Chap 15 : Anh cứ sống như vậy mãi sao ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên sân thượng một ánh mắt u buồn đang vươn xa tận hưởng những làn gió mát của bầu trời đêm trăng, nhưng lại không để ý rằng có một người con gái vẫn ở đằng sau.

"Ai? Đi ra đi đừng để ta phải nói nhiều" Giọng nói nhẹ nhàng mà lạnh lùng cất lên nhưng đôi mắt vẫn không hề quay lại.

"Cứ sống như vậy liệu có tốt không?" Người con gái đó không ai khác chính là Hime.

"Sao cô lại ở đây?" Zen quay lại với ánh mắt lạnh lẽo.

"Tôi đi theo anh thôi, vì anh không chỉ lớp thì sao tôi đến được" Hime dựa lưng vào tường.

"Biến đi để ta yên" Zen quay đầu lại.

"Từ trước đến giờ anh vẫn cứ sống trong im lặng thế sao?" Hime nói.

'' ... ''

"Nếu sống vui vẻ và thay đổi thì có phải tốt hơn không?"

"Ngươi thì biết được cái gì về bọn ta mà nói" Zen nói.

''...''

"Loài người các ngươi làm sao có thể thay đổi được bọn ta. Đúng là không có hiểu biết gì hết. Vampire với con người là những loài khác nhau, không bao giờ có thể sống chung được" Zen trầm âm nói.

'' Đúng bọn tôi không hiểu gì về Vampire hết. Thì sao chứ ?''

"Sẽ có thể thay đổi nếu như mọi người vui vẻ và hòa thuận"

"Hòa thuận? Hòa thuận được thì anh em bọn ta cũng đã không như thế này. Chỉ vì cùng cha khác mẹ mà đứng ngoài cuộc chiến tranh chấp ngôi báu, vì thế bao nhiêu người đã bị chính người họ muốn lên ngôi cuối cùng cũng bị giết chết một cách nhạt nhẽo" Zen cười nửa miệng.

"3 người đàn bà đó ư?"

"Ta nghĩ cô nên rời khỏi đây trước khi ta không kiểm soát được mình" Zen nhìn lên ánh trăng.

"Tại sao?" Hime đi tới.

"Mặt trăng đã tròn hãy đi ngay khi còn có thể"

'' Mặt trăng tròn thì bị gì sao ? ''

Zen ép Hime vào tường "Ta đã cảnh cáo cô rồi, tốt nhất hãy tránh xa ta ra, loài người thì làm sao có thể hiểu được vampire. Đừng giỡn mặt với ta" Ánh mắt u buồn lạnh lẽo nhìn thẳng vào ánh mắt xanh nhạt biển cả của Hime.

'' Đúng là bọn tôi không hiểu Vampire. Có ảnh hưởng gì sao ? ''

"THỊCH THỊCH" Ánh mắt Zen sáng rực lên, nhưng khuôn mặt đó vẫn lạnh lùng.

Zen tháo chiếc nơ trên cổ Hime lộ ra chiếc cổ trắng hồng "Ta đã cảnh cáo rồi, cô không chạy thì bây giờ đừng trách ta" "Phập" Chiếc răng nanh trắng nhọn cắm sâu vào chiếc cổ trắng nõn kia, những giọt máu tí tách xuống chiếc áo sơ mi trắng. Hime nhíu mắt vì đau đớn cố gắng dùng hết sức đẩy Zen ra '' Đi ra '', Zen giữ chặt tay cô "Hoàn hảo, quá hoàn hảo. Máu cô thật là ngon Hime cô đang quyến rũ ta sao?" Chiếc răng nanh đang từ từ cảm nhận hương vị của những giọt máu.

"Tôi..không..muốn..thế.." Hime nhíu chặt mắt vì ngập trong đau đớn

"Vậy sao ! Nếu thật thì cô thành công rồi đấy" Zen thả Hime ra rồi nói nhẹ vào tai nở nụ cười tà ác "Trước khi tiếp cận ta cô nên cẩn thận thì hơn" Nói xong Zen biến mất với tiếng cười lạnh lẽo. Hime ôm cổ, chỉnh lại áo rồi đi xuống trường. Ánh mắt xanh của lá cây rực lên một nét u buồn, cô biết dù như thế nào bọn cô cũng chẳng thể thoát khỏi nơi đáng sợ này!! Cứ như vậy thì sau này sẽ ra sao đây???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro