Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời cuối mùa thu, không còn là tiết trời oi bức nữa, mà là những cơn mưa tầm tã suốt ngày. Mưa như trút nước.
Từng dòng sông, con suối nước chảy xiết, đục ngầu đầy màu phù sa.
Trời trông xanh, mây trắng bay bay. Lá vàng khẽ rơi trước gió nào thấy đâu?
Mưa! Chỉ có mưa.
Nhưng bọn người Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Hoa Bách Viên, vẫn mang tơi, đội nón lá giữa trời mưa to, gió lớn mà lên đường .
Điệp Chân vừa bước đi vừa nói :
_ Gớm! Mưa gì mà mưa nhiều thế này?
Từng ngôi nhà, phố nhỏ, đều đóng cửa then cài, chẳng ai đi lại trên đường cái quan vào lúc trời mưa.
Chỉ riêng bọn Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Hoa Bách Viên là đội mưa, gió mà đi.
Không! Vẫn còn một toán người đang đứng dưới mưa, mà chờ đợi bọn người Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Hoa Bách Viên bốn người đi tới.
Lập Chinh nhìn bọn kia rồi quay lại nói với Hoa Bách Viên.
_  Bách Viên! Minh Vương trang của tam sư thúc muội, ở xứ Thanh có phải không?
Hoa Bách Viên đang đứng nhìn, bọn người trước mặt nghe Lập Chinh nói như thế, vô cùng ngạc nhiên, không biết vì sao mà Lập Chinh lại hỏi như vậy? Hoa Bách Viên đành trả lời:
_  Minh Vương trang của tam sư thúc ở xứ Thanh. Ở nơi đây còn cách Mình Vương trang của tam sư thúc, muội đến hai thành trì cùng một cửa ải nữa. Lập Chinh ca ca hỏi vậy là có ý gì?
Lập Chinh người mang tơi đội nón lá tay ôm thanh Bá Đao cười mà nói:
_ Bách Viên! Muội không thấy có người đón tiếp chúng ta hay sao? Thật sự là long trọng cho Lập Chinh này.
Điệp Chân ở bên cạnh nghe thế cũng phì cười :
_ Thằng nhóc này lúc này là lúc nào mà còn cười đùa được.
Bất chợt có tiếng người vang lên :
_ Cái gì mà không cười được vậy các vị .
Bọn người Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Hoa Bách Viên nghe thế liền quay lại nhìn xem là ai? Thì ra là Ông Quân Phục.
Ông Quân Phục vừa vuốt nước mưa vừa nói :
_ Đuổi mãi mới theo được các vị? Cứ nghĩ là ra tận Minh Vương trang mới gặp được được các vị. Ai dè đến đây thì gặp được.
Điệp Chân nhìn  Ông Quân Phục từ đầu đến chân rồi hỏi:
_ Không phải Ông Quân Phục ngươi, cùng các huynh đệ của mình, xuôi về phương nam mà tránh nạn, sao còn ở nơi đây?
Ông Quân Phục nghe Điệp Chân hỏi liền gật đầu rồi trả lời:
_ Chúng ta xuôi về nam đâu chừng một ngày, thì gặp được một trang gia giàu có. Vị trang chủ  ở đó muốn thuê bọn huynh đệ chúng ta làm người hộ trang. Các huynh đệ đều nhận lời vì vừa có nơi ăn chốn ở lại có ngân lượng cũng là nơi ẩn mình tránh sự truy sát của bọn người cùng quân ngũ.
Điệp Chân lại hỏi Ông Quân Phục:
_ Thế sao Ông Quân Phục ngươi, không ở lại một nơi tốt như thế mà đuổi theo bọn ta?
Ông Quân Phục nghe Điệp Chân hỏi như thế liền cười lớn :
_ Ông Quân Phục này vốn tính ngang tàng đã quen. Ở trong quân còn chịu quân lệnh. Giờ đây ở dưới trướng của người chịu sai khiến, thì có cái gì đó không cam tâm, vả lại đao của ta với kiếm của thầy đồ có cái gì đó, có thể phối hợp với nhau, nên ta cũng muốn thử xem.
Điệp Chân nghe Ông Quân Phục nói đao, kiếm hợp nhất liền cười nói :
_ Ông Quân Phục ngươi muốn hợp nhất với kiếm của ta, thì giờ đây có cơ hội rồi đó.
Ông Quân Phục ngạc nhiên hỏi:
_  Thầy đồ! Nhanh như thế sao? Có cơ hội rồi hả?
Điệp Chân cười bảo Ông Quân Phục .
_  Quân Phục! Ngươi không thấy phía trước, đang có người ngăn chặn chúng ta hay sao?
Ông Quân Phục nghe Điệp Chân bảo thế, liền đưa mắt nhìn về phía trước mà nói:
_ Không ngờ đến là nhiều người đến như thế?
Lập Chinh lúc này mới quay sang hỏi:
_ Quân Phục ca ca cảm thấy sợ sao? Bây giờ quay lại vẫn còn kịp đó?
Ông Quân Phục nghe thế liền cười lên.
_ Chỉ có Lập Chinh ngươi sợ thì có? Không ngờ, đến chúng ta lại đụng độ với người Sát Thủ Đoàn.
Lập Chinh tay ôm thanh Bá Đao mắt nhìn về phía trước, miệng thì hỏi:
_ Sát Thủ Đoàn là sao? Chúng là bang phái nào ?
Ông Quân Phục vuốt những hạt nước mưa, đang rơi ở trên khuôn mặt chữ điền của mình, rồi nói :
_ Theo Ông Quân Phục này được biết.
Sát Thủ Đoàn  là một một phái bí ẩn, chuyên đâm thuê chém mướn. Ai trả ngân lượng, hoàng kim cho chúng. Chúng đều làm việc cho người đó. Phóng hỏa, đốt nhà, truy cùng, đuổi tận đến già, trẻ, lớn, bé chúng đều chẳng tha.
Lập Chinh lại hỏi:
_ Thế  Quân Phục ca ca có biết sào huyệt hay môn chủ của chúng ở nơi đâu hay không?
Ông Quân Phục nghe Lập Chinh hỏi thế thì lắc đầu:
_ Không ai biết nơi chốn của Sát Thủ Đoàn ở đâu cả. Khi ai đó cần đến chúng, thì có một quy tắc nào đó mà Ông Quân Phục này cũng không để ý. Vì Ông Quân Phục vốn là người ở trong quân, thì cần gì phải quan tâm đến đám sát thủ giang hồ này kia chứ?
Lập Chinh nhìn bọn Sát Thủ Đoàn cười nói :
_ Quả thật chúng ta chẳng cần quan tâm đến chúng là ai? Chúng muốn lấy mạng của chúng ta, thì hãy hỏi thanh đao, thanh kiếm trong tay của chúng ta có chịu hay không?
Nói xong Lập Chinh quay sang Hoa Bách Viên .
_ Bách Viên! Muội hãy theo sát Lập Chinh nhé.
Hoa Bách Viên lặng lẻ gật đầu mà không nói gì? Vì Hoa Bách Viên biết rằng trận đánh này không hề đơn giản. Cứ nhìn cái khí thế vô hồn lạnh lẽo của đám người Sát Thủ môn thì biết.
Bọn chúng đứng yên lặng như những pho tượng dưới cơn mưa tầm tã.
Lập Chinh nhìn Điệp Chân với Ông Quân Phục cười nói:
_ Điệp ngũ sư thúc,  Quân Phục ca  ca giờ đã đến lúc đao, kiếm của hai người hợp lực, để  trổ tài với bọn Sát Thủ Đoàn rồi đó.
Điệp Chân gật đầu :
_ Lập Chinh! Con bé Bách Viên, Lập Chinh  ngươi hãy trông chừng nó giúp ta.
Lập Chinh gật đầu rồi nhìn Bách Viên.
Dưới cơn mưa tầm tã Hoa Bách Viên vẫn đưa mắt nhìn bọn Sát Thủ môn mà không có ý lo sợ.
Sơn lão vẫn đứng yên lặng dưới cơn mưa tầm tã, nhìn bọn Sát Thủ môn rồi nói :
_ Tại sao chúng vẫn chưa đến để tấn công chúng ta? Cái bọn Sát Thủ Đoàn kia.
Điệp Chân nghe Sơn lão nói như thế liền châm chọc :
_ Quả là đôi mắt của kẻ ở nơi miền sơn cước. Chẳng biết rằng đây là chiêu trò của kẻ đi săn, thế mà khi nào cũng bảo ta ở nơi rừng thiêng nước độc, thường đối diện với nhiều con thú dữ.
Sơn lão thấy Điệp Chân châm chọc mình như vậy, không phản đối mà đồng tình.
_ Quả thật cái gì cũng không qua được con mắt của lão thầy đồ nghèo nhà ngươi. Chúng giờ đây như con hổ dữ đang rình mồi. Cứ yên lặng mà nhìn, làm cho con mồi run sợ khi đó chúng mới lao đến để tấn công.
Ông Quân Phục nghe Sơn lão nói vậy liền nói :
_ Nếu chúng ta tấn công trước thì sao?
Điệp Chân lắc đầu cười bảo:
_ Lấy lí do gì để chúng ta tấn công kia chứ ? Cho dù bọn Sát Thủ Đoàn mang tiếng là bọn đâm thuê chém mướn. Nhưng chúng vẫn chưa làm gì chúng ta, thì chúng ta có phải làm thế không? Vả lại chúng ta đâu phải là phường gặp đâu giết đó.
Lập Chinh lúc này mới bước lên trước mặt bọn Sát Thủ Đoàn rồi chắp tay mà nói:
_ Các vị huynh đệ, bằng hữu giang hồ. Xin các vị hãy nhường đường cho chúng tôi đi qua. Xin nhường đường.
Lập Chinh chắp tay mà nói, nhưng bọn Sát Thủ Đoàn cứ đứng yên lặng dưới cơn mưa tầm tã.
Mưa! Trời vẫn mưa to như trút nước.
Trên đường cái quan, không một bóng người qua lại.
Phố xá vẫn yên lặng dưới cơn mưa tầm tã. Chỉ có hai đám người đang đứng yên lặng dưới mưa.
Vì sao và vì cái gì?
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                        Hết chương 42

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro