Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boom vô cùng ấm ức: “Anh rất thích em."

Aou vùi đầu lên vai Boom: “Em biết."

Boom tiếp tục khóc: “Rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Tại sao lại có nghi ngờ này trong đầu chứ?”

Aou: “Sai rồi sai rồi, thật sự sai rồi.”

Thật quá đáng.

Một người đang khóc rất thương tâm, một người bên kia lại cực kỳ vui vẻ.

Boom nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mình thật thiệt thòi.

Boom bật khóc nức nở: “Em phiền quá đi."

Aou: “Ừm, đúng vậy, em rất phiền."

Boom: “Anh không thích em nữa.”

Aou nở nụ cười: “Không được.”

Boom đột nhiên nhớ lại những gì đã nói lần trước trong ký túc xá về việc các cặp đôi cãi nhau.

Thật ra bọn họ nói rất đúng, vẫn nên đừng cãi nhau, tuy rằng anh và Aou không thực sự cãi nhau, nhưng cũng gần như vậy rồi.

Thật sự rất khó chịu, quá khó tiếp nhận rồi.

Boom đã lâu rồi không khóc, một chuyến này anh thật sự khóc đủ, thật lâu sau mới ngừng lại.

Aou luôn an ủi anh, lau mắt cho anh, vỗ về đầu anh, đợi khi tâm trạng anh ổn định lại bảo anh đứng đợi tại chỗ rồi đi đến cửa hàng tiện lợi mua và khăn giấy.

Boom cầm lấy chai, Aou nhìn anh, khi anh uống Aou vẫn còn nhìn.

Vì vậy Boom bố thí một cái liếc mắt cho cậu, Aou bật cười, sau đó đột nhiên tiến đến gần hôn lên môi Boom.

Boom vẫn đang uống, suýt chút nữa đã phun ra.

“Làm gì đấy.” Boom nói.

Aou nói: “Đồ khóc nhè."

Boom: “Ai làm anh khóc hả?"

Aou: “Em."

Boom: “Hừ.”

Có lẽ vì chảy mắt quá nhiều, Boom đã uống hết nửa chai.

Bây giờ đã là nửa đêm.

Được rồi, chuyện tình cảm đã qua, đã đến lúc bàn về thực tế.

“Buổi tối ngủ ở đâu? Đã đặt khách sạn chưa?" Boom hỏi Aou.

Aou lắc đầu. “Không có."

Boom liếm môi: “Nhà anh có chút không tiện, ông bà anh..."

Aou cắt ngang lời anh: “Không sao, em biết, không đến nhà anh.”

Boom: “Ồ.”

Aou sờ đầu Boom: “Anh cũng không cần thẳng thắn với mẹ anh đâu, em không sao cả, đừng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy."

Boom thở dài: “Biết rồi."

Aou nâng cằm Boom lên: “Còn buồn không?"

Boom ngẩng đầu. “Anh có buồn sao?"

Aou cười: “Được rồi, không có.”

Boom dùng chai chọt vào ngực Aou: “Em mới là người đừng buồn."

Aou lắc đầu: “Anh dỗ được em rồi.”

Boom ngắt giọng: “Đồ thối tha.”

Aou cười.

Trời đã khuya, Aou lấy điện thoại ra đặt khách sạn.

Cũng may không phải là ngày lễ gì, khách sạn còn rất nhiều, cứ cách 500m là có một cái.

Aou trực tiếp đặt đại một cái, sau đó hỏi Boom: “Về nhà hay là đi cùng?"

Boom nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó cắn răng nói: “Anh đi cùng em, buổi tối mẹ anh trở về chắc là nghĩ anh đã ngủ rồi, sáng mai về sớm chút chắc là không có việc gì.”

Aou: “Sao lại cảm giác như chúng ta đang yêu đương vụng trộm nhỉ.”

Boom cười: “Kích thích không?"

Aou bị chọc cười, phối hợp với Boom nói: “Rất kích thích."

Trên đường đến khách sạn, Aou lại ghé vào cửa hàng tiện lợi, sau đó làm trò trước mặt Boom, mua một hộp bao cao su.

Thằng nhóc này... Đúng như dự đoán, hai người vừa tắm xong đã làm.

Hơn mười ngày không làm, a rồi ưm, vô cùng sung sướng.

Ha ha.

Không biết có phải vì Boom vừa mới khóc hay không, nhưng lần này Aou thật sự khiến anh khóc.

Không cầm được mắt, chính anh cũng không biết.

Aou thế mà lại hưng phấn.

Chắc là sợ Boom quá mệt mỏi nên Aou chỉ làm một lần rồi thôi.

Cũng đã ba giờ sáng, tắm lại một lần nữa, Boom trực tiếp xụi lơ.

Aou rất thích ôm Boom vào trong ngực sau khi làm xong, rõ ràng anh không thấp hơn Aou là bao, nhưng khi ôm thế này trông Boom vô cùng nhỏ bé.

Nếu nói chuyện phiếm, khi Boom nói chuyện hơi thở sẽ phả vào cổ Aou, ngửa nhưng lại không ngứa như vậy, rất thoải mái.

“Em đến đây đã nói với người nhà chưa?" Boom nhắm mắt lại hỏi Aou.

Aou: “Nói rồi.”

Boom: “Buổi tối không về nhà ngủ có được không?”

Aou: “Tùy tình huống, nhưng bọn họ biết em đến đây tìm anh, không sao cả.”

Boom mở to mắt, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hỏi câu hỏi mà anh đã kìm nén cả đêm: “Vậy chuyện sang Anh thì sao? Nói thế nào?”

Aou: “Không đi.”

Boom ô một tiếng, có chút khó hiểu: “Có điều tại sao lại đột nhiên cho em sang Anh?"

Aou nghịch tóc Boom: “Không phải lần đầu tiên đề cập đến vấn đề này, bọn họ đã thảo luận qua trước khi em thi đại học.”

Boom: “Hả?”

Aou: “Không nói cho anh biết là bởi vì em nghĩ bọn họ sẽ không để em đi nữa.”

Aou chậm rãi nói tiếp: “Lúc đó ý của bọn họ là nếu không đậu đại học thì sẽ trực tiếp sang Anh, nhưng lúc sau em lại đậu.” Aou dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Hôm nay là ba em nhắc đến, mẹ của em..."

Aou nói đến đây, đột nhiên cúi đầu xuống: “Rất xin lỗi."

Boom khó hiểu: “Hả? Sao vậy? Sao đột nhiên lại xin lỗi.”

“Chuyện này...” Aou dừng một chút: “Thật ra không nghiêm trọng như vậy, mẹ em không quản em nhiều như thế, chỉ là hôm nay em, em muốn ở đây với anh, em chỉ là muốn nghe anh nói anh lưu luyến em.”

Cậu nói thêm: “Nhưng anh không có nói.”

Cậu lại nói: “Anh còn khuyên em nên đi.”

Boom khó hiểu: “Hả? Ý của em là? Hai người nói cái gì?"

Aou thở dài: “Em và bà ấy nói về tương lai của chúng ta.” Cậu nói xong còn bổ sung thêm câu: “Em và anh."

Boom dừng một chút: “Tương lai gì?"

Aou: “Mẹ em thực sự muốn em đi, vì vậy bà ấy đã kêu em xác định, tình yêu anh dành cho em đủ để giữ cho em không sang Anh." Cậu nói: “Cũng không lừa anh, cuộc trò chuyện không được vui vẻ cho lắm, vì vậy khi tìm anh nói chuyện có chút xúc động.” Cậu thấp giọng nói: “Rất hối hận."

Boom lập tức hiểu ra.

Sau đó trong một giây tiếp theo, Boom càng hiểu thêm.

Cũng chột dạ ngay lập tức.

Có lẽ trong đó còn có việc anh chậm chạp không gặp mẹ của Aou.

Như thế này thì người lớn nào sẽ yên tâm chứ.

Boom: “Cho nên em cũng bắt đầu không xác định được thái độ của anh?"

Aou: “Ừm.”

Boom có thể tưởng tượng được bộ dáng không thể thuyết phục được chính bản thân mình của Aou lúc đó, ngay lập tức cảm thấy rất có lỗi: “Vậy sau đó thì sao, em đã nói với mẹ như thế nào.” Boom nhỏ giọng: “Anh, anh còn nói với em những cái đó.”

Aou: “Chỉ cần nói không đi, bọn họ sẽ không ép buộc em, bọn họ biết tính em."

Lời nói vừa dứt, Boom suy nghĩ một hồi lâu.

Sau đó anh nói một cách yếu ớt: “Xong đời rồi, anh phải chứng tỏ bản thân mình như thế nào trước mặt mẹ em đây?"

Aou thấp giọng cười phá lên: “Bây giờ thì không cần.”

Boom: “Hả? Tại sao chứ.”

Aou: “Em biết là được rồi.”

Một lúc sau, Boom hỏi: “Như vậy là được rồi sao?"

Aou cười: “Đương nhiên, không thể để người nào đó khóc vô ích."

Boom: “...”

Boom nắm lấy cánh tay Aou.

Aou cười ầm lên: “Đau."

Boom: “Em còn không biết xấu hổ?"

Aou thấp giọng cười một tiếng: “Sai rồi.”

Aou lại nói: “Không sao đâu, anh không cần suy nghĩ về mấy chuyện đó, không có anh thì em không thể thi đậu đại học, hơn nữa mẹ em vẫn rất thích anh, đặc biệt ủng hộ việc chúng ta ở bên nhau, còn nói vì anh mà em đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều."

Boom kiêu ngạo: “Vậy sao.”

Aou: “Đúng vậy đó anh trai à."

Giờ Boom đã hiểu ra một lần nữa.

Mẹ Aou thích Boom là một chuyện, nhưng mặt khác, có lẽ bà cũng lo lắng, nếu tương lai Boom và Aou chia tay, cuối cùng con trai bà sẽ không còn gì cả.

Vì thế Boom nép đến bên cạnh Aou, nhỏ giọng nói: “Chúng ta còn phải nuôi mèo, còn phải làm rất nhiều chuyện, anh chưa làm được gì trong 3000 hạng mục của em hết, vì vậy đừng hòng chạy trốn."

Aou cười đáp: “Được.”

Không cần phải nói trắng ra, Boom biết Aou hiểu ý của anh.

Sau đó, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, tuy chuyện xảy ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng khi mọi chuyện đã giải quyết xong thật sự rất thư thái, Aou không cần sang Anh nữa, nỗi niềm khổ sở của anh suốt cả đêm cuối cùng cũng tìm được đường ra.

Hơn nữa có Aou ở đây, giấc ngủ này của Boom vô cùng thoải mái.

Sáng sớm hôm sau anh đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, Aou cũng tỉnh theo, nhưng Boom không có thời gian để ôm ấp cùng Aou, ngay cả mặt còn chưa rửa đã đi về nhà.

Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi cánh cửa này vừa được mở ra lại nhìn thấy mẹ.

Mẹ anh từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một ly nước, bà vừa nhìn thấy Boom liền lập tức cau mày.

“Tại sao con lại trở về từ bên ngoài?” Mẹ anh vô cùng khó hiểu.

Boom nuốt nước bọt, đột nhiên hoảng hốt.

Boom: “Con... "

Mẹ nhìn Boom từ trên xuống dưới, quần áo vẫn là bộ đồ ngày hôm qua, tóc tai vẫn còn lộn xộn, vừa nhìn là biết.

“Hôm qua không về nhà?” Mẹ hỏi.

Boom cảm thấy rất chột dạ, nhưng anh vẫn không thể nói dối được: “Vâng."

Mẹ nhíu mày càng chặt: “Ý con là sao? Con ra ngoài làm gì? Buổi tối không về nhà ngủ? Mẹ còn tưởng rằng con đang ngủ trong phòng."

Boom liếm môi: “Một người bạn đến đây, con chỉ, cái kia, đi cùng cậu ấy.”

Mẹ càng thêm khó hiểu: “Bạn đến thì mẹ sẽ không cho con ra khỏi cửa sao?"

Boom nói nhỏ: “Không phải.”

Giờ phút này hai người đang cách nhau một cái bàn ăn, mẹ đột nhiên không nói nữa, bàn tay cầm ly cũng không nhúc nhích, bà nhìn thẳng vào Boom.

Nhìn đến mức Boom càng ngày càng hoảng hốt.

Không biết qua bao lâu, mẹ hỏi: “Là người bạn thường xuyên gọi điện thoại cho con phải không?”

Boom do dự vài giây, sau đó gật đầu: “Vâng.”

Mẹ: “Đến đây tìm con?"

Boom: “Vâng.”

“Đều đã như vậy rồi, con vẫn không định nói với mẹ sao?"

Boom hít nhẹ một hơi, sau đó mới lấy hết can đảm, nói với mẹ: “Đúng vậy, con đang yêu đương.”

Boom không khoa trương, cả người anh đều đang run lên.

Mẹ anh là giáo viên chủ nhiệm lớp 5, mặc dù toàn tiếp xúc với học sinh tiểu học, nhưng trong số học sinh tiểu học đó cũng có một số học sinh trưởng thành tương đối sớm.

Tiếp xúc với nhiều người, tự nhiên sẽ biết được tâm lý của nhiều đứa trẻ, vì vậy trước những vấn đề lớn, Boom chưa bao giờ nói dối thành công trước mặt bà.

Không về nhà vào ban đêm là một vấn đề lớn.

Chỉ cần nói ra thì nó không lớn, nhưng nếu không nói, có khả năng sẽ nghiêm trọng.

Lúc này, hai người ngồi gần xuống bàn ăn, mặt đối mặt, trông mẹ có vẻ vẫn bình tĩnh, khi ngồi xuống còn có tâm trạng than thở rằng vừa vào mùa đông đã lạnh rồi.

Boom nghĩ trong lòng, nếu lát nữa anh thẳng thắn, có khả năng mẹ sẽ không còn hơi đâu mà gì đó nữa.

“Sao thế?” Mẹ uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn Boom: “Định ngồi với mẹ đến khi nào?"

Boom nuốt nước bọt: “Đâu có, không phải thế.”

Nói xong anh lại nói: “Con không biết nên bắt đầu từ đâu."

Bởi vì Boom từ nhỏ đã luôn ngoan ngoãn nên mẹ rất tin tưởng anh, cũng không quản anh quá nhiều, mỗi giai đoạn của cuộc đời nên có những nhận thức khác nhau, về những mặt khác, Boom rất tự do.

Cho nên sau khi ngồi xuống được năm phút, Boom cẩn thận quan sát biểu cảm của mẹ mình, nghĩ rằng mọi thứ có lẽ sẽ không tệ như vậy.

Nhỉ?

Đương nhiên, chỉ là nó không tệ bằng việc nửa đêm không về nhà, những chuyện khác thì nói sau.

“Xin lỗi mẹ trước đi.” Mẹ đặt ly xuống.

Boom lập tức nói: “Con xin lỗi."

Mẹ hỏi: “Tại sao lại xin lỗi?"

Đây là quá trình cơ bản của Boom khi làm chuyện sai trái lúc nhỏ, Boom vẫn hiểu nó.

Vì vậy anh nói: “Không thể không về nhà ngủ mà không báo cho gia đình biết."

Mẹ gật đầu: “Còn gì nữa?”

Boom suy nghĩ vài giây: “Còn nữa sao ạ?"

Mẹ nói: “Vậy thì hết rồi.”

Boom thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ lại hỏi: “Bây giờ nói đến chuyện yêu đương của con."

Boom: “Vâng.”

Mẹ: “Vốn dĩ mẹ không muốn kiểm soát, bây giờ con đã là tuổi tự yêu đương, mẹ kiểm soát nhiều quá cũng không tốt, nhưng con cứ ấp a ấp úng làm mẹ không hiểu được, con cho rằng mẹ không ủng hộ con về vấn đề này sao?"

Boom lắc đầu: “Không phải."

Mẹ: “Vậy thì tại sao?”

Boom nắm lấy ống quần, vẻ mặt giống như chuẩn bị vẫn chưa xong.

Mẹ nghi ngờ: “Không phải con làm người thứ ba đó chứ?"

Boom lập tức lắc đầu. “Đương nhiên không phải rồi!"

Mẹ: “Hay là được phú bà bao nuôi?"

Boom không nói nên lời: “Không phải... “

Mẹ càng nghi ngờ hơn: “Vậy thì có gì mà con không thể nói?"

Boom nuốt nước bọt: “Mẹ còn nhớ cô Nueng không?"

Mẹ ồ lên: “Lần trước không phải mẹ đã nhắc đến cô ấy với con sao, không phải lúc đó con đã quên cô ấy rồi sao."

Boom: “Hả? Khi nào ạ?"

Mẹ bất lực: “Ngày đó sinh nhật mẹ, đến karaoke mà không có phòng, chồng của cô Nueng có cổ phần trong đó nên đã cho mẹ một phòng."

Boom đột nhiên sững sờ.

Đột nhiên, một số hình ảnh lóe lên trong tâm trí anh.

Cho nên vào ngày sinh nhật của Pre, thái độ của người phục vụ ở đó đột nhiên tốt như thế.

Là bởi vì Aou?

“Không phải.” Mẹ hỏi Boom: “Cô Nueng thì làm sao? Có liên quan gì đến chuyện này?”

Boom ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Là như thế này, cô Nueng có một người con trai."

Mẹ gật đầu: “Ừm, Aou sao."

Boom dừng lại một chút.

Đột nhiên nghe thấy tên Aou từ trong miệng mẹ mình, Boom suýt chút nữa thì nổi hết cả da gà.

Boom nắm chặt tay, cả người tràn đầy khí thế: “Đúng vậy, người mà con yêu, chính là em ấy."

Mẹ cau mày, vẻ mặt không hiểu lắm: “Em ấy? Ai vậy? Con của cô Nueng sao?” Mẹ hỏi: “Cô Nueng còn có con gái sao?"

Boom lắc đầu: “Không phải, Aou là con một.” Boom thẳng thắn một hơi nói: “Con có bạn trai, chính là Aou."

Mẹ sững người ngay lập tức. Hơn nửa ngày không nhúc nhích.

Thời gian chờ đợi này càng lâu, Boom càng dằn vặt. Chiếc quần sắp bị anh kéo cho biến dạng.

Dường như anh đã đợi rất lâu, cuối cùng mẹ anh nói: “Con có xu hướng tính dục thích con trai từ khi nào?”

Boom nuốt nước bọt: “Con không biết.”

Mẹ lại không nói gì.

Lại là một khoảng tĩnh lặng. Giờ phút này Boom giống như một tên phạm nhân sắp bị xử tử, không biết khi nào con dao sẽ rơi xuống.

Quá dằn vặt.

“Mẹ có chút...” Mẹ nói xong nhắm mắt lại, cầm ly lên nhưng không uống, chỉ nắm lấy thật chặt. Boom cực kỳ khó chịu.

Một lát sau, mẹ hỏi Boom: “Ngày hôm qua là cậu ta đến đây tìm con?"

Boom: “Vâng.”

Mẹ nói: “Con qua đêm với cậu ta ở bên ngoài?"

Boom liếm môi: “Vâng."

Mẹ xoa ấn đường.

Lại không nói gì.

Lần này bà im lặng lâu hơn mấy lần trước, hết lần này đến lần khác còn cau mày rồi cúi đầu xuống nhìn ly.

Các tế bào trong cơ thể Boom đều tê liệt.

“Con có biết không? Vào cuối học kỳ trước, một nam sinh trong lớp mẹ, một cậu bé lớn cũng nói với mẹ về vấn đề này.” Không biết qua bao lâu, cuối cùng mẹ cũng mở miệng nói.

“Cậu ấy nói cậu ấy thích một nam sinh lớp kế bên, cậu ấy rất phiền muộn, hỏi mẹ như thế có bình thường không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro