Chương 7-8-9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
_________________

Chương 7: Phút Chốc Đã Thành Nữ Phụ

Vu Hoan thật sự là vô lực phun tào, thấy Thiên Khuyết kiếm sắp đến trước mặt nàng, vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Không được tới gần ta một thước." Thiên Khuyết kiếm đã diễn sinh ra kiếm linh, vốn nên chịu khống chế của kiếm linh, nhưng nếu là kiếm linh mặc kệ, Thiên Khuyết kiếm sẽ dựa vào lực lường của bản thân để phán đoán.

Hiển nhiên Thiên Khuyết kiếm thân là kiếm Sáng Thế, so với thần khí bình thường đặc biệt hơn nhiều.

Nó hoàn toàn không để ý tới lời Vu Hoan, vèo một cái đứng trước mặt Vu Hoan, thân kiếm cách mặt Vu Hoan cũng chỉ tầm một ngón tay.

Đệch!

Nghe không hiểu tiếng người có phải không!

Vu Hoan phẫn nộ gạt Thiên Khuyết kiếm đi, hào quang thân kiếm lóe ra vài cái, đột nhiên khôi phục bộ dáng bình thường, thẳng tắp cắm vào mặt đất.

Động tác này của Thiên Khuyết kiếm mới vừa hoàn thành, bên kia liền có một đạo ảnh xông vào.

Vu Hoan vừa quay đầu, lập tức nhìn đến một cô nương bạch y trắng tuyết đang hốt hoảng nhìn nàng.

Diện mạo...

Không nhận ra, lật bàn!

Phát động ký ức lại lần nữa, khiến toàn thân Vu Hoan đều không ổn.

Ai tới nói cho nàng biết, nữ nhân trong trí nhớ này cuối cùng trở thành thần, được thế nhân sùng kính, nàng thì lại bị nhốt ở bộ dáng tối tăm, người không ra người, quỷ không ra quỷ là cái thiết lập gì??

Đây khỉ nó chính là đại kết cục được báo hiệu trước sao?

Bạch y nữ tử nhìn Vu Hoan từ kinh ngạc chuyển thành oán độc, sau một giây lại khôi phục bình tĩnh, yên lặng đứng đối diện, như một nữ thần tới hậu thế.

Vu Hoan run rẩy nửa ngày cũng không cách nào tiếp nhận, nàng quả nhiên vẫn là chết trước một bước thì hơn.

'Đây là kết cục của cổ thân thể này, ngươi phải tránh đi cái kết cục này.' Chữ trong không khí thật lâu không biến mất, Vu Hoan bất đắc dĩ phất tay đem nó đánh tan.

Nam nhân kia đang nhắc nhở tu vi của nàng bị phong ấn trong thân thể này, nàng chết rồi cũng không lấy về được.

Mịa, khỉ nó bị hố mất rồi.

"Vân Cẩm, phát hiện ra cái gì rồi?" Âm thanh trong suốt truyền ra từ phía sau bạch y nữ tử, ngay sau đó một nam tử xuất hiện.

Nhìn thấy Vu Hoan đầu tiên là sửng sốt, theo sau liền cau mày, đáy mắt lóe ra chán ghét, nghi hoặc, khinh thường, hắn cảnh giác đem bạch y nữ tử bảo vệ phía sau.

"Sao ngươi lại ở nơi này?" Ngữ khí của nam tử có vài phần cường ngạnh, tựa hồ Vu Hoan không nên xuất hiện ở nơi này.

Vu Hoan còn đang rối rắm, đột nhiên bị người đánh gãy mạch suy nghĩ, nàng có chút quỷ dị ngước mắt, nhìn về đôi nam nữ đối diện.

Nàng mịa nó phút chốc liền biến thành nữ phụ rồi?

"Ta vì cái gì không thể ở nơi này? Đông Phương ca ca..." Vu Hoan cười lạnh, từ kẽ răng nhảy ra mấy chữ.

Đông Phương Cảnh, thân thể này không hiểu sao bị ném ở trong sơn động, có thể có một phần công lao của hắn.

Chưa gặp qua hai người này, những ký ức đó giống như là bị phong ấn vậy, nhưng một khi gặp phải, ký ức liền sẽ tự động nhảy ra.

Nàng vẫn luôn thấy rất kỳ quái, thực lực của thân thể này không tính là quá kém, sao lại bị người lặng yên không một tiếng động ném ở trong sơn động của Bách Lý gia.

Mới đầu nàng tưởng là phu thê Bách Lý Hiên làm, nhưng trải qua sự việc phía sau, nàng liền không hoài nghi nữa, không nghĩ tới sẽ để cho nàng ở chỗ này gặp được.

Khiến nguyên chủ treo, đây là một việc làm nàng rất không thoải mái, cho nên...

"Bách Lý Vu Hoan, đừng khiến ta phải động thủ." Đông Phương Cảnh cũng rất kỳ quái, lúc trước nữ nhân này rõ ràng đã không còn hơi thở, giờ đây sao lại xuất hiện ở nơi đây.

"Được đó, Đông Phương ca ca tới thử xem." Vu Hoan cầm lấy Thiên Khuyết kiếm đang cắm trên mặt đất, một bộ dáng ta không sợ ngươi.

Hôm nay nàng không giết chết Đông Phương Cảnh cho hả giận thì cũng phải đánh hắn đến mẹ hắn cũng nhận không ra.

Nếu không phải hắn giết chết Bách Lý Vu Hoan, nàng cái mẹ nó sẽ vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây sao??

"Cảnh." Bạch y nữ tử đột nhiên duỗi tay túm Đông Phương Cảnh lại, trên gương mặt kiều diễm lộ ra một vẻ khó xử, "Nàng dù gì vẫn là tiểu thư của Bách Lý gia, chàng như vậy sẽ gây hoạ vào thân."

Sở Vân Cẩm ngoài miệng nói khó xử, sâu trong đáy mắt lại là một mảnh khói mù, Bách Lý Vu Hoan, ngươi vì cái gì còn chưa chết.

Một kiếm kia, rõ ràng là đâm trúng tim ả ta, lúc ấy cũng xác định ả không còn hô hấp, vì sao lại còn sống?

"Vân Cẩm, hôm nay không giết chết ả, ngày mai nói không chừng chính là ngày chết của chúng ta." Bách Lý gia là cái thế lực gì, Đông Phương gia căn bản không thể chống lại, cho dù cộng thêm thế lực phía sau hắn cũng vô không cách nào đối nghịch với Bách Lý gia.

Chỉ có nàng chết rồi, không ai biết, bọn họ mới có thể ở thời điểm chưa trưởng thành không bị Bách Lý gia nhìn chằm chằm.

"Không cần, hôm nay chính là ngày chết của các ngươi." Vu Hoan thử vung Thiên Khuyết Kiếm, "Các ngươi dám giết ta, ta không trở về báo thù chẳng phải là quá không hiểu lễ nghĩa rồi."

Nói xong, Vu Hoan nhảy lên, tuy rằng không thể sử dụng linh hồn chi lực, nhưng là thực lực thân thể này vẫn còn đó.

Đã lâu chưa sử dụng linh lực, Vu Hoan còn có chút mới lạ, nhát kiếm đầu tiên không chém trúng Đông Phương Cảnh.

Thử thêm vài cái, Vu Hoan liền cảm thấy khá hơn nhiều, sử dụng lên cũng linh hoạt rất nhiều.

Đông Phương Cảnh từ lúc bắt đầu không hiểu đến phần sau lại hoảng sợ, mới một ngày không gặp, thực lực của nữ nhân này sao có thể tăng lên nhiều như vậy?

Thiên phú của hắn cũng không kém, hiện giờ đã là Địa Huyền cao cấp, lúc trước đấu cùng Bách Lý Vu Hoan, hắn còn có thể nhẹ nhàng thắng nàng, nhưng bây giờ...

Trừ bỏ lúc đầu hắn cảm giác tương đối nhẹ nhàng ra, sau đó chính mình hoàn toàn bị Bách Lý Vu Hoan áp chế đánh, ngoài phòng ngự, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.

Sở Vân Cẩm đứng ở bên cạnh quan sát, cũng kinh hãi thực lực của Vu Hoan, cùng lắm mới qua một ngày, nữ nhân này đã trải qua cái gì?

"Cho ngươi tiện tay, giết ai không giết, một hai lại đụng đến ta, mịa nó nếu không phải ngươi, lão tử hiện giờ sẽ là cái bộ dạng này? Ngươi còn dám đánh trả, đm, tưởng lão tử đánh không chết ngươi hả." Vu Hoan một bên vung kiếm chém Đông Phương Cảnh, một bên mắng to.

Đông Phương Cảnh vốn có hôn ước với Bách Lý Vu Hoan, nhưng Bách Lý Vu Hoan cũng không thích Đông Phương Cảnh, chính là không biết nguyên nhân gì, Bách Lý Vu Hoan vẫn luôn quấn lấy Đông Phương Cảnh, Đông Phương Cảnh lại coi trọng hào quang nữ chính trên người Sở Vân Cẩm, đối Bách Lý Vu Hoan càng là phiền chán không thôi.

Mấy ngày trước, Bách Lý Vu Hoan ra ngoài tìm hắn, lại không nghĩ tới hắn thế mà liên hợp Sở Vân Cẩm giết chết Bách Lý Vu Hoan, lại thừa dịp Bách Lý Thanh Hoan phát bệnh, đem Bách Lý Vu Hoan ném tới trong sơn động kia.

Tuy rằng Bách Lý Vu Hoan cũng có lỗi, không thích hắn còn muốn quấn lên, nhưng là cô nương này nhiều lắm là sai một điểm này, cũng không có bất luận cái hành vi gì quá giới hạn, có đến mức muốn mạng của nàng không?

Này không phải trọng điểm, cmn trọng điểm là chính là bởi vì bọn họ, nàng mới bị bổ vào trong thân thể này, chú có thể nhịn nhưng thím không thể nhẫn!

"Cảnh, cẩn thận." Sở Vân Cẩm đột nhiên vọt lên, trong tay xách theo một trường kiếm đầy sắc bén.

So với Thiến Khuyết kiếm trong tay Vu Hoan, lập tức liền thấy rõ cấp bậc đại khí cao thấp, mặc kệ là thủ hay công, hơi thở phát ra kia đều không phải vũ khí thông thường có thể so sánh.

Lung Linh kiếm, thật là bởi vì thanh thần khí này, Sở Vân Cẩm mới dám hò hét đe dọa như vậy.

Sở Vân Cẩm vung kiếm ngăn lại Vu Hoan, làm nhát kiếm kia của Vu Hoan vốn là muốn chém vào Đông Phương Cảnh chặn đứng.

Binh khí chạm vào nhau phát ra một trận âm thanh chói tai, hoa phá trường không, truyền đi nơi xa, lại bị núi non bắn ngược trở về.

"Bách Lý tiểu thư, ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt?" Sở Vân Cẩm lạnh mặt, âm thanh trong veo giống như tinh linh giữa núi, không dính bụi trần.

"Đuổi tận giết tuyệt?" Vu Hoan thu kiếm đứng vững, vuốt tóc chắn trước ngực, "Người làm chuyện này không phải các ngươi sao? Sao lại đem chậu phân đổ trên đầu ta vậy? Sở Vân Cẩm, đừng tưởng rằng việc giết ta ngươi không ra mặt, ta liền không biết ngươi trộn hòa ở bên trong, ngươi tưởng đem chính mình phủi đến sạch sẽ, nào dễ như vậy?"

Sở Vân Cẩm sắc mặt biến đổi, nàng thế lại biết...

Con ngươi xinh đẹp híp lại, một cổ dòng khí nguy hiểm quay vòng bốn phía, lòng giết chết Vu Hoan tâm càng thêm kiên định.

Nữ nhân này sẽ là chướng ngại vật lớn nhất của nàng, nàng nhất thiết phải giết chết!

Thấy Sở Vân Cẩm không chút nào che dấu sát khí, Vu Hoan nhếch khóe miệng, quăng Thiên Khuyết kiếm về phía ả, mang theo một trận khí dao động.

Chương 8: Người Run Nữa Nàng Liền Chết

Cho dù Thiên Khuyết kiếm không có thực lực của bản thân kiếm linh cũng vô cùng cường đại, Vu Hoan không có thêm linh lực chú ở trên mà cứ như vậy ném qua đi, vẫn như cũ, Sở Vân Cẩm cảm nhận được một cổ lực lượng đáng sợ.

Phản ứng của thân thể nhanh hơn não nhiều, chờ ả phản ứng lại, ả đã đứng ở nơi xa, mà Đông Phương Cảnh lại bị ả quên mất.

"Cảnh!" Sở Vân Cẩm trong lòng khẽ động, hét lớn một tiếng, lại phi thân vọt về phía Đông Phương Cảnh.

Vu Hoan nhắm chuẩn cơ hội, đem linh lực vẫn luôn ngưng tụ trong tay đánh hướng Sở Vân Cẩm, chắn ngang giữa hai người.

Sở Vân Cẩm vì tự vệ, không thể không lùi lại.

Bên này ả vừa động, Thiên Khuyết kiếm trực tiếp cắm vào ngực Đông Phương Cảnh.

Con ngươi Đông Phương Cảnh trừng lớn, cúi đầu một cách chậm chạp nhìn trường kiếm bình thường trên ngực mình, một cổ đau đớn từ ngực lan tràn ra.

Xảy ra chuyện gì?

"Cảnh, chàng thế nào rồi?" Sở Vân Cẩm nhào tới trước mặt Đông Phương Cảnh, luống cuống tay chân tiếp được hắn.

Vu Hoan triệu hồi Thiên Khuyết kiếm, thấy trên người nó còn có vết máu, tức khắc ghét bỏ đem nó phất đi.

"Cảm giác thế nào? Có phải rất sảng khoái phải không?" Vu Hoan đứng cách mấy mét, lúc đầu Đông Phương Cảnh chính là sát hại Bách Lý Vu Hoan như vậy.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi..." Sở Vân Cẩm tức giận muốn mắng vài câu, nhưng vừa nghĩ đến Đông Phương Cảnh bên cạnh, đem lời đến bên miệng nuốt xuống, chỉ lãnh đạm nói, "Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Sợ quá nga." Vu Hoan vẻ mặt ngả ngớn nhìn Sở Vân Cẩm, dư quang quét đến Thiên Khuyết kiếm bên cạnh muốn tới gần mình, tức khắc con ngươi sáng lên, "Không bằng hiện tại giết các ngươi, tránh tai họa sau này."

Kết cục của thân thể này không quá tốt, ngay từ đầu liền đem cốt truyện thay đổi đi, kết cục kia không phải phút chốc thành nữ phụ sao?

Nàng thật là quá cơ trí đi, càng ngày càng thích chính mình rồi.

Nhưng mà Vu Hoan đã quên chân lý nữ chính vĩnh viễn bất tử.

Nàng còn chưa động thủ, Sở Vân Cẩm bỗng nhiên biến mất, ngay cả Đông Phương Cảnh cũng không thấy.

Khóe miệng Vu Hoan giật liền mấy cái, trong đầu hiện lên mấy thông tin, sau một hồi trên mặt mới bình tĩnh trở lại.

Mịa nó! Có plug-in thì giỏi lắm nga!

Bực bội, ở nguyên chỗ dạo qua một vòng, xác định bản thân mình không nghĩa ra cách nào để đem Sở Vân Cẩm cùng Đông Phương Cảnh từ trong không gian của Lung Linh kiếm ra rồi giết chết, nàng mới có chút không tình nguyện rời khỏi nơi đó.

Thiên Khuyết kiếm bị ruồng bỏ lung lay đi theo phía sau nàng.

'Tại sao ngươi buông tha cho nàng?' Kiểu chữ trước mặt Vu Hoan thoắt ẩn thoắt hiện, cực không ổn định.

Vu Hoan liếc một cái, nhấp môi không ra tiếng.

Dòng chữ tức khắc liền in đậm lên không ít, ở nơi tầm mắt của Vu Hoan có thể với tới đều lắc lư.

Vu Hoan bị dòng chữ đó làm cho không kiên nhẫn, dưới chân dừng lại, tức giận nói: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta buông tha nàng? Nàng có không gian thần khí, ta có thể có biện pháp gì?"

'Ngươi có thể.'

Vu Hoan chợt cười lạnh lên, hoàn toàn không áp chế tức giận, "Ngươi mẹ nó áp chế mất tu vi của ta, ngươi là muốn ta tay không phá không gian hả? Cảm tạ ngươi xem trọng ta như vậy!"

Dung Chiêu ở trong Thiên Khuyết kiếm đứng khoanh tay, trong không gian tối tắm gió lốc cuồn cuộn, nhưng hắn đứng ở nơi đó, ngay cả cái góc áo một chút cũng không động.

Dung Chiêu cảm giác lời của Vu Hoan nói có chút không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp thì hắn lại nói không ra.

Chẳng lẽ thật là bởi vì thực lực của nàng bị áp chế?

Vu Hoan thấy trong không khí không có chữ xuất hiện, trên mặt lập tức liền khôi phục tươi cười, như xuân về hoa nở.

Sự tương phản trước sau này quá lớn, dọa Thiên Khuyết kiếm từ không trung rớt xuống...

Phụt!

Âm thanh vũ khí sắc bén đâm thủng thân thể.

Thiên Khuyết kiếm run lên, nó giống như cắm thứ đồ gì khủng khiếp...

Vu Hoan quay đầu nhìn về phía Thiên Khuyết Kiếm đang run đến có chút lợi hại, tầm mắt thong thả chuyển qua trong bụi cỏ.

"Ngươi còn run, nàng sẽ phải chết mất." Vu Hoan sờ sờ cằm, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa.

Thiên Khuyết kiếm đang run đến sung sướng tức khắc không dám động, nó thật sự cắm vào đồ vật kinh khủng rồi, thế giới nhân loại thật đáng sợ.

Vu Hoan nhìn sang bụi cỏ dò xét, Thiên Khuyết kiếm chỉ là cắm tới cánh tay người nọ, nhiều lắm chỉ là bị thương ngoài da, cũng không nghiêm trọng.

Người nọ nằm rạp trong bụi cỏ, Vu Hoan cũng thấy không rõ diện mạo, chỉ là có thể từ phục sức cùng dáng người mà phán đoán ra là nữ nhân.

Thiên Khuyết kiếm một kiếm cắm xuống, không biết có phải bị đau tỉnh rồi không, toàn thân đều rụt lại.

Vu Hoan duỗi tay đem Thiên Khuyết kiếm rút ra, thành công nghe được một trận hút khí.

Sau đó lại là một mảnh tĩnh mịch, phỏng chừng là lại ngất đi rồi.

Buổi tối gió lạnh rừng núi từng trận từng trận, tiếng gầm gừ của đủ loại linh thú cùng nhau vang lên, khiến cho đêm tối không quá mức cô tịch.

Bóng người đỏ rực dựa nghiêng vào một thân cây, dưới chân nằm một thanh trường kiếm rất bình thường, chính là đang kịch liệt run rẩy, giống như muốn giẫy khỏi ràng buộc.

Bên cạnh là một đống lửa sắp tàn, bị gió thổi lệch về một bên, một chút độ ấm cũng không có.

Thời điểm Phong Khuynh Dao tỉnh lại nhìn thấy chính là một hình ảnh như vậy.

Thích ứng một lát, nàng mới thấy rõ tướng mạo của bóng đỏ kia.

Mặt mày không thể nói là tuyệt sắc, nhưng là lại có một loại đẹp kinh diễm, nàng cũng nói không ra cái cảm giác đó.

Thật giống như là rõ ràng đồ vật kia giản dị tự nhiên, không hề có chỗ đáng khen, nhưng lại làm người ta không rời được mắt, đáy lòng cảm thấy rất rung động, rất kinh diễm.

"Yo, ngươi tỉnh rồi." Vu Hoan dẫm lên Thiên Khuyết kiếm, vẫn là thần sắc ngã ngớn như cũ, con ngươi nổi bật rạng rỡ dưới ánh lửa, nhưng Phong Khuynh Dao không nhìn thấy nửa điểm độ ấm nào.

Dường như mình ở trong mắt nàng chỉ là một vật phẩm, vật phẩm không có bất kỳ giá trị gì.

Vu Hoan đem Thiên Khuyết kiếm nhặt lên, ném vào thân cây bên cạnh rồi cắm vào đó, lúc này mới hai ba bước đã đến bên người Phong Khuynh Dao, trên cao nhìn xuống chằm chằm bụng nàng.

"Máu còn đang chảy, quần áo đều bẩn rồi, ngươi có muốn thay bộ y phục không?" Vu Hoan nhìn xiêm y bị máu tươi nhuộm đỏ, nhíu mày ghét bỏ.

Phong Khuynh Dao vốn chuyên chú xem Vu Hoan, lúc này được Vu Hoan nhắc nhở như vậy, lập tức cảm thấy trên người đau đớn khó nhịn.

Bụng dưới đang có từng đợt luồng nhiệt trào ra, mùi máu tươi tanh ngòm tràn ngập trong không khí.

Phong Khuynh Dao dùng tay ấn miệng vết thương, đáy lòng đã đem kinh diễm vừa rồi đè ép xuống, cô nương này không biết giúp nàng băng bó một chút sao?

"Cô nương..." Phong Khuynh Dao nhịn đau lên tiếng, "Có thể mời cô băng bó giúp tôi mốt chút?"

Bây giờ nàng động một chút liền cảm giác toàn thân trên dưới đều giống như bị người cầm đao cắt, một chút sức lực cũng vận lên không được.

Vu Hoan chớp mắt nhìn, thong thả ngồi xổm xuống, Phong Khuynh Dao cho rằng nàng là giúp mình băng bó, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Hiển nhiên nàng quá ngây thơ rồi.

Vu Hoan hai tay chống cằm, trợn cặp mắt to tròn vẻ mặt thuần thiện, "Trên người của ngươi dơ như vậy, ta có bệnh sạch sẽ, cho nên cự tuyệt băng bó cho ngươi."

Phong Khuynh Dao thiếu chút nữa một hơi không lên được, cô nương này là kẻ địch phái tới phải không ?

Nhất định là thế.

Nàng cắn chặt răng, dốc hết sức lực mới từ làn váy sạch sẽ xé một mảnh vải vụn, dùng sức chín trâu hai hổ quấn bên hông.

Nhưng máu tươi vẫn chảy như cũ, mảnh vải kia rất nhanh liền ẩm ướt.

Phong Khuynh Dao sắc mặt trắng bệch, trong con ngươi lóe lên một tia không cam lòng cùng hoang mang, nàng thật sự phải chết sao??

Nguyên Thanh...

"Cô?" Phong Khuynh Dao đột nhiên cảm giác bên hông chợt lạnh, ngẩng đầu liền thấy cô nương vừa nãy ngồi xổm trước mặt chính mình đang giơ trường kiếm, mũi kiếm ngăn chặn bên hông nàng.

Quả thật là kẻ địch phái tới...

Đáy lòng Phong Khuynh Dao dường như bị người thả một khối hàn băng lớn, đôi mắt chậm rãi khép lại, nàng không còn để sức lực phản kháng, lần này là thật sự phải chết, đáng tiếc không thể gặp lại Nguyên Thanh một lần.

Vu Hoan vẻ mặt ghét bỏ dùng mũi kiếm cắt đứt mảnh vải, lực đạo không lớn nhưng Phong Khuynh Dao lại cảm thấy eo sắp không phải của mình nữa rồi.

Có dám hay không không cần tra tấn nàng như vậy??

Ý lạnh chợt biến mất, ngay sau đó chính là một trận ấm áp, Phong Khuynh Dao có chút không thể tin tưởng mở mắt ra.

***
Phục sức: quần áo và trang sức

Chương 9: Cần Thì Tự Mình Đi Cướp Đi

Vu Hoan đang ngồi xổm trước mặt nàng, ngón tay trắng nõn nhiễm lên một tầng máu tươi, mặt mày lộ vẻ ghét bỏ, nhưng động tác lại là vô cùng thuần thục, đắp thuốc, băng bó, dường như đã làm vô số lần.

Những dược này đều là thảo dược bình thường, cũng chưa luyện chế qua, nhưng khi dán lên miệng vết thương bên hông của nàng, nàng liền cảm thấy đau đớn dần dần biến mất, từng dòng nước ấm tiến vào trong thân thể.

"Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi, lão tử nào sẽ mà phải giúp người ta đắp thuốc, lần sau cận thận nhiều vào, nhìn chuẩn rồi đâm, đâm chết rồi thì thôi, cái này không chết không phải tìm phiền toái cho ta sao?"

Vu Hoan một bên băng bó Phong Khuynh Dao một bên quở trách Thiên Khuyết kiếm đang rung vù vù bên cạnh.

Khóe miệng Phong Khuynh Dao giật rồi lại giật, đầu óc cô nương này có phải không quá tốt không?

Cùng một thanh kiếm nói chuyện thì thôi đi, còn ngại không đem người làm chết, tìm phiền thoái cho nàng?

Đắp xong thuốc, Vu Hoan nhìn tay đầy máu tươi, trên người một trận khó chịu, dưới ánh mắt kinh hãi của Phong Khuynh Dao giống như biến mất trong gió...

Chờ nàng xuất hiện, chẳng những tay đã rửa sạch sẽ, ngay cả xiêm y trên người đều ướt sũng, rõ ràng đã tắm.

Toàn thân Phong Khuynh Dao hỗn độn trong gió, cô nương này có bao nhiêu ghét bỏ nàng?

"Ngươi tên gì? Bị người chém thành cái dạng này còn chưa chết, vận khí thật là tốt, đương nhiên gặp phải ta là vận khí lớn nhất của ngươi, ít nhiều nhờ thanh kiếm nát này cắm bị thương cánh tay ngươi, ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn nó đi!"

Thiên Khuyết kiếm phối hợp run lên, nhưng nó lại nghĩ, lần sau nhất định phải làm cho người ta tắt thở, chủ nhân hiện tại quá đáng sợ...

Phong Khuynh Dao tự nhận ngày thường là người có lực khống chế cực tốt, nhưng tại sao nàng hiện tại có loại xúc động muốn đánh chết cô nương này?

Cười một cách cứng ngắc, âm thanh nghẹn khàn khàn nói: "Tôi tên Phong Khuynh Dao, đa tạ cô nương... đa tạ kiếm huynh."

Mặc kệ như thế nào, cô nương này đã cứu chính mình một mạng.

Vu Hoan nhún vai không quan tâm, dùng chân đá đá đống lửa, ngược lại đem tầm mắt quăng vào núi rừng đen nhánh phía trước.

Phong Khuynh Dao cũng không dám nói nhiều, nàng thật đúng là sợ cô nương này có gì không hài lòng liền đem mình chém chết ở vùng hoang vu dã ngoại này.

Chờ đến hừng đông, trái tim Phong Khuynh Dao mới tính là nhẹ xuống, vết thương bên hông lành nhanh hơn so với trong tưởng tượng của nàng.

Cũng không biết thảo dược kia là cái gì, thế nhưng so với đan dược bình thường còn hiệu quả hơn.

"Cô nương, đa tạ ân cứu mạng của cô, trên người tôi còn có chuyện quan trọng, nếu cô nương có yêu cầu có thể đến Phong gia ở Phong Tuyết thành tìm tôi." Phong Khuynh Dao chống đỡ thân cây đứng lên, sắc mặt như cũ tái nhợt.

Vu Hoan đứng ở trước đống lửa đã dập tắt, từng đợt từng đợt khói nhẹ vòng quanh nàng, ngăn đi thần sắc của nàng.

"Ồ, được." Vu Hoan sau một lúc lâu mới đáp về hai chữ.

Phong Khuynh Dao chần chờ nhìn nàng một cái, cuối cùng cắn răng khập khiễng rời đi.

Mãi đến thân ảnh của nàng biến mất, Vu Hoan mới xoay người, một bộ dáng uể oải, mê mang nhìn mảnh đất trống đã không còn ai.

"Ong..." Thiên Khuyết kiếm bay đến trước mặt Vu Hoan, lắc lắc thân kiếm để quét cảm giác tồn tại.

Vu Hoan tâm tình tốt không có gạt nó đi, mà đem nó trực tiếp ném đi, ở không trung lộn vài vòng, dừng lại ở trên một đống đá lộn xộn.

Thiên Khuyết kiếm giận, nó chính là Thiên Khuyết kiếm mà người khác tha thiết ước mơ a!

Vì cọng lông gì chủ nhân này một chút cũng không yêu thương nó!!

'Ngươi muốn đi đâu?' Vu Hoan nhìn lướt qua chữ lớn trong không khí, nhấc chân liền đi theo hướng Phong Khuynh Dao rời đi.

Chữ lớn không chịu buông tha đi theo nàng, tầm mắt nàng đến chỗ nào, thể chữ liền bay tới chỗ đó.

Vu Hoan không ngừng tức giận dùng tay dùng tay tản ra kia mấy cái chữ to, "Ngươi đủ chưa hả, lão tử còn có thể đi đâu, lão tử đi tìm thần khí cho ngươi!"

'Sao ngươi biết trên người cô ta có thần khí?"

"Lão tử chính là biết, không phục thì ngươi tự đi mà tìm đi!" Vu Hoan rống giận xong liền vùi đầu đi đường.

Nàng nào biết cái thần khí gì, chẳng qua là thuận miệng bịa chuyện.

Ỷ vào thực lực mạnh liền chèn ép nàng, đừng để nàng tìm được thần khí, tìm được rồi nàng thế nào cũng phải hủy diệt cho hả giận.

Dung Chiêu kỳ thật có chút vô tội, hắn chỉ là muốn hỏi một chút...

Không nghĩ tới Vu Hoan sẽ đột nhiên phát giận.

Nếu không phải biết nữ nhân này vẫn luôn như thế này, tâm tình bất định, tính khí nói đến là đến, hắn thật đúng là cho rằng chính mình đã làm ra cái việc đại nghịch bất đạo gì rồi.

"Đừng để cho nàng chạy, bắt lấy nàng."

"Ở bên kia, mau, mau ngăn lại nàng."

Vu Hoan vẫn luôn rũ đầu mà đi, đi đến chỗ nào nàng hoàn toàn không biết, ai biết ngẩng đầu liền thấy Phong Khuynh Dao nghiêng ngả lảo đảo chạy về chính mình chạy, trên tay còn cầm một gốc thực vật đang phát ra ánh sáng tím.

Con ngươi Vu Hoan hơi hơi nheo lại, thứ đồ chơi kia bây giờ vẫn còn trên đại lục này?

'Ta muốn cái kia.'

Vu Hoan xốc xốc mí mắt, ngươi muốn tự đi đoạt đi, liên quan rắm gì với nàng a!

"Ta muốn cái kia." Giọng nói Dung Chiêu đột nhiên vang lên bên tai Vu Hoan, dọa nàng nhảy dựng.

Sắc mặt Vu Hoan vừa đổi, cười tủm tỉm đáp: "Ta lại không cần."

"Cô nương, chạy mau." Lời Vu Hoan vừa dứt, Phong Khuynh Dao liền đến trước mặt nàng, kéo nàng chạy.

Vu Hoan bất động, tầm mắt nhìn quanh bốn phía một chút, này mẹ nó nhiều đường như vậy, ngươi đi nơi nào không được?

Cái này tuyệt đối đừng có dùng tâm!

Trên mặt Phong Khuynh Dao tái nhợt tất cả đều là mồ hôi, miệng vết thương bên hông vốn đỡ nhiều hơn rồi, giờ lại bắt đầu chảy ra vết máu đỏ thẫm.

"Bao vây lại."

"Lão đại, còn có một nữ nhân."

Người đến là một nhóm đàn ông, tuổi lớn nhất bất quá bốn mươi mấy, trên mặt mỗi người đều là hung thần ác sát, thực lực không thấp.

Trên Đại Lục này tu luyện linh lực, từ Tôi Thể, Luyện Hồn, Nhân Linh, Địa Huyền, Thiên Tôn, Chuẩn Thánh, Bán Thánh, đến Thánh Chủ.

Bình thường, người có thiên phú đều đến Địa Huyền là cùng, mà những người này đều là Địa Huyền trung cấp hoặc hơn, đủ để chứng minh thân phận của bọn họ bất phàm.

Phong Khuynh Dao thở hổn hển, cảnh giác nhìn đám người đem các nàng vây quanh, đem đồ vật trong tay nắm càng chặt.

"Cô nương, xin lỗi, liên lụy cô rồi." Âm thanh Phong Khuynh Dao tràn đầy xin lỗi.

Kỳ thật vừa rồi nàng hoàn toàn không cần chạy đến bên này, nhưng không biết vì sao nàng cảm thấy nữ tử này có thể lại cứu nàng một mạng, cho nên mới nhất thời sửa lại phương hướng.

Nàng không sợ chết, nhưng là hiện tại nàng không thể chết...

"Nói xin lỗi có ích lợi gì?" Ngữ khí Vu Hoan lạnh như băng khiến vẻ áy náy trên mặt Phong Khuynh Dao cứng đờ.

Người ta vốn dĩ nàng đã cứu bản thân mình một mạng, hiện giờ lại liên luỵ nàng, đối lại là ai cũng đều sẽ tức giận...

"Ta biết cô nương tức giận, nhưng nếu là..."

"Ta không có hứng thú cứu ngươi." Vu Hoan đánh gãy lời nói Phong Khuynh Dao, nàng hiện tại tự thân khó giữ, nào rảnh đi quản việc người khác.

Đem Thiên Khuyết kiếm đang cắm bên cạnh nàng cầm trong tay, áng chừng một chút, những người vây bắt các nàng còn tưởng rằng Vu Hoan muốn động thủ, bầu không khí tức khắc khẩn trương lên.

Vu Hoan bĩu môi, nàng cũng không phải là người bạo lực như vậy.

Thân hình hơi hơi đong đưa, trong vòng vây liền đã không có bóng dáng của Vu Hoan.

"Ân oán của các ngươi cùng ta không quan hệ, tốt nhất không cần dính dáng đến ta, bằng không..." Vu Hoan đứng ở phía sau bọn họ, đáy mắt hiện lên một tia hàn quang khát máu, nàng cũng không phải là hạng người mềm tay lương thiện.

Những người đó nghe được âm thanh, quan sát một hồi, trên mặt tất cả mọi người đều là một mảnh mê mang, cái này trước sau không quá một cái hít thở, nữ nhân này như thế nào thoát khỏi vòng vây được?

Không có người nhìn đến, cũng không có người biết nàng là như thế nào làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro