TanFang | wait for him (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khaofang đang đứng trước cửa, chuẩn bị tâm lý để bước vào trong.

Anh đã hẹn gặp Peem vì cảm thấy mình cần phải xin lỗi bọn họ.

Nhưng người duy nhất trong đám bạn của Tan mà anh đủ can đảm để nhắn tin là Peem.

Tất nhiên họ cũng đã trở thành bạn của anh, nhưng anh thân thiết với Peem nhất. Thật ngạc nhiên là họ có rất nhiều điểm chung và tính cách của họ rất hợp nhau. Một trong số những điểm chung đó là Phum.

Nên chỉ có thể là Peem.

.

Anh không nghĩ mình có thể nói chuyện với cả bốn người họ, những người mà Tan đã quen biết hơn chục năm, đó là gia đình của cậu.

.

Anh gõ ngón tay lên bàn trong lo lắng. Quán cà phê không quá đông nhưng đủ ồn để Fang cảm thấy sẽ không có ai nghe được giọng nói của anh. Peem nhấp một ngụm matcha.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tao muốn xin lỗi."

"Vì chuyện gì?"

Peem nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Nó không biết thật hay chỉ đang chờ Fang nói thẳng ra.

"Tụi mày là những người bạn thân nhất của Tan, những người cùng nó trưởng thành, và có lẽ cũng là những người nó yêu thương nhất. Tao..tao cảm giác như tao đã cướp nó khỏi tụi mày."

"Hả?"

"Hai tuần nay tao chỉ nghĩ về bản thân mình nhưng tao nhận ra chuyện này còn liên quan đến những người khác nữa. Tao không thể ích kỷ..."

Hít thở sâu. Giữ bình tĩnh.

"...khi mà Tan có thể chết và tất cả là lỗi của tao."

Nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt Fang, Peem đặt ly nước xuống.

"Mày vẫn luôn tự trách mình vì điều đó à?"

Thật hiếm khi anh thấy hai mắt Peem mở to như thế.

"Trời ạ, không, Fang, không đâu."

Nó lắc đầu liên tục. Một phần nào đó trong Fang muốn mỉm cười trước cảnh tượng này. Anh luôn cho rằng Peem sẽ là người bình tĩnh, lý trí nhất trong số họ. Nhưng anh đoán rằng sau khi dành đủ thời gian với Tan, mọi người đều trở nên hoạt bát hơn một chút.

Anh đang tìm kiếm bất kỳ sự tức giận hay ngờ vực hay thực sự là một cảm xúc tiêu cực nào đó, nhưng trông Peem chỉ có vẻ là đang lo lắng.

Lo lắng cho anh à?

Peem thực sự quá tốt đối với thế giới này.

Anh nên bảo Phum trân trọng nó hơn.

"Đó đâu phải lỗi của mày."

"Là lỗi của tao. Tao đã tức giận và chạy ra ngoài. Tan chạy theo tao."

"Mày có phải người lái xe không?" Peem cười giễu cợt.

Anh lắc đầu.

"Mày có bảo tài xế chạy quá tốc độ cho phép 30 dặm một giờ chỉ để Tan cứu mày không?"

Anh lại lắc.

"Mày mong muốn điều đó xảy ra không?"

Lại lắc đầu.

"Vậy thì không phải lỗi của mày. Đó là một tai nạn và tai nạn thì có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Tao, hoặc Q, hoặc Chain, hoặc Pun đều có thể gặp chuyện như vậy."

"Nếu tao không chạy ra ngoài, Tan sẽ không phải đẩy tao ra khỏi chiếc xe đó, mọi chuyện sẽ không đến nước này."

"Nếu đổi lại là mày trong tình huống đó, mày cũng sẽ làm như vậy thôi đúng không?"

Giọng nói của Peem nghe có vẻ hiếu kỳ nhưng ánh mắt nó lại rất dịu dàng.

Fang biết anh đã đưa ra lựa chọn đúng đắn.

"Mày sẵn sàng liều mạng vì Tan chứ?"

"Tất nhiên. Luôn luôn sẵn sàng."

Lúc này Peem mới lộ ra một nụ cười thật lòng.

"Thấy chưa? Tan cũng vậy, và Tan đã làm vậy. Và dù người kia là ai Tan cũng vẫn sẽ làm như vậy. Bời vì nó là một đứa như vậy đấy."

Peem chạm vào cánh tay Fang.

"Tụi tao mừng là nó vẫn còn sống. Và cũng mừng vì chỉ phải lo cho một đứa bạn, chứ không phải là hai."

"Vậy là mày chấp nhận lời xin lỗi của tao?"

"Khaofang, mày không cần xin lỗi vì điều gì cả."

"Còn mấy đứa kia thì sao?"

Peem nhếch mép, đó là biểu cảm mà Fang thường thấy ở nó.

Fang nhìn theo hướng ánh mắt của Peem và thấy Q, Chain và Pun ngoài ô cửa. Họ ra hiệu cho hai người ra ngoài.

"Tao đã gọi bọn nó lúc mày vừa đến."

"Cái lũ tọc mạch này."

.

Ngay khi Fang bước ra khỏi cửa, anh được kéo vào một cái ôm thật chặt của cả nhóm.

"Sao tụi tao có thể giận mày khi biết những gì mày đang trải qua chứ."

"Ừ, chắc mày còn cảm thấy tệ hơn tụi tao."

"Nếu chuyện đó xảy ra với Toey, tao sẽ chẳng thể mạnh mẽ như mày."

"Tao không nghĩ tao mạnh mẽ đến thế."

"Thật mà. Mày vẫn luôn rất mạnh mẽ. Mày là anh lớn của mọi người mà."

"Với lại á, tao thề là Tan yêu mày nhiều hơn bất cứ ai."

"Nó yêu mày hơn ba mẹ luôn ấy chứ."

"Thằng Pun, im đi."

"Tao đang cố giúp mà!"

.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ vài phút bên ngoài quán cà phê, Fang cảm thấy bớt cô đơn hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro