hoa xứng đáng với đẳng cấp của khách sạn 7 sao. Họ bước tới căn phòng đang được 4 vệ sĩ cầm súng đứng trước cửa. Nguyệt Vân đứng sau lưng Triệu Dương Thiên bây giờ mới lên tiếng

" Xin chào, chúng tôi là người của Ám Vân Đường, hôm nay có hẹn với Hắc chủ của các vị."

Một tên vệ sĩ sau khi nghe xong Nguyệt Vân nói liền báo cáo lại với người ở trong qua bộ đàm, không biết bên trong nói gì, một lúc sau cánh cửa phòng mở ra, 4 người cung kính " mời Vân chủ ". Khi 3 người bước vào cửa phòng, mùi hoa quả của trà Đại hồng bào cũng theo đó len lỏi ra ngoài. Căn phòng vô cùng rộng lớn, ánh đèn vàng ít ỏi chiếu xuống căn phòng trông vô cùng lạnh lẽo cộng thêm sát khí của người đằng sau bức bình phong khiến Phong Vũ và Nguyệt Vân không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Loại sát khí này quá nặng nề, u ám nó toả ra bao quanh lấy bạn, vuốt ve toàn thân bạn rồi từ từ nuốt chửng lấy linh hồn sợ hãi của bạn. Nhờ ánh trăng chiếu vào căn phòng mà hình bóng của người đó hiện lên in vào bức bình phong trước mặt, nhưng cũng không đủ để 3 người phân biệt là nam hay nữ.

Lúc này Hạ Minh từ phòng bếp đi ra chỉ tay vào bộ ghế sofa " Mời ngồi "

Sau khi an vị, Hạ Minh chậm rãi lên tiếng " Vân chủ, lặn lội đường xá xa xôi mà đến tận đây, vất vả rồi, không cần giới thiệu nữa chứ nhỉ?"

Diệp Dương Thiên nhàn nhạt nhếch môi " Thiếu chủ Hạ vang danh khắp nơi, ai ai cũng biết, tất nhiên là không cần phải giới thiệu rồi. Chỉ là tôi rất tò mò, người đằng sau bức bình phong kia chính là Hắc chủ của Hắc Long Vũ sao?"

" Cạch " Nhất Thịnh Thư đặt chén trà đang cầm trên tay xuống bàn nhưng vẫn im lặng không nói. Lúc này không khí trong phòng lại giảm xuống thêm mấy độ nữa, tựa như mùi khói súng chuẩn bị thay cho mùi hoa quả của trà Đại hồng bào. Phong Vũ vội vàng lên tiếng

" Thật ra là tiếng tăm của Hắc chủ rất kì bí, nên chúng tôi nhất thời chỉ tò mò thôi, ai mà lại không muốn một lần được nói chuyện với nhân vật trong truyền thuyết kia chứ, haha "

Hạ Minh thong thả rót đầy 3 chén trà đẩy lên trước mặt 3 người " đây là trà Đại hồng bào, là loại trà Hắc  chủ rất thích uống, thử xem "

Diệp Dương Thiên đưa mắt nhìn về tấm bình phong kia, tựa như cũng nhìn được ánh mắt của người trong đó cũng đang hướng thẳng về phía mình, ánh mắt anh loé lên một tia phức tạp " ồ xin chào chủ nữ Hắc Long Vũ ". Phong Vũ và Nguyệt Vân nghe xong cũng không khỏi bất ngờ, Phong Vũ thậm chí còn suýt phun ngụm trà đang uống trong miệng ra ngoài. Chắc bọn họ không nghe nhầm chứ, vừa nãy Vân chủ của bọn họ chào Hắc chủ, còn gọi là chủ nữ nữa. Tuy đã nghe rất nhiều câu chuyện về diện mạo của nhân vật kì bí này, nhưng khi tận tai nghe thấy lại là một câu chuyện khác

" Hân hạnh, thiếu chủ Ám Vân đường " giọng nói ngọt ngào cất lên, đánh vào thính giác tất cả mọi người trong căn phòng ngoại trừ Hạ Minh.

"Mẹ nói, cái giọng nói này mà lại là chủ nữ của Hắc Long Vũ sao, có đánh chết tôi cũng không tin", Phong Vũ thì thầm vào tai Nguyệt Vân. Cô nhìn hắn với vẻ mặt kinh bỉ, khẩu hình miệng phun ra một câu khiến Phong Vũ tức gần chết " không có tiền đồ ".

Diệp Dương Thiên gật đầu ý cười trong mắt ngày càng sâu thêm " Lô vũ khí lần này toàn bộ đều là những phát minh mới nhất của Ám Vân đường, vậy Hắc chủ thấy nên trả một cái giá nào để xứng đáng đây?"

Người đằng sau bức bình phong kia lại im lặng không lên tiếng, Hạ Minh tiếp lời " Diệp Thiếu thứ chúng tôi cần là hiệu quả, tiền không quan trọng"

" Vậy sao? " Anh lấy từ trong bao thuốc lá ra 1 điếu nhưng không hút mà chỉ cầm lấy vân vê nó " 30 tỉ cho 2 lô vũ khí sinh học, Hắc chủ thấy sao?" Anh không hỏi lại Hạ Minh mà trực tiếp hỏi Nhất Thịnh Thư khiến cô khựng lại 1 chút, cười khẽ

" Diệp thiếu, tiền tất nhiên không quan trọng đối với tôi, nhưng tôi khuyên anh làm người nhất định không được tham lam"

" Hửm, có vẻ như Hắc chủ không thích cái giá mà tôi đưa ra " anh vừa nói vừa đứng lên " vậy chúng ta không còn gì để bàn bạc nữa"

Khi cả 3 người đứng lên chuẩn bị bước ra ngoài cửa, tấm bình phong trước cửa sổ kia được kéo ra, một thân hình nhỏ nhắn, cao mét 7 xuất hiện, cô đứng ngược sáng mái tóc nhuộm đỏ rực được buộc gọn ra đằng sau. Diệp Dương Thiên như ngừng thở ngay khoảnh khắc ấy, người phụ nữ này, người phụ nữ khiến anh vừa yêu vừa hận, người phụ nữ 1 năm trước sau khi chĩa súng vào trán anh ở đêm mưa ấy, cô nói rằng

" Diệp Dương Thiên anh nợ tôi một mạng, vậy có phải đến lúc trả cho tôi rồi hay không?" Trên mặt cô dính đầy nước mưa, cô hỏi anh hỏi rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn giữ im lặng, chỉ đứng nhìn cô như vậy. Cuối cùng cô vứt khẩu súng xuống chân anh, lặng lẽ rời đi như khi cô đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro