7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào một ngày nào đó, tôi và anh ấy xác nhận quan hệ "người yêu", không mập mờ, không vòng vo, không suy đoán, chỉ nói vài câu xong là xác định quan hệ. Sau tôi mới biết, đối với đồng tính, nếu nói với người kia mình thích họ, thì xem như đã xác định quan hệ. Sau này tôi thật hối hận, biết vậy lúc đó tôi chỉ cần nói "Tôi cũng vậy" là được rồi, cần gì lại nói "Tôi thích anh" chi cho mất mặt.

Chúng tôi hẹn hò cũng giống như những đôi nam nữ bình thường, đi dạo phố, đi ăn cơm, đi xem phim; khác ở chỗ chúng tôi không nắm tay, không trêu đùa mắng yêu, không cùng chơi rượt bắt.

Khi đi dạo phố, chúng tôi sẽ đánh giá đơn giản đối với quần áo của phương, không có khen ngợi ngọt ngào, cũng không chê bai tán tỉnh lẫn nhau; sẽ không chọn lựa quần áo cho đối phương khi đối phương đang thử áo, bởi vì mỗi người tự rõ ràng mình phù hợp với loại áo quần nào, thế nên chỉ ngồi trên sô pha đọc tạp chí chờ; sẽ không vì đối phương chỉnh trang lại trang phục cho gọn gàng, bởi vì mấy chuyện đó đã có các nữ bán hàng phục vụ, cho nên cũng chỉ ngồi một bên nhìn; cũng sẽ không tranh giành quyền trả tiền, bởi vì cũng cùng là đàn ông sẽ biết đối phương có thể tự kiếm được tiền, mọi chuyện đều tùy ý đối phương quyết định.

Khi ăn cơm, chúng tôi sẽ không lựa chọn địa điểm theo sở thích đối phương, mà dựa vào cách ăn mặc, nếu ăn mặc đơn giản, nơi nào chúng tôi cũng có thể ăn, cho dù là ăn thịt dê ven đường; nếu ăn mặc có phần lịch sự, chúng tôi chỉ có thể đến một vài quán ăn nhà hàng trang nhã. Chúng tôi sẽ không bận tâm vì sự có mặt của đối phương mà nhai chậm nuốt khẽ, đều là đàn ông trưởng thành còn giả vờ thiếu nữ cái gì; chúng tôi sẽ không giúp đối phương lau miệng hoặc gỡ hạt cơm, chỉ đưa khăn tay rồi chỉ lên chỗ bẩn trên mặt đối phương; chúng tôi cũng sẽ không giống như khách mà đối đãi với đối phương mỗi khi tính tiền, đôi khi sẽ lấy ví ra nhưng sẽ không tranh trả tiền, dù sao cũng không phải người lạ, đôi khi sẽ là anh ấy trả, đôi khi sẽ là tôi trả.

Khi xem phim, chúng tôi sẽ không ngồi ghế dành cho tình nhân, dù sao "người yêu" giống như chúng tôi đã không được mọi người tiếp nhận, nơi công cộng ngay cả hút thuốc cũng không cho phép, việc gì chúng tôi phải chứng tỏ ra? Chúng tôi sẽ không ăn bỏng ngô, bởi vì không ai nguyện cầm cái hộp to như vậy, thế nên cũng sẽ không tồn tại trò đùa khi ăn bỏng ngô giống các đôi nam nữ; chúng tôi sẽ không xem phim tình cảm lãng mạn, chúng tôi cũng không phải thanh niên yêu thích văn nghệ, xem những phim như vậy ắt hẳn cả hai sẽ ngủ gật.

Hẹn hò của chúng tôi bình thản đơn giản, không có màn chạm nhau của vành tai và tóc mai, không có lời ngon tiếng ngọt, thậm chí cãi cọ cũng không có, chỉ giống như bạn bè mười mấy năm gặp nhau. Nhìn trên đường một đôi tình nhân như không có xương sống dựa sát vào nhau, cùng nhau chơi đùa, cùng mặt đỏ tai hồng, tôi cũng từng hỏi anh ấy, vì sao chúng ta không giống như vậy?

Anh ấy nói: "Em muốn giống như vậy?" Sau đó chỉ vào cặp đôi bình thường đó, "Được thôi! Em giống cô gái đó kéo tay anh, tựa đầu vào vai anh; hoặc là em giống như vậy dựa cả người vào lòng anh, hơn nữa còn phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc; hoặc lúc chúng ta đi ngang qua một người cơ bắp, em sẽ oán giận nhìn anh hỏi vì sao ngoài em ra còn dám nhìn người đàn ông khác... Ừm... Chúng ta cũng có thể như vậy, anh sẽ phối hợp."

Tôi nhấc chân đạp mông anh ấy một cước, "Vậy sao anh không làm đi? Em cũng có thể phối hợp với anh!" Sau đó lần lượt là tiếng cười của tôi và anh ấy.

Ngẫm lại, hai người đàn ông trưởng thành, ai lại chịu làm chuyện đàn bà con gái như vậy!

Lúc ở công ty, chúng tôi cũng giống như trước đây, chỉ nói về công việc, ngoài ra cũng không tán gẫu nhiều. Giờ nghỉ trưa thì cùng nhau ăn cơm, buổi chiều tan ca anh ấy sẽ đưa tôi về nhà. Nhưng trừ lần đầu tiên anh ấy chở tôi về nhà là dừng trước cửa nhà tôi, còn sau đó tôi bảo anh ấy ngừng cách nhà tôi một con đường. Khu đó chỉ có mỗi nhà tôi, căn bản không có hàng xóm linh tinh gì hết, không muốn anh ấy đưa đến tận nhà, tôi chỉ là sợ bị anh hai phát hiện mà thôi.

Anh ấy đã từng nói với tôi, nếu tôi đã nhận định mình không thích phụ nữ, một ngày nào đó anh hai sẽ biết chuyện này.

Điều này tôi biết rất rõ, nhưng tôi có thể nhận ánh mắt miệt thị khinh bỉ của tất cả mọi người trên thế giới này, duy nhất không thể nhận được từ anh hai. Tôi nói với YooChun chờ tôi một chút, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong. Tuy nói vậy như lòng tôi hy vọng ngày đó vĩnh viễn đừng tới.

Mặc dù ở công ty chúng tôi không làm việc gì đáng nghi, nhưng dù sao muốn người ta không biết thì trừ phi mình đừng làm. Không bao lâu sau, trong công ty bắt đầu có lời đồn đãi về quan hệ của tôi và anh ấy. Tiệc tùng liên hoan tổ chức tôi rất ít khi tham gia, thế nên tôi cũng không trực tiếp nghe được lời đồn về mình ra sao, chỉ là đôi khi đi ngang qua căn tin sẽ vô tình nghe được một ít.

Đôi khi bạn phải bội phục mức độ lợi hại của phương thức truyền tin thủ công này, không lâu sau, cấp trên cũng được nghe gì đó, rất nhanh đã có lệnh truyền xuống.

Cấp trên coi như cũng tốt bụng, cho chúng tôi tự giải quyết vấn đề, chỉ cần một người rời đi là được.

YooChun hy vọng tôi có thể rời đi, bởi vì anh ấy nói, ở lại cũng chỉ nhận những tin đồn và ánh mắt khác thường của mọi người, đối với những điều này anh ấy đã thành thói quen, cho nên muốn tôi thoát khỏi nơi này, hơn nữa ở công ty khác anh ấy đã tìm được một chức vị không tồi cho tôi.

Công việc này là anh hai tìm cho tôi, cho dù nghỉ việc, tôi cũng muốn nói một tiếng với anh hai trước.

Anh ấy mỗi khi nghe tôi nói cái gì như "Em nói với anh hai trước đã", "Để em về nhà hỏi anh hai", "Em phải nói cho anh hai biết", sẽ cười tôi, rõ ràng đã ba mươi tuổi rồi còn giống đứa trẻ cái gì cũng phải báo cáo lại.

Anh ấy còn nói, tôi cứ như vậy, anh hai tôi cả đời sẽ bị mắc kẹt với tôi!

YooChun nói đúng, tôi không thể cứ ỷ lại anh hai mãi như vậy, anh ấy cần phải có cuộc sống riêng của mình, có gia đình riêng của mình, có vợ có con... Tôi không nên là toàn bộ cuộc sống của anh ấy, anh ấy đã vì tôi hao phí suốt năm năm, tôi không thể tiếp tục tham lam như vậy.

Từ khi tôi ý thức được điều này, tôi bắt đầu bất hòa với anh hai. Không cần cố ý làm cái gì, chỉ là chia phòng ngủ với anh, mỗi ngày sẽ ăn cơm chiều ở ngoài, trở về sẽ không giống như trước đây hưng trí bừng bừng kể anh chuyện này chuyện kia đã xảy ra trong công ty, cũng chỉ như vậy mà thôi...

*

Sang thu tiết trời chuyển lạnh, tôi không cẩn thận bị cảm, thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng anh hai bắt tôi ở nhà tĩnh dưỡng, ngẫm lại ở công ty ngoại trừ nghe lời đồn đại nhảm nhí tôi cũng không có việc gì làm, thể nên đồng ý với anh hai nằm ở nhà.

YooChun nói anh ấy đã liên lạc với công ty bên kia, chờ thêm hai ngày cho tôi hết cảm là có thể trực tiếp đi làm.

Công ty kia ở một khu phố khác, quãng đường từ nhà tôi đến đó rất xa. YooChun đề nghị tôi qua nhà anh ấy ở, nhà anh ấy ở trung tâm thành phố, so ra thì gần hơn.

Thật ra YooChun chính là muốn tôi với anh ấy ở chung, anh ấy đã đề cập qua vài lần. Hai người đều đã trưởng thành, hơn nữa đã xác định quan hệ người yêu, đương nhiên hy vọng có thể ở cùng một chỗ. Lúc trước tôi luôn từ chối, nhưng bây giờ tôi lại đồng ý, cũng không phải tôi thấy tình cảm của chúng tôi đã đạt đến trình độ nào đó, mà tôi muốn hoàn toàn buông tha cho anh hai. Tuy rằng tôi rất lãnh đạm đối với anh, nhưng anh vẫn đối xử với tôi như trước đây, thế nên tôi phải rời khỏi anh, như vậy cuộc sống của anh mới có thể trở về như cũ...

Ở nhà nhàm chán một tuần, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh, YooChun nói công ty bên kia đã hơi sốt ruột rồi, tôi nghĩ cũng đã đến lúc nên chào tạm biệt anh hai.

Lúc ăn cơm chiều ở nhà, đã lâu không ăn cơm ở nhà, đột nhiên bây giờ mới thấy, thì ra đồ ăn anh hai làm cũng có thể nuốt trôi.

Cơm nước xong, tôi và anh hai cùng ngồi ở sô pha xem TV, ánh mắt mặc dù nhìn chằm chằm TV, nhưng trong lòng suy nghĩ nên mở miệng như thế nào.

"Anh hai, em xin nghỉ việc ở công ty rồi."

"Ừm..." Anh vẫn đang xem TV.

"Em sẽ đến một công ty khác."

"Ừ..." Anh vẫn tiếp tục chuyển kênh, dường như không nghe tôi nói gì.

"Công ty đó có hơi xa nhà," Tôi hít một hơi thật sâu, nói tiếp, "Em sẽ đến nhà bạn ở, nhà bạn em rất gần công ty."

"..." Nghe xong câu nói của tôi, ngón tay đang chuyển kênh của anh dừng lại, trong TV vang lên tiếng khóc của trẻ con. Tôi nghĩ chắc anh tìm được kênh nào hay nên mới ngừng lại, không tự chủ nhìn lên TV. Bên trong là hình ảnh một đứa bé khóc to ngăn ba mẹ nó ly hôn, cái này cũng không có gì hấp dẫn, tình tiết này quá khuôn sáo rồi. Tầm mắt của tôi chuyển về phía anh hai, tôi lại thấy nước mắt của anh...

Sau khi anh để ý đến tôi đang nhìn anh, anh dùng tay lau mặt nói: "Đứa bé này thật đáng thương." Sau đó lại tiếp tục nhấn chuyển kênh.

Đây là lần đầu tiên sau khi xuất viện tôi nhìn thấy anh hai khóc... Tôi làm anh thương tâm...

Tôi không đủ dũng khí tiếp tục nói nữa, bởi vì nước mắt của anh khiến lòng tôi rất đau, rất muốn khóc... Tôi thậm chí muốn bỏ ý định rời đi, thì anh hai lại mở miệng.

"Cái đó... Bạn em... Có thể tin được không?" Khi anh nói lời này giọng mũi rất nặng.

"Ừm..." Lần này đến lượt tôi im lặng không đáp.

"Khi nào thì chuyển đến?" Anh nắm chặt điều khiển từ xa, ánh mắt mở thật to nhìn TV, mũi rất hồng, trong ánh mắt chứa đầy nước.

"... Hai ngày nữa." Tôi cúi đầu. không đành lòng nhìn anh.

"..." Anh không trả lời, chỉ hít một hơi dài.

"Anh hai..." Tôi cúi đầu càng sâu, rầu rĩ nói: "Nếu... Em là nói nếu, em làm một chuyện không giống người thường, hơn nữa là chuyện khiến người khác khinh thường... Anh có giận em không?"

Tôi nghe anh lại hít mũi, nói: "Sẽ không đâu..." Nhưng giọng anh lại hơi run rẩy.

"Kể cả là chuyện khiến anh thật mất mặt?" Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Anh nhìn tôi cười, vươn tay xoa tóc tôi, "Sẽ không đâu... Chỉ cần là chuyện khiến em hạnh phúc thì anh sẽ..." Anh nói đến đây nghẹn ngào không nói nữa.

Tôi không chờ anh nói tiếp liền nhào vào ngực anh, "Anh hai... Em không quan tâm người khác thấy thế nào, em chỉ cần anh đừng ghét bỏ em..."

Chỉ cần anh đừng ghét bỏ em, đừng khinh thường em, đừng xem em như không khí mà không thèm để ý đến... Em không cần gì nữa...

Bởi vì trong thế giới của em, cũng chỉ có một mình anh mà thôi...

*

Đêm đó tôi muốn nói với anh về chuyện của YooChun, nhưng tôi chỉ vừa mới bắt đầu, anh lại nói trong nhà hết sữa rồi vì thế liền ra ngoài mua.

Trong tủ lạnh luôn đầy ắp sữa, tôi biết. Chỉ là anh hai không muốn tiếp tục nói về chuyện này mà thôi.

Hai ngày sau, tôi lại trở về dáng vẻ trước đây, ngủ cùng với anh hai, nhàm chán sẽ gọi điện thoại trêu đùa anh. Chúng tôi không ai nhắc đến chuyện tối đó, dường như nó chưa từng xảy ra.

Nhưng dù sao nó đã xảy ra rồi... Tôi đều thừa lúc anh hai đi làm ban ngày mà thu dọn hành lý, đem hành lý đã thu dọn giấu ở gác xép để tránh bị anh thấy. Tôi không chỉ thu xếp quần áo mà một vài món đồ tôi cảm thấy hứng thú cũng dọn theo luôn.

Đến ngày thứ ba, anh hai không đi làm, nói vì tiễn tôi. Tôi không hy vọng anh sẽ tiễn tôi, bởi vì tôi sợ tôi không nhịn được sẽ bật khóc.

Ngay lúc tôi sửa sang lại lần cuối xem có cần mang thêm gì không, thì có tiếng chuông cửa. Nhà của chúng tôi hầu như không có khách, đột nhiên chuông cửa lại vang lên, khiến tôi và anh hai đều giật mình. Tôi rất tò mò vị khách đầu tiên đến nhà tôi là ai, nhưng sau khi anh hai mở cửa lại không nói bất cứ lời nào.

"Anh hai ~ ai vậy?" Tôi ở bên trong tò mò hỏi.

... Không ai trả lời.

Tôi bước ra, nhìn thấy anh hai đứng ở cửa, còn đứng ngoài cửa chính là —— YooChun.

Tôi nhìn không thấy biểu tình của anh hai, còn biểu tình của YooChun là giật mình. Hai người đều không nói gì, chỉ đứng ở cửa.

"YooChun, sao anh lại đến đây?" Lời nói của tôi đã đánh gảy thế "giằng co" của hai người.

"À ~ anh lái xe đến đây đón em." YooChun nói xong vào nhà, anh hai cũng bước vào bên trong.

Hành lý của tôi đã đóng gói xong hết, thế nên YooChun trực tiếp đưa chúng lên xe. Anh hai từ đầu đến cuối không hề nói chuyện với YooChun, tôi cũng không giới thiệu YooChun với anh hai.

Trước khi đi, YooChun lại chủ động giới thiệu bản thân với anh hai, "Anh là anh hai của JaeJoong phải không? Thường xuyên nghe cậu ấy nhắc đến anh."

Anh hai không đáp lời, chỉ lịch sự cười.

"Tên tôi là Park YooChun, tôi là..." Lúc YooChun nói đến đoạn này, tim tôi như ngừng một nhịp, YooChun cho rằng tôi đã thẳng thắn nói với anh hai về quan hệ của chúng tôi, nhưng thực tế tôi chưa nói gì với anh hết. Tôi rất sợ YooChun sẽ nói ra quan hệ của chúng tôi, tôi sợ anh hai không thể tiếp nhận chuyện này.

"Bạn trai của JaeJoong." Cuối cùng YooChun vẫn nói ra.

Tôi vội cúi đầu không dám nhìn anh hai, sợ trong ánh mắt anh có thần sắc mà tôi không dám nghĩ tới. Thời gian như ngừng lại, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc từng giây.

Anh hai không nói gì, dường như cũng không có phản ứng gì.

"Đồ đạc lấy hết rồi?" YooChun thay tôi đánh vỡ trầm mặc. Tôi gật đầu. "Vậy chúng ta đi thôi." Nói xong anh ấy kéo tay tôi ra ngoài.

Một thoáng khi bước ra cửa, tôi cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh hai.

Anh cười, giống như thường lệ. Trong mắt, có cưng chiều, có yêu thương, có hơi nước...

Trong mắt anh không có thần sắc như tôi đã tưởng tượng, ngay lúc biết "người bạn" này thật ra là "người yêu", "người yêu" của tôi "đàn ông", anh vẫn như cũ cưng chiều nhìn tôi cười...

Anh hai, anh thật sự vì em mà cảm thấy vui vẻ chứ?

Vậy vì sao trong mắt anh có lệ...

Anh hai, anh sẽ tha thứ em dù em có làm sai chứ?

Vậy vì sao anh lại rời đi...

Anh hai, anh thật sự yêu em chứ?

Vậy vì sao anh không trở về với em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm