tiramisu đắng (extra 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Extra 3: Thuốc và cháo

Zhihu (một trang web hỏi đáp bên Trung)

Zhihu  - Trang chủ - Khám phá -  Chủ đề  - Câu hỏi

Bạn gái vốn luôn vui vẻ của tôi bỗng nhiên bị trầm cảm. Tôi nên làm gì cho cô ấy?

Mô tả vấn đề: Tôi gặp bạn gái hiện tại của mình khi còn học đại học, em rất vui vẻ và hay cười, như một mặt trời nhỏ. Năm ngoái, cha em, người yêu thương em nhất, đã qua đời vì bệnh tật. Em bị đồng nghiệp xa lánh sau đó bị đuổi việc. Nhìn thấy em chán nản mỗi ngày, tôi rất lo lắng và không biết phải làm gì để em cảm thấy tốt hơn. Bạn có gợi ý gì không?

Đã quan tâm Viết câu trả lời 31 Bình luận Chia sẻ

Xem tất cả 109 câu trả lời.

Người dùng ẩn danh:

3344 người đồng ý với câu trả lời này

Hãy để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện về tôi và người bạn đời của tôi.

Tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên, còn anh ấy đối với tôi là lâu ngày sinh tình.

Ban đầu tôi nghĩ hai người yêu nhau ở bên nhau là chuyện hiển nhiên, nhưng bất ngờ là anh ấy từ chối lời tỏ tình của tôi. Thật ra cũng không tính là từ chối, anh ấy thực sự thích tôi, nhưng anh ấy chỉ không dám ở bên tôi mà thôi.

Sau này tôi mới biết anh mất cha mẹ từ khi còn rất nhỏ và chưa bao giờ vượt qua được nỗi đau mất đi người thân. Anh cũng mắc bệnh tâm lý nặng và mất vị giác suốt hai mươi năm.

Đó là lúc tôi nhận ra rằng tôi hoàn toàn chẳng biết gì về anh.

Anh ấy thực sự là một người rất dịu dàng và ân cần. Ngay cả khi từ chối tôi, anh ấy vẫn lo lắng cho tâm trạng của tôi, lo rằng tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng tồi tệ của anh ấy, lo rằng anh ấy làm rối loạn cuộc sống của tôi.

Nghe xong tôi càng thấy đau lòng hơn, bởi rõ ràng anh mới là người cần được yêu thương và quan tâm.

Có người nói rằng khi bạn hiểu rõ một người thì bạn sẽ không còn yêu người đó nữa.

Nhưng lời thú nhận của anh không  tôi lùi bước mà làm tôi càng kiên định hơn.

Cuối cùng tôi cũng biết rằng người tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên đã được ghép lại từ những mảnh vỡ.

Ngoài tình yêu, tôi còn muốn mang đến cho anh cảm giác an toàn, hơi ấm của mái ấm gia đình, có người chăm sóc anh, có người đồng hành cùng anh, tôi muốn lấp đầy mọi khoảng trống trong lòng anh suốt hai mươi năm qua.

Nhờ sự kiên trì của tôi, chúng tôi cuối cùng cũng về bên nhau.

Lúc đầu, anh ấy vẫn thận trọng khi ở bên tôi, anh ấy đối xử với tôi giống như đối xử với bạn trai cũ. Anh ấy lo lắng cảm xúc tiêu cực sẽ khiến tôi sợ hãi. Anh hay trốn đi khóc một mình. Sau khi phát hiện ra, tôi đi theo anh, không nói gì cả, chỉ đơn giản ôm anh vào lòng để anh khóc cho thỏa nỗi lòng, khóc đủ rồi tôi cùng anh về nhà rồi lau khô nước mắt cho anh.

Đôi khi anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng vào nửa đêm và ngồi một mình trên sàn bếp, tựa vào tủ lạnh mà không nói chuyện. Tôi sợ anh bị lạnh nên đắp chăn cho anh rồi ngồi cùng anh, đợi anh ngủ say mới bế anh về phòng.

Thực ra người đau khổ nhất khi anh bị bệnh không phải là tôi mà là chính anh ấy.

Để được ở bên tôi, anh bắt đầu tích cực điều trị tâm lý, nuốt rất nhiều thuốc, liên tục mở ra những vết sẹo cũ, bộc lộ bộ dạng tồi tệ nhất của mình trước mặt tôi.

Mỗi bước anh đi đều rất gian nan.

Thuốc khiến cảm xúc của anh không ổn định và mất ngủ.

Anh ấy là người hay bất an, khi mới quen nhau, anh ấy không dám bộc lộ cảm xúc, khi dần mất cảnh giác và mất kiểm soát trước mặt tôi, anh ấy bắt đầu lo lắng sẽ làm tổn thương tôi, lo rằng tôi sẽ rời đi.

Khi tâm trạng lắng xuống, anh ấy sẽ tự trách mình và xin lỗi hết lần này đến lần khác, anh ấy cần sự khẳng định và đồng hành. Tôi sẽ nói với anh ấy rằng tôi yêu anh ấy hết lần này đến lần khác, rằng anh ấy thật tuyệt vời và anh ấy đã vượt qua được thời điểm cảm xúc xuống dốc, rồi thưởng cho anh ấy những món ngon để động viên anh ấy.

Một lần chúng tôi cãi nhau, anh ấy không kiềm chế được bản thân và nói điều gì đó khiến tôi buồn. Đúng lúc đó có cuộc gọi giao hàng, tôi nói "em ra quán một chút" rồi bước ra ngoài.

Thực ra, tôi bỏ đi vào thời điểm đó không chỉ vì sợ mình cũng sẽ nói ra những điều khó chịu và khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn mà còn vì tôi thực sự cảm thấy khó chịu và không muốn tiếp tục tranh cãi.

Khi tôi quay lại, bàn ăn trở nên bừa bộn, anh lấy hết đồ ăn trong nhà ra nhét hết vào miệng.

Tôi vội vàng bước tới ngăn anh lại. Khi anh nhìn thấy tôi, anh chớp mắt và nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

"Anh tưởng em không cần anh nữa."

"Không phải em không cần anh, em chỉ ra ngoài quán để nhận hàng hóa thôi."

Tôi ôm anh và vỗ về anh. Anh khóc lớn trong vòng tay tôi và hỏi rằng có phải anh rất xấu xa không, tôi đối với anh tốt như vậy mà anh còn làm tôi tổn thương, hỏi tôi có phải rất thất vọng về anh không, có phải rất chán ghét anh không.

Tôi nói rằng đúng là tôi có hơi buồn, nhưng tôi thà để anh ấy bộc lộ cảm xúc thật còn hơn là để anh ấy giấu diếm tôi. Tôi yêu anh ấy, tôi mong anh khỏi bệnh, nên tôi lựa chọn gánh vác cùng anh.

Tôi không bao giờ rời xa anh ấy nữa khi anh ấy không ổn định về mặt cảm xúc.

Những nút thắt trong lòng bao năm không dễ tháo gỡ, nhưng tôi có sự kiên nhẫn và thời gian, tôi sẵn sàng chờ đợi và ở bên anh ấy.

Thời gian là liều thuốc chữa lành, tình yêu là thuốc dẫn.

Sau hai năm điều trị, cuối cùng anh cũng thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ và dần lấy lại được vị giác. Thậm chí, anh còn từng tự cười nhạo mình thật ngu ngốc và luôn cố gắng chuốc lấy rắc rối.

Tôi nói, đó không phải là ngu ngốc, đó là dấu hiệu anh rất yêu thương ba mẹ mình.

Anh nghe xong liền ngừng cười, ôm lấy tôi và nói: Cảm ơn em đã yêu thương anh.

Ba mẹ tôi khi nghe kể về bạn đời của tôi, ban đầu họ không yên tâm. Nhưng sau khi gặp mặt, tôi có cảm giác rằng anh ấy mới chính là con ruột của ba mẹ tôi.

Tôi đã từng nghe một câu nói rằng, tình yêu và sự thấu hiểu không phải là câu trả lời hoàn hảo cho cuộc sống. Có lẽ trong mắt nhiều người, tôi và anh ngay từ đầu đã không phù hợp, thậm chí anh ấy còn từ chối tôi với lý do chúng tôi không hợp nhau.

Nhưng trong cuộc sống không có câu trả lời chuẩn mực, vậy làm sao chúng ta có thể đạt điểm tuyệt đối?

Khi bạn yêu một ai đó và chọn ở bên họ, chẳng phải tình yêu là câu trả lời duy nhất sao?

Đã chỉnh sửa vào ngày 20xx-xx-xx

Đồng ý 3344 - Bình luận 1314 - Chia sẻ - Lưu - Cảm ơn - Đóng

————————————

"Không chịu ngủ đàng hoàng mà còn chơi điện thoại."

Boom đưa tay lấy điện thoại di động của Aou, đặt cháo lên bàn cạnh giường rồi ngồi xuống mép giường. Aou ôm eo, vùi mặt vào lồng ngực anh.

"Anh không ở đây em chán lắm."

"Lúc sốt còn có thể ồn ào như vậy, ăn cháo uống thuốc rồi tiếp tục ngủ."

"Anh đút em đi."

"Được được, anh đút em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro