Chap 40 : Truy tìm không dấu tích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Cô tới rồi sao Yui'' Bà ta nở nụ cười thỏa mãn trê tay lắc lư ly rượu máu

''Vâng tôi đã tới rồi'' Yui cúi đầu cung kính chào bà ta

''Cô đã hoàn thành nhiệm vụ ta có lời khen giành cho cô '' Bà ta chống tay lên chiếc cằm đôi môi đỏ như mân man ly rượu đỏ

''Cảm ơn lời khen của người'' Cô ta mỉm cười

''Cô gái đó quả thật rất xinh đẹp và thuần khiết'' Bà ta nhìn sang Mahiru ''Đôi mắt ánh trăng rực sáng như ánh trăng mang vẻ vô hồn, mái tóc dài đẹp như của Nữ Vương Salia, đôi môi nhỏ như cánh hoa anh đào ,khuôn mặt trong trắng thuần khiết'' Cô gái này đã khiến con trai bà yêu thêm 1 lần nữa phá tan trái tim băng lạnh của Johan, quả thật không phải là một cô gái tầm thường, ta đánh giá cao sự dũng cảm của cô, cô gái loài người !!

Nói xong bà ta đứng dậy giơ tay ra về phía Mahiru ''Nào ! Mahiru hãy đến đây với ta'' Lời nói đó như 1 một ma lực thôi miên kéo Mahiru ngoan ngoãn đến gần lại bà ta nắm lấy bàn tay đó, linh hồn của bà ta đã xâm nhập vào thể xác của Mahiru chiếm đoạt nó 1 cách dễ dàng linh hồn con bé này rất yếu đuối nó như không hề muốn chống lại ta, mệt mỏi và đau đớn là cảm xúc của nó sao ?? Bà ta cứ thế mà ôm lấy linh hồn của Mahiru chiếm đoạt nó 1 cách trọn vẹn

''Hoàng Phi có phải là người không'' Yui cố gắng khẽ gọi

Mahiru à không đó là bà ta HOÀNG PHI NEPTUNE bà ta đã chiếm trọn được thể xác của cô, ánh mắt tinh khiết đã chuyển sang sắc lạnh thâm hiểm, làn môi như cong lên nụ cười xảo trá ''Con bé này nó như không muốn có suy nghĩ chống lại ta, thật ngoan ngoãn''

'' Ý người là sao'' Yui díu mày khó hiểu

''Không lâu nữa khi chủ nhân của thân xác này cô ta không thể ý thức được bản thân mình nữa thì linh hồn của cô ta sẽ biến mất thay vào đó ta sẽ chiếm chọn cơ thể này để thực hiện kế hoạch trả thù và gặp lại 2 đứa con trai yêu quý của mình '' Bà ta bước lên trên ghế nụ cười lạnh lẽo vang khắp cả căn biệt thự ''Nào ! Bây giờ trò chơi của chúng ta mới bắt đầu, hãy cùng thưởng thức nó thôi !!''

Yui tựa lưng vào cửa hai tay ôm chặt lấy khuỷu tay nở nụ cười thỏa mãn chỉ cần cô ta biến mất thì Johan sẽ là của cô mãi mãi !!

---------------------------------------------------------------

''Bấy giờ chúng ta thử ra ngoài xem sao chứ ở đây nói những điều vớ vẩn thì có tìm được ra Mahiru đâu chứ'' Shou đứng dậy khoác áo, tay anh cầm sẵn chiếc chìa khóa xe thì Johan đi tới lấy chiếc chìa khóa ''Tôi muốn đi tìm cô ấy một mình có thể tôi lại biết được chỗ cô ấy hay tới còn mọi người hãy đi xe chung nhé nếu có tin gì xin hãy báo cho tôi '' Nói xong Johan chạy thật nhanh ra ga xe để lấy xe, ngay bây giờ anh muốn đi tìm cô tìm cô ngay lập tức, tại sao vậy Mahiru , tại sao em cứ làm tôi phải lo lắng, làm tôi phải phát điên lên vì em , em đang ở đâu đừng trốn tránh tôi nữa tôi sẽ chết mất, Mahiru em đang ở đâu !!! Có biết tôi lo lắng lắm không

Tất cả mọi người cùng lên xe cùng nhau ra thành phố tìm Mahiru, hỏi thăm tất cả mọi người về Maru nhưng chỉ toàn nhận lại những cái lắc đầu nhạt nhẽo, bây giờ cơ hội để tìm kiến Mahiru chỉ còn lại con số 0% ai cũng thất vọng , mệt mỏi trong lòng đang lo lắng đứng ngồi không yên

Johan phi xe thật nhanh tới học viện , vì anh biết Mahiru cô rất hay tới nơi này để làm bánh hoặc đọc sách , chỉ cần 1 hy vọng nhỏ nhoi đang rực sáng kêu trong lòng anh nhưng hi vọng đó đã sớm dập tắt bởi vì anh đã tìm khắp các gian bếp và phòng thư viện trong học viện nhưng đều không có 1 ai cả . Sân trường vắng tanh không một bóng người , anh vội vã chạy xe khắp thành phố khắp nơi mà Mahiru đến nhưng vẫn không thể tìm thấy được cô , anh mệt mỏi ngồi trong xe .

Mahiru à !! Tôi xin em, làm ơn đi !! Hãy xuất hiện đi đừng lẩn tránh tôi nữa, tôi sẽ phát điên lên mất , tôi sẽ chết mất em có hiểu không ??? Em muốn chửi tôi hay đánh tôi , thậm chỉ em bảo tôi chết đi hay như thế nào cũng được nhưng tôi chỉ cần em bình an trở về , chỉ cần nhìn thấy em là tôi có thể làm bất cứ chuyện gì , tôi có thể làm tất cả , Mahiru à !! Tôi mệt mỏi thật rồi ... Hãy trở về với tôi đi, tôi nhớ em !!

Trời nổi dông những tia sét và sấm mạnh đến nỗi như muốn xé tan cả bầu trời đen nghịt gió nổi lên như cuốn trôi hết đi mọi vật bên ngoài những hạt mưa bắt đầu rơi xuống càng ngày càng nặng dần, bọn nó ngồi trong phòng khách tay run run đứng ngồi không yên vì quá lo lắng, riêng Misa thì dựa lưng vào tường bình thản ngủ, những hạt mưa càng làm cho không khí trở nên căng thẳng ngột ngào đến khó chịu, không ai nói với ai một lời nào

Cánh cửa mở ra Johan bước vào trong trạng thái ướt hết quần áo mái tóc ước rủ xuống khuôn mặt lạnh che đi đôi mắt xám lạnh người anh như không còn sức lực anh mệt mỏi gục xuống chiếc ghế dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro