BA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày cuối tháng Năm, nhiều thiết bị y tế được chuyển đến hơn. Thêm nhiều ca không khẩn cấp lắm được cho về nhà. Nhiều khu lẽ ra đã trống hoàn toàn nếu không phải nhận thêm bốn mươi thủy thủ - một loại bệnh vàng da hiếm hoi đã quét qua Hải quân Hoàng gia. Briony không còn thời gian để ý. Những khóa học mới về làm y tá trong bệnh viện và dẫn nhập cơ thể học đã bắt đầu. Những sinh viên năm một vội vã chuyển từ ca trực sang lớp giảng, tới bữa ăn rồi sang tự học. Sau khi đọc ba trang sách, tỉnh táo được là một việc khó khăn. Chuông Big Ben điểm từng thay đổi trong ngày, và có những lần tiếng chuông long trọng duy nhất lúc mười lăm phút làm bật ra những tiếng rên rỉ trong kinh hoảng bị kìm nén khi các cô gái nhận ra giờ này mình đáng lẽ phải ở nơi khác.

Nằm bẹp trên giường tự nó được coi là một cách chữa trị. Hầu hết bệnh nhân, dù tình trạng thế nào, bị cấm dù chỉ đi vài bước ra phòng rửa mặt. Vì thế ngày bắt đầu với những chiếc bô. Y tá trưởng không cho phép cầm bô "như cầm vợt tennis" mà đi lại trong khu. Bô phải được mang "như để vinh danh Chúa," và đem đổ, kỳ cọ, rửa sạch và xếp chồng trước bảy rưỡi, khi đến giờ uống trà buổi sáng. Suốt cả ngày, bô, giặt chăn màn, cọ sàn. Các cô gái càm ràm đau lưng vì phải dọn giường, và chân đau nhức vì phải đứng cả ngày. Thêm một nhiệm vụ cho y tá là kéo màn che kín các cửa sổ lớn trong khu để ngăn ánh sáng lọt ra ngoài. Đến cuối ngày, rửa nhiều bô hơn, đổ ca đựng đờm dãi, pha ca cao. Hầu như không có thời gian trống giữa lúc kết thúc một ca và bắt đầu lớp học để mà quay về ký túc xá lấy vở và sách giáo khoa. Một ngày nọ, có hai lần Briony bị y tá khu mắng khi chạy trên hành lang và ở cả hai bận đó lời quở trách đều được thốt ra bằng giọng đều đều. Chỉ có trong trường hợp xuất huyết và hỏa hoạn thì y tá mới được phép chạy.

Nhưng địa phận chính yếu của các thực tập sinh năm thứ hai là phòng giặt rửa. Mọi người bảo là máy rửa bô và rửa chai tự động đang được lắp đặt, nhưng đây thuần túy chỉ là tin đồn về một miền đất hứa. Còn bây giờ, họ phải làm như những người đi trước đã làm. Vào cái ngày cô bị mắng vì chạy hai lần, Briony được sai đến phòng giặt rửa để làm thêm một phiên nữa. Đó hẳn là một sự cố trong bảng phân công không được viết ra, nhưng cô nghi ngờ lắm. Cô kéo cửa phòng giặt rửa đóng lại sau lưng mình, và buộc tạp dề cao su nặng nề quanh hông. Bí quyết đổ bô, thực ra là cách duy nhất cô có thể làm việc đó, là nhắm mắt lại, nín thở và quay đầu đi. Rồi đến việc cọ bằng dung dịch phenol. Nếu lười mà để mặc không kiểm tra xem tay cầm bô đã sạch và khô chưa, cô sẽ gặp phiền phức lớn với y tá trưởng.

Xong nhiệm vụ này cô chuyển thẳng sang việc dọn dẹp khu đã gần như trống vào cuối ngày - sắp xếp tủ khóa, đổ gạt tàn, thu báo trong ngày. Một cách tự động, cô liếc qua một trang gấp lại của tờ Sunday Graphic. Cô đã theo dõi thời sự bằng những mẩu tin nhỏ rời rạc. Chẳng bao giờ đủ thời gian ngồi xuống mà đọc một tờ báo cho ra đọc. Cô biết việc chọc thủng phòng tuyến Maginot, việc đánh bom Rotterdam, quân Hà Lan đầu hàng, và đêm hôm trước vài cô gái đã nói chuyện Bỉ sắp bại trận. Chiến tranh diễn ra càng lúc càng tồi tệ, nhưng chiến sự sẽ được cải thiện. Giờ đây điều khiến cô chú ý là một câu nói xoa dịu - không phải vì nội dung câu nói, mà vì điều nó trắng trợn cố giấu đi. Quân đội Anh ở miền Bắc Pháp đang "rút lui theo chiến lược về lại vị trí đã chuẩn bị trước đó." Ngay cả cô, người không biết gì về chiến lược quân đội hay ngôn ngữ báo chí, cũng hiểu rằng đấy là uyển ngữ cho việc bại trận. Có lẽ cô là người cuối cùng trong bệnh viện hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khu này khu khác cứ trống dần, đồ tiếp tế liên tục chuyển về, cô đã nghĩ đấy chỉ là một phần của sự chuẩn bị chiến tranh thông thường. Cô đã quá thu mình trong những lo lắng cỏn con của mình. Giờ cô thấy những mẩu tin tức rời rạc nối kết với nhau thế nào, và hiểu ra điều có lẽ mọi người khác đều biết cả, và là điều ban điều hành bệnh viện đang chuẩn bị để đối phó. Quân Đức đã đến Biển Manche, quân Anh đang gặp khó khăn. Tình hình đã trở nên hết sức tồi tệ ở Pháp, mặc dù không ai biết tệ đến mức nào. Linh cảm ấy, sự sợ hãi câm lặng ấy, chính là thứ cô đã cảm thấy xung quanh mình.

Đúng lúc này, vào cái ngày những bệnh nhân cuối cùng được tiễn ra khỏi khu, có một lá thư cha cô gửi đến. Sau vài câu chào hỏi và hỏi han vắn tắt việc học hành và sức khỏe của cô, ông kể lại thông tin nghe được từ một đồng nghiệp và được gia đình khẳng định: Paul Marshall và Lola Quincey sẽ thành hôn vào ngày thứ Bảy tuần tới ở Nhà thờ Thánh Ba ngôi tại Clapham Common. Ông không nói lý do vì sao ông lại nghĩ là cô sẽ muốn biết, và bản thân cũng không bình luận gì về chuyện đó. Ông chỉ đơn giản ký nguệch ngoạc cuối thư – "luôn yêu con".

Suốt buổi sáng, khi thực thi nhiệm vụ, cô nghĩ đến tin đó. Cô đã không gặp Lola từ mùa hè ấy, vì thế cô mường tượng ra ở bàn thờ là một cô gái dong dỏng mười lăm tuổi. Briony giúp một bệnh nhân sắp chuyển đi, một cụ bà ở Lambeth, gói ghém va li, và cố tập trung nghe những lời phàn nàn của bà. Bà bị gãy ngón chân và được hứa là sẽ được nằm nghỉ mười hai ngày, thế mà mới nằm có bảy ngày. Bà được đỡ vào xe đẩy và một người đẩy xe đưa bà đi. Khi làm nhiệm vụ trong phòng rửa Briony nhẩm tính. Lola hai mươi, Marshall hai mươi chín. Không ngạc nhiên gì; sự kinh ngạc là ở lời chứng thực. Briony không chỉ dính líu vào cuộc hôn nhân này. Chính cô đã làm cho nó xảy ra.

Suốt cả ngày, đi qua lại trong khu, dọc các hành lang, Briony cảm thấy tội lỗi quen thuộc lại đeo đuổi mình với một sức cộng hưởng mới mẻ. Cô cọ những tủ không, giúp rửa khung giường bằng dung dịch phenol, quét và cọ sàn, đến phòng phát thuốc và người phát chẩn với tốc độ gấp đôi mà vẫn không phải là chạy, được sai đi cùng một thực tập sinh khác giúp băng nhọt trong khu ngoại khoa nam, và làm thay việc cho Fiona khi cô này đi khám nha sĩ. Vào cái ngày đầu tháng Năm thực sự đẹp đẽ này cô đổ mồ hôi dưới lớp đồng phục hồ cứng của mình. Tất cả những gì cô muốn là làm việc, rồi tắm và ngủ cho đến lúc phải làm việc lại. Nhưng tất cả đều vô ích, cô biết. Dù cô có làm công việc của người tớ gái hay y tá hèn mọn thế nào, và dù cô có làm nặng nhọc hay hoàn hảo đến mức nào, dù cô đã từ bỏ bất cứ sự khai sáng gì trong việc học hành, hay khoảnh khắc để đời trên bãi cỏ một trường đại học, cô sẽ không bao giờ cứu vãn được thiệt hại. Cô không thể được tha thứ.

Lần đầu tiên trong bao năm qua cô nghĩ mình muốn nói chuyện với cha. Cô đã luôn coi sự xa cách của ông là tự nhiên và không trông đợi gì. Cô tự hỏi liệu khi gửi một lá thư với thông tin cụ thể như thế, có phải ông đang cố nói với cô là ông biết sự thật. Sau bữa trà, còn lại quá ít thời gian, cô đi ra quầy điện thoại bên ngoài cổng vào bệnh viện gần Cầu Westminster và cố gọi cho ông ở chỗ làm. Tổng đài nối máy cho cô đến một giọng mũi tốt bụng, rồi đường dây bị chết và cô phải bắt đầu lại. Rồi cũng lại bị như thế, và lần cố gắng thứ ba đường dây chết cứng ngay khi có giọng nói - Đang cố kết nối.

Lúc này cô hết tiền lẻ và đã đến lúc phải quay lại khu. Cô dừng chân lại bên ngoài quầy điện thoại để chiêm ngưỡng đám mây khổng lồ chất chồng trên nền trời xanh trứng sáo. Dòng sông mang con nước mùa xuân đổ ra biển phản chiếu màu trời xen những vệt xanh lá cây và xám. Big Ben dường như không ngừng ngã về phía trước trên nền bầu trời không yên ả kia. Mặc cho khói xe cộ, vẫn có một mùi hương cây cối mơn mởn, cỏ mới cắt có lẽ từ vườn bệnh viện, hoặc từ những cây non ven sông. Mặc dù mặt trời chói rực, trong không khí vẫn có sự mát mẻ dịu ngọt. Cô đã không nhìn thấy hay cảm thấy cái gì dễ chịu đến thế suốt bao ngày qua, có lẽ hàng tuần rồi. Cô đã ở trong nhà quá nhiều, hít thở chất tẩy uế.

Khi cô ra về, hai sĩ quan trẻ, quân y sĩ từ bệnh viện quân đội ở Millbank, mỉm cười thân ái với cô khi họ lướt qua. Tự động, cô nhìn xuống đất, rồi ngay lập tức hối hận mình đã không nhìn vào mắt họ. Họ đi ngược chiều với cô, băng qua cầu, quên tiệt mọi thứ trừ câu chuyện của riêng mình. Một trong hai làm điệu bộ vươn lên cao, như thể mò mẫm tìm thứ gì đó trên giá, và anh bạn cười phá lên. Được nửa đường họ dừng lại ngắm nhìn một pháo hạm lướt dưới cầu. Cô nghĩ những bác sĩ ở RAMC trông mới sinh động và tự tại làm sao, và ước giá chi mình cười đáp lại họ. Có những phần trong con người cô mà cô đã lãng quên hoàn toàn. Cô đã bị muộn và có rất nhiều lý do để chạy, mặc cho giày đang sít vào ngón chân. Ở đây, trên vỉa hè bẩn thỉu, lệnh của Y tá Drummond "không được rửa bằng nước phenol" không được áp dụng. Không có xuất huyết hay hỏa hoạn, nhưng đấy là một lạc thú thể xác bất ngờ, nếm trải tự do chóng vánh, khi được chạy hết sức mình trong cái tạp dề hồ cứng về cổng bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro