Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ahn Yujin chưa kịp đi gặp bác sĩ tâm lý thì đã bị cử đi công tác. Giữa tháng Tám, nàng được giao nhiệm vụ chụp ảnh tại một bãi biển. Khi nhận được thông báo này, nàng bất giác liếc nhìn về phía Jang Wonyoung. Từ khi Wonyoung xuất hiện bên cạnh, Yujin thường nghe thấy tiếng sóng biển vang vọng bên tai. Tiếng sóng ấy dần phai đi khi Wonyoung ở bên nàng lâu hơn, và giờ thì nàng gần như quên luôn âm thanh ấy. Yujin nhận ra rằng nàng quên mọi chuyện nhanh hơn mình tưởng. Lúc này, Wonyoung nhìn lại nàng, ánh mắt như muốn nói: "Em cũng nghe thấy."

Bãi biển không giống như những gì Ahn Yujin đã tưởng tượng. Nàng luôn nghĩ rằng nơi đây sẽ ngột ngạt và oi bức, nhưng trời đã trở tối, gió biển thổi qua khiến nàng cảm thấy hơi lạnh. Yujin xoa xoa cánh tay khi đứng chân trần trên cát, nước biển mát lạnh lướt qua mắt cá chân. Jang Wonyoung thì đứng phía trước nàng, ở xa bờ hơn. Ahn Yujin thấy tóc của Wonyoung như đang bị gió thổi bay, nhưng rồi lại tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác. Nàng phải nheo mắt lại để nhìn cho kỹ.

Khoảnh khắc ấy, Yujin chợt thấy cảnh này rất quen thuộc, y như trong giấc mơ của nàng. Giây tiếp theo, Jang Wonyoung bước về phía biển khơi, và Yujin không kịp ngăn em lại. Yujin bỗng trở nên hoảng sợ, không thể phân biệt nổi đây là thực tại hay chỉ là một giấc mơ khác của mình. Nhưng bất kể thế nào, nàng không muốn phải chứng kiến cảnh Wonyoung biến mất trước mắt mình thêm lần nữa. Trong cơn hoảng loạn, nàng về phía xa, cố nắm lấy tay Jang Wonyoung, nhưng tất nhiên nàng không thể chạm được vào em. Yujin tự mất thăng bằng, ngã xuống nước biển mát lạnh.

"Yujin, Yujin!" Jang Wonyoung lo lắng khi thấy Ahn Yujin ngã xuống nước. Em vội vàng cố gắng kéo nàng dậy. Em cảm giác mình lại có thể chạm vào Yujin, thậm chí còn cảm nhận được sự ẩm ướt nơi đầu ngón tay. Nhưng rốt cục em cũng không thể thực sự chạm vào Yujin, chỉ có thể sốt sắng gọi tên nàng. Ahn Yujin bị sặc nước vài lần, nhưng vẫn vẫy tay ra hiệu rằng nàng không sao. Wonyoung chỉ bình tĩnh lại khi nhìn thấy Yujin đứng dậy từ làn nước, hít thở đều trở lại. Wonyoung khoanh tay trước ngực, trêu chọc, "Yujin, lần đầu tiên nhìn thấy biển cũng không cần phải kích động như thế này đâu."

Nghe những lời của Wonyoung, tâm trạng của Ahn Yujin dần nhẹ nhõm hơn. Phải rồi, Wonyoung - người luôn tin rằng bản thân đặc biệt đến thế, sao có thể bước vào giữa lòng biển sâu được chứ? Rõ ràng giấc mơ chỉ là giấc mơ. Yujin kiểm tra chiếc máy ảnh, may mắn là nó không hỏng sau khi bị nhúng nước. Khi Yujin định đóng nắp ống kính lại, ánh mắt nàng chợt gặp Wonyoung, mái tóc của em thực sự đang bay trong gió.

"Wonyoung," An Yujin gọi tên em, giơ chiếc máy ảnh lên, "để chị chụp cho em một tấm nhé. Bức ảnh đầu tiên."

Nghe thấy câu đó, Wonyoung hơi ngẩn ra một chút. Ngay sau đó, em không còn nhìn thấy biểu cảm của Ahn Yujin nữa, vì máy ảnh đã che khuất toàn bộ khuôn mặt của nàng, chỉ để lại ống kính đen ngòm. Em mỉm cười vui vẻ, không phải nụ cười lịch sự trong công việc, mà là một nụ cười vô tư, không chút ngại ngùng. Trước đây, cả Ahn Yujin và Jang Wonyoung đã từng có rất nhiều những nụ cười như thế, nhưng rồi theo thời gian, cả hai dường như đã quên mất điều đó.

Trong ống kính của máy ảnh vẫn không có Wonyoung, chỉ có biển. Mặt biển nhuốm màu đỏ sẫm của ánh hoàng hôn, xa xa là đường chân trời chia cắt bầu trời và đại dương.

"Yujin, chụp xong chưa?" Wonyoung nhẹ nhàng hỏi.

"Đợi chút nhé, ba, hai, một," Yujin ra dấu tay với Wonyoung. "Chị nhớ em nhiều lắm." nàng nói thầm trong lòng.

Sau khi mặt trời đã lặn hoàn toàn, hai người cùng nhau đi tìm những viên đá trên bãi biển. Tiếc rằng ở đây chẳng có viên đá nào đặc biệt, ngay cả những viên có hình dạng cân đối cũng hiếm hoi, chưa kể đến màu sắc nổi bật. Ahn Yujin loay hoay rọi đèn pin cả buổi mới tìm được một viên đá trông đặc biệt, mỏng manh và láng mịn trong tay.

"Hay là chị đục một lỗ ở đây làm mặt dây chuyền đi." Jang Wonyoung nghiêng đầu nói, "Che đi nốt ruồi trên xương quai xanh của chị."

"Chị đã đi đến nhiều nơi để chụp ảnh, đồng nghiệp lúc nào cũng nói rằng đã thấy quá nhiều cảnh đẹp như thế rồi nên lúc nào cũng nhanh chóng trở về khách sạn. Bởi vậy, buổi tối chị thường đi dạo một mình. Nhưng mà kể từ khi Wonyoung xuất hiện, chị nhận ra chị vẫn thích những khi ở bên em nhất. Wonyoung từng bảo chị chọn gì cũng được mà, đúng không?"

Khi nói những lời này, Ahn Yujin không nhìn Jang Wonyoung.

"Thế nên là, Wonyoung, em hãy ở lại nhé."

Dù biển khơi kia không có ánh sáng và gần như chẳng thể nhìn thấy gì, Yujin vẫn cố gắng nhìn ra thật xa. Nàng nói những lời này không phải để cầu xin, mà chỉ đơn giản là chia sẻ những gì mình nghĩ, và trong lòng nàng cũng không kỳ vọng gì vào câu trả lời của Wonyoung.

"Không được đâu, Yujin. Không nói đến việc tình trạng của em như vậy có thể duy trì được bao lâu, thì chị biết mà, cuộc sống mà em thích khác hoàn toàn với cuộc sống mà chị thích."

Câu trả lời như dự đoán, Ahn Yujin và Jang Wonyoung cùng nở nụ cười.

Khi về nhà, Ahn Yujin rửa bức ảnh chụp biển và định dán lên tường. Nhưng khi nhìn vào bức ảnh, nàng chợt cảm thấy có gì đó thiếu vắng. Tất nhiên rồi, là thiếu Jang Wonyoung. May mắn thay, họ đã có nhiều bức ảnh chụp chung từ thời còn nhỏ. Ahn Yujin chọn một tấm và cắt hai người ra, đặt lên trên tấm kia, khiến nó trông như là một bức ảnh du lịch từ thời trung học, hai người cùng nhau chụp tại bãi biển. Còn về viên đá nàng nhặt được, mặc dù trông không có gì đặc biệt nhưng cảm giác mát lạnh khi chạm vào khiến nàng cảm thấy yên tâm. Ahn Yujin quyết định để nó trong túi áo của mình.

Trên đường đi làm, Ahn Yujin thường thấy những ông lão ngoài năm, sáu mươi tuổi ngồi bán hàng và xem bói. Nàng chưa bao giờ quan tâm đến những thứ đó và cho rằng việc gửi gắm số phận của mình vào một mảnh giấy thật vô nghĩa. Mà cho dù có biết trước được điều gì thì rốt cuộc cũng chỉ khiến bản thân thêm phiền não.

Một hôm, có người bỗng nhiên gọi nàng lại: "Chị ơi, dạo này chị có nhìn thấy thứ gì lạ không?"

Cô gái trông chỉ mới ngoài hai mươi. Trong khi những người khác đều ở bàn quảng cáo ồn ào, cô gái này ngồi lười nhác bên lề đường, thậm chí khi gọi An Yujin cũng thiếu sức sống, như thể nếu đối phương không để tâm thì cũng chẳng sao.

"Đi thôi, chị Yujin, cô ấy chỉ thấy chị đẹp nên mới bắt chuyện thôi," Jang Wonyoung đang lơ lửng bên cạnh nói.

Ahn Yujin dừng bước, hỏi lại, "Cô vừa nói gì cơ?"

"Ý tôi là những ảo ảnh ấy, chị ạ." cô gái đáp, giọng bình thản, "Nhìn chị, có vẻ chị đang bị thứ gì đó bám lấy."

Những lời này khác hẳn với những gì mà bác sĩ tâm lý từng nói, nhưng biết đâu lại giúp nàng giải quyết được vấn đề của mình, Ahn Yujin thầm nghĩ.

"Thỉnh thoảng... thỉnh thoảng tôi thấy bóng dáng của một người bạn."" Nàng thú nhận.

"À, một người quen à? Vậy thì không có vấn đề gì đâu. Thường điều đó có nghĩa là chị đang mắc nợ người đó đấy."

"Chị xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ đã lừa dối tình cảm của ai đó nên giờ mới thấy hối hận à?"

Nghe xong câu nói ngớ ngẩn này, Ahn Yujin cau mày định bước đi. Cô gái kia không hề đuổi theo, chỉ nhẹ nhàng nói câu cuối cùng: "Dù sao thì, tốt nhất là để người ta đi thôi. Người không thuộc về thế giới này ở lại quá lâu thì chẳng tốt cho cả hai đâu."

"Thật là, mấy đứa trẻ bây giờ toàn nói nhảm." Jang Wonyoung nói, nhưng cả hai đều không thể phớt lờ câu nói cuối cùng.

Tháng Tám nhanh chóng trôi về những ngày cuối, sinh nhật của Jang Wonyoung cũng sắp tới. Giống như hồi nhỏ, Ahn Yujin lại mua hai cây pháo sáng. Giờ căn hộ nàng thuê cách xa bờ sông, nên nàng chỉ có thể lên sân thượng để thắp sáng những cây pháo ấy. Nhưng nếu ngày xưa là Jang Wonyoung truyền lửa cho nàng, thì giờ đây nàng phải tự mình làm điều đó. "Thật giống như một kẻ đang tự an ủi mình sau khi chia tay vậy," Ahn Yujin lẩm bẩm.

"Wonyoung, nếu có thể bắt đầu lại, em còn muốn học ở nơi xa như thế không?" Ahn Yujin hỏi.

"Dĩ nhiên rồi. Và chị vẫn sẽ tiếp tục làm nhiếp ảnh gia." Wonyoung trả lời.

"Ừ."

"Chúng ta rốt cuộc vẫn không thể gặp nhau thường xuyên."

"Vậy Yujin, bây giờ chị mong em là thật hay chỉ là một ảo ảnh?" Jang Wonyoung tựa tay lên lan can, nhẹ nhàng hỏi.

"...Chị không biết nữa."

"Vậy thì thử xem sao." Jang Wonyoung chỉnh lại tóc, vươn nửa người ra ngoài lan can, "Nếu em là giả thì nhảy xuống từ đây cũng chẳng có gì xảy ra. Nhưng nếu em là thật, Yujin phải giữ em thật chặt nhé."

"Từ từ đã, Wonyoung, em đang nói cái gì thế?" Ahn Yujin cố cản em. Nói những lời kỳ quặc như thế trong ngày sinh nhật đã đủ lắm rồi, giờ em còn định làm gì nữa?

Nhưng Jang Wonyoung đã bắt đầu hành động như thể em đã luyện tập hàng nghìn lần. Em dùng tay chống lên lan can và nhảy qua.

"Jang Wonyoung!" Ahn Yujin hét lớn, cố với lấy cổ tay của Wonyoung. "Đùa gì thì cũng phải có chừng mực chứ."

Hai giây sau, Jang Wonyoung không rơi xuống, vẫn lơ lửng trong không trung. Ahn Yujin không nắm được tay em, chỉ thẫn thờ buông thõng người tựa lên lan can. Nàng nhắm chặt mắt lại, không muốn chứng kiến kết cục mà Wonyoung đã nói. Những cây pháo sáng vì hành động vừa rồi chưa kịp cháy hết đã bị rơi xuống đất và tắt lịm.

"Quả nhiên, Yujin không tin em là thật." Jang Wonyoung nói, "Nhưng nếu không tin, sao Yujin lại lo lắng muốn giữ chặt tay em như vậy? Yujin thực ra vẫn rất nhớ em, phải không?"

Em dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Yujin. "Em cũng rất nhớ Yujin, nhưng mà không được nữa rồi. Trước đây, không phải Yujin đã nói rằng sẽ cố gắng thực hiện mọi điều ước của em sao? Vậy ước mơ của em bây giờ là biến mất mãi mãi."

Và,

"Yujin, chúc mừng sinh nhật, và, tạm biệt."

Ahn Yujin không còn nghe thấy tiếng nói của Wonyoung nữa. Nàng mệt mỏi mở mắt ra và nhìn quanh, đúng như dự đoán, không còn thấy bóng dáng của Wonyoung đâu. Nàng cúi xuống nhặt hai cây pháo sáng, châm lửa cho chúng. Khi đồng hồ trên điện thoại chuyển sang 00:00, Ahn Yujin dùng cây pháo sáng ở tay trái để đốt cây pháo ở tay phải. Khi ngọn lửa bùng cháy, trên khuôn mặt Yujin mới có chút biểu cảm, khóe môi cô khẽ nhếch lên, "Wonyoung, chúc mừng sinh nhật, tạm biệt."

Trong những ngày tiếp theo, Ahn Yujin không kể chuyện này với bất kỳ ai. Khi chị gái gọi điện hỏi thăm, nàng nói rằng mấy ngày trước mình chỉ là quá mệt mỏi, nhưng giờ đã hoàn toàn hồi phục. Đồng nghiệp thì nói, "Yujin, gần đây cậu trông rất vui vẻ." Nàng đáp lại, "Không phải mình luôn như vậy sao?" Đồng nghiệp lắc đầu, "Không phải đâu, Yujin. Trước đây cậu luôn có vẻ nghiêm túc và chín chắn, nhưng mà dạo này cậu giống như học sinh cấp ba vậy, có chuyện gì vui sao?"

Ahn Yujin lại nghe thấy tiếng sóng biển vỗ về bên tai, và nàng nhớ đến một điều mình từng đọc, rằng khi gặp lại những người bạn từ các giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, dù đã nhiều năm không gặp, chúng ta vẫn vô thức quay lại cách ứng xử của thời đó. Khoảng thời gian ấy không phải là Ahn Yujin 28 tuổi tương tác với Jang Wonyoung 25 tuổi, mà vẫn là Ahn Yujin 15 tuổi và Jang Wonyoung 14 tuổi. Chính vì vậy, hai người luôn có những cãi vã vô lý và nói những điều khó hiểu. Dù đã có hai tháng quý giá nhưng nhiều chuyện vẫn không được làm rõ, và nàng vẫn không hiểu một Wonyoung đã trưởng thành.

"Vì mình được đến biển." Ahn Yujin đáp, "Đó là lần đầu tiên mình đi biển, nên mình đã rất mong đợi và phấn khởi."

Ahn Yujin không tìm hiểu lý do vì sao Jang Wonyoung xuất hiện và rồi biến mất. Thời gian đó đã trôi qua khá vui vẻ, và giờ đây nếu cứ mải nghĩ về nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Những ngày Jang Wonyoung ở cạnh Ahn Yujin, em luôn mặc quần áo của nàng, vậy nên hiện tại, không có bất kỳ vật dụng nào chứng minh Wonyoung đã thực sự trở lại đây. Chỉ có chiếc áo khoác denim mà Jang Wonyoung thường mặc được Ahn Yujin cất vào góc sâu trong tủ quần áo, tách biệt với những bộ đồ khác của mình.

Ngày tháng trôi qua nhanh hơn Ahn Yujin tưởng. Nàng vẫn làm việc đều đặn và nhận thêm những dự án cá nhân. Ban đầu, khi đi công tác ở những thành phố lạ, nàng thường đi dạo một mình vào buổi tối và nghĩ rằng nếu Jang Wonyoung còn ở bên, ít nhất nàng sẽ có người để trò chuyện. Nhưng dần dần, cảm giác đó phai nhạt đi, nàng bắt đầu làm một việc mới—tạo một album ảnh, chụp hình tất cả những người bạn hiện tại của mình.

Hai năm trôi qua như chớp mắt. Căn nhà hiện tại đã trở nên quá rộng với Ahn Yujin, vì vậy nàng quyết định chuyển nhà. Một đồng nghiệp tình nguyện giúp nàng dọn dẹp đồ đạc. Hai người vừa thu dọn vừa trò chuyện.

"Yujin, bạn thân nhất hồi nhỏ của mình sắp kết hôn rồi."

"Chúc mừng nhé."

"Nhưng mình thấy kỳ lạ quá. Khi mình và cậu ấy tạm biệt nhau, bọn mình mới chỉ hơn hai mươi tuổi, mình chỉ nghĩ cô ấy vẫn đang ở độ tuổi hai mươi. Thế mà giờ bỗng dưng đã kết hôn rồi. Ừ, nhưng dù sao cô ấy kết hôn thì mình cũng không có ý kiến gì, bọn mình cũng đã lâu không liên lạc mà."

Ahn Yujin bình tĩnh lắng nghe đồng nghiệp nói chuyện. Nàng trước đây từng nghĩ rằng, nếu như Jang Wonyoung còn sống, hai người cũng sẽ dần mất liên lạc, chỉ có thể mơ hồ nhớ lại những ngày tháng đã qua. Cuối cùng thì, khoảng thời gian họ xa nhau sẽ dài hơn nhiều so với thời gian họ đã bên nhau.

"À, nhưng đôi khi mình cũng nghĩ, nếu mình và cậu ấy có thể tiếp tục làm bạn thì tốt biết bao."

"Khó lắm, dù sao thì chúng ta cũng không còn là trẻ con nữa."

Khi đồng nghiệp ra về, cô dặn dò Ahn Yujin về những thứ trong từng thùng carton. "À Yujin, mình không cố ý đâu, nhưng mình đã tìm thấy một bức ảnh trong cuốn sổ của cậu. Đây là bạn của cậu đúng không? Cô ấy rất xinh nhỉ. Mình đã đặt lại bức ảnh vào trong sổ rồi."

Ahn Yujin có hơi ngạc nhiên. Nàng tiễn đồng nghiệp rồi cúi xuống lấy cuốn sổ mà cô ấy nói. Đó là cuốn nhật ký từ thời trung học của cô, được mang về từ nhà vào kỳ nghỉ khi Jang Wonyoung còn ở bên, nhưng nàng chưa bao giờ mở nó ra. Cuốn sổ có bìa cứng rất bình thường, giờ đây khi mở ra, giấy đã hơi phai màu. Ahn Yujin dùng đầu ngón tay miết nhẹ lên bìa, rồi cẩn thận lật từng trang, nhanh chóng tìm thấy trang có bức ảnh kẹp bên trong.

Đó là một bức ảnh của Jang Wonyoung trong bộ đồng phục cấp ba, cười tươi khi đứng trước ống kính máy ảnh.

Đồng tử và ngón tay của Ahn Yujin bắt đầu run rẩy. Nàng cầm bức ảnh lên, đặt dưới ánh sáng đèn và nhận ra bức ảnh đã nhuốm màu của thời gian. Khi ánh sáng chiếu qua, khuôn mặt của Jang Wonyoung trở nên mờ ảo, giống như một cái bóng trong suốt. Ahn Yujin thất thần đặt bức ảnh xuống, rồi bắt đầu đọc những dòng chữ trên trang nhật ký:

"Hôm nay mình đã chụp ảnh cho Wonyoung. Khi mình giơ máy ảnh lên, Wonyoung luôn cười rất gượng gạo. Wonyoung bảo rằng, 'Yujin, tự dưng phải cười nghiêm túc với chị thực sự rất kỳ, mặt em cứ cứng đờ ra ấy.' Nhưng khi chụp ảnh cho Wonyoung, nhất định phải có được một biểu cảm đẹp nhất, nên mình đã hô to, một, hai, ba.

Chị yêu em.

Jang Wonyoung lúc đó trông rất ngạc nhiên, nhưng em đã bật cười ngay sau đó. Ôi, cười xinh quá đi!

Wonyoung cười lên trông rất đáng yêu.

Chúng mình ngồi xe buýt trở về nhà. Vì mệt quá nên mình đã ngủ quên mất trên vai Wonyoung. Xấu hổ quá, không biết có chảy nước miếng không nữa."
Ahn Yujin sắp bước sang tuổi ba mươi không biết phải đối diện với những dòng chữ mà nàng đã viết ở tuổi 16 bằng cảm xúc gì. Nàng cảm thấy bản thân khi đó đã ngây thơ đến tàn nhẫn, tàn nhẫn với cả bản thân và với Jang Wonyoung. Lúc ấy, lời yêu có thể dễ dàng nói ra chỉ để trêu chọc bạn bè và khiến họ cười vui vẻ.

Kẹp ở trang cuối của cuốn sổ là một chiếc phong bì, trên đó có viết chữ "Yujin". Nhìn nét chữ và vết mực đã mờ, chắc hẳn đây là lá thư mà Jang Wonyoung đã viết từ nhiều năm trước. Không ai biết liệu Jang Wonyoung của tuổi hai mươi bốn có còn nhớ đến bức thư này hay không. Ahn Yujin cẩn thận mở phong bì, lắc nhẹ trong tay, từ bên trong rơi ra một tấm ảnh. Đó là ảnh của Ahn Yujin mười sáu tuổi đang ngủ say trên xe buýt. Mặt sau bức ảnh ghi: "Yujin, em cũng yêu chị."

Khi những suy nghĩ quay trở lại trong đầu Ahn Yujin, nàng nhận ra mình đang khóc không ngừng. Đây là lần đầu tiên nàng khóc kể từ năm mười tám tuổi. Nước mắt rơi xuống mặt sau của bức ảnh, làm nhoè chữ viết của Jang Wonyoung. Ahn Yujin hoảng hốt tìm khăn giấy lau đi, nhưng vì thời gian đã quá lâu, nét chữ bị nhòe hoàn toàn, chỉ còn lại những vết mực mờ đục trên mặt sau của bức ảnh.

Vào sinh nhật ba mươi tuổi, Ahn Yujin chuyển đến căn hộ mới. Hai bức ảnh và chiếc áo khoác denim đã được nàng để ở đáy của ngăn tủ, chỉ có viên đá nàng nhặt được khi ở bãi biển vẫn luôn được nàng mang theo bên mình. Yujin đứng trên sân thượng, một tay vuốt ve viên đá, tay kia cầm cây pháo sáng.

"Wonyoung, chủ tiệm nói chỉ còn lại cây pháo sáng này thôi, năm nay chị không tổ chức sinh nhật cho em được, năm sau sẽ bù lại cho em. Nhưng vẫn chúc em sinh nhật vui vẻ nhé."

Nàng chờ đồng hồ điểm đúng nửa đêm rồi thắp lửa cây pháo sáng. Ngay khi cây pháo lóe sáng, Ahn Yujin cảm nhận được viên đá trong lòng bàn tay nóng lên, và phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc. Gió thổi qua, mang theo mùi hương dịu dàng, bao bọc lấy nàng với một cảm giác an tâm mà nàng đã từng rất quen thuộc.

"Yujin, chúc mừng sinh nhật."

Nhưng Ahn Yujin đã không quay đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro