TanFang | wait for him (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh giật mình tỉnh giấc.

Chỉ là một cơn ác mộng.

Một cơn ác mộng quá đỗi chân thật.

Anh nhìn quanh phòng, cố gắng xử lý thông tin trong đầu.

Có vẻ như mọi thứ đều bình thường, giống như ngày hôm qua, và ngày hôm kia.

Và ngày hôm kia nữa.

Những chiếc máy kêu bíp theo nhịp điệu đều đặn, và bạn trai anh nằm bất động trên giường, mền trắng phủ lên người. Giống như một thiên thần sa ngã.

Hoặc đối với Fang, Tan chỉ là một thiên thần.

Anh nhớ lại cuộc trò chuyện với bác sĩ cách đây một thời gian.

.

"Không có thay đổi nào xảy ra có thể vừa là điều tốt vừa là điều xấu, thật khó để quyết định. Hoặc là cơ thể bệnh nhân có thể phục hồi chậm rãi từng chút một và cuối cùng có thể cậu ấy sẽ tỉnh lại. Hoặc, vốn chỉ là máy móc đang làm công việc của chúng và bệnh nhân có thể sẽ mãi mãi như thế này."

Cảm xúc của Fang hẳn là hiện rõ trên mặt vì bác sĩ vỗ vai anh một cách trấn an.

"Việc tình trạng của cậu ấy không tệ hơn cũng là một dấu hiệu tốt. Như tôi đã nói, cậu ấy có vẻ là một người mạnh mẽ. Chúng ta chỉ cần tiếp tục theo dõi."

"Một người thường hôn mê trong bao lâu?"

"Điều đó phụ thuộc vào nguyên nhân gây hôn mê và tình trạng của bệnh nhân trước khi họ rơi vào tình trạng này hoặc được đưa vào tình trạng này. Nó có thể thay đổi đáng kể, nhưng trung bình chúng tôi có xu hướng đợi ba mươi ngày trước khi yêu cầu người giám hộ hợp pháp đưa ra quyết định"

"Quyết định gì?"

"Họ muốn tiếp tục dựa vào máy móc hay nói lời tạm biệt."

.

Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Hôm nay là ngày thứ 30.

Về cơ bản có nghĩa là cơ hội cuối cùng để anh đưa Tan trở về.

Người đó, vẫn nằm trên giường, trông vẫn như lúc được đưa vào (trừ việc trên người cậu không còn dính đầy máu nữa).

Anh gọi điện cho ba mẹ Tan hàng ngày để cập nhật tình hình. Sau khi thông báo cho họ về cuộc trò chuyện của anh với bác sĩ, cả hai đều nhất trí giao quyền quyết định cho Fang.

"Không, con không thể làm vậy. Hai người là ba mẹ của Tan, là những người thân nhất của nó. Con không thể can thiệp vào chuyện gia đình..."

"Khaofang."

Giọng ba Tan nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

"Con là một phần của gia đình này. Chúng ta xem con như con ruột. Dù kết hôn hay không, con có trách nhiệm với Tan. Chúng ta tin tưởng con sẽ đưa ra quyết định đúng đắn nhất. Đó là điều Tan mong muốn. Nếu đổi lại là con, con cũng sẽ nghĩ như vậy đúng chứ?"

.

Anh phải quyết định thế nào đây?

Hoặc là anh tiếp tục như vậy trong một khoảng thời gian không xác định, liên tục được nhắc nhở rằng thứ duy nhất ngăn cách anh và cuộc sống không có Tan là tất cả những máy móc này.

Hoặc anh để Tan ra đi và yên nghỉ, không bao giờ có cơ hội đưa cậu trở lại nhưng ít nhất sẽ biết điều gì xảy ra với cậu.

Cả hai lựa chọn đều nghe có vẻ khốn khổ.

Anh vào phòng tắm để rửa mặt, rồi đi lấy một cốc cà phê buổi sáng từ căng tin (người phụ nữ sau quầy rất quen thuộc với anh).

Anh uống cạn cốc trong một hơi, hy vọng rằng caffeine sẽ giúp anh vượt qua một ngày bi thảm nữa (hôm nay là thứ Bảy, nên anh dành phần lớn thời gian ở bệnh viện, trong căn phòng đó).

Vài giờ sau, anh cuộn tròn trong một chiếc ghế lớn hơn ở cuối phòng (nó thoải mái hơn một chút cho lưng anh, dù anh thực sự chẳng mấy quan tâm), đọc qua từng lá thư Tan đã gửi cho anh (lần thứ không biết bao nhiêu). Anh gần như không thể đọc rõ được chữ, những ký tự như trôi lơ lửng rồi lẫn vào nhau trước đôi mắt khô khốc của anh, những từ ngữ xáo trộn trong não anh tạo nên một mớ hỗn độn, nhưng anh không thể đặt chúng xuống.

Anh đã đọc đến lá thư Tan viết cho anh vào ngày kỷ niệm của họ năm ngoái khi anh nghe thấy tiếng sột soạt.

Lúc đầu, Fang chắc chắn rằng tình trạng thiếu ngủ của mình tệ đến mức khiến anh hoang tưởng.

Sau đó, tiếng ồn lại tiếp tục vang lên.

Anh nhanh chóng đứng dậy khi nghe thấy tiếng động lớn từ phía bên kia phòng.

Cơ thể đang nằm trên giường dịch chuyển rất chậm và ngực cậu nhô lên rồi hạ xuống sâu hơn. Và Tan đang nhìn anh và...

Chờ đã.

.

.

.

Tan đang nhìn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro