Chapter 5: Never finish a day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều kinh tởm nhất Dark từng thấy là việc biểu tượng của Virabot nằm trên máy tính với cái tên "Little Virabots" được sắp xếp cố ý ở đó. Dựa trên cách Second cười khúc khích và Yellow đá cậu bé, anh khá chắc chắn ai đã gây nên chuyện này. Chắc chắn đây là một sai lầm khi không mang theo bầy con cưng của anh vào trong tệp, mặc dù để Virabot ở đó để quan sát tình hình máy tính là ý tưởng của anh.

Đừng bận tâm, đó chỉ là cái tên.

Dark phớt lờ sự xúc phạm đó để quay về tệp trống, sắp xếp lại máy tính của mình trong phần còn lại của ngày. Chosen không ở bên cạnh anh, cậu ta đã đi tìm hiểu xung quanh máy tính. Theo những lời huyên thuyên của thằng nhóc màu đỏ, có vẻ như Alan thường chỉ vẽ và mặc kệ họ làm mọi thứ miễn là đừng tới cần cửa sổ làm việc của anh ta để làm phiền. Second sẽ tham gia khi Alan đang vẽ nên họ thường sẽ có hoạt động cá nhân trong lúc chờ đợi.

Vào buổi tối, Chosen mang tới cho Dark thứ gì đó trông như một cục dữ liệu trong một trò chơi vớ vẩn nào đó mà cậu ta gọi là bánh mì rồi bảo anh ăn nó. Anh quá bận để thậm chí tranh cãi, nên anh chỉ nhận lấy. Chosen lại mang một cái giường vuông vuông vào, trèo lên đó và ngủ. Dark chống hông bực bội nhìn tên đầu rỗng màu đen trước khi anh quay lại công việc. Hãy tạo một tệp nhỏ để chia phòng sau, vì anh chán ngán tên này cứ lảng vảng xung quanh rồi.

Việc thiết lập một chỗ ở mất khá nhiều thời gian, đặc biệt là phải làm một cái tổ cho Virabot. Những thứ của anh không đơn giản như Chosen, anh đảo mắt khi nghĩ đến việc có thể anh nên làm thứ gì đó gọn hơn là máy tính. Bản nâng cấp Viraband chẳng hạn? Để nó cho phép anh làm nhiều thứ hơn, mạnh mẽ hơn và tuyệt vời hơn.

Dark lắc đầu, quay lại phía sau. Làm như Chosen sẽ chấp nhận điều đó ấy, cậu ta đã trở nên quá nhàm chán. Dù sao thì tên đen thui đó...

Chosen?

- Đi đâu rồi? - Anh cau mày lẩm bẩm.

Cái máy tính chết tiệt, không thể cho anh thấy giờ giấc từ trong này. Chắc phải làm một cái đồng hồ, anh nghĩ khi tạm ngừng công việc.

Tóm lấy cây gậy chống của mình, Dark uể oải vươn người một chút. Chân anh hơi đau nhức và cơ thể anh bắt đầu tố cáo việc anh bóc lột chúng. Lũ phản bội. Anh đảo mắt, bực tức đổ lỗi cho Second về tất cả những thứ này. Thằng ranh con chẳng biết nương tay gì cả, vậy mà Chosen lại gọi nó chỉ là một cậu bé.

Dark đi ra màn hình chính, dụi mắt. Thoáng nhìn bên góc bên kia, bảy giờ sáng. Thế ra anh làm việc cả đêm rồi, bảo sao cơ thể anh lại ăn vạ như thế. Anh thở dài, cảm thấy thật tốt khi không phải nghe Chosen lải nhải về việc uống thuốc. Nhưng thật bực bội khi biết cậu ta đã lập tức quên anh vì mấy đứa nhóc trong máy tính. Anh lừ mắt nhìn bàn ăn phía trước, nơi người anh em thân thiết của anh đã ngồi sẵn từ khi nào với cái thứ bánh mì trên tay.

- Chào buổi sáng, Dark. - Chosen giơ tay. - Tôi có thuốc của cậu đây.

Một tiếng gầm gừ khó chịu đáp lại Chosen. Lũ trẻ cười khúc khích và Dark cau mày lừ mắt nhìn chúng. Trông anh buồn cười lắm à? Hay vì cây gậy chống của anh?

- Trông anh hệt như Second. - Red nói.

Một cái nhướng mày nâng lên, cuối cùng thì Dark cũng thấy cậu nhóc màu cam ở cuối bàn. Cậu nhóc đang gục đầu và ngủ, huơ tay một chút trong giấc mơ. Blue đá chiếc ghế của cậu và cậu bật dậy, có một vẻ mặt ngớ ngẩn khi cậu nhìn quanh và hoang mang trong giây lát trước khi nổi giận với người đã gọi mình dậy. Yellow ném cái xẻng pixel của cậu vào giữa cả hai.

- Cậu cần ăn sáng, anh bạn! - Blue kêu lên.

- Tôi biết! - Second chống chế. - Tôi đang ăn!

- Với hai con mắt nhắm hả? - Yellow đáp trả. - Tôi nghĩ cậu đang ăn cái bàn.

- Này!

- Tôi thậm chí còn không mở tiệc tối qua. - Green phàn nàn. - Và cậu vẫn trông như mất ngủ.

Second lườm Green một cái trước khi bưng tô súp lên và ăn nó với tiếng động kỳ lạ nhất mà Dark từng nghe. Chosen vẫn im lặng khi ném cho anh cái bánh mì và anh thở dài nhận lấy thuốc trên tay cậu ta. Không hiểu sao The Chosen One lại dần biến thành gà mẹ. Là một gà mẹ buồn chán, nhưng vẫn là gà mẹ. Thật kinh tởm.

- Anh ngủ lúc mấy giờ vậy Dark? - Second hỏi, chỉ để chuyển sự chú ý ra khỏi mình.

- Nah, ngủ là dành cho lũ ngốc. - Dark trả lời, tóm lấy ly nước trên bàn và uống thuốc.

Thật tốt khi nó không phải là cái xô nước pixel gớm ghiếc đó. Chuyện gì xảy ra trên chiếc máy tính này vậy? Những thứ pixel là những thứ lỗi thời! Vứt chúng đi!

- Tôi sẽ không gặp vấn đề gì nếu anh nghĩ bọn tôi là lũ ngốc. - Yellow nói, nhướng một bên mày với vẻ không hề ấn tượng. - Nhưng Chosen cũng ngủ.

- Ừ, cậu ta là một tên ngốc. - Dark thản nhiên nói, ngáp một cái.

Chosen chỉ nhún vai, không phản bác như thể anh đã quá quen. Yellow đảo mắt, quay lại với cái bánh mì kẹp thịt pixel của cậu.

- Anh nên ngủ, Dark. - Second cau mày. - Nó tốt cho sức khỏe của anh.

- Phải, làm sao anh kết thúc một ngày nếu anh không ngủ? - Red gật đầu.

Dark ngáp dài, quay đầu nhìn lên biểu tượng Virabot. Những con nhện thân mến của anh đang bò trên đó. Anh nghe thấy giọng một đứa nào đó trong lũ trẻ phát ra, nghe có vẻ kinh tởm. Anh phớt lờ nó khi anh hơi vươn vai. Tốt là Chosen đang ổn và vẫn có sức lực để nhắc anh uống thuốc. Bỏ nó đi, anh sẽ không cần bận tâm việc Chosen có đang bị truy đuổi ở Stick City hay không trong khi họ đang ở máy tính. Có lẽ anh cứ chuyên tâm làm việc thì hơn.

- Đó là điều tốt đó nhóc. - Dark trả lời Red khi anh quay lại về hướng tệp. - Không bao giờ cần phải kết thúc một ngày.

Chosen nhìn Dark quay lại tệp rỗng của họ. Nếu không phải cậu ấy đột nhiên không nhìn thấy anh và cảm thấy nên đi kiểm tra, anh khá chắc Dark sẽ tiếp tục làm việc. Anh thở hắt ra, quay về phía lũ trẻ:

- Đừng bận tâm, cậu ấy vẫn sẽ ngủ trong vài tiếng nữa thôi.

- The Chosen One! - Giọng nói cảnh cáo của Dark vang lên từ trong tệp.

Cái đầu rỗng màu đen làm như không nghe thấy, chỉ tiếp tục ăn trái táo trên bàn.

Dark bực tức đứng trước máy tính để tiếp tục việc thiết lập căn cứ của mình, lầm bầm nguyền rủa trong miệng khi anh cau mày. Cũng gần xong rồi, anh thực sự sẽ cần ngủ trước khi kiệt sức và ngất ra đó như một tên đần chỉ biết cắm đầu vào công việc. Vậy nên không cần thiết phải phản đối Chosen làm gì, cứ để cậu ta tự thỏa mãn mình. Anh không thực sự nghĩ ngủ chỉ dành cho lũ ngốc, anh chỉ nói để đối phó đám nhóc cầu vồng mà thôi. Và anh cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để chế giễu Chosen.

Việc liên kết Virabot với máy tính đã diễn ra suôn sẻ. Bằng cách này, những đứa con cưng của anh sẽ quản lý mọi thứ được tải xuống và hoạt động trên thiết bị. Dĩ nhiên là có cả ngàn thứ xảy ra trong ngày vì Alan thường xuyên dùng máy tính, nhưng Virabot có thể quản lý tất cả. Tuy nhiên, đây là một liên kết lành tính để không bị phần mềm Antivirus để ý đến, nên điều cao nhất Virabot có thể làm là báo động lập tức cho họ nếu có xâm nhập bất thường. Tiềm năng của chúng cao hơn, nhưng Dark đã chấp nhận không làm hại máy tính và xét theo cách nhìn của Alan thì làm nhiều ơn chính là vi phạm thỏa thuận.

Điều anh khó chịu nhất là máy tính này có bảo mật quá cao, gần như cao hơn bất kỳ máy tính nào anh từng thấy. Có vẻ nó đã được nâng cấp để tránh sự việc Virabot tái diễn, dựa trên mức độ nhạy cảm của phần mềm Antivirus. Điều đó cho Alan quyền lực tuyệt đối và có thể tắt Virabot bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên ở trong một chiếc máy tính nghĩa là phải chịu sự quản thúc của một con người, nhưng chấp nhận điều đó không hề dễ chịu với Dark.

Đầu anh hơi nghiêng qua khi anh nghe thấy tiếng động, nhưng anh không rời mắt. Có hai người, một trong đó là Chosen. Bước chân rụt rè phía sau cho thấy đó có lẽ không phải Second.

- Có chuyện gì?

Yellow nao núng khi cậu rụt lại sau lưng Chosen. Tên đầu rỗng màu đen tiến tới gần bạn mình, nhìn vào những thứ mã mà anh không hiểu đang chạy trên màn hình.

- Đồ ăn sáng. Và cậu sẽ phải đi ngủ.

- Ừ? - Dark lơ đãng trả lời.

- The Dark Lord. - Chosen trầm giọng.

Không có phản hồi, Dark vẫn chăm chú làm việc. Chosen thở dài. Anh biết việc này sẽ khiến cho Dark cảm thấy an toàn nên anh đã để cậu ta làm. Về phần anh, mọi thứ có thể đấm được đều cho anh cảm giác chắc chắn và dĩ nhiên Cursor có thể bị đấm. Dark thường có cái nhìn xa hơn anh. Có nhiều cách hơn là đánh nhau để làm hại người que, kể cả khi họ phi thường. Dark cần đề phòng điều đó vì kể cả khi máy tính cho họ sự an toàn khỏi những kẻ truy đuổi thì nó cũng là góc tường mà một khi họ bị tìm ra thì sẽ không còn đường thoát nữa.

- Ồ, anh đang phá cơ chế bên ngoài để cài đặt Virabot. - Yellow đột nhiên xen vào. - Nó tốn thời gian lắm, đừng làm nữa. Tôi có quyền truy cập.

Hai cái đầu rỗng lập tức nhìn vào người que vừa chen vào. Yellow đang hứng thú quan sát những thứ trên màn hình đến nỗi cậu không hề nhận ra điều đó. Cậu biết Dark đang cố khiến Virabot thành một ứng dụng an toàn để cài nó trên máy tính, nhưng điều này thực sự ấn tượng. Viratech rất tuyệt vời, như cậu mong đợi.

- Cậu có cái gì? - Dark hỏi, nghi ngờ.

- Tôi có quyền truy cập để tải ứng dụng xuống máy tính. - Yellow trả lời. - Alan cho chúng tôi mật mã để tải trò chơi, tôi có thể giúp.

- ...?

Dark trợn trừng mắt. Từ khi nào nhà sáng tạo của anh lại có thể cho người que những thứ quyền như thế?

Chosen nhún vai. Anh biết Alan có xu hướng chiều chuộng đám người que nếu chúng không ảnh hưởng công việc của anh. Vậy nên việc cho chúng tải trò chơi xuống máy tính là điều hiển nhiên. Mặc dù phải thừa nhận bằng trải nghiệm của anh là nó khá khó chịu và anh hơi ghen tị, nhưng thành thật mà nói nó khiến anh thoải mái hơn khi nhận ra con người mà Alan đã trở thành những ngày này.

Anh kéo vai Dark lùi lại, ra hiệu cho Yellow làm việc. Tên đầu rỗng đỏ trông như đang bị sốc.

- Xong thứ này và một ngày của cậu phải kết thúc thôi, anh bạn. - Chosen nói với giọng chế giễu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro