Chương 4-5-6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
_________________

Chương 4: Người Bị Bệnh Tim Pha Lê Thời Kì Cuối

Bách Lý Hiên giận tím mặt, nghiệp chướng này không ngừng khiêu chiến hắn, nghĩ rằng hắn thật sự không dám giết nàng?

"Phu quân, đừng xúc động, Thanh Nhi quan trọng nhất, nàng nếu có thể hại Thanh Nhi thành cái dạng này thì nhất định có biện pháp cứu nàng." Liễu Thanh Thanh thấy Bách Lý Hiên đã động sát khí, vội vàng chạy đến ngăn cản.

Hiện tại nàng không thể chết được, nàng mà chết Thanh Nhi nói không chừng cũng thật sự cứu không nổi nữa.

Được Liễu Thanh Thanh nhắc nhở, Bách Lý Hiên cũng bình tĩnh vài phần, thu lại linh lực trên tay, khom lưng xách Vu Hoan lên lần nữa.

"Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là cứu sống Thanh Nhi, hoặc là chết ngay bây giờ."

Vu Hoan lúc này bình tĩnh dị thường, nàng nhìn thoáng qua trên giường, cánh môi của Bách Lý Thanh Hoan đã phiếm đen, cách cái chết không xa rồi.

Vẫn là câu nói kia, nàng không phải Bách Lý Vu Hoan, sẽ không đi cứu một kẻ chẳng có quan hệ với mình, huống chi là trong tình huống bị người uy hiếp, nàng càng không thể đáp ứng.

"Ta có thể lựa chọn tự sát không?" Vu Hoan nghiêng đầu, một kiểu biểu tình ta rất đơn thuần lương thiện.

Bách Lý Hiên nghẹn họng, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vu Hoan sẽ trả lời như vậy, hắn biết tiếp lời như thế nào đây?

Căn phòng lập tức an tĩnh xuống, Vu Hoan cùng Bách Lý Hiên mắt to trừng mắt nhỏ, Liễu Thanh Thanh kinh hãi trừng lớn mắt.

Nàng đã lâu không chú ý đến đại nữ nhi của nàng, từ khi nào đã trưởng thành như cái dạng này?

Vu Hoan không biết cởi trói khi nào, duỗi tay vỗ nhẹ mu bàn tay Bách Lý Hiên, Bách Lý Hiên chỉ cảm thấy mu bàn tay một trận tê dại, theo bản năng buông lỏng tay ra, sau đó nàng nhẹ nhàng thoát khỏi khống chế của Bách Lý Hiên.

Trọng lượng trong tay Bách Lý Hiên nhẹ đi, lập tức bừng tỉnh, giơ tay muốn bắt Vu Hoan, Vu Hoan cười chế giễu lui về sau.

Nàng phát hiện chỉ cần linh hồn chi lực không rời khỏi cổ thân thể này, thì có thể sử dụng, nhưng vừa rời khỏi thì không cách nào sử dụng.

"Bách Lý Thanh Hoan là nữ nhi của các ngươi, Bách Lý Vu Hoan thì không phải sao? Thân thể nàng ốm yếu nhiều bệnh, thì có được sự yêu thương nhiều một chút của các người là hiển nhiên, nhưng các ngươi lại dùng Bách Lý Vu Hoan để đi cứu nàng, điểm này chỉ sợ ngoài các ngươi, hai đôi phụ mẫu cực phẩm này ra, không ai có thể làm được, đều nói hổ dữ không ăn thịt con, ngày hôm nay ta xem như gặp được rồi."

Thanh âm trào phúng của Vu Hoan ở trong phòng chậm rãi truyền tới, lúc này nàng thật ra có chút vì Bách Lý Vu Hoan mà cảm thấy không đáng.

Người nhà như vậy có cái gì để lưu luyến, đổi thành nàng, sớm đã cho một ngọn lửa đốt trụi Bách Lý gia rồi.

Đáy lòng Bách Lý Hiên giống như bị cục đá ngàn cân đập vào, nhớ lại những năm nay, thiên phú của Bách Lý Vu Hoan tuyệt đối là đệ nhất đại lục.

Hắn đáng lẽ phải đối nàng yêu thương có thêm mới đúng, nhưng là mỗi lần nhìn đến nàng, hắn liền không cách nào yêu thương giống như Thanh Nhi, thậm chí là muốn thân cận cũng khó...

"Hãy cứu nàng, cầu xin ngươi đó." Âm thanh kia lại vang lên.

Vu Hoan con ngươi híp lại, Bách Lý Vu Hoan, ngươi đã bị bọn họ hại chết rồi, còn muốn cứu Bách Lý Thanh Hoan, ngươi là ngu hay là ngốc a!

Cơ mà thân thể này chết như thế nào vậy, Vu Hoan thật đúng là không thể từ trong những kí ức đứt quãng kia tìm ra manh mối.

Người Bách Lý gia giống như cũng không biết nàng đã từng biến mất.

Bị ai hại chết, chuyện này e là khó mà nói được...

Nhưng Vu Hoan có thể khẳng định, cái chết Bách Lý Vu Hoan không phải do đôi phụ mẫu này tạo thành, nhưng tính tình này của nàng tuyệt đối là do họ bức mà ra.

Hơn nữa, đây cũng không phải vấn đề nàng không muốn cứu hay không, mà là nàng căn bản không cách nào cứu.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi thật sự phản rồi, lão tử sinh ra cái nghiệp chướng ngươi ra không phải để ngươi tới giương oai." Đáy lòng Bách Lý Hiên tức giận cuối cùng cũng bạo phát ra.

Thân hình chợt lóe, liền đến trước mặt Vu Hoan, một chưởng đánh về phía ngực Vu Hoan, Vu Hoan lách sang bên cạnh tránh đi, trong đáy mắt Bách Lý Hiên đáy mắt hiện lên một toan tính, đáng tiếc Vu Hoan cũng chưa nhìn thấy.

Chờ nàng phát hiện chính mình trúng kế đã muộn, Liễu Thanh Thanh không biết khi nào đã đứng ở bên kia, chỗ nàng đi qua mặt đất liền phát ra một trận cường quang, trong tay Liễu Thanh Thanh cực nhanh ném ra mấy thứ đồ vật, Vu Hoan liền phát hiện chính mình bị nhốt rồi.

Trận pháp...

Bách Lý gia vậy mà còn có người biết trận pháp.

Cấp bậc còn không thấp, khốn khiếp, lật thuyền rồi!!

'Ngươi xong rồi. '

Trước mặt Vu Hoan đột nhiên xuất hiện mấy cái chữ cỡ lớn, ở không khí lung lay vài cái rồi thong thả biến mất.

'Ta có thể cứu ngươi, nhưng ngươi phải suy xét một chút điều kiện của ta.' Lại là một loạt chữ cỡ lớn xuất hiện ở trong không khí.

Khóe miệng Vu Hoan co giật, loại đồ chơi này sao còn chưa chết tâm nữa vậy?

Đồ chơi này là nàng phát hiện được ở trong một di tích, kể từ sau khi có khế ước với nó, nàng cũng không cần đánh nhau, vừa đứng ở chỗ đó, phạm vi trăm dặm tuyệt đối sẽ không có một con quỷ.

Nó có thể nói, lại còn là âm thanh của nam nhân, chỉ là nó rất ít nói chuyện, rất nhiều thời điểm đều là giống như lúc nãy, ở trong không khí trống rỗng nặn ra mấy chữ.

Nói được nhiều nhất chính là muốn Vu Hoan giúp hắn tìm thần khí gì đó.

Cmn, tưởng thần khí là rau cải trắng à, trên đường cái mua một tặng một.

Cho tới bây giờ, thần khí kia đều thuộc về truyền thuyết thôi.

Nói nhiều đều là nước mắt.

Vừa rồi nàng thừa dịp Liễu Thanh Thanh lấy máu, đem hơi thở của nó hòa vào máu, ngay cả quỷ cũng không cách nào chống đỡ lực lượng của nó, càng đừng nói tới người yêu kiều yếu ớt.

Nghĩ nghĩ, Vu Hoan ở trong đầu đáp một câu, "Ta không đáp ứng ngươi, ta sẽ chết sao?"

'Sẽ. '

Thể chữ in đậm màu đen còn chưa biến mất, lại bị một loạt chữ hiện ra, 'Đây là đổi hồn trận, linh hồn ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất.'

Phốc!

Nàng biết đổi hồn trận, chỉ là trận pháp cổ xưa như vậy, vậy mà người của Bách Lý gia lại biết, cái đồ quỷ này đang đùa chắc!

Bách Lý Hiên muốn đổi hồn cho Bách Lý Thanh Hoan, lấy thân thể của nàng làm vật chứa cho Bách Lý Thanh Hoan.

Khỉ nó, nàng có phải đã biết chuyện này không ổn rồi phải không.

Đổi hồn trận chỉ có thể sống một người, mặt khác linh hồn còn lại sẽ hiến tế cho trận pháp, chủ ý này của Bách Lý Hiên thật đúng là tuyệt a, một công đôi việc.

"Vu Hoan, ngươi chớ trách chúng ta, ngươi... ngươi ở trên đại lục gây thù chuốc oán rất nhiều, đã đem đến cho Bách Lý gia rất nhiều phiền toái, giờ đây ngươi cũng coi như giải thoát rồi, về sau muội muội ngươi sẽ thay ngươi sống tiếp, ngươi liền an tâm đi."

Liễu Thanh Thanh đứng ở ngoài trận pháp, thần sắc bi thương, không biết là nói cho Vu Hoan nghe hay là nói cho chính mình nghe.

Dưới đáy lòng của Vu Hoan đang cào tường, nào rảnh mà nghe Liễu Thanh Thanh đang nói cái gì.

Nàng tuy rằng không muốn làm người, nhưng cũng không đại biểu nàng không muốn làm quỷ a!

Linh hồn biến mất vậy thì đến quỷ cũng không thể làm...

Có cần đùa với nàng như vậy không.

Linh hồn chi lực rời khỏi thân thể liền không có tác dụng, muốn phá giải trận pháp trừ phi nàng lấy thân thể đi đâm trận, nhưng nếu không phải là đâm đến chết thì cũng là đâm đến bị thương.

Mặc kệ là chết hay là bị thương, nàng cũng trốn không thoát cái trận pháp này, cái nào cũng không có lời.

Chẳng lẽ nàng thật sự phải đáp ứng đồ chơi này đi tìm thần khí đã tuyệt chủng?

Đến giờ chỉ có một sự lựa chọn thôi...

Vu Hoan ngồi trong trận pháp chống cằm, nhìn người không ngừng từ bên ngoài tiến vào.

Những người này vây quanh bốn phía trận pháp, tựa hồ muốn làm cái gì, Vu Hoan ngắm đến một đoàn bóng đen ở góc phòng, lông mi nhướng lên, tiểu quỷ nhi này thế nhưng dám trà trộn vào tới.

Vừa rồi hắn chạy trốn rất nhanh.

Tiểu quỷ nhi nhận thấy được tầm mắt Vu Hoan, chớp chớp mắt về hướng Vu Hoan, cánh môi mở ra.

Thân ảnh Vu Hoan cứng đờ một lát, đột nhiên nói: "Được, thành giao."


Chương 5: Sách Mới Ủng Hộ Nhiều Vào Nha

Không khí hơi hơi dao động, không có chữ xuất hiện, nhưng trong đầu nàng có một âm thanh vang lên.

Thanh lãnh, đạm mạc.

"Sau khi hoàn tất mọi việc, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu."

Vu Hoan cười 'ha ha' vài tiếng, ai muốn đưa yêu cầu a, nàng hiện tại đáp ứng chẳng qua là kế sách tạm thời, đến lúc đó tìm hay không tìm còn không phải tùy nàng sao?

Nàng thật là quá cơ trí.

Vu Hoan nhắc tiểu quỷ đừng xằng bậy, ra hiệu hắn nhanh rời đi nơi này, nhưng tiểu quỷ nhi lại chết sống không chịu, Vu Hoan có chút cạn lời, đứa trẻ mắt đờ đẫn này rốt cuộc là con nhà ai vậy.

Tiểu quỷ nhi cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, vừa rồi hắn rõ ràng đã chạy một đoạn xa rồi.

Nhưng cuối cùng không biết ma xui quỷ khiến gì lại quay lại, còn muốn cứu nữ nhân có bệnh này.

"Ngươi nhanh lên, tâm tình hiện tại của ta không tốt." Vu Hoan nhìn tiểu quỷ nhi, đáy lòng khó chịu như bị mèo cào.

Đừng hỏi nàng vì sao.

Nàng chính là người đa sầu đa cảm như vậy, nga không đúng, là quỷ.

Làm quỷ nhiều năm như vậy, tất cả quỷ tu đều là độc lai độc vãng, trước giờ sẽ không có ai vô duyên vô cớ mà đối tốt với ngươi, tiểu quỷ nhi này khiến Vu Hoan sinh ra vài phần ấm áp.

Đương nhiên nàng là sẽ không thừa nhận, nàng chỉ cảm thấy này tiểu quỷ nhi này rất ngu xuẩn! Chính là như vậy, không sai.

"Đừng, đừng, xin cứu nàng, xin cứu nàng, đừng để ta biến mất..." Trong tai Vu Hoan bỗng nhiên vang lên âm thanh sắc bén.

Là ý thức của thân thể này...

Nó đang thanh trừ ý thức thân thể này?

Vu Hoan bỗng nhiên hiện lên một dự cảm không tốt, nàng không có cách nào khiến cho linh hồn chi lực rời khỏi cơ thể, chẳng lẽ nguyên nhân là bởi vì thân thể này vẫn còn dư lại ý thức?

"Tôi dùng một thần khí trao đổi, ngươi hãy cứu nàng, cứu nàng." Âm thanh kia khủng hoảng vô cùng.

Vu Hoan buồn cười lắc lắc cái đầu, "Ngươi thật sự cho rằng muội muội kia của ngươi là thật lòng đối xử tốt với người?" Thần khí gì đó nàng mới không muốn biết.

"Tám tuổi ngươi xém chút nữa bị hủy đi tu vi, yến tiệc sinh thần mười một tuổi ngươi bị nhốt ở phòng tối ba ngày, mười ba tuổi ngươi bị người bắt cóc, mười lăm tuổi suýt nữa thì bị người huỷ hoại trong sạch, mười sáu tuổi, đan dược mà ngươi trông coi bị mất, mười bảy tuổi, ngươi bị người đả thương, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Ngươi không nghĩ thử, những việc này ai có thể làm dễ như trở bàn tay?"

"Không... không thể nào..."

Cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Bách Lý Vu Hoan đối với Bách Lý Thanh Hoan luôn luôn ỷ lại tuy có chút ghen ghét, nhưng vẫn rất thương yêu nàng.

Cho tới bây giờ nàng không hề hoài nghi, muội muội luôn luôn nhu nhược đó sẽ hãm hại sau lưng nàng.

Giọng dần dần nhỏ xuống, Vu Hoan biết đồ vật đó đã đem nàng từ cái thân thể này hoàn toàn biến mất.

Hiện tại thân thể này đã hoàn toàn thuộc về nàng.

Vu Hoan thử vận dụng linh hồn chi lực, nhưng mà...

Cũng không thể dùng.

Như cũ không thể rời đi thân thể.

"Linh hồn chi lực của ngươi quá mức cường đại, thân thể này không chịu nổi, ta đã giúp ngươi phong bế một bộ phận."

Cho nên?

Nàng vẫn là tên cặn bã như cũ!

"Vậy ta đây làm thế nào ra ngoài?" Vu Hoan hữu khí vô lực thay đổi tư thế, phí cả nửa buổi, nàng vẫn là không ra được a.

"Đi ra ngoài."

Vu Hoan lại là một trận 'ha ha', ngươi mẹ nó có thể xuyên qua trận pháp mà không có trang bị?

Sau đó Vu Hoan liền cảm giác thân thể của mình động đậy, hào quang trong trận pháp lập loè, khoảng cách đang rút ngắn ngay trong mắt nàng.

Sau đó nàng thật sự cứ như vậy đã đi ra, dọa người bên ngoài một cái.

Nhao nhao móc vũ khí ra nhắm vào Vu Hoan.

Vu Hoan quỷ dị sờ sờ thân thể, là thân thể loài người không sai.

"Ngươi sao lại làm được?" Vu Hoan vẻ mặt hưng phấn mở miệng, hoàn toàn làm lơ đám người đang chĩa vũ khí vào mình.

Một hồi lâu âm thanh kia mới nói: "Giải trừ trận pháp."

Phụt...

Nàng không đoán trúng mở đầu, cũng không có đoán trúng kết cục.

Thật mệt tim.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi..." Bách Lý Hiên vốn canh giữ ở bên cạnh Bách Lý Thanh Hoan, nghe thấy động tĩnh bên này trước tiên chạy vội tới, mặt tràn đầy khiếp sợ.

Nàng làm thế nào thoát ra khỏi trận pháp?

Phía sau trận pháp rõ ràng còn ngon lành.

Vu Hoan duỗi tay đánh gãy lời Bách Lý Hiên, "Ta nhắc lại một lần, ta không phải Bách Lý Vu Hoan, ngươi cũng muốn cho ta hoàn toàn biến mất, đã chuẩn bị tốt để nhận lấy lửa giận của ta chưa?"

Sắc mặt Bách Lý Hiên hết xanh lại trắng, nghiệp chướng này đang nói bậy cái gì.

Hắn vốn không muốn nhanh như vậy đã thực thi kế hoạch này, nhưng cái nghiệp chướng này đùa bợn hắn như vậy, còn xuống tay với Thanh Nhi, vậy đừng trách hắn vô tình.

"Bách Lý Vu Hoan, mặc kệ như thế nào đi nữa hôm nay ngươi đừng nghĩ rời đi nơi này, ngươi dám tổn thương Thanh Nhi, phải vì thay Thanh Nhi đền mạng."

"Lắm lời thừa." Vu Hoan xem thường một cái, chỉ cần không bị trận pháp vây lại, nàng muốn rời đi cũng không phải quá khó.

Tiếng nói của nàng hạ xuống, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt dường như bị thứ gì bao phủ, chờ mở mắt lần nữa, bốn phía đều lâm vào biển lửa, từng đợt hơi nóng đánh úp về phía bọn họ.

Vu Hoan xách theo tiểu quỷ nhi nhanh chóng rời khỏi Bách Lý gia, vốn là muốn đốt toàn bộ Bách Lý gia, thế nhưng vị kia không giúp nàng phóng hỏa, nàng cũng chỉ có thể từ bỏ thôi.

"Tổ tông, ngươi thật là lợi hại." Tiểu quỷ nhi nhìn ánh lửa nơi xa, vừa rồi hắn còn đang lo lắng, không ngờ trong nháy mắt, thế cục liền xảy ra biến hóa.

Vu Hoan vung tóc mái, tự kỷ nói: "Không có chút tài năng thì làm sao dám tung hoành giang hồ."

Tiểu quỷ nhất thời ỉu xìu, đáng thương hề hề nhìn Vu Hoan, vì cái lông gì hắn cảm thấy nàng là đang nói hắn vô dụng nhỉ?

Vu Hoan không chú ý tới biểu tình của tiểu quỷ nhi, mà vẫn khoa tay múa chân ở trong không khi, trong không khí dao động một vòng lại một vòng, dần dần hình thành một bộ xương khô quỷ dị.

Con ngươi tiểu quỷ nhi trừng lớn, nàng muốn triệu quỷ...

Triệu quỷ, ý ở trên mặt chữ, chỉ là loại pháp này rất tiêu hao linh hồn chi lực, quỷ tu bình thường sẽ không làm loại việc hại người mà chẳng ích gì này.

Thông thường triệu quỷ có hai loại, một loại là quỷ tu, một loại là quỷ bình thường còn chưa bước vào hàng ngũ quỷ tu.

So với người trước, xác suất của người sau bị triệu hoán tỷ lệ lớn hơn.

Tiểu quỷ nhi cảm giác nhiệt độ xung quanh giảm xuống cực nhanh, âm thanh nghẹn ngào đột ngột vang lên, sau đó hắn liền thấy được tràng diện mà hắn cả đời cũng không thể nào quên được.

Lấy Vu Hoan làm trung tâm, trong phạm vi một mét, chen đầy đủ loại quỷ, này cũng không hề chấn động.

Cái chấn động chính là những con quỷ đó so với quỷ tu lợi hại nhất hắn từng gặp cấp bậc còn muốn cao hơn, chỉ nhìn thôi mà hai chân đã muốn nhũn ra rồi.

Mà nữ tử trước mắt này, vậy mà triệu hồi nhiều như vậy chỉ trong một lần...

Cái này không phù hợp với quỷ học!

Từ khi nào mà quỷ tu không có lập trường như vậy, nguyện ý bị triệu hoán? Còn mẹ nó là một nhân loại!

"Đã nhìn thấy phòng bên kia chưa? Đối phó người bên trong ba ngày cho ta, đừng làm chết, đi thôi!" Vu Hoan phất tay một cách hào phóng, vô số bóng đen bay về hướng Bách Lý gia, ngay cả một con quỷ chất vấn cũng không có.

Chờ tất cả quỷ đều rời đi, tiểu quỷ nhi mới run run mở miệng, "Tổ...tông...những con, những con quỷ đó...là...là quỷ tu sao?"

Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn, cặp mắt dưới đêm tối sáng như sao trời, lóe lên một tia trêu đùa, "Ngươi cho ta là thần à, quỷ tu sao có thể tùy tiện triệu hoán chứ?"

"Vậy...vậy..." Tiểu quỷ nhi càng run kịch liệt hơn, vừa rồi những con quỷ đó rõ ràng đều rất lợi hại...

"Chẳng qua là dùng một tiểu xảo, hù người mà thôi." Vu Hoan cười đến âm hiểm, nàng nếu là có năng lực triệu hoán quỷ tu, làm sao còn bị Bách Lý Hiên bắt.

Thứ mà quỷ biết chỉ là thủ thuật che mắt, vừa lúc thủ thuật che mắt nàng học được tương đối tinh thông, nếu không phải lực lượng của nàng không thể dùng, tuyệt đối sẽ không phải là chỉ duy trì ba ngày đơn giản như vậy.

Tiểu quỷ nhi lâm vào hỗn độn, nữ nhân này chẳng những có bệnh, còn bà nó là người có một thực lực biến thái, hắn hiện tại chạy trốn còn kịp hay không.


Chương 6: Ta Là Kiếm Linh Của Thiên Khuyết Kiếm

"Tổ tông, chúng ta đi đâu?" Tiểu quỷ nhi thấy Vu Hoan lang thang không có mục tiêu, có chút không nhịn được, nhỏ giọng hỏi.

Vu Hoan dừng bước, quay đầu nhìn hắn một cái, nhướn cao mày hỏi: "Ngươi tên gì?"

Vừa nghe Vu Hoan hỏi tên của mình, tiểu quỷ nhi liền ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, "Người ta...người ta gọi là Diêm Tố."

Vu Hoan đánh giá trên dưới tiểu quỷ nhi vài lần, đột nhiên cười điên cuồn một trận, "Ha ha ha, Nghiêm Túc? Ngươi có chỗ nào khớp với cái chữ 'Nghiêm Túc' này hả?"

(*) 阎素Yánsù: Diêm Tố - đồng âm với - 严肃Yánsù: Nghiêm túc

Bị Vu Hoan cười nhạo, Diêm Tố càng ngượng ngùng hơn, trên cái mặt nửa trong suốt gần như xuất hiện đỏ ửng.

Ngập ngừng cả nửa ngày, âm thanh yếu ớt như ruồi muỗi mới truyền tới, "Là Diêm trong Diêm Vương, Tố trong trắng trong thuần khiết."

Vu Hoan tươi cười chợt tắt, con người trong nháy mắt lạnh xuống, Diêm Tố không biết bản thân mình đã nói sai ở đâu, cúi đầu đến thở mạnh cũng không dám.

"Ngươi đi đi, đừng đi theo ta." Vu Hoan quay đầu rời đi.

Bây giờ nàng phải nghĩ cách lấp liếm việc đi tìm thần khí cực khổ, mang theo một con quỷ thật sự là không tiện.

Diêm Tố giống như bị sét đánh, nửa ngày cũng không phản ứng, chờ đến khi Vu Hoan sắp đi mất bóng hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn.

Há mồm chính là một trận kêu rên, nước mắt nước mũi dán đầy mặt, "Tổ...tổ tông, ngài muốn vứt bỏ tôi sao? Đừng mà, tôi không muốn ở lại một mình."

Vu Hoan đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, đem quỷ nào đó cái ôm bắp đùi của bản thân mình xách đến một bên.

Tức giận nói: "Ngươi hiện giờ là quỷ, không phải người, quỷ vốn dĩ chính là độc lai độc vãng, kết bè kết đội đó là cầm thú, bỏ ta ra, bằng không ta liền trở mặt đấy."

Diêm Tố lắc đầu ủy khuất, hai tay càng ôm chặt hơn nữa, đáy lòng yên lặng phun tào, ngươi hiện tại đã trở mặt rồi!

Vu Hoan hít sâu một hơi, khuôn mặt giật giật, lập tức liền biến thành dáng vẻ đại tỷ tỷ nhà bên hòa ái dễ gần, nét mặt tươi cười như hoa, hạ thấp âm thanh dụ dỗ nói: "Ngươi không buông ra ta, ta làm sao mang ngươi đi?"

Con người Diêm Tố chứa sương mù xoay chuyển vài cái, tựa hồ cảm thấy Vu Hoan nói có đạo lý, tay chần chừ, lại ngẩng đầu nhìn Vu Hoan vài cái, thấy nàng không có ý muốn chạy, lại buông lỏng ra vài phần.

Thẳng đến khi hắn hoàn toàn buông ra, Vu Hoan mới thở dài, móng vuốt lập tức chụp lên đầu vai của Diêm Tố.

"Thiếu niên à, ngươi vẫn là quá ngây thơ rồi." Lúc Diêm Tố còn không kịp phản ứng lại, trên tay Vu Hoan dùng sức đem Diêm Tố xách lên, trực tiếp ném đi ra ngoài, "Thiếu niên, tu luyện cho tốt."

Nhìn bóng người phía dưới dần dần nhỏ đi, con mắt Diêm Tố chớp vài cái mới hiểu được chính mình vừa bị ném...

Vu Hoan nhìn thấy Diêm Tố biến mất, chuồn đi ngay cả một khắc cũng không dám ngừng, nàng cũng không muốn cho một đứa con nít làm một vú em.

"Ngươi không cần đuổi hắn đi."

Giọng nam đột ngột vang lên trong não, nhịp chân Vu Hoan không loạn, một thân váy dài đỏ tươi bay phất phới trong không khí.

"Ta làm việc như thế nào, không cần ngươi chen vào, không muốn thần khí nữa?"

"Ngươi đang tức giận." Không phải câu nghi vấn, mà là khẳng định.

Trên mặt Vu Hoan lúc này lạnh đến độ có thể kết ra băng, người không mù đều biết nàng đang tức giận.

"Ngươi không bắt ta tìm thần khí nữa ta sẽ không tức giận." Tìm cái khỉ thần khí nát ấy chứ, muốn tìm không biết tự mình đi tìm à, một hai phải quấn lấy nàng!

"Ngươi tiếp tục."

Dưới đáy lòng Vu Hoan đang đem tổ tông mười tám đời của âm thanh kia đều thăm hỏi một lần, cũng không đủ để nàng trút hết cơn thịnh nộ ở trong lòng.

Thẳng đến khi chân trời bắt đầu trở nên trắng, Vu Hoan mới ngừng lại, hoàn cảnh xung quanh lạ lẫm khiến nàng tỉnh táo ngay vài phần.

Đây mẹ nó là nơi quỷ quái gì?

Nhưng mà phong cảnh lại không tồi, là nơi tự sát lý tưởng.

Suy nghĩ của Vu Hoan mới vừa nổi lên, trước mặt liền xuất hiện mấy cái chữ to.

'Lực lượng của ngươi bị phong ấn ở trong cổ thân thể này, tự sát là không có cách nào khôi phục tu vi. '

Đm!

Vu Hoan yên lặng giơ ngón giữa lên.

Này mẹ nó là đem nàng trói định ở trong thân thể này, quá âm hiểm rồi.

"Có phải ta tìm được thần khí ngươi sẽ lập tức buông tha cho ta, phải không?" Vu Hoan nhận mệnh mở miệng, thứ đồ chơi này là hạ quyết tâm không buông tha nàng, nàng lại chơi không được nhà người ta, chỉ có thể nhận kinh sợ thôi.

'Phải.' Kiểu chữ màu đen lung lay trong không khí lung lay vài cái, rồi chầm chậm biến mất.

Vu Hoan suy tư một lát, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, nhưng ta có một yêu cầu."

'Chỉ cần không quá đáng, ta đều có thể đáp ứng ngươi. '

Trong mắt Vu Hoan xẹt qua một tia âm hiểm, "Ngươi nói cho ta ngươi là thứ đồ gì, nếu có dấu diếm, ta có quyền cự tuyệt giúp ngươi tìm thần khí."

Bản thân mình phải giúp người tìm đồ, đầu tiên nhất định phải làm rõ ràng đối tượng là ai chứ nhỉ?

Trong không khí hồi lâu không có chữ xuất hiện, cũng không có âm thanh, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi cỏ lay, lộ vẻ hoang vắng.

Vu Hoan rất kiên nhẫn chờ, nàng có chính là thời gian.

Một hồi lâu, Vu Hoan đột nhiên cảm giác được không khí dao động một trận, hư không trước nàng dường như bị người dùng tay xé rách ra, xuất hiện một khe hở đen tuyền.

Bóng người màu tím thong thả hiện ra, ngược sáng, Vu Hoan chỉ cảm thấy nam nhân xé rách không gian mà đến này có điểm chói mắt.

Ngửa đầu muốn nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng mà chỉ có hình ảnh tầm thường vô vị truyền vào trong đầu nàng, cùng với người qua đường Giáp chẳng có gì khác nhau.

Shit! Chứng mù mặt quả thật là bệnh!

Bóng người kia vẫn chưa bước ra khỏi khe hở, chỉ là dẫm vào khe, bình tĩnh nhìn nữ tử vẻ mặt buồn rầu đang ngửa đầu phía dưới.

"Ta tên Dung Chiêu, là kiếm linh của Thiên Khuyết kiếm, như thế ngươi đã hài lòng?" Dung Chiêu cũng không sợ vạch trần thân phận của mình, hắn biết nữ nhân này không giống với những người khác, dã tâm của nàng không ở nơi đây.

Nếu không muốn nói dã tâm của nàng...

Trong đầu trong nháy mắt hiện lên một ý nghĩ, nhưng Dung Chiêu cố gắng nhớ lại, cuối cùng không nhớ ra.

"Thiên Khuyết kiếm? Không phải đã mất tích trên vạn năm rồi sao? Ngươi đừng gạt ta ít đọc sách?" Cổ Vu Hoan có chút đau, dứt khoát không nhìn hắn, dù sao cũng thấy không rõ bộ dạng quỷ của hắn trông như thế nào

Dung Chiêu vươn bàn tay trắng có chút trong suốt, khoa tay múa chân trên ấn đường Vu Hoan một lát, một đạo kiếm quang từ ấn đường của nàng bay ra cực nhanh.

Vu Hoan tự nhiên quen biết đồ vật kia, còn không phải là thứ đồ chơi lúc trước không biết xấu hổ chui vào trong cơ thể nàng!

Hiện giờ nhìn thấy đầu sỏ gây tội, Vu Hoan hận không thể đem nó bâm thây vạn đoạn, nếu không phải nó, nàng hiện giờ sao có thể bị ép đi tìm thần khí gì đó!

Kiếm quang ở không trung bay loạn một vòng, cuối cùng mới run lẩy bẩy ngừng ở giữa Dung Chiêu và Vu Hoan, trái phải lay động vài cái, tựa như đang lựa chọn bay về hướng nào.

"Ngươi vừa biết Thiên Khuyết kiếm, vậy hẳn biết, hiện giờ đã tin lời ta nói chưa?" Âm thanh Dung Chiêu mang theo sự lạnh lùng vô tận.

Vu Hoan trợn mắt khinh bỉ một cái, thấy kiếm quang đó muốn bay về phía mình, lập tức lùi ra sau, vừa nói: "Ai quy định biết Thiên Khuyết kiếm thì nhất định phải quen biết?"

Còn chưa nói, nàng không những quen biết, năm đó Thiên Khuyết kiếm gặp phải đại tai họa, nàng còn ở bên trong làm rối lên không ít chuyện.

Nhưng chuyện này nàng khẳng định sẽ không để cho Dung Chiêu biết đến, nàng cứ không thừa nhận nàng quen biết, hắn có thể làm gì nàng?

"Không sao, bây giờ quen biết cũng được, ngươi đã biết rồi, bản thể Thiên Khuyết kiếm ta cũng không thu trở về, ngươi mang theo tùy thân đi. Thời gian ta thức tỉnh không dài, không cách nào duy trì hình người thời gian dài."

Dung Chiêu không đợi Vu Hoan tiếp lời, trực tiếp biến mất ở trong khe hở đen tuyền, cái khe cũng biến mất theo, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.

Vu Hoan nhìn Thiên Khuyết kiếm còn sót lại đang lung lay bất ổn ở không trung, khóe miệng hung hăng giật vài cái, này mẹ nó để lại cho nàng cục diện rối rắm?

Ép mua ép bán, thật sự được sao!!

Thiên Khuyết kiếm tuy rằng đã mất tích trên vạn năm, nhưng truyền thuyết liên quan đến thanh kiếm sáng thế này ở đại lục từ trước này không chấm dứt, người muốn tìm nó lại càng đếm không xuể.

Hiện giờ...

Vậy mà nàng bị ném cho một cái phiền toái như vậy!

Cái đệch, cái người tên Dung Chiêu kia mà còn xuất hiện, nàng cam đoan đánh chết hắn.

Thiên Khuyết kiếm nhích lại gần Vu Hoan, bên ngoài vòng quanh một chùm vầng sáng, thân kiếm bên trong cũng không có đặc điểm gì nhiều, không khác gì kiếm bình thường, thậm chí còn không bằng.

Chỉ là trên chuôi kiếm lại khắc hai chữ "Thiên Khuyết" xiêu xiêu vẹo vẹo để chứng minh thân phận của nó.

Lúc trước Thần Sáng Thế tạo thanh kiếm này là có bao nhiêu tùy tiện.

***
Đại Lục = Trung Quốc
Thiên Khuyết = thiên cung, cung điện trên trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro