Chap 14 : Những bông hồng trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếp là đến với Zen và Hime thôi !

Riêng Zen thì lại không về lớp mà ngược lại anh ta đi đến vườn hoa hồng trắng ở phía sau trường. Anh đi đến sờ vào những bông hồng trắng, ánh mắt vô cảm nhìn chúng nhưng vẫn luôn có những giọt máu ẩn sâu trong nó những kí ức cũ lại hiện về.

- Zen - chan con thích hoa hồng trắng chứ?_ Một người mẹ hiền dịu với mái tóc màu bạc và đôi mắt màu xanh sáng rực, nở nụ cười hiền dịu và bà đang bị nhốt ở trên tòa tháp cao nhất của lâu đài giơ ra cho Zen một bông hoa hồng trắng.

- Rất thích_Zen - chan nói với giọng buồn, ánh mắt như rủ xuống.

-Eriol con cũng thích giống anh hai con chứ?_ Bà vừa nói vừa cố cử động như chỉ đưa được tay qua những khung sắt để nói chuyện.

-Con rất thích_ Ánh mắt màu xanh hé lên sự buồn thẳm.

-Hiện tại mama không thể ra được, các con hãy chăm sóc khu vườn hoa hồng này nhé. Ta rất yêu những bông hồng đó, hãy thay ta chăm sóc khu vườn đó thật cẩn thận nhé được không Zen-Eriol_Ngay cả lúc này bà vẫn luôn mỉm cười hạnh phúc với hai người con.

-Bà lúc nào cũng như vậy sao?_ Những giọt nước mắt của Zen rơi xuống.

-Lúc nào cũng cười bà thấy vui lắm sao ? _ Eriol tay nắm chặt lấy bông hoa hồng

-Ta sẽ trở về, hãy đợi ta hai đứa con trai của ta, ta sẽ không đi ta vẫn sẽ luôn ở bên các con vì vậy đừng buồn vì 1 người mẹ chẳng thể bảo vệ con mình như ta. Ta xin lỗi vì đã không thể bảo vệ hai đứa_ Xoẹt xoẹt.

~Đừng có khóc được không ~ !!!

Những hình ảnh đau thương hiện về trong tâm trí Zen. Người đàn bà đó vẫn có thể cười vui vẻ dù đang bị nhốt trong một nơi như vậy sao.

Ánh mắt vô cảm, đôi tay nắm chặt một bông hoa hồng, từng giọt máu nhỏ ly ty chảy xuống.

"Ra đây đi" Tamaki quay lại nhìn Hime đang đứng lấp ló đằng sau bức tường cạnh bồn hoa hồng đang nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cô đang làm gì ở đây?" Zen vô cảm nhìn Hime.

"Tôi đi theo anh" Hime cầm một bông hoa hồng trắng "Anh thích hoa hồng trắng đúng không?" Cô mỉm cươi.

Tamaki ngơ lại, hình ảnh này giống như người mẹ của anh, lúc nào cũng dịu dàng thuần khiết chưa bao giờ bà tranh chấp đố kỵ với bất kỳ ai.

Zen cầm lấy tay Hime kéo cô lại gần mình rồi ôm cô lại.

"Zen - san" Hime ngạc nhiên.

"Chỉ một lúc thôi ta sẽ thả cô ra" Zen chợt dừng lại "THỊCH THỊCH" chết tiệt, con khát nó lại đến, ánh mắt sáng lên màu đỏ tươi như máu.

Bỗng nhiên Zen đẩy Hime ra "Đi chỗ khác đi".

"Hả?" Hime tròn mắt nhìn.

"Tôi bảo cô đi ra chỗ khác" Chiếc cổ trắng của Hime như đang cố gắng khiêu gợi Zen. Nhưng anh cố lắng xuống "Đi chỗ khác" Zen nhìn Hime bằng ánh mắt lạnh lùng rồi bỏ đi. Có lẽ trong 5 người thì anh là người giỏi kiềm chế được bản thân mình nhất.

Hime đứng lại, anh ta bị sao vậy? Tại sao lại bỏ đi? Có lẽ anh ta rất yêu hoa, ở biệt thự cũng có một vườn hoa hồng trắng được chăm sóc rất tốt, chắc Zen là người chăm sóc nó.

Hime quay ra chỗ vườn hoa hồng, một người phụ nữ với mái tóc màu xám đang đứng mân mê những cánh hoa hồng rất dịu dàng, rồi bà ta quay lại..

Không nhìn thấy mặt, cả ngày hôm qua cô cũng gặp bà ta trong giấc mơ của cô "THỊCH THỊCH THỊCH" Cơn đau lại kéo tới làm cho Hime ngồi xụp xuống, nhắm nghiền mắt ôm ngực.

"Chuyện gì.. vậy?" Cô nhìn lên bà ta đã biến mất. Những cánh hoa hồng trắng phớt phảng bay trong gió, Hime ngồi tựa xuống. Lần nào thấy bà ta cô đều cảm thấy đau tưởng rằng tim như bị cả ngàn mũi tên đâm vào vậy nhưng người đó rất giống với Zen và những bông hồng đó!! Những bông hồng đó có ẩn chứa gì trong chyện này??

Bà ta là ai???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro