Chương 16-17-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
_________________

Chương 16: Yên Tĩnh Làm Một Tiêu Đề

Hiển nhiên ba sinh vật bất đồng chủng tộc này đều đã quên một chuyện quan trọng, chờ đến khi tập thể bọn họ nhớ ra thì đã bị một đám người vây quanh.

Vu Hoan vẫn còn duy trì tư thế kia, chỉ là tầm mắt chuyển qua phương hướng cửa thành.

Một nam nhân trung niên quần áo đẹp đẽ quý giá đang vội vàng chạy về hướng này, Vu Hoan nhìn chằm chằm hắn một lát liền yên lặng dời tầm mắt đi.

Khỉ! Căn bản nhìn không ra người này trông như thế nào.

Diêm Tố co lại một bên, tựa hồ rất sợ những người đó.

Vu Hoan trừng hắn một cái, từ trên mặt đất chậm chạp đứng lên, nàng mới vừa đứng vững, nam nhân bên đó cũng tới trước mặt.

Trước tiên là vẻ mặt nghi hoặc đánh giá Vu Hoan một lần, dư quang quét đến Dung Chiêu, đáy mắt nhất thời toát ra một tia kiêng kị.

"Dao Nhi, Dao Nhi ở đâu?" Cửa thành lại có đoàn người chạy tới.

Một người trong đó chạy ngay ở phía trước có vẻ mặt lo lắng. Nhìn thấy nam nhân đứng ở đối diện Vu Hoan, hắn ta trực tiếp đẩy hắn ra, chạy vội tới chỗ Phong Khuynh Dao.

"Dao Nhi, con làm sao vậy? Tỉnh dậy đi, đừng dọa cha."

Cha của Phong Khuynh Dao?

"Các ngươi là người nào!" Nam nhân bị người đẩy, lại bị người làm lơ cũng áp chế con tức giận không ngừng, quát lên một tiếng lớn, rất có bộ dáng Vu Hoan nói sai một chữ liền sai người trói nàng lại.

Vu Hoan bĩu môi, không muốn trả lời vấn đề của hắn.

Dung Chiêu xụ mặt, ánh mắt lạnh băng, cũng không có ý tứ muốn trả lời.

Ánh mắt đầu tiên của tất cả mọi người khi vừa nhìn thấy hắn liền có một cỗ sợ hãi nảy lên trong lòng, trên người nam tử tuấn mỹ kia dường như sinh ra đã có sẵn khí chất cao quý và sát khí...

Không sai chính là sát khí, cỗ sát khí kia khiến cho người hận không thể lập tức quỳ xuống trước hắn.

"Dao Nhi sao lại biến thành như vậy, có phải các ngươi làm hay không?" Cha Phong Khuynh Dao bỗng nhiên vọt tới trước mặt Vu Hoan, vẻ mặt đầy giận dữ và bi thống.

Nè nè, nữ nhi ngươi còn chưa có chết đâu, ngươi bày ra biểu tình như vậy là muốn dọa nàng sao?

Thấy Vu Hoan không trả lời, Phong Vân lại muốn đi chất vấn Dung Chiêu, nhưng ánh mắt của hắn vừa tiếp xúc với khuôn mặt của Dung Chiêu, khí thế tức khắc liền mất đi.

Nam nhân này đem cho hắn cảm giác thật là đáng sợ...

Tốt xấu hắn cũng là cao thủ Thiên Tôn Điên Đỉnh, đặt ở trên đại lục đều là sự tồn tại được người người tôn kính, nhưng không ngờ, hôm này một nam tử tuổi còn trẻ, hắn gần như nhìn một cái liền cảm thấy sợ hãi.

Từ khi nào trên đại lục tồn tại một nhân vật như vậy?

Người khó hiểu còn có thành chủ vẫn luôn bị làm lơ, Hứa Bác.

Cảm nhận dưới đáy lòng của hắn không khác gì Phong Vân, đồng thời nghĩ không thông, nam tử lợi hại như vậy thế nhưng trên đại lục lại không truyền ra một chút tiếng gió gì.

"Này này, xem đủ chưa?" Vu Hoan duỗi tay quơ quớ vài cái trước mắt Phong Vân, lại chỉ vào Phong Khuynh Dao trên mặt đất, nói: "Đây là nữ nhi ngươi?"

Phong Vân từ trong sợ hãi phục hồi lại tinh thần, thấy Vu Hoan chỉ vào nữ nhi nhà mình, tức khắc sắc mặt trở nên khó coi.

"Hai vị, sợ là phải cho Phong mỗ một công đạo." Đây là nữ nhi duy nhất của hắn, ngày thường nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa từng để cho nàng chịu khổ như vậy.

Người của Phong gia đã đem Phong Khuynh Dao đặt ở trên cáng mềm, lúc này Phong Khuynh Dao trừ bỏ trên người bẩn thỉu rối loạn một chút ra, thì cả người nhìn qua giống như đang ngủ, nơi nào giống như có vấn đề?

Vu Hoan cười nhạo một tiếng, ngón tay ở trong không khí điểm vài cái, "Ngươi nhìn cho rõ, nàng xảy ra chuyện ở chỗ nào? Tôi cần phải công đạo cái gì?"

Phong Vân lúc đầu bị bộ dáng của Phong Khuynh Dao dọa, lúc sau lại bị Dung Chiêu dọa, đã sớm đã quên mất đi xem xét tình huống của Phong Khuynh Dao.

Lúc này bị Vu Hoan nói như vậy, hắn mới vội vàng đi kiểm tra tình huống Phong Khuynh Dao.

Thân thể Phong Khuynh Dao rất khỏe mạnh...

Rất khỏe mạnh...

Phong Vân có chút không bình tĩnh nữa, nhìn bộ dáng Dao Nhi thế nào cũng không giống như không có chuyện gì.

"Sao có thể..." Phong Vân lắc đầu, tỏ vẻ chính mình không tin.

"Sao lại không có thể? Chẳng lẽ ngươi muốn nữ nhi của mình xảy ra chuyện gì mới được?" Âm thanh trêu tức từ bên trái Phong Vân truyền đến.

Hắn vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Vu Hoan, ý cười châm chọc bên khóe miệng khiến sau lưng hắn toát ra tầng đợt mồ hôi lạnh.

Nữ nhân này đi đường không có âm thanh sao?

Lúc trước nhìn nàng chẳng qua là Địa Huyền trung cấp, sao lúc này lại đem cho hắn cảm giác giống như Thái Sơn áp đỉnh, thở không nổi chứ?

"Ngươi... nói bậy gì đó." Phong Vân nỗ lực khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Vu Hoan đứng thẳng, giương cằm, vẻ mặt nghi hoặc, "Í, là ta hiểu lầm sao? Vừa rồi xem dáng vẻ kia của ngươi, ta còn tưởng rằng nữ nhi ngươi không có việc gì, ngươi rất thất vọng đấy."

"Ngươi... ngươi ngươi..." Trên mặt coi như tuấn lãng của Phong Vân hết xanh rồi lại trắng, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì mới phải.

Dao Nhi là hài tử duy nhất của hắn, hắn sao có thể ngóng trông hài tử nhà mình xảy ra chuyện.

"Ta ta ta, ta làm sao? Ngươi đừng trừng ta nha, ta sợ lát nữa ta thất thủ..." Vu Hoan còn chưa nói xong, Dung Chiêu đột nhiên tiến lên kéo nàng ra sau, tư thế tràn đầy bảo vệ.

"Chúng ta chỉ là đi ngang qua, cũng không quen biết vị cô nương này." Dung Chiêu trợn mắt nói nói dối càng ngày càng thuần thục.

Vu Hoan từ đằng sau hắn ló ra, không biết làm sao hắn cứ sống chết chắn trước mặt nàng, nàng chỉ có thể lộ ra một cái đầu hướng Phong Vân hô: "Cái gì đi ngang qua, Phong cô nương chính là chúng ta cứu đấy."

Bốn phía đột nhiên an tĩnh xuống.

Diêm Tố vẻ mặt hoảng sợ nỗ lực đem chính mình co thành một đoàn, tổ tông cũng có mặt mũi nói những lời này, thật là quá không biết xấu hổ rồi.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Dung Chiêu có một dấu vết nứt ra, lần nữa hoài nghi bản thân mình có phải thật sự sai rồi không?

Phong Vân sửng sốt một trận, tầm mắt đánh giá trên dưới trái phải trên người Vu Hoan vài lần, mới không xác định nói: "Lời cô nương nói là sự thật?"

Cô nương này thấy thế nào cũng không giống như sẽ cứu người a?

Không phải hắn lấy cái nhìn phiến diện để đánh giá người khác, mà là biểu hiện của Vu Hoan từ lúc bắt đầu khiến cho người khác không cách nào liên hệ nàng với việc tốt được.

Thái độ ác liệt, thần sắc kiêu căng, ngôn ngữ bất kính.

Như vậy hắn tin tưởng thế nào được?

Vu Hoan chui ra từ dưới khuỷu tay Dung Chiêu, đem ánh mắt nhìn như kẻ ngu ngốc lại nhìn Phong Vân, "Chờ nữ nhi ngươi tỉnh rồi hỏi thử chẳng phải sẽ biết ta nói có phải sự thật hay không."

Vốn dĩ ngay từ đầu chính là nàng đã cứu Phong Khuynh Dao, điểm này là sự thật, Phong Khuynh Dao tỉnh rồi cũng không thể bóp méo được.

"Hiện tại không thích hợp cùng bọn họ đối chất, ngươi hà tất đem chính mình đẩy đến tình thế bất lợi?" Giọng nói Dung Chiêu nhẹ nhàng vang lên trong đầu Vu Hoan.

Vu Hoan hừ hừ, "Ta chẳng qua là thực hiện chức trách của ân nhân cứu mạng, bọn họ quỳ cảm tạ ta còn không kịp, sao lại bị đẩy đến bất lợi?"

Ngươi không biết xấu hổ như vậy, cha mẹ ngươi có biết không?

Vu Hoan một lần nữa đổi mới hình tượng xấu xa ở trong lòng Dung Chiêu, cảm giác sâu sắc cuộc sống sau này của chính mình nhất định sẽ là nước sôi lửa bỏng, nguy hiểm trùng trùng.

Quả nhiên quyết định lúc đầu là sai lầm.

Khi là quỷ tu còn tốt, cô nương này ỷ vào có thực lực không nghe hắn, hiện tại thành nhân loại, lời hắn nói cũng đã chịu nghe rồi, nhưng tính tình thì e là không loạn, cố tình làm bậy ...

Sao lại có cảm giác giống như là bị phóng đại vô giới hạn vậy?

Làm một kiếm linh cao lãnh có thực lực, Dung Chiêu biểu thị hắn không phục, sao lại có thể có người so với hắn còn tùy hứng, so với hắn còn khó chơi hơn!

Chương 17: Đêm Hôm Khuya Khoắc Tiện Cho Cập Nhật

Hứa Bác nhân lúc Vu Hoan và Dung Chiêu đang đối thoại, vọt tới bên cạnh Phong Vân, bị người làm lơ lâu như vậy, Hứa Bác cũng tỏ vẻ bản thân mình rất tức giận.

Đi lên liền lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi có người bẩm báo thấy được bạch quang, không biết hai vị có nhìn thấy không?"

Hắn tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cỗ khí tức làm cho người ta sợ hãi kia, e là toàn bộ người Phong Tuyết thành đều cảm nhận được.

Vu Hoan vô tội lắc đầu, "Không có, bạch quang gì? Dung Chiêu ngươi có thấy không?"

Kỹ năng giả ngu vừa ra, ai dám so với nàng.

Người sau phối hợp lắc đầu, dưới tình hình bình thường, vì bảo trì hình tượng cao lãnh của mình, Dung Chiêu sẽ không dễ dàng mở miệng nói chuyện.

Mà tình huống này rời vào trong mắt Phong Vân cùng Hứa Bác, lại thay đổi hương vị.

Biến thành phong độ của cao thủ...

"Hai vị thật sự không nhìn thấy được?" Hứa Bác rõ ràng không tin, nàng kia tuy rằng nói được lời thề son sắt, chính là trực giác nói cho hắn, nữ tử này đang nói dối.

Khóe mắt Vu Hoan hiện lên vẻ khinh miệt, khóe miệng cong lên, "Lừa ngươi ngươi có thể cho ta tiền hay là có thể cho ta nam nhân? Lão tử không quen biết ngươi, lừa ngươi có thú vị không?"

Phong cách đột nhiên biến, tim gan nhỏ bé của Hứa Bác run lên vài cái, dưới đáy lòng một cỗ tức giận lên cũng không được, xuống cũng không xong.

Đáy lòng Phong Vân cơ bản đã tin tưởng Vu Hoan rồi, trên người Dao Nhi nhà hắn ngoài bẩn loạn một chút ra, quả thật không có bất kỳ không thích hợp nào.

Lấy thực lực của vị công tử kia, muốn hại Dao Nhi, cho dù bọn họ ở đây chiến cũng chưa chắc giữ được.

Người có tu vi như vậy, cần gì nói dối bọn họ?

Hiển nhiên Phong Vân quá ngây thơ rồi, Dung Chiêu sẽ không nói dối, nhưng Vu Hoan sẽ a!

Nhưng là thần khí ở trong thân thể Phong Khuynh Dao, nàng hiện tại nếu rời đi, muốn tiếp cận Phong Khuynh Dao lần nữa sẽ khó khăn hơn nhiều.

Cũng không hoàn toàn nói dối, dù sao nàng thật sự đã từng cứu Phong Khuynh Dao.

Tuy là... vừa rồi nàng đã muốn giết nàng ta.

"Xem ra hai vị là muốn đến phủ thành chủ ngồi rồi." Hứa Bác tiến lên trước một bước, giữa trán lộ vẻ nghiêm khắc dữ tợn.

Trong bạch quang kia chắc chắn có đồ gì đó khủng khiếp.

Hắn sao có thể buông tha dễ dàng như vậy.

Thực lực cường đại thì đã sao, hai tay khó địch bốn quyền, phủ thành chủ của hắn nhiều người như vậy còn trị không được hai người?

"Hứa Bác, đây là khách nhân của Phong gia, ngươi đừng khinh người quá đáng." Phong Vân một bước dài chắn ngay phía trước.

Vu Hoan chớp chớp mắt, rất vừa lòng lời Phong Vân nói, quyết định thời điểm hạ thủ Phong Khuynh Dao nhất định sẽ ôn nhu một ít.

Được thôi, Dung Chiêu đã nói nửa ngày, vị này vẫn cứ một chữ cũng không nghe lọt.

Hứa Bác cười lạnh, chỉ vào Vu Hoan, nói ra lời lẽ chính nghĩa, "Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở ngoài thành, trên người nữ nhi ngươi bẩn loạn như thế, vết máu loang lổ, ngươi không nghi ngờ bọn họ thì thôi, thế mà còn nói giúp bọn họ, chẳng lẽ các ngươi sớm đã cấu kết với nhau?"

Vu Hoan phẫn nộ, cấu kết em gái ngươi, nhân loại ngu xuẩn như vậy làm sao mà xứng cùng nàng cấu kết.

Dung Chiêu bất động thanh sắc đè Vu Hoan lại, dùng ánh mắt biểu đạt một ý tứ.

'Người ta chó cắn chó, ngươi xông lên bị cắn, đầu óc có phải có vấn đề hay không. '

Con ngươi Vu Hoan nhíu lại, trở tay kéo cổ tay Dung Chiêu, đầu ngón tay hơi hơi dùng sức, đè thấp âm thanh trào phúng lại, "Dung Chiêu, ngươi sẽ không bị quỷ bám rồi chứ?"

Băng hàn dưới đáy mắt Dung Chiêu trong nháy mắt cứng lại, chuyển một cái ném Vu Hoan ra, động tác mạnh mẽ, khiến cho Hứa Bác cũng ghé mắt nhìn thoáng qua.

Nhưng cùng Phong Vân cãi nhau khiến hắn không cách nào phân thần, cũng chỉ là nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt.

"Ngươi không nên thông minh như vậy mới phải." Vu Hoan cũng không giận Dung Chiêu ném nàng ra, vuốt cằm, vẻ mặt cao thâm khó lường, "Lẽ nào chỉ số IQ trước đây của ngươi bị chó ăn rồi?"

Hai tay Dung Chiêu nắm thành quyền, con ngươi như đầm lạnh ngàn năm, đáy lòng lại hung hăng run rẩy vài cái, nữ tử này...

Thật là làm cho người ta hận đến ngứa răng.

"Chậc, Dung Chiêu, ngươi nói ngươi thân là một kiếm linh, sao lại không có tiết tháo như vậy, thấy người ta xung đột không khuyên thì thôi đi, ngươi còn không để cho ta đi lên đánh bọn họ, cơn giận dữ cưới đáy lòng ta nếu là không thể trút ra, tích tụ tới một mức độ nhất định ta khả năng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma nha."

Lời trước không khớp lời sau, nhưng Dung Chiêu vẫn nghe hiểu.

Khóe miệng hung hăng giật vài cái, đột nhiên có chút hiểu rõ tâm tình trước kia của nữ nhân này một bộ muốn chém mình là như thế nào.

Dung Chiêu đột nhiên sửng sốt, hàn băng trong con ngươi giống như được gió ấm thổi tan, phơi bày ra sự hoảng loạn cùng khiếp sợ ở nơi sâu thẩm.

Hồi lâu tâm tình chưa từng chấn động qua lại có biến hóa.

Bởi vì...

Nữ nhân này sao?

Vu Hoan bĩu môi chờ Dung Chiêu tiếp lời, nhưng hắn đứng đó, thân ảnh cao lớn như là dung nhập trong bóng đêm, đem hắn kéo vào một cái thế giới độc lập.

Đáy lòng Vu Hoan bốc lên một cỗ bực bội, nàng không thích cái dáng vẻ này của Dung Chiêu.

Dưới chân vừa động, dựa sát Dung Chiêu, duỗi tay kéo cổ tay hắn, hơi chút dùng sức, con ngươi Dung Chiêu không có tiêu cự liền chuyển động vài cái.

"Phát ngốc cái gì?" Vu Hoan thấy hắn hoàn hồn, lập tức buông tay, hay tay chắp trước ngực xoa xoa, xua tan đầu ngón tay lạnh lẽo.

Dung Chiêu nhìn tay Vu Hoan, mi mắt buông xuống, hàn ý trên người tăng thêm vài phần.

"Shit, có bệnh à." Vu Hoan lùi sang bên cạnh.

Này đặt ở mùa hè tuyệt đối là thần khí hóng mát, nhưng hiện tại đã là mùa thu rồi, còn thả hơi lạnh, này không phải muốn mạng nàng sao.

Nghe được tiếng mắng tức giận của Vu Hoan, hàn khí quanh thân Dung Chiêu chợt tắt, muốn chuyển linh lực khiến thân mình ấm áp lên.

Nhưng sự thật chứng minh, hắn thân là kiếm linh, không cách nào làm được điểm này.

"Cô nương, công tử."

Phong Vân đứng cách không xa, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Vu Hoan 'a' một tiếng, quay lại nhìn bốn phía, vừa rồi còn chật kín người vậy mà đã rời đi kha khá rồi, chỉ còn lại người Phong Vân mang đến.

Vậy là xong rồi?

Không đánh một trận sao?

Không đánh một trận thì ít nhất cũng phải chửi nhau lâu một chút chứ?

Quá không chuyên nghiệp rồi!

Đỉnh đầu Vu Hoan đầy dấu chấm hỏi nhìn Phong Vân, ngữ khí không tốt nói, "Có việc?"

Trán Phong Vân toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vừa rồi nhìn cô nương này rõ ràng còn tốt chán, sao cùng hắn nói chuyện liền giống như hắn thiếu tiền nàng vậy?

Lau sạch mồ hôi lạnh, Phong Vân mới mở miệng mời, "Hôm nay sắc trời đã tối, ngoài thành không an toàn, hai vị lại là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, không bằng đi hàn xá tạm nghỉ một chút, đợi tiểu nữ tỉnh lại cũng dễ đối mặt nói lời cảm tạ."

Đối chất nhau mới đúng chứ!

"Dẫn đường đi." Vu Hoan vung tay nhỏ lên, tràn đầy khí phách đại gia.

Phong Vân mồ hôi lạnh ròng ròng chạy, cô nương ngươi còn không thèm giả bộ trì hoãn một chút sao?

Sao lại có thể tiếp nhận một cách đương nhiên như vậy!!

Mặc kệ đáy lòng Phong Vân chịu dày vò như thế nào, Vu Hoan cùng Dung Chiêu điều được cung cung kính kính mời đến Phong phủ, sắp xếp xong phòng khách, Phong Vân mới mang vẻ mặt mỏi mệt rời đi, tìm chỗ trấn an trái tim đã chịu kinh hách của hắn.

Diêm Tố lần nữa bị vứt bỏ đang đi vòng vòng bên ngoài Phong phủ, nửa đêm rơi lệ, ngay cả vào cũng không dám.

Tổ tông, đã nói không vứt bỏ mà!

Không cách nào vui vẻ làm bạn rồi.

Vu Hoan đem cửa phòng đóng lại, suy nghĩ trong chốc lát liền đi trộm Phong Khuynh Dao.

Nhưng nàng còn chưa kịp thực thi kế hoạch, Dung Chiêu liền xuất hiện ở trong phòng nàng, bày ra một bộ mặt nghiêm túc 'ta đã biết ngươi muốn làm gì, ta tới ngăn cản ngươi'.

Chương 18: Người Không Biết Xấu Hổ Nhất Định Đẹp

Vu Hoan cố gắng ngọ ngoạy vài cái, sau khi phát hiện mình hoàn toàn không phải đối thủ của Dung Chiêu, cực kì thức thời quả quyết từ bỏ cái kế hoạch này, ngã đầu liền ngủ.

Dung Chiêu sợ Vu Hoan lừa, đành phải ở trong phòng trông coi một đêm.

Trời vừa sáng, bên ngoài liền truyền đến âm thanh ồn ào náo động, Vu Hoan ôm chăn 'ưm' một tiếng, sắc mặt khó coi ngồi dậy.

"Mới sáng sớm đã nhao nhao, có phải quên uống thuốc rồi phải không, Dung Chiêu đi chém bọn họ đi." Vu Hoan xoa đầu, một biểu tình muốn giết người.

Bị sai khiến Dung Chiêu: "..." Mới sáng sớm liền chém người, bệnh cũng không nhẹ.

Nên cho nàng uống chút thuốc gì mới ổn?

"Sao ngươi không động?" Vu Hoan nghiêng đầu nhìn Dung Chiêu, phát hiện ánh mắt của người sau nhìn nàng đầy lạnh lẽo, lập tức tỉnh ngủ vài phần, trong đầu nhớ tới lời hôm qua Dung Chiêu nói.

Một cổ cảm giác vô cùng vô lực lan tràn đến khắp xương cốt tứ chi.

Không thể giết người, cũng không thể giết quỷ, thật nhàm chán.

"Ta đã biết rồi, ngươi đừng trừng ta, không giết thì không giết chứ sao." Vu Hoan bĩu môi lải nhải một câu, xuống giường, mặc áo khoác ngoài xong liền mở cửa đi ra ngoài xem náo nhiệt.

Không thể giết người còn ngăn nàng không thể xem náo nhiệt, phá đám sao?

Dung Chiêu yên lặng đuổi theo.

Cảm giác này giống như là bản thân mình đã nuôi một hùng hài tử không nghe lời, một khắc không để ý nàng sẽ có thể lật trời cho ngươi xem.

Phong gia không biết đã xảy ra chuyện gì, loạn thành một nhóm, Vu Hoan còn chưa đi vài bước đã gặp vài tốp người thần sắc hoảng loạn vội vàng đi qua.

Gãi đầu, Vu Hoan muốn bắt một người để hỏi một chút, nhưng vừa nhìn bốn phía, cũng không có một con sống.

"Dung Chiêu..."

"Không biết." Dung Chiêu bình tĩnh đánh gãy lời Vu Hoan.

Shit, nàng còn chưa có hỏi, ngươi đã không biết rồi!

Sắc mặt của Dung Chiêu không đổi, đáy lòng lại đắc ý, hắn còn không biết nữ nhân này muốn hỏi cái gì sao?

Đáy lòng Vu Hoan khó chịu, thuận tay mò Thiên Khuyết kiếm, lúc này mới phát hiện Thiên Khuyết kiếm cũng không thấy đâu.

Nhìn quanh trái phải một vòng cũng không thấy bóng dáng Thiên Khuyết kiếm.

Giống như...

Tối hôm qua sau khi chạy trốn vẫn chưa quay lại?

Kiếm linh không đáng tin cậy, kiếm càng không đáng tin cậy, có thể vui vẻ tìm thần khí được không!

Mệt tim quá, thật muốn chết một chút.

Vu Hoan vẻ mặt buồn rầu như mất cha, rũ đầu đi về phía phát âm thanh lớn nhất, cái gì cũng không ngăn được lòng xem náo nhiệt bát quái tìm đường chết của nàng.

Phong phủ cũng không phải rất lớn, đi chưa bao lâu đã nhìn thấy một đám người vây quanh viện, thần sắc khác nhau đang thảo luận.

Vu Hoan đứng ở xa, chỉ có thể nhìn thấy trong viện cũng đông nghịt người, trong đó còn lộ ra một hình bóng quen thuộc.

Nhưng nàng ở trong đầu lục tìm nửa ngày cũng không nhớ tới người nọ là ai.

"Đại tiểu thư có phải nhập ma rồi không? Nếu thế, Phong gia chúng ta chỉ có mỗi vị đại tiểu thư này." Một nha hoàn búi tóc lo lắng sốt ruột nói với gã sai vặt nào đó ở bên cạnh.

Vu Hoan nhìn lướt qua bên kia, con ngươi vừa chuyển, kéo Dung Chiêu xê dịch đến bên cạnh bọn họ, dựng thẳng tai hóng chút thông tin.

Gã sai vặt nào đó cũng một vẻ mặt ưu sầu, chẳng qua đáy mắt lại lóe ra sự khinh miệt không dễ phát hiện, "Đại tiểu thư chỉ có một vị, nhưng thiếu gia chi thứ cũng không ít, việc này khó nói, chúng ta vẫn là ít nghị luận thì hơn, miễn cho rước họa vào thân."

Nếu sợ như vậy, câu trước chỉ là làm màu à, cái này không phải dẫn dụ người ta nghi ngờ sao?

Nha hoàn nào đó tức khắc cảnh giác nhìn nhìn nơi xa, nhích lại gần gã sai vặt kia, "Ta nghe người bên cạnh bà vú nói tối qua đại tiểu thư sau khi trở về liền phát sốt, sáng nay tỉnh lại liền không nhận người, thiếu chút nữa làm gia chủ cũng bị thương rồi. Quái ở chỗ đại tiểu thư còn nhớ rõ Hứa công tử..."

Nha hoàn đột nhiên im bặt, thần sắc kinh hoàng nhìn cửa viện.

Bên kia một trận xôn xao, một nam nhân cao lớn sắc mặt xanh mét từ trong viện nhanh chóng rời đi.

Đợi sau khi người nọ biến mất, Vu Hoan mới từ trong nghị luận của những người này biết được đó là người tối qua gặp là Phong gia chủ, Phong Vân.

Lật bàn, không có việc gì đổi y phục làm cái lông gì a!

Chỉ cần đổi y phục, trăm phần trăm Vu Hoan sẽ nhận không ra.

Cái bệnh mù mặt này, nhất định phải trị.

Phong Vân rời đi rồi, trong viện liền xông vào một đám người đem hạ nhân đang vây xem đuổi đi.

Vu Hoan cùng Dung Chiêu ăn mặc bất phàm, tối hôm qua lại nghe tin có hai vị khách nhân, những người đó lại không dám nói năng lỗ mãng với bọn họ, chỉ là nói một cách tử tể mời bọn họ rời đi.

Vu Hoan làm sao chịu, bưng dáng vẻ đại gia, "Ta chính là ân nhân cứu mạng tiểu thư nhà các ngươi, ta chỉ vào xem thử, cam đoan không nói bậy."

Thị vệ đối diện đầu đầy đầu hắc tuyến, nào có người đem bốn chữ 'ân nhân cứu mạng' không biết xấu hổ treo ở bên miệng như vậy?

"Cô nương, tình trạng của đại tiểu thư bây giờ... thật sự không thích hợp gặp khách." Gia chủ cũng không cách nào khiến đại tiểu thư bình tĩnh trở lại, hắn nào dám thả người đi vào.

"Vậy ta lén nhìn một cái, không đi vào, được chưa?"

Không thể đánh không thể mắng, thị vệ cũng sắp khóc rồi.

Cô nãi nãi cầu buông tha, bọn họ cũng chỉ là phụng mệnh hành sự.

Lúc Phong Vân dẫn một ông lão trở về, liền nhìn thấy chính là Vu Hoan không biết xấu hổ túm thị vệ muốn đi vào.

Vị công tử kia đứng ở nơi xa, một chút cũng không có ý tiến lên hỗ trợ hay ngăn cản.

Truyện cười, hiện tại nữ nhân này đang thuộc trạng thái không bình thường, hắn trừ phi là điên rồi mới tới gần nàng.

Phong Vân không rõ chân tướng, ba bước gộp làm hai bước đi đến trước mặt Vu Hoan giải cứu cho thị vệ kia.

"Cô nương, sao lại không ở khách phòng nghỉ ngơi, nơi này là Phong gia nội viện, cô nương xuất hiện sợ có chút không ổn." Đáy lòng Phong Vân gấp kinh khủng, nhưng vẫn nhịn xuống nói chuyện với Vu Hoan.

Nhưng mà...

Vu Hoan quay đầu nhìn hắn một cái, vẻ mặt xa lạ, "Ngươi là ai a?"

Phong Vân: "..." Hắn liền lớn lên rất khó nhận ra như vậy sao?

Vu Hoan nhìn kỹ xiêm y của Phong Vân, vỗ ót, nói kiểu bừng tỉnh ngộ ra: "Phong gia chủ a, ngại quá ngại quá, ngươi đổi y phục rồi, ta có chút không phân biệt được."

Còn trách hắn nữa?

Độ nhận biết y phục còn hơn mặt của hắn...

Đây là cái logic dở hơi gì vậy.

Phong Vân miễn cưỡng cười, "Cô nương, Phong mỗ còn có việc phải xử lý, cô nương nếu là có việc có thể tìm quản gia."

"Không có việc, ta không vội, ta chỉ ở bên cạnh xem, hẳn là không trở ngại ngươi nhỉ?"

Ngươi không vội, ta vội a!

Đầu óc cô nương này rốt cuộc lớn lên như thế nào vậy!

Phong Vân nháy mắt có loại xúc động muốn giết chết Vu Hoan, đây là hùng hài tử nhà ai thả ra, không biết xấu hổ như vậy, cha mẹ thân sinh của người có biết không?

Dung Chiêu nhìn bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia của Phong Vân, đáy lòng cuối cùng được cân bằng.

Không phải chỉ riêng mình hắn chịu giày vò thì được.

Vướng phải Vu Hoan không biết xấu hổ như thế, cuối cùng nàng được toại nguyện, đi vào viện cùng Phong Vân.

Cho nên nói, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.

Tiến vào viện, Phong Vân lập tức lười để ý Vu Hoan, kéo ông lão tới cửa một gian phòng.

Trong cửa phòng đóng chặt thỉnh thoảng truyền đến âm thanh 'bùm bùm', sắc mặt Phong Vân khó coi hướng ông lão gật gật đầu.

Cái này mới qua một buổi tối, Dao Nhi của hắn sao mà giống như đổi thành một người khác.

Ông lão chần chờ một chút, nhưng vẫn đẩy cửa ra đi vào, trên mặt kia là biểu tình 'xem cái chết như không' nhìn Vu Hoan rất là sung sướng.

Phong Khuynh Dao chẳng những mất trí nhớ, tính tình còn thay đổi lớn, có kịch đây.

"Cút, cút ra ngoài, ta muốn gặp Nguyên Thanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro