Chap 46 : Lời từ biệt ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''Nếu như con chọn Yumi thì con bé này sẽ chết và thể xác này của nó sẽ thuộc về ta mãi mãi, còn nếu như người con chọn là Mahiru thì Yumi sẽ chết và linh hồn của con bé sẽ tan biến mãi mãi và không bao giờ trở lại được nữa . Sự lựa chọn của con là sự quyết định sự sống và cái chết của 2 người bọn họ . '' ''Bà quá nhẫn tâm'' Johan tối sằm mặt chiếc ranh nanh ngày càng được lộ ra , cơn tức giận của anh ngày càng được hiện rõ .  Bàn tay anh đấm thật mạnh vào tường ''Độc ác, nhẫn tâm nó đã in sâu vào trong ta rồi, CON TRAI . Con coi nó là 1 phần của ta cũng được '' Bà ta cười khẩy ánh mắt thoang thoảng sự nguy hiểm nhìn Johan

''Và đó chính là lý do mà cha tôi chưa hề yêu bà BÁ TƯỚC HIYURI NEPTUNE và chưa bao giờ bà có được tình yêu của cha cũng chỉ vì bà quá độc ác'' Johan tối sầm mặt cười nhếch khóe môi khi nói ra điều này anh đau biết nhường nào

Bà ta ngưng lại cười khẩy nhìn Johan ''Con đừng chọc ta nổi giận Johan , khi ta nổi giận con biết là ta sẽ làm gì rồi đấy. Lúc đó ta không chắc là cả 2 đứa nó còn sống được đâu. Vậy nên tốt nhất là con nên cẩn thận , 2 đứa nó đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết đấy ''

''Bà khao khát lắm sao, khao khát được tình yêu của cha và sự quan tâm của ông ấy nhưng rồi bà được gì ngoài hai chữ LẠNH LÙNG của ông ấy, ông ấy chưa hề yêu bà người mà ông ấy yêu chỉ có một mình, một mình HOÀNG HẬU ROSA chứ KHÔNG PHẢI BÀ'' Johan gào lên ánh mắt xám lạnh tanh, nhẫn tâm nhìn bà ta, đôi môi anh nở nụ cười đắng

''JOHAN ĐỪNG CHỌC TA GIẬN'' Bà ta đứng dậy đi xuống bậc trên tay cầm thanh kiếm bạc của hoàng gia lê bước chân kéo theo tiếng lạch cạch của đầu kiếm ''Ta đánh giá cao sự dũng cảm của con khi dám chọc giận ta, con bé này không phải quan trọng với con lắm sao vậy thì ta sẽ cho con xem cảnh , cái cảnh mà hai năm trước con đã từng chứng kiến nhé, cảnh mà BỊ NGƯỜI MÌNH YÊU ĐÂM CHẾT MÌNH LÀ NHƯ THẾ NÀO NHÉ HA HA HA '' Bà ta cười to giọng cười đó thật độc ác - lạnh lẽo- nhẫn tâm bà ta đã từng là 1 Thiên Thần nhưng Thiên Thần đó đã bị gãy cánh mà rơi xuống địa ngục mất rồi, đôi cánh trắng đó đã nhuộm thành màu của quỷ mất rồi, một ÁC QUỶ mang hình dạng THIÊN THẦN !!!

''Johan à chạy đi em xin ngài '' Yumi hét lên

''Ta .. sẽ không sao .. không sao cả em đừng lo hãy tin ta'' Johan quay lại cười với Yumi

''Ngài .. Johan .. em xin ngài'' Yumi yếu giọng nói nhưng Johan vẫn đứng đó nhìn MẸ ANH - Bên trong thân xác của người con gái anh yêu cầm thanh kiếm từ từ đi tới phía anh

''Johan à chạy đi, cậu nghe không'' Zen gọi vươn lên chạy tới phía chỗ Johan, thì một ma lực trong suốt nhốt bọn hắn lại trong 1 chiếc hộp vô hình, bọn hắn không thể rời khỏi không thể ra khỏi

''Khốn kiếp thả bọn tôi ra'' Zen lạnh tanh nói

''Mọi người tôi không sao, đừng lo cho tôi'' Johan bọn hắn bằng ánh mắt chắc nịch, sẽ không sao cả hãy yên tâm

''Hãy chờ xem cậu ấy sẽ làm gì'' Shou trầm giọng nói nhìn Zen, một khi nó đã quyết định thì chắc chắn nó sẽ làm được điều này đã bộc lộ rõ ra từ cậu ta còn nhỏ rồi ... ngay cả khi lớn rồi vẫn không hề thay đổi

Bà ta đi tới, ánh mắt lạnh tanh giơ kiếm lên trước mặt Johan ''Con vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn gan dạ như ngày nào ''

Johan nhìn thẳng mắt vào bà ta miệng hé nụ cười ''Bà đã giết tôi một lần rồi, tôi còn sợ bị bà giết 1 lần nữa sao ? ''

Bà ta giơ thanh kiếm lên, lưỡi kiếm bạc sáng chợt dừng lại, ánh mắt trăng hiền hòa lại trở về đôi tay bà ta run run không thể dịch chuyển được thanh kiếm

"Johan à !! Chạy đi hãy chạy đi, tôi xin anh đừng ở đây .... tôi sẽ không kiểm soát được mất. Làm ơn đi ! Tôi không muốn làm anh bị thương đâu nên LÀM ƠN ĐI  " Ánh mắt trăng vô thức gọi tên Johan

''Mahiru ... là em sao ? '' Johan chợt dừng lại nhìn lên ánh mắt đó, ánh mắt đó là của Mahiru ngay cả linh hồn của cô ấy cũng hiện ra sâu trong đôi mắt

Bà ta khưng lại chết tiệt con bé đó nó đã kiểm soát được ta, trái tim nó đã thức tỉnh nó đã bắt đầu phản kháng ta, như thế này rất bất lợi, ta không thể dịch chuyển được .... Không lẽ .... thứ tình yêu của nó đã giúp nó chống cự lại được ta sao ?? Không thể nào ...

''Mahiru trở về với tôi đi, ta đã rất lo lắng cho em, lo nhiều như thế nào em có biết, em nói tại sao phải quan tâm em tại sao phải lo lắng cho em làm gì đó là bởi vì TÔI YÊU EM, TÔI YÊU EM NHIỀU LẮM EM CÓ BIẾT KHÔNG HẢ, tôi yêu em đến mức như phát điên lên khi không tìm thấy em, và cũng chỉ muốn được làm 1 con người bình thường để được sống bên em tự bỏ đi sự lạnh lùng luôn tỏ ra thái độ ngốc ngếch trẻ con cũng chỉ vì muốn em chú ý tới ta, em cũng nói em yêu ta mà có phải không Mahiru vậy thì hãy trở về với ta đi ta cần em ..Mahiru'' Johan cười đưa đôi tay ra trước mặt Mahiru khuôn mặt tuấn tú rực sáng như ánh mắt trời sớm mai nó đẹp và ấm áp quá !! Cả thân hình bỗng dưng dừng lại thanh kiếm bạc rơi xuống chiếc thảm đỏ ,đôi mắt vàng mở to chảy xuống hai hàng nước mắt ngập tràn khóe mi  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro