Chương 13-14-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
_________________

Chương 13: Tiêu Đề Nhất Định Phải Dài

Phong Khuynh Dao trong ý thức mơ hồ dường như nghe được một thanh âm quen thuộc, nàng chết rồi sao?

Bên tai không ngừng truyền tiếng ồn ào 'ong ong', đầu đau như muốn vỡ ra.

Nàng thật sự chết rồi?

"Nàng tỉnh rồi nàng tỉnh rồi. Tổ... tổ tông, nàng tỉnh rồi kìa." Diêm Tố hưng phấn loạn nhảy tại chỗ.

Vu Hoan móc lỗ tai, "Lão tử nghe được, nhỏ giọng thì phải chết à!"

Là giọng nói của cô nương kia...

Trong lòng Phong Khuynh Dao cứng lại, mỗi lần gặp phải cô nương kia sẽ không có chuyện tốt.

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, nàng vài lần có thể sống tiếp cũng là ít nhiều nhờ cô nương kia.

Thong thả mở mắt ra, Phong Khuynh Dao liếc mắt một cái liền thấy được bản thân mình ở trên mặt đất.

Không sai, chính là bản thân nàng, người đầy máu nằm trong vũng máu, trên mặt mày quen thuộc tất cả đều là thần sắc tuyệt vọng giãy giụa.

"Nhìn thấy thi thể của chính mình là cái cảm giác gì?" Vu Hoan tiến đến trước mặt Phong Khuynh Dao, chắn trước thi thể nàng.

Phong Khuynh Dao sợ tới mức thối lui, nhưng nàng lại phát hiện chính mình đang bay...

Đã xảy ra cái gì?

"Cô nương, là ta cứu ngươi nga, ngươi muốn lấy thân báo đáp không?" Diêm Tố tiến lên đỡ lấy Phong Khuynh Dao, mở miệng khoe khoang.

Phong Khuynh Dao cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy một cái bóng nửa trong suốt đang đỡ mình, tức khắc sợ tới mức hét lên.

Sự bực bội dưới đáy lòng Vu Hoan trong nháy mắt liền dâng trào, trực tiếp tiến lên che miệng Phong Khuynh Dao.

"Ngô ngô... Ngô ngô ngô..."

"Kêu cái gì mà kêu, chưa thấy qua quỷ à? Ta buông ngươi ra, ngươi đừng kêu, nếu không ta không cam đoan sẽ không vì tâm tình không tốt mà giết chết ngươi đâu?" Giọng nói mềm mại ở bên tai nàng nổ tung, mang theo sự uy hiếp nồng đậm.

Đáy lòng Phong Khuynh Dao có hoảng loạn, hoảng sợ, bất lực, nghi hoặc, lại cũng cảm nhận một cổ uy áp đáng sợ từ trên người Vu Hoan, không tự chủ được gật gật cái đầu.

Lấy được sự bảo đảm của Phong Khuynh Dao, Vu Hoan thử buông nàng ra, thấy nàng thật sự không dự định kêu lên, mới thối lui đến bên cạnh Dung Chiêu.

"Như ngươi chứng kiến, ngươi đã chết, hắn giết đó." Vu Hoan chỉ vào Diêm Tố bên cạnh đang hưng phấn.

Diêm Tố biến sắc, khổ hề hề nhìn Vu Hoan, đã nói không vạch trần mà!

Phong Khuynh Dao quay đầu nhìn về phía Diêm Tố, cảm xúc oán hận còn chưa tuôn ra liền nghe âm thanh của Vu Hoan lại vang lên.

"Thân thể của ngươi đã đến cực hạn, hắn không giết ngươi, ngươi ngay cả quỷ cũng không làm nổi."

Đương nhiên Vu Hoan không nói là cứ cho là Diêm Tố giết nàng, không có bản thân cô hỗ trợ, nàng chỉ có thể luân hồi thôi.

Diêm Tố cũng biết bản thân mình không có năng lực đoạt người ở trong tay quỷ sai, cho nên khi Vu Hoan nói những lời này cũng không giải thích, cảm kích của hắn đối Vu Hoan lập tức dâng lên cao độ.

Tổ tông quả nhiên là người tốt, hu hu hu, hắn muốn đi theo tổ tông chuyên tâm làm người, a phi, làm quỷ!

"Ta..." Phong Khuynh Dao ngơ ngác nhìn thi thể của bản thân mình, nàng vẫn không cách nào tin vào sự thật rằng mình đã chết.

Không phải người, nàng phải làm sao ở cùng một chỗ với Nguyên Thanh?

"Cô nương, ngươi đừng thương tâm, ta biết tâm tình của ngươi, ta lúc mới thành quỷ cũng là không cam lòng, nhưng là đã chết chính là đã chết, ai cũng thay đổi không được, ngươi chỉ cần nỗ lực tu luyện, rồi sẽ có thể có được thân thể." Diêm Tố khó được đứng đắn an ủi Phong Khuynh Dao.

Nhưng mà Vu Hoan thật sự quá xem trọng hắn...

Ngay sau đó Diêm Tố liền khoa tay múa chân lên.

"Ta nói cho ngươi nga, quỷ so nhân loại còn khá hơn nhiều, chẳng những không cần đi đường, còn không cần ăn cơm, chỉ cần bước vào quỷ tu, không bị quỷ tu khác diệt liền sẽ vẫn luôn tồn tại, so với tuổi thọ có hạn của nhân loại kia không biết tốt gấp bao nhiêu lần."

Lời này của Diêm Tố ngược lại nói không sai, tuổi thọ của quỷ tu là vô hạn.

Ngươi hỏi như thế sẽ không tạo thành quỷ tu tràn lan chứ? Bá chiếm thế giới chứ?

Vu Hoan chỉ có thể ha hả đáp, ngươi nghĩ quá nhiều rồi.

Nhân loại chết đi, chỉ có một phần ngàn người có thể trở thành quỷ tu, mà quỷ tu không đi theo con đường bình thường càng nhiều, giết quỷ đoạt tu vi nhiều vô số kể, cho nên trên thế giới này quỷ tu căn bản không có bao nhiêu.

Cũng sẽ không tồn tại việc không thực tế ví dụ như cái gì quỷ tu tràn lan, bá chiếm thế giới, vân vân.

"Ngươi yên tĩnh một lát sẽ chết sao?" Vu Hoan đem Diêm Tố kéo đến bên cạnh, "Ngươi không nhìn thấy muội giấy người ta rất thương tâm sao?"

Diêm Tố vừa đến bên cạnh Vu Hoan liền bắt đầu run run, "Tôi... tôi, tôi cũng là đang khuyên bảo nàng thôi!"

Khóe miệng Vu Hoan nhếch lên, "Cảm tạ sự khuyên bảo của ngươi, ngươi vẫn là câm miệng đi!" Khuyên bảo tiếp nữa, muội giấy này liền ngày cả quỷ cũng không muốn làm nữa.

Diêm Tố che miệng, một bộ không cam lòng nhìn chằm chằm Phong Khuynh Dao, này rõ ràng là muội giấy của hắn!

Của hắn...

Ô ô ô, tổ tông thật đáng sợ!

"Mặc kệ thế nào, ngươi còn tồn tại trên thế gian này, việc ngươi muốn làm có thể làm như cũ." Vu Hoan rất ít có thời điểm cảm tính như vậy, nếu không phải nhìn muội giấy là nàng đoạt từ trên tay quỷ sai, nàng còn không muốn quản.

Đều trách con tiểu quỷ kia, a a a, chém chết hắn thôi!

"Không..." Phong Khuynh Dao vẻ mặt tuyệt vọng lắc đầu, nước mắt rơi đầy mặt, nước mắt của quỷ đều rất quý giá, mỗi một giọt đều ẩn chứa tu vi, như vậy rơi xuống, Phong Khuynh Dao phỏng chừng nhanh thôi sẽ hồn phi phách tán.

"Muội giấy đừng khóc a." Diêm Tố thấy Phong Khuynh Dao khóc, lập tức liền đã quên lời Vu Hoan nói, "Ngươi khóc như vậy khóc rất tổn hại thân thể."

Vu Hoan liếc Diêm Tố một cái, cũng không biết lúc trước là ai khóc đến vui sướng.

"Ta đã chết... thì cái gì cũng không rồi..." Phong Khuynh Dao chậm rãi lắc đầu, nước mắt rơi càng lợi hại hơn.

Thân ảnh trở nên trong suốt nhiều hơn so với ban đầu.

"Mẹ nó đều nói cho ngươi biết quỷ tu là có thể tu luyện ra thân thể, ngươi có thể đàng hoàng tiếp thu lời người ta nói hay không!" Vu Hoan rống giận một trận, Phong Khuynh Dao bị dọa đến không dám khóc, ngây ngốc nhìn Vu Hoan.

Nói chuyện đàng hoàng ngươi không nghe, một hai nàng phải đánh.

Nàng còn muốn yên tĩnh làm một thiếu nữ xinh đẹp mà.

"Thật... thật sao?" Trong lòng Phong Khuynh Dao dâng lên một niềm hy vọng, nếu quỷ tu có thể tu luyện được thân thể, nàng có phải còn có cơ hội cùng Nguyên Thanh ở bên nhau hay không?

"Trên lý thuyết là như thế này không sai, nhưng là tu luyện ra thân thể cũng không phải chuyện một sớm một chiều, theo ta được biết, trong quỷ tu, mất thời gian ngắn nhất tu luyện ra thân thể cũng mất một trăm năm."

"Ngươi không nói không ai bảo ngươi câm, ngươi có phải bị ngốc không a!" Vu Hoan giận cực điểm, thuận tay nhấc Thiên Khuyết kiếm mới vừa chuồn đến bên cạnh liền hướng tới Diêm Tố ném qua.

Nàng khuyên một người dễ dàng sao? Thật vất vả khiến cho muội giấy nhìn thấy chút hy vọng, một giây sau lại khiến cho con nhà người ta tuyệt vọng rồi.

Con hàng ngu xuẩn này rốt cuộc là muốn cứu nàng hay là muốn hại nàng!!

Diêm Tố che miệng né tránh Thiên Khuyết kiếm, nhưng phía sau hắn chính là Phong Khuynh Dao, Thiên Khuyết kiếm phanh lại không kịp, trực tiếp xuyên qua linh hồn Phong Khuynh Dao luôn.

Xuyên... qua... luôn...

Tràng diện lập tức trở nên quỷ dị, Thiên Khuyết kiếm gây họa xong 'vèo' một tiếng biến mất trong bóng đêm.

Mà người giựt giây Vu Hoan cũng là vẻ mặt rối rắm nhìn Phong Khuynh Dao, chưa bị Diêm Tố hại chết, đã bị nàng hại chết trước rồi?

Phong Khuynh Dao cúi đầu nhìn ngực bị Thiên Khuyết Kiếm thọc ra một cái động lớn, nụ cười trên mặt lộ vẻ chua sót càng ngày càng trong suốt.

Nàng vốn nên chết rồi, tránh như thế nào cũng tránh không khỏi cái kết cục này.

Nhưng nàng thật sự không cam lòng, Nguyên Thanh...

Thất Hà Liên đã không còn, Nguyên Thanh cũng không cứu được, như thế nàng và hắn cùng chết cũng tốt, chỉ là không thể gặp hắn một lần, thật sự là không cam lòng.

Chương 14: Đuổi Tới Cập Nhật Cuối Cùng

"Tổ... tổ tông, ngươi... ngươi... ngươi giống như gặp rắc rối rồi..." Diêm Tố đứng ở nơi xa, ngón tay run rẩy, lẩy bẩy nói.

Vu Hoan lần này là thật sự muốn chém chết Diêm Tố, lúc này còn đang lải nha lải nhải, cái này không phải tìm chém à?

Dung Chiêu nhìn chằm chằm ngực Phong Khuynh Dao bị thủng một lỗ, mày nhíu rất chặt.

Hắn giống như ở nơi đó cảm giác được một cổ khí tức quen thuộc...

Nhưng là cái gì, hắn lại nói không được.

"Muội giấy, ngươi làm sao vậy?" Diêm Tố đột nhiên kinh sợ kêu một tiếng, thân ảnh bổ nhào về phía Phong Khuynh Dao, nhưng còn chưa tới gần Phong Khuynh Dao đã bị bắn bay.

Trên người Phong Khuynh Dao đột nhiên phát ra một cổ uy áp làm cho người ta sợ hãi, Vu Hoan chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, chân mềm đến dường như phải quỳ xuống.

Dung Chiêu duỗi tay đem Vu Hoan túm đến bên người, cảm xúc lạnh lẽo khiến thân thể Vu Hoan run rẩy, muốn vẫy ra khỏi hắn, nhưng giây tiếp theo nàng trực tiếp kéo chặt Dung Chiêu.

Đừng hỏi nàng tại sao không có lập trường như vậy.

Ngươi mẹ nó khi phát hiện người bên cạnh có thể cứu mạng ngươi, ngươi cũng sẽ theo bản năng làm như vậy.

Nàng hiện tại chết rồi, chẳng những người không thể làm, quỷ cũng không thể làm, nàng tuyệt đối không thể chết được!

Động lớn trước ngực Phong Khuynh Dao bị bạch quang chiếm cứ, vô số chùm tia sáng từ giữa bắn ra, chiếu sáng cả đời đất nơi này.

(*) bạch quang: ánh sáng trắng

Trên cửa thành lập tức truyền đến một trận xôn xao, dường như có người muốn hướng bên này.

Đồng tử đen nhánh của Vu Hoan bị bạch quang tràn ngập vào, nhìn không rõ tình huống của Phong Khuynh Dao, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy có thanh kiếm đang trôi nổi giữa không trung, màu đen cổ xưa.

Không phải Thiên Khuyết kiếm...

"Là thần khí." Dung Chiêu đột nhiên mở miệng, giọng nói không phập phồng như cũ.

Đáy lòng Vu Hoan kinh sợ nhẹ, trên người Phong Khuynh Dao vậy mà có thần khí?

Khỉ nó cái này không đúng a.

Phong Khuynh Dao hiện tại đã là thân quỷ, loại thần khí này tràn ngập chính khí, một khi tiếp cận nàng lập tức hồn phi phách tán, sao có thể như tình huống hiện tại.

"Ta cũng không biết là chuyện như thế nào, nhưng là rất có khả năng là thần khí ta muốn tìm."

Ý tứ câu này của Dung Chiêu chính là hắn muốn thanh thần khí kia.

"Ngươi không biết ngươi muốn tìm cái dạng thần khí gì?" Vu Hoan kinh ngạc hỏi lại.

Nàng vẫn luôn cảm thấy tính tồn tại của thần khí trên đại lục này có khả năng đã là không rồi, cứ cho là có cũng không thể được nàng vận khí tốt như vậy đụng phải.

Được thôi, hiện giờ đụng phải rồi, nhưng là cái vị la hét muốn tìm thần khí này, ơ không đúng, là kiếm linh, lại tỏ vẻ hắn muốn tìm thần khí gì cũng không biết.

Lật bàn, không mang theo quỷ hố như vậy!

"Ký ức của ta xuất hiện chút vấn đề."

Nơi nào xuất hiện vấn đề, rõ ràng chính là dễ quên...

Ngươi dễ quên thế này, rốt cuộc làm thế nào nhớ kỹ cái nhiệm vụ đi tìm thần khí quá bất khả thi này?

"Đây là cái gì? Mau... mau đi gọi thành chủ." Nơi xa có người vội vàng chạy tới, lại vội vàng chạy đi.

Vu Hoan nhìn thành trì phía sau, lại nhìn Phong Khuynh Dao, cân nhắc trái phải một chút, bàn tay buông lỏng liền hướng Phong Khuynh Dao bên kia đi.

Dung Chiêu trở tay bắt Vu Hoan lại, "Ngươi làm cái gì?"

"Giúp ngươi đoạt thần khí a, ngươi tưởng lão tử đi chịu chết à?" Vu Hoan tức giận xem thường, phủi tay muốn tránh khỏi Dung Chiêu.

Năm ngón tay của Dung Chiêu dùng sức, đem Vu Hoan kéo về phía mình, nhẹ nhàng giữ nàng ở trong lòng ngực.

Trên người Dung Chiêu rất lạnh, giống như là một thanh binh khí không có độ ấm.

"Ả đang dung hợp với thần khí, ngươi đi qua sẽ chết." Dung Chiêu ôm Vu Hoan bắt đầu lui lại, rất nhanh liền rời khỏi phạm vi bạch quang.

Vu Hoan có chút không cam lòng nhìn trường kiếm màu đen ở trong bạch quang, nếu là tu vi nàng còn ở...

"Chẳng lẽ chúng ta chỉ trơ mắt nhìn nàng dung hợp với thần khí? Còn có, nàng hiện tại là thân quỷ, sao có thể cùng thần khí dung hợp?"

Này rõ ràng trái ngược với quy luật tự nhiên có được không.

Nghe vậy, Dung Chiêu khẽ cau mày, trong trí nhớ hắn cũng không có tư liệu liên quan đến phương diện này, cho nên hiện tại hắn cũng không rõ.

Thần Khí vốn nên là vật chính khí cuồn cuộn, cùng quỷ dung hợp... như thế nào cũng có chút nghe rợn cả người.

"Tổ... tổ tông... cứu... tôi..." Âm thanh mỏng manh từ một điểm khác của bạch quang truyền đến.

Vu Hoan đáy lòng cả kinh, sao mà lại quên mất con tiểu quỷ nhi đó rồi!

Nghĩ đến đây, nàng trực tiếp giãy ra khỏi sự trói buộc của Dung Chiêu, muốn vòng qua một bên khác của bạch quang.

Nhưng vào lúc này, một màn quỷ dị xảy ra, bạch quang chợt biến mất, trường kiếm màu đen lơ lửng giữa không trung đã hoàn toàn đi vào trong thi thể của Phong Khuynh Dao.

Trong không trung cũng thấy thân quỷ của Phong Khuynh Dao.

Bất quá là trong chớp mắt, bốn phía đã khôi phục an tĩnh, ngoại trừ Phong Khuynh Dao nằm trong vũng máu vốn đã tắt thở giờ lại có hô hấp ra, cái khác đều không có bất kỳ biến hóa gì.

Vu Hoan bế tắc ngay tại chỗ, đối diện là tư thế quái dị của Diêm Tố, hai mắt đẫm lệ đang mông lung nhìn Vu Hoan.

"Tổ tông..." Diêm Tố khiếp nhược kêu một câu, thân ảnh lung lay vài cái, đột nhiên từ không trung té trên mặt đất.

Vu Hoan thấy Diêm Tố không có sao, thần sắc thả lỏng, đi nhanh vội tới bên người Phong Khuynh Dao, cẩn thận kiểm tra thân thể của nàng một chút.

Miệng vết thương trên người vậy mà đều biến mất...

Sắc mặt vốn tái nhợt cũng đang dần dần hồng hào lên, hô hấp trở nên ổn trọng mà chân thật.

"Dung... Dung Chiêu." Giọng nói Vu Hoan có chút run, vẻ mặt hoảng sợ xoay người đi tìm Dung Chiêu, "Nàng... nàng nàng..."

Tuy là nàng thân kinh bách chiến, cũng chưa từng gặp qua tình huống quỷ dị như thế.

Dung Chiêu chầm chậm đi đến bên cạnh Vu Hoan, rũ mắt xem Phong Khuynh Dao, băng hàn ở đáy mắt dần dần gia tăng.

"Thần Khí cho nàng thêm một mạng." Dung Chiêu cuối cùng nói ra một cái kết luận như vậy.

Thần Khí cho thêm mạng?

Cái quỷ gì? Nàng từ trước nay sao lại chưa từng nghe qua chuyện như vậy?

Ở trong nhận thức của Vu Hoan, Thần Khí chính là một loại đồ chơi có lực sát thương đặc biệt lợi hại, nào nói đến việc cứu mạng?

"Vậy... vậy chúng ta làm thế nào lấy... lấy thần khí?" Vu Hoan thần sắc rối rắm, cái này đã cùng Phong Khuynh Dao dung hợp, chẳng phải là phải giết nàng sao?

Dung Chiêu lắc đầu vẻ mặt nghiêm túc.

Ngươi lắc cái lông á đầu!

Cơn giận dữ của Vu Hoan có hình thức dâng lên thẳng tắp, vung ống tay áo, đột nhiên ngồi xổm xuống, làm bộ muốn đi bóp Phong Khuynh Dao.

Sắc mặt nghiêm túc của Dung Chiêu khẽ biến, tay mắt lanh lẹ ngăn lại móng vuốt của Vu Hoan.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

"Thần Khí nếu cùng nàng dung hợp, vậy ta cũng chỉ có thể giết nàng..." Vu Hoan nói vế đầu như điều đương nhiên, nhưng là thấy ý lạnh trong con ngươi Dung Chiêu càng ngày càng lạnh, thanh âm không tự chủ được nhỏ xuống, đáy lòng có chút chột dạ.

Nghĩ lại thấy không đúng, nàng chột dạ cái gì?

Thế là nàng rất khí phách gạt tay Dung Chiêu ra, hung tợn cả giận nói: "Ngươi trừng mắt ta làm gì? Ta nói lại không sai."

Nói xong, nàng lại muốn duỗi tay đi bóp Phong Khuynh Dao, Dung Chiêu đành phải bắt lấy tay Vu Hoan, xúc cảm lạnh lẽo khiến bực bội dưới đáy lòng Vu Hoan không ngừng gia tăng, gia tăng, đang gia tăng...

"Tổ... tổ tông, ngươi... tam quan của ngươi... giống như có chút vấn... vấn đề..." Diêm Tố khôi phục lại từ trong khiếp sợ, yếu ớt chõ mồm vào.

Nào có ai cứ động một chút liền giết người chứ?

Vu Hoan nghiêng đầu trừng Diêm Tố, ánh mắt hung dữ khiến hắn lập tức dùng hai tay che miệng, lắc đầu ngô ngô, nước mắt lả tả rớt.

Tổ tông vẫn là đáng sợ như vậy.

"Tam quan của lão tử vô cùng đoan chính." Ngữ khí Vu Hoan hung ác rống lên một câu, nhưng thân mình thì không nhúc nhích nữa.

Chương 15: Quốc Khánh Cần phải High Lên

Vu Hoan nhụt chí ngồi trên mặt đất, ngón tay hoạt động không ngừng, Dung Chiêu sợ Vu Hoan lại hạ độc thủ, dứt khoát kéo Phong Khuynh Dao trên mặt đất sang bên cạnh.

"Ngươi hiện tại là người, không phải quỷ tu." Dung Chiêu cau mày nói một câu, tầm mắt lại nhìn chằm chằm Phong Khuynh Dao, trong đầu không ngừng nhảy ra vài chữ to.

Đây là ai?

Giống như không quen biết...

"Vậy thì đã sao." Vu Hoan vẻ mặt không sao cả, giết người đối với nàng mà nói có phải quỷ tu hay không thì có quan hệ gì?

Thân hình Dung Chiêu cứng đờ, cùng nữ nhân có tam quan bất chính này nói chuyện sao lại mệt như vậy.

"Quỷ tu và nhân loại không giống nhau, quỷ tu sẽ không chuyển thế, không có nhân quả luân hồi. Nhân loại thì khác, ngươi giết bọn họ thì phải mang trên lưng tội nghiệt, chịu đựng sự trừng phạt của Thiên Đạo." Dung Chiêu ngữ điệu không nhanh không chậm, chỉ sợ Vu Hoan nghe không hiểu.

Vu Hoan con ngươi chuyển động vài cái, chuyển mà không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Dung Chiêu nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, người phía sau cũng không có một phản ứng nào.

Hắn lại nói sai cái gì rồi?

"Ta lại không muốn làm người." Giọng nói bay bổng của Vu Hoan đột nhiên vang lên, Dung Chiêu sững sờ nhẹ.

Hắn chỉ thấy qua cái dạng này của Vu Hoan một lần, chính là lần đầu tiên thấy nàng.

Nàng bị mấy tên quỷ tu đả thương, thiếu chút nữa bị hồn phi phách tán, lúc ấy, nàng cũng là như thế, hai mắt không có tiêu cự, thần sắc chán ghét, dường như đối với cái thế gian này không có chút lưu luyến nào.

Nhưng lại quật cường không chịu biến mất hoàn toàn, cả người đều mâu thuẫn đến mức làm cho người khó hiểu.

"Ta nói rồi, ta sẽ đền bù cho ngươi." Dung Chiêu sau một lúc lâu mới nghẹn ra mấy chữ cững ngắc lạnh lẽo.

Việc hắn có thể làm vì nàng cũng không nhiều.

Không biết nàng muốn gì, cũng không biết nàng có tâm nguyện gì, hắn đi cùng với nàng thời gian dài như vậy, đến bây giờ mới phát hiện bản thân mình đối nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Vu Hoan đột ngột chế nhạo vài tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, ghét bỏ liếc nhìn Dung Chiêu một cái, "Nói khoác mà không biết ngượng thì sẽ phải trả một cái giá đau đớn thê thảm, Dung Chiêu, hy vọng ngươi đến lúc đó đừng có hối hận."

"Cái mạng này ngươi có thể cầm đi ta cũng có thể cho ngươi, còn có cái gì có thể khiến ta hối hận." Thần sắc trong mắt Dung Chiêu ảm đạm hơn vài phần.

Vu Hoan nghiêng đầu đánh giá Dung Chiêu một lát, vuốt cằm, từ từ mở miệng, "Thiên Khuyết Kiếm là do vạn vật vận trình mà sinh ra, sau khi Thần Sáng Thế niết bàn, Thiên Khuyết kiếm đã nắm mệnh cách của vạn vật, ngươi lại muốn hao hết tâm tư tìm cái gì thần khí, Dung Chiêu..."

Ngữ khí Vu Hoan dừng lại, cười như không cười nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng, "Ngươi không phải là muốn hủy diệt thế giới chứ?"

Dung Chiêu lắc đầu vô vị, "Ta nếu muốn hủy diệt thế giới, cần gì tìm thần khí." Thần khí làm sao so được với lực lượng của chính hắn.

"Vậy ngươi tìm Thần Khí làm gì? Đem về trang trí sao?" Vu Hoan trừng Dung Chiêu một cái.

Nàng há nào lại không biết bản thân Thiên Khuyết kiếm lợi hại hơn nhiều so bất kì thần khí nào, nhưng hắn lại hãm hại, lừa gạt, cưỡng bức, dụ dỗ bản thân nàng tìm thần khí cho hắn, không phải đầu óc có bệnh thì chính là có đại âm mưu.

"Ngươi cho rằng như vậy cũng có thể." Mục đích của hắn... vẫn là không để cho nàng biết thì hơn.

Biết rồi, chỉ sợ, nàng sẽ rất vui lòng giúp mình tìm Thần Khí.

Chỉ là...

Sâu trong nội tâm hắn lại không muốn nói cho nàng biết.

Không có nguyên nhân, chính là không muốn để cho nàng biết.

"Ngươi đầu óc có bệnh đi?" Tìm thần khí đem về trang trí, đây là chuyện buồn cười nhất năm nàng từng nghe, "Vậy nàng ta phải làm sao?"

Đề tài vừa chuyển, Vu Hoan chỉ vào Phong Khuynh Dao trên mặt đất, "Hay là giết lấy thần khí thì mau hơn, Diêm Tố ngươi cảm thấy sao?"

Diêm Tố: "..." Cảm tình nói nửa ngày, tổ tông này một chữ cũng không nghe lọt.

Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên một tia bất đắc dĩ, duỗi tay kéo Vu Hoan vào trong lòng ngực, bàn tay to gắt gao ấn vào đầu nàng.

Lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng vây quanh Vu Hoan, nàng rất không thích ứng giãy giụa lên, đôi tay gắt gao chống đỡ trước ngực Dung Chiêu, muốn đẩy hắn ra.

Mẹ nó, không biết nàng ghét nhất loại đồ vật không có nhiệt độ sao?

Còn dám ôm nàng, bà nội nó ăn gan hùng.

Liều mạng giãy giụa vài cái, phát hiện mình thật sự giãy không thoát, Vu Hoan tức giận lên, há mồm liền cắn vào đầu vai Dung Chiêu.

Dung Chiêu hơi hơi nhíu mày, giọng nói thanh lãnh từ miệng hắn phát ra, "Cảm nhận được chưa? Vu Hoan, ngươi hiện tại là người, cho dù thân thể này không phải của ngươi, nhưng ngươi hiện tại ở trong cơ thể nàng, ngươi tùy ý giết người, hậu quả sau này đều là một mình ngươi nhận lấy, cứ cho là sau này ngươi khôi phục quỷ tu, những nhân quả báo ứng đó ngươi vẫn phải nhận lấy. Nhẹ thì ảnh hưởng tu vi của ngươi, nặng thì nguy hiểm thọ mệnh của ngươi."

Vu Hoan thân hình cứng nhẹ, tia sáng trong con ngươi thay đổi trong nháy mắt, nàng không muốn làm người, nhưng là lại không muốn biến mất.

Đối với điểm này Dung Chiêu cũng rất vững tin.

Vu Hoan nhả ra, gác đầu lên đầu vai Dung Chiêu, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn.

Hô hấp hơi lạnh phun lên cổ Dung Chiêu, mang theo một trận tê dại.

Dung Chiêu theo bản năng đẩy Vu Hoan ra, Vu Hoan không có phòng bị trực tiếp bị đẩy trên mặt đất, bùn dính đầy mặt.

Dung Chiêu ——

Được lắm!

Vu Hoan sắc mặt xanh mét bò dậy, "Dung Chiêu..."

Đáy mắt Dung Chiêu hiện lên một tia lúng túng, đánh gãy lời của Vu Hoan, "Ta không phải cố ý."

Không phải cố ý?

Đó chính là cố ý, càng không thể tha thứ.

Vu Hoan ngang ngược vô lý cũng không phải lần đầu tiên, càng cùng nàng nói, cô nường này càng không buông tha người, vì thế Dung Chiêu lạnh mặt quay đầu không để ý tới nàng.

Dù sao qua một lát nàng sẽ quên ngay.

Dung Chiêu đối với tính tình của Vu Hoan lại tìm hiểu rõ ràng, không quá một phút, Vu Hoan mắng đến mệt mỏi, lực chú ý liền chuyển dời đến trên người Phong Khuynh Dao, đem Dung Chiêu vứt lên chín tầng mây.

"Diêm Tố ngươi lại đây xem, thứ đồ giữa trán nàng có phải thanh kiếm hay không?" Vu Hoan ngoắc Diêm Tố đang xem kịch bên cạnh lại.

Diêm Tố dò xét xung quanh Dung Chiêu, lại dò xét xung quanh Vu Hoan, không thấy Thiên Khuyết kiếm, lúc này mới đánh bạo tới gần Vu Hoan.

"Tổ... tổ tông, ta cảm thấy... đây là một hình tròn." Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể nhìn hình tròn ra hình dài?

Vu Hoan mắt trợn trắng, ngón tay chọc chọc mi tâm Phong Khuynh Dao, cường điệu nói: "Ngươi nhìn kỹ vào."

Diêm Tố ngó trái ngó phải, ngó trên ngó dưới, ngó ngang ngó dọc, ngó thế nào cũng là hình tròn...

Ô ô ô, rõ ràng chính là hình tròn mà, vì cái lông gì tổ tông cứ phải nói là thanh kiếm.

Quan trọng hơn là, đây là muội giấy mà hắn coi trọng a.

Nghĩ đến đây, nước mắt Diêm Tố còn chưa có thu lại lại bắt đầu ào ào rớt xuống.

Vu Hoan hận rèn sắt không thành, đẩy hắn ra, quay đầu gọi Dung Chiêu.

Dung Chiêu hiển nhiên có chút không tình nguyện, Vu Hoan gọi vài tiếng, hắn mới rũ mắt đi xem.

Trên mi tâm của Phong Khuynh Dao có một ấn ký hình tròn màu đỏ dưới ánh trăng, hiện lên một tầng quang huy mờ mịt.

Nhìn kỹ, trong ấn ký mơ hồ có một thanh kiếm nhỏ đứng ở trong đó.

"Đem nó đào ra thế nào?" Vu Hoan kéo tay muốn làm việc.

Dung Chiêu đau đầu ấn trụ Vu Hoan, ngữ điệu lạnh lẽo cổ quái cứng rắn, "Ngươi muốn chết sao?"

Vu Hoan sắc mặt cứng đờ, đẩy Dung Chiêu ra, lui lại, "Vậy ngươi có biện pháp gì tốt, ngươi tới ngươi tới."

Nàng làm hết thảy là vì ai?

Vì chính nàng sao?

Không biết tốt xấu.

Dung Chiêu cảm thấy kiên nhẫn của mình bị nữ nhân này từng chút một mài đi hết, đặt ở trước kia, hắn làm sao sẽ nói nhiều như vậy, làm chuyện nhàm chán như vậy?

Vu Hoan ôm đầu gối ngồi chồm hổm, đầu gác ở khuỷu tay, nghiêng đầu nhìn hắn, một bộ biểu tình 'ngươi hôm nay không nghĩ ra biện pháp, ta liền giết chết nàng ta.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro