Chương 35: Trong đầu đều là hình bóng em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bố mẹ, bố mẹ đừng hỏi nữa, con không muốn nói..." Nguyên Ánh đứng dậy đi về phòng mình, đóng cửa lại rồi nằm cuộn tròn trên giường, hai mắt nhắm chặt.

Thời điểm mà nàng kết hôn giả, không hề suy nghĩ nếu sau này bị lộ thì sẽ ra sao, bởi nàng cảm thấy hai người đều không nói, thì cứ vậy mà thoải mái làm vợ chồng giả ngọt ngào, bố mẹ hai bên cũng sẽ không phát hiện.

Nhưng không ngờ đến, sau khi việc này bị phanh phui, người "bà cô" luôn không thích nàng đó lại tức giận chạy tới tận nơi, tống cổ nàng ra khỏi nhà.

Loại chật vật và nhục nhã như vậy, vẫn là lần đầu nàng nếm trải, mọi cảm xúc phức tạp hỗn loạn đan xen, đối với việc này, thật sự nàng không muốn nói gì nữa.

"Đi thôi, đi tìm bố mẹ Hữu Trân tính sổ, tôi muốn xem xem họ lấy đâu ra cái gan mà dám bắt nạt con gái tôi!" Mẹ Trương xắn tay áo lên, bày ra tư thế tàn nhẫn, hùng hổ như muốn lật trời!

"Văn Bân, cháu giúp chú chăm sóc Tiểu Ánh một lát, dì với chú đi hỏi chuyện xem sao rồi sẽ về ngay."

Bố Trương nhờ cậy Hoắc Văn Bân xong, hai vợ chồng hùng hổ ra ngoài.

Hoắc Văn Bân tới phòng bếp nấu hai bát mì đơn giản, mở cửa phòng, bưng tới mép giường của Nguyên Ánh.

"Tiểu Ánh, sắc mặt em kém thế quá, dậy ăn chút gì đi em, chút chuyện nhỏ này không đáng để em phải khó chịu đâu." Hoắc Văn Bân lên tiếng an ủi.

Trong lòng Nguyên Ánh rõ hơn ai hết, đúng là chuyện này cũng chưa tới mức trời sập, nhưng người đối xử như thế với nàng, là mẹ Hữu Trân, nàng nếm trải lần này, về sau sợ rằng không thể hòa nhã đối mặt với mẹ Hữu Trân nữa rồi, vậy nên nàng phải dùng tâm trạng gì để đi gặp Hữu Trân đây??

Nàng đang ưu phiền suy nghĩ, Hữu Trân lại gọi video tới, gọi lại một lần, Nguyên Ánh cầm điện thoại ngơ ngác nhìn màn hình, ngón cái đặt trên phím từ chối nhưng lại chần chờ không ấn xuống.

Hoắc Văn Bân không nhìn nổi nữa, giật điên thoại về tay mình, trách mắng: "Giờ em còn nghe điện của cô ta làm gì hả? Em bị ức hiếp như vậy, cô ta ở đâu hả? Nghe anh, ăn chút đồ trước nhé, suy nghĩ mấy chuyện vặt chi cho đau đầu, hai người không lãnh chứng, nên cũng chỉ tính như thất tình một lần thôi, giờ là thế kỉ nào rồi, sống chung cũng chẳng có gì cả, con người phải nhìn về phía trước, đừng lưu luyến chuyện đã qua, nhé."

Hoắc Văn Bân đặt mì lên bàn, một tay nâng Nguyên Ánh dậy.

Đúng là nàng cũng đói sắp mốc rồi, ngồi dậy dịch người tới, không nói một lời đã vội ăn, nước mắt còn chảy dọc theo má rơi xuống nước mì.

Nàng với Hữu Trân cứ như vậy mà kết thúc sao?

Nàng luôn cho rằng, họ chỉ vừa mới bắt đầu...

Hữu Trân lại gọi tới, Hoắc Văn Bân trực tiếp đặt chế độ máy bay, ngồi xuống cạnh Nguyên Ánh, nhẹ giọng an ủi.

Vội vàng ăn qua loa, Nguyên Ánh tiếp tục nằm về giường, Hoắc Văn Bân liền ngồi bên cạnh nhìn nàng.

Buổi chiều bố mẹ Nguyên Ánh cũng về nhà, hai người đỏ mặt tía tai, chắc là đã cãi nhau một trận to rồi.

Vào nhà rồi, mẹ Trương vẫn hùng hùng hổ hổ: "Thứ gì chứ! Khó trách trước đây tôi đã ngứa mắt bà ta! Tự cho rằng nhà mình là hào môn quý tộc à, nếu không phải con gái cố gắng thì bà ta là cái thá gì! Tiểu Ánh nhà chúng ta trèo cao? Hừ, tôi nhìn con bà ta mới trèo cao đấy! Lão Trương tôi nói ông biết, dù sau này hai mẹ con nhà đó có quỳ trước mặt tôi nhá, xin tôi cho đón Tiểu Ánh về, mí mắt tôi mà nhảy một cái, thì tôi không phải người! Là chó!"

"Được được, bà đã mắng ngất người ta rồi, thôi, coi như không có cuộc hôn nhân này đi." Bố Trương thở dài vừa khuyên giải vừa an ủi.

Hoắc Văn Bân đi ra, mẹ Trương hỏi tình trạng của Nguyên Ánh, nghe nàng nằm cả trưa, chỉ ăn có chút éc, đương nhiên bà vừa gấp gáp vừa đau lòng.

"Văn Bân, thường ngày cháu thân với Tiểu Ánh nhất, con khuyên nhủ nó giúp dì, không có gì phải đau lòng, người tốt còn đầy, nhất định dì đây sẽ tìm cho nó một nhà chồng tốt!"

Hoắc Văn Bân ở lại nhà Nguyên Ánh một buổi tối, ngủ trong phòng dành cho khách.

Sáng sớm hôm sau, thấy Nguyên Ánh đã rửa mặt chải chuốt cẩn thận, ra ngoài ăn sáng, hẳn là đã tự điều chỉnh khá tốt.

Mấy người ngồi ăn sáng, mẹ Trương bóc cho con gái một quả trứng trà, cẩn trọng dò hỏi: "Cái đó... Hữu Trân, nó có gọi điện cho con không."

Nguyên Ánh lắc lắc đầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không thấy ạ, mẹ, đừng nhắc tới cô ta."

Mẹ Trương muốn nói lại thôi, tối qua Hữu Trân gọi điện cho bà, tuy bà già kia thật sự đáng giận, nhưng đứa nhỏ Hữu Trân này không tồi, sau khi nghe xong ngọn nguồn, lập tức lòng nóng như lửa đốt nói sáng sẽ đặt vé sớm nhất bay về.

Còn muốn đưa theo mẹ tới cửa tạ lỗi, nhìn thời gian này chắc chỉ hơn tiếng nữa là sẽ về tới, giờ thấy thái độ này của con gái, bà cũng không biết có nên nói ra hay không.

Mẹ Trương còn đang rối rắm, Hoắc Văn Bân đột nhiên nói: "Tiểu Ánh, hôm nay là sinh nhật anh, em không quên đấy chứ?"

Nguyên Ánh thoáng sửng sốt, giờ mới nhớ ra, nàng có đặt cho Hoắc Văn Bân một cái biệt thự ở làng du lịch Thành phố S, nơi đó được ca ngợi là thả mình với thiên nhiên, do hoàn cảnh đặc biệt, mấy năm gần đây rất nhiều người tới đó ăn sinh nhật.

Khi ấy nàng còn cố tình chọn biệt thự có phòng đôi, để mình với Hữu Trân ở, vậy giờ cũng chẳng dùng được nữa.

"Em không quên, em đã đặt cho anh một cái biệt thự ở làng du lịch Thành phố S, anh đi chơi với bạn bè đi, tiền em đã trả rồi, em không đi đâu."

"Từ nhỏ anh chưa năm nào không ăn sinh nhật với em, vậy mà giờ đến anh, em lại không đi, nếu em không đi, vậy sinh nhật anh khỏi cần." Hoắc Văn Bân làm vẻ cả giận nói.

Nguyên Ánh có chút khó xử, nhưng nàng thật sự không có tâm tư để đi chơi, lúc này ra khỏi giường ăn cơm, cũng chỉ là sợ bố mẹ lo lắng, cố gắng chống đỡ.

Nhưng không đi thì cũng không phải lắm nhỉ.

"Đi đi, con gái ra ngoài giải sầu rất tốt." Bố Trương cổ vũ, sau đó nói với bạn già bên cạnh: "Bà đi dọn ít đồ cho con gái đi."

Mẹ Trương cứ băn khoan mãi, nghĩ đi nghĩ lại thật ra Hoắc Văn Bân cũng rất tốt, ít ra mẹ Hoắc vẫn rất thích Tiểu Ánh, Văn Bân càng không cần phải nói, từ nhỏ đã rất chiều con bé, nếu Tiểu Ánh gả đến nhà họ Hoắc chắc sẽ không xảy ra vấn đề mẹ chồng nàng dâu rồi.

Kỳ thật đây cũng là một lựa chọn khá tốt, nghĩ thế, mẹ Trương đứng dậy đi vào phòng sắp đồ giúp Nguyên Ánh.

Nguyên Ánh bị không trâu bắt chó đi cày, đành phải theo Hoắc Văn Bân.

Ngồi lên xe, Nguyên Ánh nói: "Biệt thự kia có thể ở khoảng bảy tám người, anh gọi mấy người Dao Dao tới chơi cùng."

"Ừ, anh gọi rồi, đến nơi đó tụ họp." Hoắc Văn Bân không chút để ý nói.

"Đi đường mất bốn năm tiếng đấy, em ngủ một lát đi."

"Ừm." Nguyên Ánh gật gật đầu, điều chỉnh ghế phụ, nằm xuống ngủ.

Tối qua nàng ngủ không ngon, nửa mê nửa tỉnh suốt một đêm, giờ thì không chịu nổi nữa thật.

Tới làng du lịch, Nguyên Ánh mới tỉnh ngủ, đăng ký làm thủ tục xong, đi vào biệt thự, Nguyên Ánh tìm một phòng có giường đơn đẩy vali vào.

Mở cửa sổ hóng gió, cảnh sắc nơi đây đúng là hợp lòng người, không khí tươi mát, Nguyên Ánh ưỡn người ra ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ vẩn vơ, nếu Hữu Trân cũng ở đây thì thật tốt...

"Ngẩn người gì thế?" Hoắc Văn Bân đi vào, hai tay tự nhiên đặt lên bậu cửa sổ, vây cả người Nguyên Ánh vào giữa đôi tay.

Thật ra trước kia hai người thi thoảng cũng sẽ có vài động tác thân mật, khi ấy, Nguyên Ánh không mâu thuẫn nhiều lắm, nhưng giờ đây nàng lại vô cớ có chút không thoải mái.

Nàng vội rụt vai, chui ra khỏi khuỷu tay anh ta, đứng ở bên cạnh, dò hỏi: "Mấy người Dao Dao bao giờ mới đến?"

"Cô ấy cãi nhau với chồng, con cũng bị ốm nên không tới được, còn những người khác thì trách anh không báo trước, không kịp xin nghỉ, đêm nay cũng không đến được."

"Hả? Tất cả đều không..." Nguyên Ánh có chút ngượng, từ sau khi Hoắc Văn Bân thổ lộ với nàng, nàng cũng có chút để ý đến việc hai người ở riêng.

Rốt cuộc cái câu 'Lúc làm tình với bạn gái cũ, trong đầu đều là hình bóng em' đó, thật sự quá sâu sắc.

Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, thật sự có chút không ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro