Chương 7: Buông bỏ chấp niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Credit for fan art: Mytth212

Cảm ơn các bạn đã đu đến tận chap này, trộm vía ạ!
_______________________________

- KHÒOOOOOOO..z.z.z.. KHÒOOO..z.z.z.... HỤ HỤ KHẠC KHẠC KHẠC

*phú ông Long ho một trận rồi ngồi dậy uống nước*

- Phú ông: "Tổ sư sặc cả nước bọt"

- Cậu cả: "Thầy có sao không thầy?"

- Phú ông: "Ta không sao, con cứ ngủ đi."

- Cậu cả: "Dạ vâng....."

Phú ông chỉ nằm được một lúc rồi tiếp tục ngáy o o. Cậu cả bất lực ra ngoài hiên ngồi ngắm trăng và suy tư vẩn vơ về quá khứ, cậu chỉ đành ca thán với mặt trăng.

- Cậu cả: "Thần Mặt Trăng ơi, thần có đang nghe con nói không ? Con nhớ cha nhớ mẹ, con nhớ các thần ở Arcadia..... và con nhớ ngày xưa."

- Dì Lệ: "Ta cũng nhớ ngày xưa lắm"

- Cậu cả: "Kìa dì, à không thầy, tối thầy không ngủ mà leo lên cây xoài nhà con ngồi thế?"

- Dì Lệ: "Ờ thì thầy khó ngủ nên trèo cây xoài hóng gió."

- Cậu cả: "Thôi thầy lên nóc nhà ngồi với con, con cũng đang khó ngủ, thầy mặc áo tứ thân vướng víu lại gãy mất mấy cành xoài của thầy con."

- Dì Lệ: "Bố con nhà cậu chỉ giỏi bắt nạt người dì liễu yếu đào tơ như ta."

- Cậu cả: "Dạ con không dám, con mời thầy lên trước ạ."

Dì Lệ trở về với hình hài thần Sấm điển trai rồi nhảy lên nóc nhà ngồi, cậu cả dùng phép thuật tự bay theo sau thần Sấm. Cả hai ngồi trầm ngâm ngắm sao một lúc rồi mới mở lời.

- Ngồi đây mà ta cũng nghe được tiếng ngáy như sấm rền của phú ông.

- Thế con mới khó ngủ, còn út Soo thì ngủ ngon lành.

- Hồi bé con cũng hay ngáy mà, cậu út lúc đó có tiếng ồn một chút cũng không ngủ được nên hay chạy sang ngủ cùng với hoàng hậu đấy.

- Nhóc con hay thật, không ngủ được mà ngày nào cũng đòi nằm chung đòi kể chuyện rồi lại đi trốn. *cười tủm tỉm*

- Hai đứa cũng nhiều chuyện để kể ha. Các thần không giục đi ngủ chắc nói tới sáng.

- Bọn con tự giác mà thầy. Thầy thấy không, đến giờ này không có thần nào nhắc thì con vẫn ôm Soo ngủ như thường.

- Dễ thương thật. Thầy còn nghe cậu út nói thương con nhất trên đời mà.

- Dạ...

Cậu cả co hai chân về ngồi bó gối, cằm tựa lên đầu gối và trầm ngâm khá lâu.

- Sao thế con?

- Con không biết phải nói thế nào nữa. Nghe câu đó của Soo con vừa vui, vừa buồn, vừa sợ, vừa cảm thấy có lỗi.

*cậu cả ngước mắt lên để cố nín khóc*

- Con không muốn làm tổn thương Soo thêm lần nào nữa, hôm đó con suýt giết chết Soo là quá đủ rồi.

*thần Sấm quàng tay ôm cậu cả*

- Thầy không biết đâu, lúc thầy Long đưa bọn con tới đây, Soo vẫn còn chưa tỉnh nữa. Thầy Long nói là con có quyền chọn cuộc sống nơi đây cho Soo thế nào, nhưng một khi con đã chọn thì không được thay đổi nữa.

*ngập ngừng*

- Đến giờ con không biết con đã chọn đúng hay sai nữa.

- Thầy vẫn nghe đây.

- Thầy hỏi con chọn "trang giấy chi chít nét vẽ đen kịt" hay "bức vẽ ngây ngô đầy màu sắc của trẻ con". Con không suy nghĩ nhiều mà chọn luôn lựa chọn thứ hai, sau đó thầy nói nhiều lắm mà con không nhớ.

*cậu cả đưa tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói tiếp*

- Con chỉ biết là thầy đưa con cái đồng hồ cát của thầy và con phải tự tay xóa trí nhớ của Soo. Con chưa kịp tự tay xóa trí nhớ của con thì thầy lấy lại.....
Soo quên con thật rồi thầy ơi.........

Thần Sấm ôm cậu cả nhỏ bé vào lòng mặc cho cậu khóc ướt áo. Thần Sấm nhìn qua cây xoài thì giật mình nhìn thấy phú ông đang ngồi đó quan sát hai người trên nóc nhà, bảo sao thần Sấm không còn nghe thấy tiếng ngáy nữa.
Hai vị thần nói chuyện từ xa dù bị tiếng thút thít của cậu cả lấn át.

- Phú ông: "Ông cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi."

- Thần Sấm: "Sao ông không giúp tôi một tay đi."

- Phú ông: "Được thôi để tôi giúp. Hô biến thành dì Lệ"

- Thần Sấm: "Không phải giúp kiểu này."

- Phú ông: "Kệ ông."

Cậu cả cảm nhận được bộ giáp của thần Sấm bỗng trở nên mềm mại, cậu ngước lên nhìn thần với đôi mắt đỏ hoe.

- Cậu cả: "Dì Lệ...... không phải lúc để đùa đâu dì ơi là dì."

- Dì Lệ: "Thôi dì thương."

* ôm cậu dỗ dành thêm lần nữa*

- Dì hỏi này, đã bao lâu rồi con không được nhìn thấy cậu út cười?

- Chắc là khá lâu dì ạ. Ngày mà Soo hiểu chuyện không có phép thuật là ngày mà Soo bắt đầu ít nói ít đùa với con hơn.

- Thế con thích cậu út cười nói vui đùa với con không?

- Có chứ dì, lâu lắm rồi con mới được vô tư với Soo như thế.

- Con thấy không, con chọn bức tranh đó không hề sai, con chỉ cần mở lòng nhìn theo cách khác thôi.

- Tức là con vẫn chọn đúng ạ?

- Không có đúng sai con ạ. Dì đoán nếu con chọn cái bức tranh đen xì kia thì cậu út vẫn là cậu út trước kia mà con cần, vẫn sống vật vờ nghĩ mình không bằng ai thôi. Có thể còn ám ảnh với thằng Thái Tử mà tự nhốt mình trong nhà suốt ấy chứ.

- Dìiiii....

- Ừ thôi không nhắc vụ đó. Dù sao thì cái bức tranh con chọn xem như là con cho cậu út sống lại một lần nữa. Con sẽ vất vả chút làm quen với cậu út lại từ đầu. Nhưng mà yên tâm, các thần thay nhau xuống chăm sóc dạy dỗ hai đứa.

- Vâng ạ...

- Lớn già đầu mà vẫn ngốc. Cậu út rất cần con che chở bảo vệ, con mà mất trí nữa thì cậu út thế nào? Nghe lời thầy Long dặn, không được gọi cậu út bằng tên cũ nữa. Con là cậu cả tên Cường, cậu út tên Sơn, dì nghe con nhắc tên Soo suốt coi chừng thầy con mắng đấy.

*cậu cả dụi mắt cười ngượng*

- Con cảm ơn dì.

- Dì thươngggg, thôi con vào nhà ngủ đi để con khỉ bên kia còn ngủ theo.

*phú ông lườm nguýt dì Lệ*

- Cậu cả: "Thôi mà thầy."

- Dì Lệ: "Này nhá, nhìn kiểu đấy nữa tôi dỗi tôi đi về tiếp."

- Phú ông: "Ừ dì về đi, tôi tỉnh rồi không cần dì trông nhà hộ ạ, tôi cảm ơn dì đã dỗ cậu cả giúp tôi ạ."

- Dì Lệ: "Hứ! Về thì về. Đằng nào mai có đứa đến trông hộ tôi rồi."

- Cậu cả: "Con chào dì"

- Phú ông: "Con trèo xuống được không đấy?"

- Cậu cả: "Được mà thầy, con làm ngon lành như cơm bữa."

*cả 2 người nhảy xuống đất, phú ông vỗ vai cậu cả*

- Con còn giận ta chuyện đấy không?

- Không thầy ơi, đó là quyết định của con mà, thầy đừng bận tâm.

- Gà sắp gáy rồi, nếu con muốn thì vào ngủ đi.

- Con lại muốn chờ xem thần nào sẽ đến trông bọn con.

- Con muốn thần nào đến nhất?

- Có hai vị thần là bạn con, thần Jun với thần Ram ạ, nếu dẫn theo thần Thơ Ca đến thì tuyệt vời.

*cộc cộc cộc*

- Để con đi mở cửa ạ

Cậu cả mở hé hé cửa nhìn vị khách đứng ngoài là ai. Không nằm ngoài dự đoán, đó là thần Jun và thần Ram như ý muốn của cậu cả.

- Thần Jun: "Ú òa, xin chào cậu cả, mới hôm nào lớn tồng ngồng mà giờ nhỏ xíu, tui bế luôn."

- Cậu cả: "Nào nào nào cậu ơi thả tớ xuống."

- Thần Ram: "Con chào thầy, bọn con mới đến ạ."

- Phú ông: "Bé mồm thôi, cậu út đang ngủ. Thầy mời hai cậu vào chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro