Chương 10-11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
_________________

Chương 10: Ta Thất Hứa Không Được À

Mọi người liếc mắt nhiìn nhau một cái, hai người trong số đó rỉ tai thì thầm một phen, cuối cùng quyết định không đi trêu chọc nữ nhân kia.

Mục tiêu của bọn họ vốn dĩ cũng không phải nàng, phát sinh ra biến cố thì mất nhiều hơn được.

Phong Khuynh Dao thấy Vu Hoan thật sự không có ý tứ muốn giúp chính mình, trên mặt có vài phần ngạc nhiên, theo sau đó là cười khổ lắc đầu.

Người ta cũng không có nghĩa vụ phải cứu mình, nàng không trách Vu Hoan.

Hôm nay nàng đã định trước là phải chôn vùi ở chỗ này rồi.

"Ta muốn Thất Hà Liên." Dung Chiêu không buông tha ở bên tai Vu Hoan cứ niệm câu này.

Giọng nói của hắn tuy dễ nghe, nhưng không có cảm tình, có vẻ rất là hà khắc, nghe đến đáy lòng Vu Hoan khó chịu.

Tay cầm Thiên Khuyết kiếm càng ngày càng chặt, mi tâm nhảy loạn, thật muốn chém chết nam nhân này, khỉ bố nó!

Bên kia sức chiến đấu của Phong Khuynh Dao cơ bản là không, người ta hai ba chiêu thì đã đánh đổ nàng.

Hiển nhiên mục đích những người đó cũng là Thất Hà Liên, sau khi đoạt được bèn đối với Phong Khuynh Dao nằm trên mặt đất hơi thở thoi thóp dòm cũng không thèm dòm.

"Ta giúp ngươi xử lý ba tên, muốn đồ thì tự mình đi đoạt." Vu Hoan ném lời này xuống, xách theo Thiên Khuyết kiếm liền vọt vào đám người kia.

Nói ba tên, chính là ba tên, không nhiều cũng không ít.

Chờ những người đó nằm trên mặt đất đã không còn hô hấp, kẻ khác mới phản ứng lại.

"Đệch, bà nội ngươi, ngươi đây là ý gì? Không phải đã nói nước giếng không phạm nước sông sao?" Một hán tử trong đó có nộ khí đằng đằng chỉ vào Vu Hoan, tròng mắt đều trừng đến lòi ra luôn.

Vu Hoan ném Thiên Khuyết kiếm nhiễm máu xuống, binh khí rơi ở trên đá vụn, phát ra một trận thanh âm thanh thúy.

"Vậy thì đã sao, ta hối hận rồi không được à?"

Những người còn lại đều là biểu tình táo bón như ăn phải ruồi bọ, kiêu ngạo, quá kiêu con mạ nó ngạo rồi!!

"Giết nàng báo thù cho các huynh đệ." Không biết là ai rống lên một câu, tràng diện tức khắc liền trở nên hỗn loạn.

Vu Hoan nói không động thủ thật sự không động thủ, thân hình nàng nhẹ nhàng xuyên qua đám người đó, những người đó vẫn không sờ đến một mảnh góc áo của nàng.

Dung Chiêu bất đắc dĩ đành phải khống chế Thiên Khuyết kiếm bị mọi người dẫm tới dẫm lui chém chết những người đó.

Người cuối cùng ngã xuống, Thiên Khuyết kiếm lập tức rơi trên mặt đất.

Thiên Khuyết kiếm thật vô cùng ủy khuất: "..." Nó là một thanh thần khí, Ok! Có gan thì đừng ghét bỏ nó như vậy!

Quan trọng nhất là, chủ nhân ghét bỏ nó thì thôi đi, mẹ nó kiếm linh có tư cách gì ghét bỏ nó!!

Dung Chiêu từ trong Thiên Khuyết kiếm lách mình ra, Vu Hoan lúc này mới thấy rõ kiện áo tím trên người hắn.

Không phải tím đậm, giống như tím lam, từ cổ tay áo đến cổ áo đều thêu hoa văn, uốn lượn không ngừng, vừa thấy lại có điểm giống một con kỳ lân giương nanh múa vuốt.

Vạt áo ngoài được may bằng chỉ bạc, kiểu dáng tương vân, tổng thể họa tiết giống kỳ lân một chân giẫm lên tương vân.

Nhưng nếu tỉ mỉ mà xem cũng chỉ có thể thấy những hoa văn tinh xạo, căn bản không có gì đặc biệt.

Cũng không biết là chất vải gì, nhìn qua có chút phản quang, mẹ nó so với nam nhân này, bản thân nàng ăn mặc đều là rác rưởi.

Dung Chiêu nhìn cũng không thèm nhìn Vu Hoan, trực tiếp đi đến bên cạnh một hán tử, trước dùng chân đá Thất Hà Liên đến nơi sạch sẽ bên cạnh.

Sau đó mới khom lưng nhặt nó nhặt lên, đôi bàn tay trắng trong suốt vừa chạm vào Thất Hà Liên, ánh sáng tím của Thất Hà Liên liền bắt đầu uể oải.

Đầu tiên là ánh sáng tím tan rã, tiếp đó cả cây cũng mất đi sức sống.

"Đừng... đừng mà!" Phong Khuynh Dao còn có một hơi cuối cùng, trơ mắt nhìn Thất Hà Liên mất đi sức sống.

Vẻ tuyệt vọng cùng cầu xin trên mặt đan chéo vào nhau, nhìn Vu Hoan cũng có chút xúc động.

Thất Hà Liên nghe đồn có thể cải tử hồi sinh, tái tạo thân thể, kỳ thật có chút nói ngoa, nhiều lắm chỉ là thần dược chữa thương đỉnh cao.

Phong Khuynh Dao cần cái này đại khái là cho ai bị trọng thương đi, đáng tiếc ơ, bị cái tên tiện nhân Dung Chiêu này nhanh chân giành trước rồi.

Dung Chiêu ném Thất Hà Liên trong tay đã khô héo, ánh mắt hơi đổi, rơi xuống trên người Phong Khuynh Dao.

Một lát lại nhìn về phía Vu Hoan, cánh môi giật giật, "Cứu ả."

"Dựa vào cái gì?" Vu Hoan nhướng mày, nàng lại không phải người hầu của hắn, dựa vào cái gì phải nghe hắn?

"..." Dung Chiêu nhấp môi không nói, sự lạnh nhạt trên mặt xuất hiện một tia rối rắm.

Phong Khuynh Dao đang trọng thương bị quên lãng: "..." Đột nhiên cảm thấy đã chết còn tốt hơn.

Vu Hoan đứng im bất động, không biết đã tới cõi thần tiên nào rồi, Dung Chiêu vẫn luôn vẫn duy trì thần sắc rối rắm.

Hai người giằng co đến khi Phong Khuynh Dao chống đỡ không được, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Vu Hoan mới nâng cằm, chậm rì rì nói: "Chết rồi, ngươi cướp đồ của người ta mà không chịu trách nhiệm?"

Dung Chiêu cau mày, hầu kết lăn lộn lên xuống rất vài lần, mới bình tĩnh nói: "Ta lại không phải đoạt từ trên tay nàng, không cần phải chịu trách nhiệm."

Vu Hoan trầm mặc, nàng thế nhưng không còn lời gì chống đỡ.

Thiên Khuyết kiếm ở không trung 'ong ong', lấy cái này để soát cảm giác tồn tại của bản thân, thế nhưng hai người phía dưới, một người đang nghĩ có nên chôn xác không, một người đang nghĩ có nên đi lên bổ hai đao nữa để tránh phiền toái tập hai.

Người muốn đi lên bổ đao dĩ nhiên là Vu Hoan.

"Ngươi có thể duy trì hình người rồi?" Vu Hoan thấy Dung Chiêu thế nhưng không có ý tứ biến mất, có chút kinh ngạc hỏi.

Dung Chiêu một bên xắn tay áo một bên gật đầu, "Thất Hà Liên có thể giúp ta chèo chống hình người một lúc."

"Ngươi xắn tay áo làm cái gì?" Vu Hoan nhìn cánh tay trắng không bình thường bại lộ trong không khí, không tự nhiên nuốt ngụm nước bọt.

Dung Chiêu đi về phía Phong Khuynh Dao, một tay đem nàng xách lên, dùng ngữ khí tự thuật nói: "Chôn đi."

"Chôn..." Chôn đi? "Ngươi điên rồi, nàng còn sống nhăn răng." Vu Hoan tiến lên đem Phong Khuynh Dao còn hơi thở giải cứu nàng từ trong tay hắn.

"Ngươi không phải nói nàng chết rồi sao?" Ngữ điệu Dung Chiêu có chút phập phồng, giống như không hiểu tại sao lời nói trước sau của Vu Hoan không đồng nhất.

Vu Hoan khóe miệng vừa giật, đem Phong Khuynh Dao đặt ở trên mặt đất, lúc này mới đổi thành một biểu tình 'ngươi hết thuốc chữa', "Ta nói nàng đã chết ngươi liền tin nàng đã chết? Ngươi không biết tự mình xem sao? Ta nói ta là Thần Sáng Thế ngươi cũng tin sao?"

"Tin." Dung Chiêu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Vu Hoan một ngụm máu phun ra, nam nhân này mẹ nó có bệnh!

Còn là bệnh nguy kịch không có thuốc cứu!

"Ngươi đi xa chút, đừng đến gần ta." Chỉ số thông minh thấp là sẽ bị lây bệnh, nàng không muốn ở cùng một chỗ với người nam nhân này.

Dung Chiêu nhấp môi nhìn Vu Hoan, thấy biểu tình nàng kiên quyết, trong con ngươi ghét bỏ dày đặc, dưới chân nhẹ nhàng vài bước, đã rời xa Vu Hoan.

"Xa thêm chút." Vu Hoan phất tay, để Dung Chiêu đi thêm vài bước.

Dung Chiêu chần chờ một lát, nói: "Nơi này đã cách ngươi rất xa rồi."

Dung Chiêu biểu tình rất nghiêm túc, ngữ khí rất nghiêm túc, nói đến Vu Hoan không lời gì để nói.

Vu Hoan không kiên nhẫn xoa tóc, "Được được được, ngươi đợi đấy, không được nhúc nhích, đừng tưởng rằng thực lực ngươi mạnh là có thể thế nào ta, nói cho ngươi biết lão tử không ăn thiệt."

Được Vu Hoan cho phép, Dung Chiêu liền giống như tượng điêu khắc đứng ở nơi đó, ngẫu nhiên sẽ đem tầm mắt dừng trên người Vu Hoan đang bận rộn, thần sắc thâm u đáy mắt dần dần dày lên.

Lần đầu tiên gặp nàng là ở trong di tích kia, lúc ấy nàng một thân chật vật, chỉ là tu vi Quỷ Tôn, lại dám đánh nhau với Quỷ Tiên.

Cuối cùng vẫn là nàng thắng, lúc ấy hắn liền cảm thấy lực ý chí của nữ tử này rất kiên định.

Sau lại cùng nàng khế ước mới phát hiện thực lực của nàng căn bản không ngừng ở Quỷ Tôn, nàng là vì tiến vào trong di tích đã dùng biện pháp khác áp chế đi thực lực.

Thời gian khế ước giữa hắn và nàng cũng không ngắn, chính là hắn thế nhưng vẫn luôn nhìn không ra thực lực của nàng.

Gặp mạnh thì mạnh, đối thủ càng mạnh thì thực lực mà nàng bộc phát càng khiến người kinh ngạc, dường như không có điểm kết, hắn trước giờ không biết quỷ tu lại có thể tu luyện đến cái loại tình trạng này.

***
Đây là một số họa tiết Tường Vân

Chương 11: Trung Thu Vui Vẻ Mu~a Mu~a

Vu Hoan băng bó đơn giản cho Phong Khuynh Dao liền xong việc, vốn là muốn ném nàng vào trong bụi cỏ, có thể sống không hoàn toàn xem vận khí của nàng.

Nhưng là Dung Chiêu sống chết không chịu đi, một hai phải chờ Phong Khuynh Dao tỉnh lại.

Chờ thì chờ đi, Vu Hoan nhịn, dù sao nàng cũng không muốn đi tìm cái gì thần khí.

Nhưng là!

Mẹ nó hiện tại là tình huống gì?

Dung Chiêu chưng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phong Khuynh Dao nằm trên mặt đất, "Nàng là ai?"

Không sai, con hàng này thế mà lại mất trí nhớ!

Hơn nữa là mỗi nửa canh giờ mất trí nhớ một lần, này đã là lần thứ ba hắn hỏi cái vấn đề này rồi.

"Không quen, chúng ta có thể đi chưa?" Vu Hoan lần này khôn hơn, lắc đầu phủ nhận.

Dung Chiêu cau mày, lắc đầu theo bản năng, "Không được."

Vu Hoan phát điên, tức giận trừng mắt nhìn Dung Chiêu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi hôm nay nếu không nói ra được một lý do, thử coi ta không đánh chết ngươi mới là lạ!"

"Không biết."

Lật bàn, mất trí nhớ tốt thật!

Dung Chiêu vô cớ gây rối, Vu Hoan thật sự là không có cách nào, đành phải một lần nữa băng bó cho Phong Khuynh Dao, lần này đợi không bao lâu Phong Khuynh Dao liền tỉnh lại.

"Nhìn, nàng đã tỉnh, đại gia, chúng ta có thể đi chưa?" Không biết nàng có chứng nôn nóng sao? Không biết nàng đợi ở một nơi quá lâu sẽ khó chịu sao?

Nàng rốt cuộc đã dẫm phải cái vận gì mới có thể gặp phải tên Dung Chiêu dở hơi này!

Dung Chiêu gật đầu, Vu Hoan lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân liền đi, lần sau mẹ nó còn lo chuyện bao đồng nàng liền chặt tay!

Dung Chiêu chờ Vu Hoan đi được một đoạn, mới thong thả đi theo.

Thiên Khuyết kiếm bị quên lãng: "..." Không mang theo thanh kiếm hố này.

Phong Khuynh Dao bị làm lơ: "..." Nàng nhất định là kiếp trước mắc nợ đối tượng của cô nương này.

Phong Khuynh Dao biết tình huống hiện tại của mình, muốn sống sót căn bản không có khả năng, hơn nữa...

Thất Hà Liên cũng không có, Nguyên Thanh sợ là...

Không, mặc kệ thế nào nàng cũng gặp mặt Nguyên Thanh một cái.

Đáy mắt Phong Khuynh Dao một mảnh kiên định, nhìn thân ảnh sắp biến mất, nàng cắn răng từ trên mặt đất đứng lên, lảo đảo đi theo.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu đều biết Phong Khuynh Dao theo ở phía sau, nhưng hai người đều lười mở miệng đuổi người, cho nên Phong Khuynh Dao thực may mắn đi theo phía sau bọn họ.

Nếu Phong Khuynh Dao biết hai người này cho nàng đi theo chỉ là bởi vì lười mở miệng, nàng phỏng chừng sẽ trực tiếp tức chết.

Thật vất vả mới tới một cái trấn nhỏ, Phong Khuynh Dao rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi nữa, té xỉu ở cổng trấn nhỏ.

Người của trấn nhỏ vô cùng nhiệt tình, thấy người té xỉu lập tức liền có người tiến lên đỡ Phong Khuynh Dao đứng lên, nhân tiện Vu Hoan cùng Dung Chiêu cách nàng không xa cũng bị họ cho là một nhóm, hoàn toàn không nghe Vu Hoan giải thích, đưa bọn họ nửa lôi nửa kéo đến một y quán.

"Người bệnh mất máu quá nhiều, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, nơi này của tôi sợ là không thể điều trị." Một lão đầu lắc đầu thở dài, một bộ dáng thương tiếc.

Vu Hoan còn bị người túm: "Ta nói rồi ta không quen biết nàng, có thể thả ta đi chưa?"

Lật bàn, nàng lớn lên không dọa người như vậy à?

"Cô nương này, sao cô lại thế này, tôi rõ ràng nhìn thấy nàng ở cùng với bọn ngươi, hiện giờ cô nương kia trọng thương hôn mê, cô thế nhưng nói không quen biết, nếu lỡ cô nương kia tỉnh lại còn không phải rất thương tâm sao?" Đại thẩm số một túm lấy Vu Hoan, tận tình khuyên bảo.

Vu Hoan hận không thể một cái tát chụp chết ả, ngươi mẹ nó con mắt nào đã nhìn thấy, nói ra, ta giúp ngươi móc xuống!!

Loại việc ác độc này cũng chỉ có thể suy nghĩ dưới đáy lòng, trên thực tế Vu Hoan là cái dạng này.

"Đại thẩm, ta thật sự không quen biết cô nương kia, thật đấy, ta đi cùng với hắn mới phải, nàng khi nào đi phía sau bọn ta, ta cũng không biết, thẩm xem ta này, da trắng xinh đẹp, sạch sẽ như tiên nữ vậy, sao có thể có đồng bạn lôi thôi muốn chết không muốn sống?" Vu Hoan bắt lấy tay đại thẩm số một, vẻ mặt đưa đám không biết xấu hổ khen chính mình.

Đại thẩm số hai có chút hoài nghi, so sánh Vu Hoan và Phong Khuynh Dao nằm trên giường, thật đúng là khác biệt rất lớn...

Chẳng lẽ bọn họ thật sự không đi cùng nhau?

"Các ngươi thật sự không quen biết?" Đại thẩm số ba nhìn chằm chằm Vu Hoan, dường như muốn từ trên mặt nàng để phân biệt thật giả.

"Thật không quen biết, bổn tiểu thư có thân phận gì, sao có thể sẽ quen một người muốn chết không muốn sống như vậy." Vu Hoan tiếp tục không biết xấu hổ mở miệng bịa chuyện.

Dung Chiêu vẫn luôn bị túm lấy cũng phối hợp gật đầu.

Mọi người thấy Vu Hoan không giống như là nói dối, ngay lập tức, mới vừa rồi vẻ mặt lo lắng của các đại thẩm đại thúc trở nên hung thần ác sát lên.

Túm Vu Hoan kéo ra bên ngoài, trong miệng còn mắng ác liệt, "Đen đủi, hôm nay lại khai trương không được."

"Nhanh lên đem bọn họ ném ra, còn có nữ nhân kia nữa, chết ở chỗ này mới thật là đen đủi." Lời này là lão đầu kia nói, làm gì còn có bộ dáng trách trời thương dân như vừa rồi.

Vu Hoan tùy ý để những người đó kéo mình ra ngoài trấn nhỏ.

"Cút mau, không cho phép xuất hiện ở nơi này." Đại thẩm số hai hung tợn kêu la một câu, mang theo một đám người nâng Phong Khuynh Dao đi về một hướng khác.

Vu Hoan xoa cánh tay bị người túm đau, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dung Chiêu bên cạnh vẫn như cũ, dường như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, nhất thời liền tức giận lên.

"Ngươi lúc trước tại không đuổi Phong Khuynh Dao đi?"

Dung Chiêu bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Vu Hoan, "Phong Khuynh Dao là ai?"

Mẹ nó lại mất trí nhớ rồi.

"Chính là nữ nhân vừa rồi đó, ngươi mẹ nó nếu là đuổi nàng, chúng ta sẽ bị đám đại thẩm này coi trọng?" Vu Hoan chỉ vào đám người còn chưa hoàn toàn biến mất, mặt đầy phẫn nộ.

Khó khăn lắm mới nhìn thấy người, vậy mà đã gặp một cái hắc trấn, nếu không phải nàng thông minh, nói không quen biết Phong Khuynh Dao, lúc này bọn họ còn không phải bị lừa rồi sao?

Tuy rằng thực lực của những người đó không cao, nhưng bọn họ đông người, giết đi rất phiền toái đấy có được không!

"Ngươi không phải cũng không đuổi nàng đi?" Dung Chiêu phản bác, biểu tình nghiêm túc khiến Vu Hoan nhất thời liền nghẹn họng.

Còn trách ngược lại nàng?

Cái đệch, rốt cuộc là ai biến nàng thành cái dạng như này a!

Có thẹn với lòng không!

Vu Hoan giận dữ cực điểm, điều khiển Thiên Khuyết kiếm không biết từ nơi nào chui ra, liền hướng ngực Dung Chiêu đâm tới.

Con ngươi Dung Chiêu nháy mắt âm lãnh xuống, nhưng thân hình lại là không động, tùy ý để Thiên Khuyết kiếm xuyên qua ngực.

"Ngươi mẹ nó không biết tránh à!" Vu Hoan thấy Dung Chiêu vậy mà không né không tránh, tay cầm Thiên Khuyết kiếm chặt thêm vài phần, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần không tự nhiên.

Dung Chiêu cầm thân Thiên Khuyết kiếm, ngữ khí đạm mạc, "Nó không thể gây thương tổn được ta."

Vu Hoan đem Thiên Khuyết Kiếm rút ra, vẻ mặt ghét bỏ ném đi, "Vô dụng."

Thiên Khuyết kiếm run 'ong ong', nội tâm chảy đầy kiếm

Mịa nó đây là linh kiếm của nó, cho dù nó đâm cả trăm lần, linh kiếm cũng sẽ không có nửa điểm tổn thất được chứ!

Chỉ số thông minh của chủ nhân bị chó ăn rồi hả?

Vu Hoan lạnh nhạt trừng một cái, Thiên Khuyết kiếm lập tức không dám nghĩ loạn, ngoan ngoãn đứng ở không trung, nếu nó mà là người, lúc này khẳng định là ôm cánh tay co thành một đoàn, nỗ lực thu lại cảm giác tồn tại của chính mình.

Chủ nhân thật đáng sợ, linh kiếm cũng thật đáng sợ, nó vốn nên là thần khí vô cùng phong cách, tại sao cuối cùng sẽ rơi vào kết cục này?

"Mẹ nó tám đời xui xẻo, lão tử mới có thể gặp ngươi, Dung Chiêu đời trước ta có phải hay không đoạt vợ ngươi, ngươi muốn gây khó dễ cho như vậy?" Vu Hoan quay đầu đi ngược hướng với trấn nhỏ, một bên nói nhảm.

"Ngươi nói ta đang yên tĩnh làm quỷ ngon lành, đột nhiên bị chém, thành người đã rất đáng thương rồi, ngươi mẹ nó còn muốn ám ta không bỏ, trên đời này nhiều người như vậy, ngươi tìm ai mà không được, nhất định phải tìm ta!"

Dung Chiêu trầm mặc đi theo sau Vu Hoan, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, thanh thanh lãnh lãnh, không có một tia nhân khí, giống như tiên nhân rơi xuống phàm trần, thanh lãnh cao quý, khuynh thế thoát tục.

Chương 12: Sẽ Lấy Thân Báo Đáp Hay Không

Bước chân Vu Hoan cũng không nhanh, nhưng Dung Chiêu đi theo có chút tốn sức, bởi vì bắt đầu từ nãy, miệng nàng chưa từng ngừng lại.

Không những ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời của hắn, ngay cả Thần Sáng Thế cũng ân cần thăm hỏi một lần.

Không hề mang theo một sự lặp lại.

Lúc trước hắn rốt cuộc là coi trọng nữ nhân này ở điểm nào mà muốn có khế ước cùng nàng?

"Ta nói cho ngươi biết Dung Chiêu, lão tử giúp ngươi tìm cái gì thần khí ngươi liền cho rằng lão tử là khuất phục ngươi? Chờ lão tử khôi phục thân phận quỷ, ngươi cứ chờ đấy cho lão tử, không đem ngươi gọt thành từng khối một, lão tử sẽ theo họ ngươi."

Cô nương phía trước mở mồm là một câu lão tử, nam tử phía sau mặt mày rủ xuống, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn.

Người đi qua đều che miệng cười trộm, bị Vu Hoan trừng một cái lại vội vàng rời đi.

Thật không dễ dàng chạy tới một thành trì khá lớn.

Nhưng mà người ta đã đóng cửa...

Đỉnh đầu đầy sao, bên cạnh Dung Chiêu mím môi không nói, một bên khác Thiên Khuyết kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở trong không khí.

Thời điểm có người Thiên Khuyết kiếm đều là ẩn thân bay đến bên cạnh bọn họ, chỉ lúc không có ai mới lộ ra.

Thần khí của nhà người khác đều là được người cung bái, chỉ có nó chẳng những bị kiếm linh của mình ghét, còn phải bị chủ nhân ghét.

Có thể vui vẻ làm thần khí hay không đây!

"Thiên Khuyết kiếm ngươi mẹ nó lại xoay tới xoay lui, có tin lão tử đem ngươi hủy hay không." Vu Hoan vốn đang bực bội, Thiên Khuyết kiếm còn ở bên cạnh lung lay, nàng không phát hỏa mới là lạ.

Học Dung Chiêu nhà ta đi, tốt xấu cũng biết sai rồi, đi theo như một u linh.

U linh?

Vu Hoan 'soạt' một chút quay đầu lại nhìn về một cây đại thụ ở nơi xa, vừa rồi nàng hẳn là không nhìn lầm đi?

Dung Chiêu nhận thấy được động tác của Vu Hoan, cũng nhìn qua.

"Dung Chiêu, ngươi đi qua bên kia xem thử có phải có cái gì hay không." Vu Hoan chỉ chỉ đại thụ kia, mở miệng kêu Dung Chiêu.

"Vì cái gì muốn ta đi?" Dung Chiêu khó hiểu, nàng không có chân sao?

Lửa giận của Vu Hoan còn chưa tan lại từ từ bốc lên tới, "Kêu ngươi đi thì đi, nhiều lời nói nhảm như vậy, có muốn tìm thần khí nữa không!"

Dung Chiêu nhấp cánh môi, muốn hỏi hắn có đi hay không cùng với việc đi tìm thần khí có cái quan hệ gì.

Nhưng là thấy Vu Hoan thật sự tức giận, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, có chút không tình nguyện xê dịch về hướng bên kia.

Quỷ nào đó ở phía sau đại thụ nhìn thấy bóng người tới gần mình, tức khắc hai mắt liền sáng như sao.

Oa oa oa, vị mỹ nhân này lớn lên thật xinh đẹp a, rất thích!

Dung Chiêu đứng cách đại thụ một thước, cau mày nhìn một đoàn bóng đen từ sau đại thụ lăn ra, ghét bỏ lui một bước.

"Mỹ... mỹ nhân, ngươi tên gì? Có hôn phối chưa, người ta...người ta..." Diêm Tố vẻ mặt thẹn thùng nhìn Dung Chiêu, 'người ta' nửa ngày cũng không nói ra được nguyên cớ.

"Ngươi mắt mù à, hắn thế vậy cũng kêu mỹ nhân?" Vu Hoan mắt bốc hỏa hừng hực xông tới, nhìn thấy Diêm Tố, một bộ lão tử liền biết là vẻ mặt nhà ngươi.

Diêm Tố nhìn thấy Vu Hoan tức khắc run đến giống như cái sàng, bước dài đến bên cạnh liền trốn phía sau Dung Chiêu.

"Tổ tông, người ta thật vất vả mới tìm được ngươi, ngươi đừng ném người ta." Không biết có phải có Dung Chiêu che chắn hay không, Diêm Tố nói chuyện không còn run, "Tôi mắt không mù, mỹ nhân vốn dĩ rất đẹp."

Thiên Khuyết kiếm bay một vòng xiêu xiêu vẹo vẹo vòng quanh Diêm Tố cùng Dung Chiêu, đáy lòng kia kêu vui sướng một cái, hóa ra bị áp bức không phải mình nó, rất cân bằng nha.

Diêm Tố nhìn thấy Thiên Khuyết kiếm, linh hồn vốn là nửa trong suốt trực tiếp biến thành màu trong suốt, không chú ý thì sẽ nhìn thấy.

"Ngươi... ngươi đừng qua đây... tổ... tổ tông, cứu mạng a, ô ô, tôi sợ..." Diêm Tố co thành một đoàn, thanh âm đứt quãng, thật đáng thương biết bao.

Diêm Tố tu vi quá thấp, Thiên Khuyết kiếm lại là Kiếm Sáng Thế, chính khí trên người không phải hắn có thể chịu đựng, Vu Hoan đành phải đem Thiên Khuyết kiếm ném đi ra ngoài.

Thiên Khuyết kiếm bị ném: "..." Vì cái lông gì bị thương luôn là nó, không công bằng!

"Mỹ nhân, mỹ nhân, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta mà? Ngươi có hôn phối chưa? Nếu có, vậy có để bụng nhiều thêm một người không?" Thiên Khuyết kiếm rời xa, Diêm Tố lập tức liền khôi phục nửa trong suốt.

"Mắt mù là bệnh." Vu Hoan yên lặng ở bên cạnh phun tào.

Khỉ nó, một khuôn mặt bình thường này rốt cuộc đẹp chỗ nào, đẹp chỗ nào hả!

Diêm Tố rụt cổ, yếu ớt nói: "Tổ tông, tôi không mù..." Rõ ràng là ngươi mù!

Mãi không nói chuyện Dung Chiêu, hướng Vu Hoan bước một bước, ghét bỏ nhìn Diêm Tố, lạnh lùng nói: "Ta là nam."

Bị một người khen đẹp, lâu như vậy không tức giận thì bỏ đi, nhưng lâu như vậy mới trả lời chỉ sợ Dung Chiêu là người đầu tiên.

"Nam... nam..." Diêm Tố như bị sấm đánh, nhìn hầu kết Dung Chiêu, chợt hét lên, "Có... có hầu kết... thật là nam, a a a, tổ tông, ta bị người nam nhân đùa giỡn rồi, ô ô ô, sự trong sạch của ta, sự hồn nhiên của ta."

Rốt cuộc là ai đùa giỡn ai a?

Khỉ nó nàng là đang xem lậu một tập rồi hả?

Còn có sự hồn nhiên của ngươi là cái quỷ gì a!

"Câm miệng." Vu Hoan tức giận quát lớn một tiếng, trời tối như vậy, quỷ khóc sói gào cũng không sợ dẫn dụ quỷ tu.

Diêm Tố tức khắc im bặt, dề dặt nhìn Vu Hoan, đáng thương hề hề bĩu môi, dư quang quét đến Dung Chiêu, ánh mắt lập tức liền trở nên ai oán.

Ngươi ai oán cái lông ấy!

Mí mắt Vu Hoan nhảy thẳng, thật muốn chém chết con quỷ này, làm sao đây!

Dung Chiêu ngược lại không phản ứng gì, ở hắn trong mắt trừ Vu Hoan, người khác qua nửa canh giờ đều là mây bay.

Lúc trước hắn kí khế ước với Vu Hoan, rnguyên nhân rất lớn chính là nguyên nhân này.

Một người có thể khiến hắn nhớ kỹ, tại sao hắn phải buông tha nàng?

"Tổ... tổ tông, tôi... tôi tôi... người ta ... người ta đã cứu một người, ngươi... ngươi..." Diêm Tố thấy Vu Hoan một bộ dáng muốn ăn chính mình, tức khắc sợ tới mức lắp bắp dời đi lực chú ý của Vu Hoan.

Lực chú ý của Vu Hoan xác thật bị dời đi, nhưng nàng lại cười lạnh.

"Ngươi nói người kia sẽ không vừa vặn gọi là Phong Khuynh Dao đi?"

"Tổ tông ngươi thật là lợi hại, cái này cũng có thể biết." Diêm Tố hưng phấn nhảy dựng lên, hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt Vu Hoan lạnh đến độ sắp kết băng.

Vui sướng kéo một nữ tử toàn thân đầy máu từ phía sau đại thụ ra.

"Tổ tông ngươi xem, nàng sắp chết rồi, ngươi nói nàng chết sẽ biến thành quỷ tu không? Tôi là ân nhân cứu mạng nàng, ngươi nói nàng sẽ lấy thân báo đáp hay không a?"

Người ta muốn chết ngươi còn hưng phấn như vậy, ngươi xác định người ta chết rồi có biến thành quỷ tu sẽ không cầm đao chém chết ngươi?

Còn lấy thân báo đáp, ọe!

"Thật khổ não, ta chính là một quỷ tu có nguyên tắc, cho dù nàng muốn lấy thân báo đáp, tôi... tôi... tôi cũng sẽ gắn gượng đồng ý." Diêm Tố nói xong liền vẻ mặt thẹn thùng gục đầu xuống, thường thường liếc Phong Khuynh Dao một cái, giống như một nàng dâu nhỏ.

Vu Hoan cạn lời đỡ trán, nàng quá coi thường con quỷ Diêm Tố này rồi.

Thủ đoạn tìm đối tượng quá mẹ nó cao rồi!

Hơi thở Phong Khuynh Dao đã rất yếu, trước mắt Vu Hoan giúp nàng băng bó miệng vết thương không biết bị thứ gì làm vở ra, máu tươi không ngừng thấm ra bên ngoài.

Diêm Tố vừa nãy là kéo Phong Khuynh Dao ra, có thể khiến Diêm Tố quỷ tu cấp thấy này chạm được, chứng minh Phong Khuynh Dao một chân đã bước vào Quỷ Môn Quan.

Khó trách vừa rồi nàng chỉ cảm giác được khí tức của quỷ, người sắp chết, nhân khí trên người sẽ bị quỷ khí bao trùm.

"Ngươi ở nơi nào nhặt được nàng?" Nàng cùng nữ nhân này thật sự là nghiệt duyên, khỉ nó nàng đã tránh đi kết quả còn có thể gặp gỡ.

"Không biết, dù sao là ở trong rừng, ta thấy nàng sắp chết mới mang nàng theo." Diêm Tố đắc ý dào dạt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro