Chương 13: Ông chú đưa học trò tới vùng đất nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại biệt quán của đại công tước Solisthea, buổi sáng hôm đó rất náo nhiệt.

Các kỵ sĩ mặc áo giáp, cầm vũ khí, vũ trang đầy đủ đi lại bốn phía, cảnh tượng này thay vì gọi là náo nhiệt thì cho người ta ấn tượng trang nghiêm, biểu hiện của các kỵ sĩ đều rất nghiêm túc chăm chú, dù sao bất cứ ai chuẩn bị tới vùng đất đó đều sẽ không nhịn nổi cảm giác khẩn trương.

Đội kỵ sĩ có 15 người, nhiệm vụ là bảo vệ an toàn cho con gái ngài công tước.

Sắp xếp an bài nhiệm vụ cho đội kỵ sĩ là công tước tiền nhiệm Creston, trên danh nghĩa là hộ vệ cháu gái yêu, thực tế là coi họ như vật tế sống cho quái vật.

"15 kỵ sĩ, cái này nên gọi là một tiểu đội nhỉ ?"

"Ừm, cái thằng Delsasis, không nghĩ tới nó chỉ phái ít người như thế này..."

"Không, ý tôi là rất đủ rồi ! Ộng định tăng thêm bao nhiêu vật hy sinh ?!"

Nhiệm vụ chủ yếu là hộ vệ, ngoài ra để tích lũy kinh nghiệm cho đoàn kỵ sĩ, tiểu đội kỵ sĩ được phái tới có rất nhiều người trẻ.

Không có tới nổi nửa cái pháp sư, nhìn qua là biết đoàn kỵ sĩ và đoàn pháp sư ghét nhau tới mức nào.

Đoàn pháp sư không hề có ý định phái pháp sư đi làm hộ vệ.

"Cái tên trưởng đoàn pháp sư chết tiệt, sau này lão sẽ kháng nghị. Pháp sư không có kinh nghiệm thực chiến thì có ích gì ?!"

"Rất đồng cảm, nhưng ông Creston, rõ ràng ông có mục đích khác..."

Đương nhiên là làm kẻ chết thay cho Selestina.

Gia tộc công tước Solisthea mang huyết thống thân thích với hoàng tộc, phe phái do Creston đich thân lập ra – phe Solisthea vốn có quan hệ rất tốt với đoàn kỵ sĩ, không hề có tình huống căm ghét đối chọi lẫn nhau kéo dài như các phe phái khác.

"Ông Creston này, ông cũng có phe phái riêng phải không, sao không triệu tập pháp sư từ đó tới ? Đây là cơ hội rất tốt để rèn luyện mà !"

"Ừm, rất tiếc là bọn họ không có đủ thực lực để tham gia lần thực chiến này. Bọn họ chuyên về sản xuất và nghiên cứu chứ không phải chiến đấu, chuyên chiến đấu mới có thể phái tới đây được."

"Vậy à..."

Cố gắng không nói ra miệng, nhưng ông chú không khỏi nghĩ thầm ( Bọn họ biết cái tính cuồng cháu của ông nên mới tránh nguy hiểm theo bản năng thì có ?!)

Bởi vì biết rõ có nói ra cũng vô ích.

Khi hai người còn đang trò chuyện, đội kỵ sĩ đã đưa hết hành lý lên mấy chiếc xe ngựa chở hàng, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.

Nguyên liệu nấu ăn là không thể thiếu, cũng phải có nhu yếu phẩm hàng ngày như lều vải hay công cụ nấu nướng, bọn họ chuẩn bị lượng vật tư đủ cho một tuần huấn luyện chiến đấu.

"Thưa ngài đại công tước, đã sắp chuẩn bị xong."

"Vất vả cho mọi người rồi, lần này xin nhờ mọi người chăm sóc mấy đứa cháu của ta."

"Xin cứ giao cho tôi, tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ họ.'

"Ừm, ta rất mong chờ biểu hiện của ngươi."

Người kỵ sĩ cung kính cúi đầu chào Creston, mắt liếc sang ông chú Zeros đang đứng ngay bên cạnh, lại cảm thấy có gì đó kì quái.

Những pháp sư mà anh biết chỉ đứng từ phía sau bắn ma thuật, giống như một đám pháo đài hình người, hỗ trợ tiền tuyến hay quấy rối quân địch cũng không biết, thái độ lúc nào cũng vênh váo tự cho mình là đúng, là một đám người đáng ghét khó chịu.

Nhưng pháp sư ở đây lại ho cảm giác rất giống với một kỵ sĩ như mình, một lần nữa nhìn vào ông chú, cuối cùng anh ta cũng hiểu lý do.

"Kiếm... Lại còn là song kiếm ? Pháp sư cầm kiếm... sao ?!"

"Pháp sư như tôi cũng sẽ biết cận chiến. Nếu không sẽ chết trên chiến trường !"

Từ câu trả lời của đối phương mà anh hiểu được, vị pháp sư trước mắt đây là mãnh tướng chính chiến sa trường, thậm chí lý giải tầm quan trọng của cận chiến. Được nhìn thấy vị pháp sư khắc hẳn những pháp sư trong nước, anh nhận ra thế giới này vẫn còn vô cùng rộng lớn.

"Chiến trường à... Ngài là pháp sư sao ? Dường như ngài hiểu được tầm quan trọng của cận chiến..."

"Đương nhiên. Loại pháp sư đã cạn Mana là không thể chiến đấu thì cử đi chiến trường có tác dụng gì ?! Không thể tự bảo vệ an toàn của bản thân, chỉ có chết."

Anh hiểu rõ vị pháp sư này không phải loại người hời hợt.

Có thể khẳng định Zeros là kẻ đã vượt qua chiến trường tàn khốc, là loại dị nhân tinh thông cả ma thuật và kiếm thuật. Từ khí thế phát ra, anh kỵ sĩ có thể khẳng định thực lực ông chú cực mạnh.

"Chắc chắn ngài là pháp sư tới từ nước khác rồi, thật muốn cho đám pháp sư nước này được nghe những gì ngài nói. Bọn họ không hề huấn luyện cận chiến."

"Loại pháp sư đó hoặc là chết trước tiên, hoặc là nắm quyền nên không phai ra chiến trường, sống sót đến cuối cùng. Đám đó sẽ liên lụy những pháp sư thật sự chăm chỉ không phải sao ? Cũng thật đáng thương..."

"Đó chính là chỗ khiến người ta đau đầu. Trên thực tế những pháp sư có quan hệ tốt với kỵ sĩ đều phải trốn đi liên lạc bí mật. Nếu bị pháp sư khác phát hiện sẽ bị coi là kẻ phản bội..."

"Thật khó giải quyết. Kỵ sĩ là kiếm cũng là khiên, phụ trách liều mình ngăn cản kẻ địch tiến lên, cũng tiêu diệt kẻ thù. Pháp sư là bàn tay phía sau hỗ trợ kỵ sĩ, tăng cao tỷ lệ sinh tồn, đồng thời quấy nhiễu kẻ địch. Cả hai đều không thể thiếu, sao lại đối chọi nhau ?"

"Quốc gia này đã không thể thực hiện những chức trách đó lại còn chia rẽ. Thật đáng xấu hổ..."

"Chuyện này tôi đã nghe ngài Creston nói rồi. Pháp sư cần quyền lực làm gì ? Pháp sư là kẻ không ngừng rèn luyện ma thuật của bản thân, không ngừng nghiên cứu tìm tòi tri thức mới đúng."

Ông chú pháp sư và anh chàng kỵ sĩ trẻ bắt đầu có sự đồng cảm kỳ diệu.

"Thật xin lỗi, đến giờ còn chưa xưng tên, tôi là Lev. Gilbert, hiện tại giữ chức tiểu đội trưởng của đội kỵ sĩ này."

"Ngài khách khí rồi, tôi là Zeros Merlin, chỉ là một kẻ truy cầu chân lý."

Bọn họ bắt tay nhau.

"Zeros-sensei là một pháp sư rất xuất sắc, khi làm gia sư cho 2 đứa cháu của ta đã dạy cho chúng rất nhiều tri thức sâu xa về ma thuật, có lẽ các ngươi cũng sẽ học được nhiều điều."

"Ồ... Tôi có thể cảm nhận được, khí chất hoàn toàn khác với pháp sư quốc gia này... thì ra là thế... Ngài là nhân vật xuất sắc đến vậy. Cả ma thuật lẫn kiếm thuật..."

"Ừm, mỗi ngày hai người bọn họ đều dùng hình thức thực chiến huấn luyện rất nghiêm khắc."

"Thật không tồi, cả hai đều có khả năng tự bảo vệ chính mình sao..."

"Vẫn còn rất vụng về, nhưng về mặt tinh thần đã được chuẩn bị đầy đủ."

Tức là ngay cả tầm quan trọng của cận chiến cũng đã được dạy dỗ cẩn thận.

Đại đa số pháp sư đều không thích cận chiến, một khi Mana khô cạn sẽ rút lui ngay lập tức.

Trên thực tế, chiến tranh rất khó diễn ra tình huống rút lui thuận tiện.

Khả năng xấu nhất, thậm chí sẽ sa vào vũng lầy hỗn chiến, phải chuẩn bị tinh thần toàn quân bị diệt sạch.

"Người hiểu rõ về thực chiến quả nhiên khác biệt. Ngài biết rất rõ thực tế."

"Quá khen. Vì bản thân thiếu sót mà rất nhiều lần suýt chết, rất cay đắng. Dạy dỗ những kinh nghiệm sống còn đó cho lớp trẻ là nghĩa vụ của kẻ già, thú thật là không biết dạy kiểu gì đây, lần đầu tiên tôi dạy học đấy."

"Rất khó đem kinh nghiệm của mình làm thành của người khác, nhưng vậy là đủ rồi. Trưởng đoàn kỵ sĩ cũng thường hay nói rằng 'đám pháp sư càng ngày càng sa đọa, ra chiến trường là chết chắc', tôi rất tán thành."

"Chiến trường là thứ quái vật biến ảo khó lường nhất, vận dụng mọi thủ đoạn đều cần thiết. Quốc gia này thiếu nhân tài vậy sao ?"

"Ngoài trừ ma thuật không biết cái gì hết, một lũ tự cho mình là vô địch. Nếu chiến tranh nổ ra thật, cả đám đó sẽ chết sạch."

Đám pháp sư quá ngây thơ.

Bởi vì chưa từng trải qua chiến trường thật sự nên không hiểu được bản thân mình ngu xuẩn, tự huyễn hoặc mình bằng cảm giác an tâm vô căn cứ, cho rằng chỉ cần ở hậu phương là an toàn.

Thời gian hòa bình quá dài, khiến họ quên đi sự kinh khủng của chiến tranh.

So với đám kỵ sĩ tận tay giết người dù chỉ trong chiến đấu quy mô nhỏ, đám pháp sư chỉ biết đứng từ xa dùng phép, nguy hiểm là thứ quá xa xôi, bọn họ không hiểu thế nào là cướp giật sinh mạng.

"Hòa bình quá lâu nên sa đọa à... lẽ ra không thể quên điều quan trọng 'sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy'chứ !"

"Ngài nói đúng, đúng vậy, bọn họ không hề hiểu thế nào là chiến đấu."

"Những tên kia thật khiến người ta muốn thở dài, ham muốn quyền lực à... lão chỉ có ham muốn nghiên cứu thôi."

Pháp sư ở quốc gia này quá cực đoan. Nhưng hòa bình tuyệt đối, sự thật chỉ là giấc mơ hão huyền, cho dù ở bất cứ đâu, tranh đấu chưa bao giờ ngừng nghỉ. Từ tranh chấp giữa các thôn làng, cho đến xung đột giữa các quốc gia, hiện thực chính là tranh chấp không ngừng.

Cho dù cùng là nhân loại, quốc gia khác biệt, văn hóa cũng sẽ khác biệt, còn cả vấn đề tôn giáo, hạt giống tranh chấp chưa bao giờ thiếu. Chỉ cần một lý do để bùng phát, sẽ lan tràn thành chiến loạn.

Rốt cuộc chỉ chênh lệch về mặt quy mô, bản chất đấu tranh chưa bao giờ thay đổi, chính nghĩa là thứ mập mờ không thực, chính nghĩa tuyệt đối là thứ không hề tồn tại.

Pháp sư vốn là thế lực trung lập, lại vì quyền lực mà thay đổi một cách ngu xuẩn, để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp hao tâm tổn trí.

"Đã chuẩn bị hoàn tất. Thưa ngài đại công tước, cháu của ngài chuẩn bị đến đâu rồi ?"

"Cũng gần xong rồi... Hai đứa đúng là chậm thật."

"Tôi thì mặc quần áo thế này đi thôi, không sao cả. Nhưng dọn đồ thôi mà tốn công sức vậy sao ?!"

Cánh của sau lưng ba người mở ra, hai người cháu xuất hiện mang theo số lượng hành lý kinh người.

Selestina đeo một cái túi lớn căng đầy hành lý.

Schweith cũng vác theo một cái balo lớn đến mức khó tìm chỗ bán.

Có vẻ khá là nặng, hai người vừa run rẩy vừa cố sức kéo hành lý đi theo.

"Chuẩn... chuẩn bị xong..."

"Hình như... nhét hơi nhiều thì phải ? Nặng quá..."

" " "Làm sao hành lý to khổng lồ vậy !" " "

Hành lý của Selestina đại bộ phận là quần áo, của Schweith thì là các loại dụng cụ thí nghiệm. Bởi vì ông chú Zeros đồng ý dạy cả thuật giả kim, Schweith thu mua cả đống máy móc và nguyên vật liệu, quyết định khiêu chiến sang lĩnh vực này. Kết quả làm cho hành lý tăng lên không kiểm soát nổi. Nhin hai người, ông chú cảm thấy giống nhân vật chuyên lừa đảo trong game nào đó, ảo giác chăng ?

"Không thể bớt hành lý đi sao ?"

"Phụ nữ phải thay quần áo, rất quan trọng ! Ngoài ra còn có rất nhiều sách làm em cảm thấy thú vị, muốn xác minh những gì viết trong sách có phải thật hay không..."

"Nơi đó có thảo dược đúng không ? Tôi muốn thử một chút, trong hành lý đều là máy móc và nguyên liệu điều chế..."

Cả hai đều rất nghiêm túc, cực kỳ nhiệt tình.

Ông chú không nỡ dập tắt nhiệt tình của hai người học trò, quyết định đem hành lý đưa vào hòm đồ của mình.

"Ma thuật này quá tiện lợi. Nguyên lý là gì vậy ?"

"Nếu biết rõ thì đã chẳng phải vất vả nữa rồi. Cũng không phải là không thể chế tạo Magic Items tương tự, nhưng hạn chế rất lớn. Vẫn chưa rõ bản chất của ma thuật này. Nói thật, không cảm thấy có thể mô phỏng chế tác được."

"Đó là 'rương đồ' sao ? Thật thuận tiện, em cũng muốn có. Nói lại, ngay cả Master cũng có những ma thuật không hiểu nổi ?"

"Đương nhiên ! Ta đâu phải là thần, từ góc nhìn toàn trí toàn năng, ta chỉ là cỏ rác mà thôi."

Khi thân của trái đất giải quyết hậu quả do thần của thế giới này gây ra, vừa khiến tôi chuyển sinh, vừa ban cho sức mạnh này,,. nguyên lý là gì tôi còn không thể hiểu nổi. Tuy có thể chế tạo ma thuật, nhưng lượng Mana khổng lồ cùng lượng ma pháp thuật thức đồ sộ trong tôi từ đâu mà ra, thực sự không phải thứ có thể khống chế dễ dàng.

Kỳ thật tôi cũng đã thử chế tạo ma thuật hòm đồ đơn giản, nhưng chỉ tạo ra sản phẩm không thể sử dụng được. Chỉ có lý luận suông vẫn chưa đủ, thứ đó rất khó hiểu, càng khó giải quyết.

"Tóm lại, tất cả đã chuẩn bị xong, trong một tuần này xin nhờ ngài chiếu cố."

"May mắn có pháp sư vĩ đại như ngài đi cùng, thật khiến lòng người phấn chấn. Chúng ta cũng xin nhờ ngài chiếu cố."

Trong khi Lev và Zeros đang trò chuyện, phía sau là...

"Tina, cháu phải thật cẩn thận nhé. Nếu có tên kỵ sĩ ngu ngốc nào dám ra tay với cháu phải nói cho ông biết ngay nhé. Ông sẽ lập tức sử dụng thủ đoạn cần thiết..."

"Ông, ông định làm gì..."

"Không có gì đâu, không phải lo. Có một số chuyện đừng biết sẽ tốt hơn..."

"Ông !"

Creston phát ra khí tức đen kịt, lưu luyến không rời tạm biệt cháu gái.

(Ông già này... chỉ cần sự tình liên quan đến cháu gái cứ như biến thành người khác vậy. Đây chỉ có thể là bị bệnh.)

Bình thường là nhân vật ưu tú luôn lo nghĩ cho nhân dân, nhưng cứ nhắc đến cháu gái là lại đột nhiên mất không chế.

Ông già yêu chiều cháu gái quá mức đến nỗi thần kinh thác loạn, khi phát cuồng lên không ai dám nghĩ đó là cùng một người.

Schweith thì đang nói chuyện với các kỵ sĩ, học hỏi kinh nghiệm. Bởi vì chương trình huấn luyện thông thường của đoàn kỵ sĩ cũng có tiến về khu vực Rừng đại ngàn Fafuran, bọn họ cũng quen thuộc phần nào.

Đoàn người ngồi xe ngựa lung la lung lay hướng về phía đông, đi tới con đường Fafuran.

==========

Ngồi trong xe ngựa lắc lư, Schweith hỏi Zeros vấn đề đã nghi hoặc từ lâu.

"Ừm..."

"Sao vậy Schweith ?"

"Vì sao ngài có thực lực như vậy lại chịu làm gia sư cho Selestina ? Ngài rất ghét bị người cầm quyền lợi dụng sao ?"

"Đương nhiên ! Vậy thì sao ?"

"Nhưng ngài lại nhận thù lao là đất đai từ ông nội. Không mâu thuẫn ư ?"

Zeros nhìn về phương xa, ngẩng đầu ngắm trời xanh.

"Schweith này... một ông chú lớn tuổi không việc làm lại không nhà cửa, cậu cảm thấy đó là người thế nào ?"

"Kẻ lang thang vô công rồi nghề !"

"Đúng ! Loại người tối ngày lang thang phiêu bạt đó đứng hạng bét trong xã hội loài người đúng không ? Ta cảm thấy có nhà để về, có việc để làm, kiếm tiền lương ít ỏi sống qua ngày là rất quan trọng."

"...Không nghĩ tới... da mặt ngài rất dày..."

"Ta sẽ không phục vụ cho kẻ cầm quyền, nhưng chỉ đường cho người trẻ tuổi có tiền đồ thì không thành vấn đề. Mấy đứa sớm muộn rồi cũng sẽ hiểu được yên bình mỗi ngày là chuyện hạnh phúc cỡ nào."

"Vậy sao... thật xin lỗi, tôi cứ nghĩ ngài có âm mưu gì."

"Đừng bận tâm. Thực ra bộ dạng của ta cũng khả nghi mà."

Nói chuyện bình thản, bên trong nội tâm ông chú Zeros lại đang kêu gào....

(Mình muốn có nhà ! Ở quốc gia này mình không có mối quan hệ nào, chỉ là ông già trung niên đáng nghi. Tìm việc làm rất khó. Dùng ma thuật rất không ổn, dùng thuật giả kim đi kiếm tiền sẽ phá hỏng thị trường, không cẩn thận sẽ có cả đám rắc rối tìm tới. Nhất quyết không làm lính đánh thuê !...) Trạng thái tinh thần của ông chú đã sắp tới giới hạn.

Zeros Merlin, 40 tuổi.

Muốn kết hôn, muốn có một gia đình ấm áp.

Rất lo lắng về tuổi tác của mình.

Đã không còn ở cái tuổi vừa làm vừa dong chơi chu du thế giới.

Ông chú chỉ có một giấc mơ nhỏ bé, một căn nhà nhỏ ấm áp, một gia đình hòa thuận, cùng nhau chung sống làm ruộng.

==============

Sau hai ngày trên xe ngựa lắc lư, đoàn người đã đến biên giới Rừng đại ngàn Fafuran, thảo nguyên hoa hồng.

Các kỵ sĩ dựng lều trại, Zeros sử dụng Earth Magic xây tường đá bao quanh, hai người học trò thì đào hào và đặt bẫy.

Vùng này chỉ có quái vật ăn cỏ với Goblin, thỉnh thoảng cũng xuất hiện kẻ săn mồi ăn thịt, nhưng với sức chiến đấu hiện tại của đoàn người, không thành vấn đề.

Mặc dù có thể gọi là sức chiến đấu hơi dư thừa, nhưng dù sao bọn họ cũng đang làm nhiệm vụ hộ vệ cho con cháu nhà công tước, gọi là rất ít cũng không sai.

Chức trách của đoàn kỵ sĩ là để hai vị con em quý tộc tích lũy kinh nghiệm thực chiến, đồng thời rèn luyện tăng Level bản thân. Vấn đề hiện tại là đi tìm đối thủ thích hợp...

"Hey, sư, sư phụ... Thầy đang làm gì vậy ?"

"Sự phụ ? Ta hả ?"

"Ừm... hiện tại tôi cũng đang học ma thuật từ người mà. Đương nhiên phải dùng thái độ tương ứng đối xử với người chứ ?!"

"Không cần bận tâm đâu. Có việc gì sao ?"

"Tôi chỉ tò mò thầy đang làm gì thôi. Đó là Magic Paper phải không ...?"

Ông chú Zeros cắt ra một tấm Magic Paper dài, dùng bút viết rất nhiều ma pháp văn tự lên trên đó. Trông giống như một loại bùa chú gì đó, những những văn tự đó rất nhỏ cũng rất tinh xảo, là thứ mà pháp sư hiện đại đã không thể nào đọc nổi. Chỉ mới nhìn thoáng qua Schweith đã cảm thấy rất hứng thú.

"Cái này hả ? Ta đang định chế tạo một con Familiar (sử ma/linh thú)"

"Familiar ? Đó là bùa chú phải không ? Thầy định bắt quái vật xung quanh đây ?"

"Không, không cần. Cứ chờ xem, rất thú vị."

Schweith tạm thời đứng ngoài nhìn ông chú Zeros làm việc.

Ngòi bút lướt nhanh không hề do dự, không ngừng viết ra những thuật thức mà cậu pháp sư trẻ chưa từng hay biết, bùa chú dần dần hoàn thành.

Vô số văn tự cấu thành ma pháp trận tinh xảo lại mỹ lệ, hoàn mỹ khiến người xem phải thốt lên tiếng ngợi ca.

Là một pháp sư chính hiệu, Schweith nhìn Zeros thao túng những văn tự không ai hiểu, chế tạo thành ma thuật chưa ai từng biết, cực kỳ tò mò hứng thú về công dụng của bùa chú này.

"Ừm, xong rồi."

"Hoàn thành rồi ? Tác dụng của nó là gì ạ ?"

"Muốn thử không ? [Hỡi phượng hoàng giả dối, hãy cất cánh bay cao, trở thành đôi mắt của ta]."

Zeros ngâm nga câu chú khởi động, tấm bùa hấp thụ Mana bốn phía xung quanh, hóa thành chim ưng hiện ra.

Ma thuật này không trói buộc sinh vật để tạo thành Familiar mà ma thuật sáng tạo, dùng Mana chế tạo ra quái vật nhân tạo. Bởi vì hoàn toàn dùng Mana thuần túy tạo thành, đương nhiên sớm muộn gì Mana của nó cũng sẽ tiêu hao hết mà biến mất, nhưng không cần phải cho ăn, cũng chẳng cần phải chăm sóc nên có thể coi như một loại Familiar tiết kiệm tiền.

Mặc dù có thời gian hạn chế, nhưng chỉ dùng để điều tra lại cực kỳ thuận tiện.

"Đây, cái này thật lợi hại..."

"Tuy gọi là Familiar, nhưng về bản chất thì nó giống một loại Golem hơn. Dùng tro bụi xung quanh đây để cấu trúc cơ thể, nạp Mana vào bên trong, nên có thể sử dụng thời gian tương đối dài. Cũng có thể dùng để tấn công, như thế này..."

Zeros đưa một viên Magic Stone cho con ưng, nó liền dùng miệng ngậm lấy, nuốt xuống.

"Vừa rồi là sao ? Để cho nó ăn Magic Stone ? Sử dụng Magic Stone để kéo dài thời gian tồn tại !?"

"Chính xác. Mặc dù có thời gian hạn chế, nhưng có thể dùng Magic Stone kéo dài. Rất tiện đúng không ?"

"Còn dễ dùng hơn Familiar thông thường ?!"

"Không hoàn toàn đúng. Trình độ cỡ Goblin thì không sao chứ nếu gặp quái vật cỡ lớn sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào Level của người sử dụng. Pháp sư gà mờ không phát huy được tác dụng đâu."

"Ừm, thứ này... khoan đã, thầy nói là phụ thuộc Level ! Vậy con Familiar người triệu hồi ra đó mạnh đến mức... ?"

"Làm thịt Wyvern dễ ợt... Sức chiến đấu hơi thừa."

Con Familiar phi thường.

Ví dụ như Schweith hiện tại sau đợt huấn luyện đã lên Level 57, liên kết Familiar cũng sẽ có Level 57, các loại chỉ số tương đương với Orc Captain Level 1. Trường hợp là loại quái vật có Level cao kinh hoàng như Zeros, tùy tiện triệu hồi cũng ra Familiar có Level hơn 1000, mạnh ngang High Dragons, đương nhiên cũng tiêu hao lượng Mana khổng lồ.

Hoàn toàn là cấp độ quái vật.

"Chính là quái vật rồi còn gì... Tôi chưa từng nghe nói tới có loại Familiar như vậy."

"Mặc dù tiêu hao rất nhiều Mana, nhưng với ta thì không thành vấn đề. Muốn thử không ? Chơi vui lắm !"

"...Tôi ? Tôi có thể sao ?"

"Trò vặt vãnh này mà không làm được thì không xứng gọi là một pháp sư đâu. Cứ thử đi."

"A ! Mau mau để cho tôi thử !"

Schweith, năm nay 17 tuổi, bắt đầu vui mừng như một đứa trẻ.

Bản tính của cậu pháp sư trẻ vẫn rất đơn thuần.

Selestina từ phía sau nhìn tới bằng ánh mắt hâm mộ.

Kết quả, ông chú Zeros lại làm một tấm bùa cho cô bé.[note14157]

Sau đó...

"Thứ này quá thú vị, cứ như tự mình bay lên trời vậy !"

"Đúng vậy, chưa từng biết, hóa ra thế giới này rộng như vậy !"

Hai người liên kết ánh mắt của mình và Familiar, chủ động thực hành huấn luyện điều tra thực tế.

Đối với 2 người, bùa chú này là một thứ đồ chơi thú vị đáng giá nghiên cứu. Bản thân đứng trên mặt đất, những gì Familiar nhìn thấy lại được chiếu trực tiếp vào đầu họ, hai học trò của hiền giả vừa xác định công dụng của tấm bùa chú, vừa thỏa thích tận hưởng cảnh sắc thế giới nhìn từ không trung.

Giống như người hiện đại lần đầu tiên xem phim 3D vậy, cảm giác chân thực khiến người ta hưng phấn, đủ để thổi bay hết mệt nhọc hai ngày đi đường.

Ông chú Zeros mặc kệ hai người, đang...

"Phát hiện một đàn Orc đang mò tới, đã rất gần..."

Đang điều tra tình hình thật đấy, cắt đứt liên kết thị giác với Familiar, ông chú tiến tới chỗ đội trưởng Lev.

"Lev này !"

"Sao vậy Zeros-sensei ?"

"Gần đây có một đàn Orc, số lượng ước chừng 20, Level đều xấp xỉ 30, đang tiến tới đây. Làm gì bây giờ ?"

"Orc ! Không ổn ! Tất cả nhân viên ! Chuẩn bị chiến đấu !"

Nghe thấy hiệu lệnh, đội kỵ sĩ đồng loạt tiến vào chuẩn bị xuất quân.

Ngừng công việc dựng trại, bình tĩnh như những buổi huấn luyện nghiêm ngặt hàng ngày, chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Mặc giáp, rút kiếm, kiểm tra trang bị, vài người thì lấy cung, căng dây.

"Khá nhanh... trình độ không thấp."

"Rất vui được ngài khen ngợi, tất cả mọi người đều đạt Level trên 25."

"Vậy thì, chuẩn bị huấn luyện nào..."

"Zer... Zeros-sensei ?!"

Đứng ở đó không phải là ngài pháp sư hiền lành Zeros, mà lả kẻ săn mồi khát máu, giống như dã thú hung tàn nhìn chằm chằm vào con mồi.

Ông chú mở hòm đồ, lấy ra cung và bao tên mượn của đoàn kỵ sĩ, nở một nụ cười đáng sợ.

"Tới đây nào... bắt đầu đi săn nào !"

Thú tính đã trở lại, là một tuần vật lộn sinh tồn nơi hoang dã...

Sự tồn tại kinh khủng vượt qua mọi thường thức mà ngày sau được các kỵ sĩ gọi nhỏ là 'Zeros đó'. 

Yasha giáng trần.

Các kỵ sĩ hành động rất nhanh.

Lắng nghe báo cáo trinh sát từ Selestina và Schweith, lập đội hình đối phó phù hợp, chờ thời cơ lúc Orc ra khỏi rừng.

Sử dụng Familiar giám sát từ không trung, chuẩn bị đánh đòn phủ đầu.

"Bọn chúng đang đề phòng..."

"Bầy Orc đâu rồi ? Tách ra ?"

"Không, bọn chúng dừng lại."

Đoàn người khá xui xẻo, chỗ cắm trại hiện tại ở đầu gió, đã bị đàn Orc phát hiện.

Orc đầu heo có cái mũi rất thính, đàn Orc bất động tại chỗ, rình mò chờ tình huống.

"Heo thôi mà thông minh thế. Sinh tồn trong thế giới hoang dã đúng là không cẩn thận không sống nổi..."

"Orc mà khôn quá. Không nghĩ tới lại tinh khôn tới mức này."

"Chờ đợi không hợp với tính tôi, mà tấn công vào rừng thì mạo hiểm quá..."

"Vậy để ta lùa chúng nó ra [Skyfall Arrow Punishment]."

" " "Ồ !" " "

Ngưng tụ Mana thành cung, Zeros bắn về phía bầu trời một mũi tên phát sáng lấp lánh.

Mũi tên ánh sáng bay lên trời cao, tách ra thành vô số mũi tên nhỏ, hấp thụ tro bụi trong không gian, hóa thành mũi tên bằng đá, cơn mưa tên đổ ập xuống bầy Orc.

Ông chú Zeros cẩn thận khống chế ma thuật để không giết chết bầy Orc.

Đàn Orc bị công kích đột ngột sa vào hỗn loạn, lao đầu trốn khỏi rừng rậm.

"Cung ! Chuẩn bị !"

Các kỵ sĩ giương cung, nhắm tên vào mục tiêu mà kéo căng dây.

Đàn Orc hoảng hốt không quan tâm đến đội kỵ sĩ, chỉ lo chạy trốn khỏi ma thuật tấn công.

Đoàn kỵ sĩ kiên nhẫn chờ đàn Orc chạy ra để đảm bảo cuộc tấn công đạt hiệu quả cao nhất, cho đến khi đàn Orc tới đủ gần.

"Bắn tên !"

Mũi tên đồng thời bay ra, bầy Orc hỗn loạn không hề biết đây là cái bẫy.

"Chết 7, trọng thương 5. Chúng ta đang chiếm ưu thế về số lượng."

"Rút kiếm !"

Những thanh kiếm thép đồng loạt rút ra.

"Xông lênnn !!!"

" " " " " "Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô !" " " " "

Vũ trang đầy đủ, tay cầm lá chắn, đoàn kỵ sĩ phát động xung phong.

Lũ Orc dùng gậy gộc trên tay đánh tới, động tác đơn giản thô thiển, lại còn bị lá chắn cản đường không thể tấn công trực tiếp.

Bởi vì chưa từng thử chiến đấu với con người, không biết cách đối phó, bầy Orc rơi ngay vào thế yếu.

Sở trường của Orc là đòn tấn công toàn lực bằng tất cả sức mạnh, đòn đánh kiểu đó để lộ khoảng trống sơ hở rất lớn, chỉ cần dám xông vào trong lòng ngực chúng đâm vài kiếm sẽ giết được ngay.

"Hayaaaaa !"

Selestina dốc sức dùng quyền trượng đập vào đầu Orc.

"Là lúc này ! Air Blade !"

Con Orc bị lưỡi dao chân không tầm gần chém gục, Selestina thành công đánh bại một con.

Schweith dùng ma thuật đơn giản để kiềm chế, sau đó dùng trường kiếm chém chết con Orc đã bị suy yếu.

"Quá chậm ! Mud Golem còn mạnh hơn ! Quá dễ đánh không sướng tay gì cả ! Ăn đi này, Fire Ball !"

Phương pháp chiến đấu của Schweith và Selestina khá giống nhau.

Dùng vũ khí ứng chiến với quái vật tới gần, tìm sơ hở, sử dụng ma thuật sơ cấp để kiềm chế, sau khi đối thủ suy yếu thì ra đòn kết liễu.

Khác biệt là Schweith có xu hướng tiến tới tấn công ép kẻ địch lộ sơ hở, còn Selestina thì cẩn thận ứng phó đối thủ, đợi khi sơ hở lộ ra thì dồn lực tung đòn trí mạng.

Ưu tiên hạ sát và ưu tiên phòng ngự.

"Không được chủ quan ! Đây là thực chiến, không có ai bảo đảm sinh mạng đâu !"

Thành quả tốt đẹp của cuộc huấn luyện tàn nhẫn mỗi ngày từ ông chú Zeros, đối thủ hiện tại đã không còn xứng tay với họ nữa rồi.

Hai người còn dư lực trò chuyện với nhau, cho dù cả cận chiến lẫn hỗn chiến đều chưa hoàn toàn quen thuộc, nhưng thực lực tăng trưởng đã đủ để ứng phó.

Ngược lại, cũng hiện rõ cuộc huấn luyện của Zeros tàn nhẫn vô tình đến mức nào.

"À mà, Master đâu rồi ?"

"Không biết. Đã thành một trận hỗn chiến rồi, thầy chắc đang giết heo ở chỗ nào đó ?!"

"Em biết là Master không có vấn đề gì... Anh ! Nguy hiểm !"

"Ack !"

Con Orc tránh thoát ma thuật công kích, vung côn đập tới Schweith.

Tiếp theo, nó ngã xuống, một mũi tên đột ngột xuất hiện xuyên qua đầu con Orc

"Chuyện gì xảy ra ? Tên ở đâu ra vậy ?"

"Anh, Master bắn từ đó kìa !"

Chẳng biết từ lúc nào Zeros đã chuyển sang đánh lén từ trên cây.

Mỗi khi cảm thấy chỗ hiện tại không ổn, sẽ bắn ra một sợi dây kim loại từ trong tay áo, bay qua bay lại trong rừng cây.

"... Thầy là Mage đúng không ???"

"Trên lý thuyết thì là pháp sư, nhưng cái kiểu này là Assassin thì đúng hơn ."

"Hỏng bét ! Lại có thêm một đám Orc đang tới đây ! Số lượng... 15 con !"

Một đội Orc khác sắp tới.

Dường như ông chú Zeros cũng phát hiện, giương cung nhắm về hướng đó, một mũi tên xuyên táo giết chết 3 con.

Sau đó bỏ cung tên vào lại hòm đồ, rút ra con dao Kukri lóe ánh sáng bạc.

Thợ săn đang tập kích bầy Orc.

Kẻ đi săn không mang theo một chút tình cảm.

Hững hờ lạnh nhạt, săn như một thứ bản năng quen tay.

Zeros cùng đồng đội được tôn xưng là Destroyer, không chỉ vì ma thuật hủy diệt mà họ sáng tạo ra, còn vì khả năng tiêu diệt hoàn toàn kẻ địch trong nháy mắt mà không ai kịp hay biết, đó mới là sự kinh khủng của các Destroyer.

Kẻ tàn sát quái vật.

Chỉ thoáng chốc đã lẻn vào trung tâm trận địa kẻ địch, dùng ma thuật hủy diệt diện rộng thổi bay tất cả, sau đó lại cận chiến chém giết tàn nhẫn.

Phong cách chiến đấu như một chiến binh, hoàn toàn trái ngược với pháp sư thông thường, nhưng sự thật ít người biết là, thực ra ông chú chuyên về sản xuất chế tạo.

"Giết chết đám Orc đã suy yếu ! Để bọn lành lặn cho ngài Zeros !"

" " " " " "Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô !" " " " "

Orc sống rất dai, thân thể cường tráng khỏe mạnh, là loại quái vật rất ngoan cường khó có thể đánh chết ngay lập tức.

Không tính loại pháp sư dị dạng như Zeros, vung dao chém bay đầu con Orc đang lẻn tới sau lưng, ném phi đao hạ sát con mồi tiếp theo, không có tý nào nhìn như một pháp sư cả.

Trận chiến vẫn tiếp tục đến khi tất cả Orc bị giết sạch sẽ.

Kết quả...

"Ồ ! Lên cấp rồi !"

"Tôi cũng vậy !"

"Thật là một trận chiến gian khổ !"

"Mới ngày đầu tiên đã vất vả thế này rồi. Muốn nhanh nhanh đi nghỉ ngơi quá..."

Level cả đoàn kỵ sĩ đều gia tăng rõ rệt, ông chú Zeros không tự tay giết tất cả Orc, sau khi ra tay giảm số lượng đàn Orc tới mức an toàn, ông chú chuyển sang chỉ làm suy yếu bọn chúng.

Ví dụ như dùng độc, làm Orc tê liệt, ông chú còn cẩn thận kiềm chế để không lỡ tay đập phát chết luôn con Orc.

Nhìn qua có vẻ như ông chú ra tay rất hung hãn, nhưng thật ra vẫn chưa quên bản chất của chuyến đi này là huấn luyện.

"Tôi cũng lên cấp... 59 rồi..."

"Em là 32..."

Lên Level ngay trong ngày đầu tiên, cả Schweith lẫn Selestina đều cảm thấy hơi bất an.

Nếu cứ tiếp tục như thế này những một tuần liền, mạnh lên thì chắc chắn rồi, sau đó nhân cách sẽ vặn vẹo đến cỡ nào thì không ai biết được.

Dù sao, thầy của họ, ngài Zeros quá cực đoan.

"Ack...ông trời ơi ... tại sao... làm sao có thể ..."

"Sư phụ làm sao vậy ? Tự nhiên kêu lên kỳ quái... sao sắc mặt người lại tái nhợt thế ?..."

"Là nó... chúng sắp tới... lũ quái vật kinh khủng đó..."

Giống như không hề nghe thấy lời Schweith, ông chú Zeros vẫn kết nối với Familiar, run rẩy sợ hãi.

"Zeros-sensei, quái vật khiến cả ngài cũng phải sợ hãi... đang tiến tới đây sao ?"

Trong nháy mắt, bầu không khí khẩn trương bao trùm tất cả.

Bởi vì đã biết ông chú mạnh đến mức nào, đoàn kỵ sĩ mới càng hiểu rõ con quái vật đang tới đó nguy hiểm ra sao.

"Rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm... theo một khía cạnh khác. Đúng, là nó, là Beserk Ape !"

" " " " " " Cái gì !" " " " " "

Bọn họ đồng thời phát ra âm thanh nghe ngu ngu.

Beserk Ape đúng là loại quái rất mạnh, nhưng những cá thể yếu đuối trong đàn thường sẽ hành động đơn độc, chiến lực hiện tại của đoàn người hoàn toàn đủ để đối phó. Nó không phải thứ đáng để Zeros phải sợ.

Khi tất cả mọi người đang buồn bực, câu nói tiếp theo mang nỗi sợ ập tới.

"Bọn quái đó... không hiểu sao sẽ tấn công đàn ông, nhằm vào ass. Ta... ta cũng suýt nữa bị nó từ phía sau..."

Crack !

Không gian xung quanh đông cứng, còn sinh ra cả tiếng rạn nứt.

"Ngài, ngài nói cái gì... ?"

"Ape... Beserk Ape ! Loại quái vật này không phải là thú sao ?!"

"Chết rồi... trinh ass của chúng ta..."

"Bọn chúng coi nơi này là hậu cung. Trốn mau..."

"Không thể nào, khu này vẫn còn là vùng an toàn cơ mà !"

Con quái dần hiện ra, con vượn cao gần 2 met, toàn thân lông trắng, bản mặt bỉ ổi đê tiện như kẻ say xỉn.

Phần "nhỏ" ở dưới lại giống cầm thú đang phát cuồng, hung hãn hùng vĩ như tháp Babylon.

Beserk Ape, dùng ánh mắt như muốn liếm láp hết cả cơ thể, ngắm nhìn đám kỵ sĩ với Zeros mà cười [Hí hí].

Bão tuyết nổi lên nơi sống lưng đoàn người.

" " " " " "Trốn ! Trốn a a a a a a...!" " " " " "

Những chiến binh dũng mãnh trước đó còn tiêu diệt cả đàn Orc, lại tan rã trước một con khỉ lớn.

Bọn họ dốc toàn lực chạy trốn.

Chăm chú, toàn tâm toàn ý, lấy ra toàn bộ sức lực, bỏ trốn.

Vài người bị tuột mất quần, nhưng chỉ cần không mất đi "thứ quan trọng" thì đều là ổn.

Khi biết tất cả mọi người đều trốn thoát bình an vô sự, bọn họ ôm chầm lấy nhau, vui mừng đến bật khóc.

Rừng đại ngàn Fafuran là khu rừng bị nguyền rủa, nơi quái vật hoành hành.

Đây là khu vực cực kỳ nguy hiểm, lãnh địa của vô số loài quái vật, tất cả chúng đều nguy hiểm, theo nhiều nghĩa.

==========

Đoàn người chạy thoát khỏi con vượn, hạ trại lâm thời, ăn bữa tối sớm.

Các kỵ sĩ ngồi thành vòng tròn quanh đống lửa, múc súp nóng vào đĩa trên tay. Hương liệu hòa vào mùi cỏ thơm, khiến người ta thấy đói cồn cào.

Zeros xé nhỏ bánh mì cứng, ngâm vào trong súp nóng, tiếp theo đưa đồ ăn vào miệng cùng tiếng than thở đầy cảm xúc.

"...Xa hoa thật, khác hẳn lúc mình mới tới đây, không thể so sánh. Nhất là, thịt ngon tuyệt."

Không phải nói ra để cho ai nghe cả, tôi chỉ tự lẩm bẩm với mình thôi.

Ông chú tiếp tục nhấm nháp say sưa vị thịt ngon lành.

Đó cũng không phải thứ gì xa xỉ, nhưng hương vị thơm ngon thuần khiết trào dâng trong miệng, khiến ông chú hơi nở nụ cười.

Tôi lại nhớ đến quãng thời gian sinh tồn nơi hoang dã đó, những một tuần liền. Đồ ăn duy nhất khi đó là thịt, mà thịt đó còn phải săn mới có được, ngay cả nước cũng không thể có được một cách đơn giản. Di chuyển trong rừng rậm, mỗi ngày đều bị quái vật tập kích không ngừng.

Mặc dù bây giờ chỉ là thức ăn thông thường, nhưng cũng đã là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Schweith ngồi bên cạnh chăm chú đọc sách, bắt đầu nghiên cứu tri thức về điều chế thuốc, những người khác đang tự hào khoe khoang về chiến tích hôm nay, hay bàn luận về những câu chuyện anh hùng.

Cũng có vài người tỉnh táo phân tích cuộc chiến hôm nay, tìm ra ưu nhược điểm để khắc phục.

Đáng chú ý nhất là vài người đàn ông sắc mặt trắng bệch ngồi ôm đầu gối.

Bọn họ đã phải trải nghiệm qua vài việc khó tin và "khó khăn".

"Vậy... huấn luyện thực chiến chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Một tuần sau sẽ thế nào nhỉ ?"

Không ai phát hiện ra, Zeros nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Ông chú từng tự mình trải nghiệm và lý giải sự kinh khủng của Rừng đại ngàn Fafuran.

Cho dù đang ở khu vực biên giới tương đối an toàn, bọn quái ở đây vẫn rất mạnh.

Vẫn biết tuyệt đối không thể chủ quan, tôi quyết định hiện tại cứ hưởng thụ cái đã, đồ ăn ngon.

Khu rừng nguy hiểm bắt đầu bị bóng tối nhuộm màu, chỉ còn đường chân trời ửng đỏ.

Mặc dù biết nguy hiểm chân chính đang tới, ông chú vẫn bình thản ăn xong bữa cơm, sau khi ăn xong lại rút ra một điếu thuốc, dùng ma thuật Flame châm lửa hút.

Làn khói phun ra cuốn xa dần theo gió, biến mất nơi bầu trời đầy sao lấp lánh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro