Chương 6: Hai Chân Run Rẩy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau.

Đã gần mười giờ sáng, Nguyên Ánh mới chậm rãi mở mắt ở trên giường tân hôn, bên gối không có một bóng người, Hữu Trân đã không còn ở đây.

Tối qua cô đè nàng ra làm một lúc lâu mới xong việc, sau đó lấy khăn ướt trong phòng tắm ra lau chỗ riêng tư của nàng. Tuy nàng rất thẹn thùng vì hành động này, nhưng đã mệt tới mức buồn ngủ, nàng không quan tâm được nhiều như vậy.

May mà cô không có ở đây, nếu không thì Nguyên Ánh không biết phải đối mặt với cô thế nào sau khi bị cô xem sạch sờ xanh.

Thấy kim đồng hồ treo trên tường chỉ mười giờ, Nguyên Ánh giật mình ngồi bật dậy. Sao đã muộn thế này rồi?

Ngay khi Nguyên Ánh ngồi dậy mới phát hiện thắt lưng và hông đau nhức không chịu nổi, hai chân cũng không còn sức lực, nhe răng trợn mắt một lát mới có sức lực ngồi dậy. Mới vừa ngồi vững thì một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy từ trong động hoa ra, Nguyên Ánh cúi đầu nhìn, dòng nước trắng đục pha chút tơ máu chảy ra, thấm ướt khăn trải giường, chỗ ẩm ướt đúng lúc là lạc hồng tối qua nàng bị phá thân, nhìn rất dâm mị!

Nguyên Ánh đỏ mặt nhìn chằm chằm khăn trải giường, nàng biết dòng nước trắng đục này là gì, đó là thứ tối qua Hữu Trân để lại trong cơ thể nàng. Tinh dịch của cô.

Dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu ăn mặc hẳn hoi đi xuống lầu, Nguyên Ánh thấy đầy tớ Tiểu Thúy của mình đứng dưới cầu thang trong sảnh.

Nguyên Ánh nắm lấy tay vịn cầu thang xa hoa, hai chân run rẩy đi xuống lầu. Tiểu Thúy vừa nhìn thấy nàng thì mặt mày hớn hở tiến lên đón.

"Cô chủ! Tiểu Thúy chúc cô chủ tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử!"

Sớm sinh quý tử!

Nguyên Ánh không được tự nhiên hắng giọng một cái, cùng Tiểu Thúy bước vào sảnh chính.

"Tiểu Thúy tốt của chị, sao em không lên gọi chị dậy?"

Nàng dậy muộn như vậy, không biết mẹ chồng sẽ trách nàng thế nào.

"Là bà chủ dặn dò đừng quấy rầy cô chủ, còn nói sau này không có việc gì thì đừng lên lầu hai, chỉ có thể ở sảnh đợi lệnh, đừng quấy rầy thiếu tướng và người."

"Vậy à?"

Sau khi nói xong liền đi vào sảnh chính, Lâm Mạn Thu ngồi trên ghế sofa mềm mại xem báo giấy, thấy Nguyên Ánh đi tới, liền dặn dò dì Lưu ở bên cạnh đến nhà ăn chuẩn bị.

"Tiểu Ánh đói bụng rồi đúng không, mẹ sẽ bảo bọn họ mang đồ ăn nóng lên."

Lâm Mạn Thu cười hòa ái, nắm tay Nguyên Ánh đi tới nhà ăn.

"Mẹ, thực xin lỗi, con dậy muộn rồi."

Nguyên Ánh áy náy dịu dàng nói.

Gả vào trong dinh thự ngày đầu tiên đã dậy muộn, mọi người chắc chắn đều nghĩ nàng và Hữu Trân đã làm chuyện gì tối qua.

"Đâu có dậy muộn, dinh thự của chúng ta không có nhiều quy củ như vậy. Con đừng gò bó."

Đi tới trước bàn ăn dài, Lâm Mạn Thu vỗ lên mu bàn tay của Nguyên Ánh, cùng ngồi xuống với nàng.

"Cảm ơn mẹ."

Nguyên Ánh nở nụ cười xấu hổ, lúc ngồi xuống vì hai chân không có sức, run rẩy ngồi trên ghế. Tuy không quá rõ ràng, nhưng Lâm Mạn Thu thấy rõ, trong lòng vô cùng hài lòng. Xem ra con gái có hứng thú với nàng, tối hôm qua đã cày cấy rất chăm chỉ.

Mấy người giúp việc nhanh chóng mang đồ ăn nóng hổi lên, món chính và điểm tâm cái gì cần đều có, có mấy món nàng thích. Nguyên Ánh đang định chạm đũa, một bát tổ yến đường phèn được đặt trước mặt nàng, Lâm Mạn Thu nói:

"Ăn tổ yến trước, món này dễ hấp thu nhất."

"Dạ."

Nguyên Ánh cầm lấy cái thìa sứ trắng, ăn một miếng tổ yến nói

"Ăn ngon lắm ạ!"

Đầu bếp nhà nàng luôn thích thêm hoa khi hầm tổ yến, nàng không thích ăn thứ đấy ở trong tổ yến, mà tổ yến nhà họ An không có cho hoa, nàng thích.

"Thích là được rồi, bây giờ con hơi gầy, phải ăn nhiều một chút, năm sau mới dễ sinh bé cưng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro