Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông trời cũng thiệt là?
Mấy ngày trước tiết trời còn oi bức. Nắng nóng như thiêu như đốt  làm cho ai cũng phải lao vào dưới tán cây xanh để tránh nóng. Có người lại phơi bụng lấy cái quạt nan mà quạt lấy quạt để. Mấy con vện thì nằm dưới bóng cây, le lưỡi với hàm răng trắng nhởn đang thở phì phò. Người ra sông tắm mát thì chỉ muốn ngâm mình mãi trong dòng nước mát lạnh .
Thế mà?
Giờ đây trời lại mưa như trút nước. Mưa đến tối tăm mặt mũi.
Dòng sông trong xanh là vậy? Một chốc nước trên nguồn đổ xuống đục ngầu màu phù sa.
Chúng cuốn phăng những gì chúng đi qua. Đất, đá. Cây cối đang lao theo dòng nước chảy cuồn cuộn.
Mấy lão già tóc bạc trắng thì nhìn dòng sông đục ngầu màu phù sa mà mỉm cười rồi lắc đầu .
_ Lụt to. Sang năm thế nào cũng được mùa? Nhưng to nữa thì nhà trôi vườn tược hoa màu cũng không còn.
Bèn bảo dân làng lập hương án, rồi vị tiên chủ đứng ra vái lạy trời xanh, thủy thần, long vương, hãy ngừng nhả mây tuôn mưa cho con dân được nhờ cậy.  Nhưng trời vẫn mưa tầm tã suốt ngày đêm. Như cuộc chém giết ở nơi đường cái quan này vẫn đang diễn ra.
Mưa cứ mưa.
Đánh cứ đánh.
Thân người ngã xuống đường cái quan. Mặc kệ. Ai chết cứ chết.
Người sống vẫn còn chém giết.
Sát thủ môn là hạng người nào? Bọn vì ngân lượng mà bán mạng sao?
Bọn vì người thuê mướn để tìm vật báu cho Thần Kiếm Sơn Trang.
Có thật phải vậy hay chỉ là lời nói phiến diện, từ bọn cường bạo ỷ thế mạnh mà đang tay tàn sát bừa bãi.
Tiếng hô xung sát vang lên. Tiếng va chạm chan chát nghe khô khốc lạnh lẽo của sắt thép vang lên, cùng với tiếng mưa to, chớp giật thật sự làm cho người trông thấy phải kinh sợ.
Nhưng giờ đây nào ai thấy kia chứ?
Cái thời nhiễu nhương này dân lành lo tính mạng còn không chu toàn.
Ai còn rảnh rỗi mà trông nhìn tính mạng của ngươi khác.
Nhà nhà đều đóng cửa then cài.
Phố xá im lặng trong mưa.
Chỉ có cái bọn cầm đao, cầm kiếm, thì chẳng tiếc sinh mạng của mình lao vào nhau mà đánh đánh, giết giết.
Lập Chinh giờ đây, như một vị hung thần ác sát vung thanh Bá Đao chém chém liên hồi.
Tuổi trẻ vô tri. Càng thấy máu chảy càng điên cuồng. Giờ đây quả thật là như người cha tóc bạc đã căn dặn rằng;
_ Bá Đao xuất ra khỏi vỏ sẽ thấy máu. Con phải thật cẩn thận khi sử dụng.
Nhưng giờ đây nếu có một chút nhân từ sẽ bị bọn Sát Thủ Đoàn giết chết.
Cường bạo sẽ sinh ra cường bạo.
Nhân mạng sẽ sinh ra nhân mạng.
Bọn Sát Thủ Đoàn muốn lấy mạng của bọn người Lập Chinh.
Năm mạng người nào có phải ít.
Chúng cứ đinh ninh rằng sẽ  lấy như lấy đồ trong túi. Nhưng nào phải dễ dàng như thế?
Chúng phải chết.
Bọn người Lập Chinh mới rảnh đường mà ra bắc được, chí ít cũng phải đến được Minh Vương trang.
Thế thì phải dẹp hết những chướng ngại vật trên đường đi.
Trước hết là bọn Sát Thủ Đoàn.
Sát thủ Đoàn với lí do giết người tìm vật báu, mà có dễ dàng thực hiện nhiệm vụ kia chứ? Năm con người này đâu phải là hạng tầm thường.
Nhất chàng trai trẻ hay là thằng bé mặt còn lún phún lông tơ đang điên cuồng mà chém giết kia?
Một con người còn trẻ tuổi vì phải bảo vệ cho những người bên cạnh, phải vung thanh Bá Đao, mà gây sát nghiệp khiến cho các bậc chân tu trông thấy liền niệm Phật, đọc kinh để nói rằng;
_ A Di Đà Phật! Tội  lỗi! Tội lỗi! Sát kiếp quá nặng sau này khó có trở thành chính quả. Con sâu, cái kiến còn ham sống huống chi là con người.
Nhưng bây giờ ai biết được đến điều đó.Trời vẫn mưa tầm tã như trút nước vậy?
Từng hạt mưa thi nhau rơi, từng dòng nước chảy xiết, như muốn xóa đi dấu vết tang thương của một nơi ở trần thế?
Nhưng thế nào đã hết đâu?
Trời vẫn mưa càng lúc càng thêm nặng hạt. Sấm chớp, gió giật.
Cùng tiếng va chạm của sắt thép  vang lên nghe khô khốc lạnh lẽo, lạnh lẽo như những thân người đang nằm yên lặng dưới cơn mưa.
Bọn người Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Ông Quân Phục, Hoa Bách Viên giờ đây như những con thú say mồi.
Nhưng bọn người Sát Thủ môn nào có kém cạnh. Tên trước vừa ngã xuống tên sau đã vung kiếm lao đến. Cái này gọi là nhận tiền của người thì phải bán mạng mà làm việc cho người.
Cũng không biết bọn chúng nhận được bao nhiêu trong vụ này? Ai là người chủ đã thuê chúng và vì sao?
Chúng vẫn lao đến.
Bá Đao! Bá Đao! Giờ đây Lập Chinh như một cây đao sống.
Dưới cơn mưa tầm tã, dưới ánh sáng của tia chớp, Lập Chinh giờ đây trông mới ghê rợn làm sao?
Một thằng bé mặt còn lún phún lông tơ ở nơi xứ Thuận Hóa.
Một nơi toàn rừng rậm hoang vắng.
Một thằng bé non nớt theo những người lính cũ thay phiên, đến kinh thành cho được mở rộng tầm mắt.
Một thằng bé còn ở bên cạnh người cha già tóc bạc, vì một nỗi nhớ thương người vợ hiền.
Chỉ chuyên tâm luyện đao, luyện quyền. Thế mà  cách chẳng bao lâu. Giờ đây,  đã vung đao giết người không một chớp mắt.
Thanh Bá Đao dưới trời mưa loang loáng ánh sáng.
Ánh sáng của thần chết.
Bọn người mặc áo đen tự xưng là Sát Thủ Đoàn chuyên đâm thuê, chém mướn lấy tiền để sinh sống.
Chúng lạnh lùng như những pho tượng muốn lấy cái mạng người để làm sinh cơ cho mình. Nhưng giờ đây bọn chúng từng người một, người một ngả xuống nằm yên lặng dưới cơn mưa tầm tã. Bọn người đi săn giờ đây đã trở thành những kẻ bị săn đuổi. Bọn người Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Ông Quân Phục, Hoa Bách Viên, giờ đây đang quây tròn người Sát Thủ Đoàn ở giữa.
Bọn chúng vẫn còn hơn mười người, tựa lưng vào nhau kiếm chĩa ra bên ngoài.  Nhiệm vụ chẳng thể hoàn thành thì chúng cũng phải chết.
Khi kia bọn chúng vẫn còn đầy đủ quân số, chúng chẳng làm gì được mấy con người này. Thì giờ đây cũng chẳng còn hi vọng gì ?
Tiến cũng chết, lui cũng chết.
Quy định của Sát Thủ Đoàn không hoàn thành nhiệm vụ. Chết!
Bọn người Sát Thủ Đoàn hét lên những tiếng điên cuồng rồi lao đến bọn người Lập Chinh.
_ Giết! Giết! Sát! Sát!
Tiếng gầm của con thú dữ đã bị thương mới điên cuồng làm sao?
Những tiếng gầm của kẻ bị dồn đến đường cùng.Trời vẫn mưa tầm tã như trút nước. Từng dòng nước trên nguồn đổ về phía hạ lưu như cơn vũ bão. Chúng cuốn trôi tất cả và nhấn chìm tất cả xuống dòng nước.
Bọn Lập Chinh, Sơn lão, Điệp Chân, Ông Quân Phục, Hoa Bách Viên cũng hét lên từng tiếng kinh sợ.
_ Giết! Giết! Sát! Sát!
Rồi điên cuồng lao vào bọn Sát Thủ Đoàn mà chém chém, giết giết.
Họ y như hai con thú dữ say mồi lao vào nhau.
Ánh đao, ánh kiếm, ánh chớp, nhoáng lên giữa bầu trời đầy mây, thật sự là ghê rợn.
Kẻ sức tàn lực kiệt đang giãy giụa một chút hơi tàn. Người phải dẹp hết những chướng ngại vật trên đường đi để đến nơi cần phải đến.
Tiếng va chạm của sắt thép vang lên liên hồi, nghe khô khốc, lạnh lẽo cho người nhìn phải lạnh tóc gáy.
Nhưng giờ đây ai nhìn thấy kia chứ?
Chỉ có vị thầy đồ nghèo là nhìn thấy.
Bọn người Sát Thủ Đoàn vừa lao lên, giờ đây đã có mấy mạng người ngã xuống.
Hơn mười người giờ đây chỉ còn non một nửa.
Điệp Chân lúc này mới nói :
_ Trời đất có đức hiếu sinh. Nếu các vị buông kiếm chịu thua? Chúng ta sẽ mở cho một con đường sống.
Bọn Sát Thủ Đoàn nghe Điệp Chân nói như thế chúng đưa mắt nhìn nhau rồi bất ngờ cười lớn:
_ Đã nhận tiền của người, thì làm việc cho người, chết chẳng từ nan.
Giết!
Muốn biết sự thể ra sao? Xin mời mọi người xem chương sau sẽ rõ.

                     Hết chương 44

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro