Chương 25-26-27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
________________

Chương 25: Sao Lại Không Biết Xấu Hổ Như Vậy

"Nếu ngươi không đem Ly Hồn Thạch cho ta mượn, ta sẽ đem Hứa Nguyên Thanh trả lại cho Phong Khuynh Dao, giao dịch này, Diệp thiếu gia nghĩ như thế nào?"

Hứa Nguyên Thanh? Hắn sao có thể ở trên tay Bách Lý Vu Hoan?

Nhưng nhìn biểu tình trấn định đó của Bách Lý Vu Hoan lại có một chút không giống như là đang nói dối...

Hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch hả? Sao lại gặp phải tên sát tinh này!

Diệp Lương Thần kinh hồn táng đảm nhìn Vu Hoan, quạt xếp trong tay cũng sắp cầm không vững nữa, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ kế sách.

"Ngươi suy xét thật lâu ớ, ta phải đoạt rồi." Vu Hoan cười khẽ quăng ra một câu.

Diệp Lương Thần cắn răng, gấp gáp đánh gãy Vu Hoan làm bộ muốn Dung Chiêu ra tay, "Bách Lý cô nương, nơi đây hỗn tạp nhiều người, chuyện này có thể chờ lát rồi nói không?

Người biết Ly Hồn Thạch không nhiều, cho nên hắn cũng không quá lo lắng những người này nghe thấy, nhưng một khi ở chỗ này lấy ra, vậy thì không giống nhau rồi.

Vu Hoan nhìn chằm chằm Diệp Lương Thần chốc lát, lại ngẩng đầu nhìn trời, Diệp Lương Thần không rõ nguyên do, cũng nhìn theo.

Mây đen u ám trên đỉnh đầu như đại quân áp sát, đem toàn bộ Phong Tuyết thành bao phủ lại, mưa gió sắp ập đến chỉ là khúc nhạc dạo.

"Muốn giở trời rồi, không bằng giết ngươi trước." Vu Hoan canh lúc Diệp Lương Thần ngẩng đầu theo nàng, đột nhiên động.

Giở trời và giết hắn có cái quan hệ gì a!

Dư quang Diệp Lương Thần chỉ nhìn thấy bích ảnh lướt tới chỗ hắn.

(*) bích ảnh: thân hình màu xanh ngọc

Này...

Nữ nhân này thế mà nói động thủ liền động thủ a!

"Ong ——"

Tiếng 'vù vù' mát lạnh từ phía sau truyền đến, Diệp Lương Thần rõ ràng cảm giác được trên cổ có đồ vật lạnh lẽo xẹt qua.

Một cổ áp bách khủng bố áp cũng tùy theo đó phân bố khắp nơi.

Thân thể vừa muốn phản kháng lại giống như bị người định trụ, lạnh lẽo một mảnh, hoàn toàn không cách nào động đậy.

Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy bóng người màu xanh đứng trước mặt hắn, áo khoác màu tím trong tay hơi hơi lay động, sắc mặt không kiên nhẫn nhìn chằm chằm trường kiếm vắt ngang chắn trước mặt nàng.

Thân thể Thiên Khuyết kiếm yếu ớt run như cầy sấy, ô ô ô, ánh mắt của chủ nhân thật đáng sợ.

"Không thể giết người." Dung Chiêu đi vài bước đến bên người Vu Hoan, thuận thế giữ chặt cổ tay nàng bị áo khoác tím che đậy.

Vu Hoan giãy giụa, gió lạnh bên ngoài vừa thổi, nàng lập tức rụt tay về, tùy ý để bàn tay lạnh lẽo của Dung Chiêu đặt trên cổ tay mình.

"Không giết hắn thì sao khiến hắn giao Ly Hồn Thạch giao ra?" Vu Hoan giống như tiểu cô nương giận dỗi, nếu xem nhẹ những lời nói đẫm máu trong miệng nàng.

Diệp Lương Thần thực sự bị dọa không nhẹ, vừa rồi thanh kiếm kia bay ra từ đằng sau hắn, hắn hoàn toàn không cảm nhận được.

Nếu thanh kiếm đó xông tới hắn, vậy hiện giờ hắn nhất định là một khối thi thể lạnh lẽo.

Kinh hãi nhìn Thiên Khuyết kiếm, may là...

"Ta cho, ta cho, chẳng qua Ly Hồn Thạch ở trong Từ An thành, Lương Thần vẫn không đem ra, Bách Lý cô nương muốn, vẫn phải cùng Lương Thần trở về lấy mới được." Giọng nói Diệp Lương Thần có chút run, trong con ngươi đan chéo sự hoảng loạn và kinh sợ, tinh quang sâu trong mắt nhoáng lên một cái.

Vu Hoan lại nhìn trời, suy tư một lát, vậy mà gật đầu đáp ứng rồi.

Đáy mắt bình tĩnh của Dung Chiêu xẹt qua một tia kinh ngạc, dựa theo tính nết của nữ nhân này, nàng hẳn là bày ra tư thế đại gia, để cho người ta đem đồ tới mới phải...

Diệp Lương Thần thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, ổn định nàng trước mới nói.

Về phần Hứa Nguyên Thanh, tuyệt không thể ở trên tay Bách Lý Vu Hoan.

"Vậy Bách Lý cô nương tạm thời đợi một lát, Lương Thần còn có chút việc cần làm."

Vu Hoan lui mấy bước, trên mặt phác hoạ một bộ cười lạnh, "Diệp thiếu gia sợ là đã quên, Hứa Nguyên Thanh đã không ở trên tay ngươi, còn muốn bức Phong cô nương gả cho ngươi?"

"Bách Lý cô nương nói đùa rồi, Hứa Nguyên Thanh từ lúc đầu đã không ở chỗ ta, cô nương làm sao có thể cướp người từ trên tay ta chứ?" Diệp Lương Thần sửa xiêm y có chút loạn, trạng thái đầy tự tin lại trở lại.

Con ngươi Vu Hoan híp lại, vẻ tối tăm sâu trong mắt lóe lên, không ai biết nàng nghĩ gì.

Chỉ chốc lát, Vu Hoan đột nhiên cười, tầm mắt xoay một vòng, "Ta lại không nói là cướp người từ trên tay ngươi, Diệp thiếu gia thế nào mà đã chắc chắn rằng Hứa Nguyên Thanh ở chỗ ngươi?"

Diệp Lương Thần quét mắt nhìn Phong Khuynh Dao đang bình tĩnh bên kia một cái, sự việc hôm nay vượt ngoài dự kiến của hắn...

Mặc kệ do biểu hiện của Phong Khuynh Dao hay sự xuất hiện đột ngột của Vu Hoan, đều không ở trong dự kiến của hắn.

Nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người đó lập tức rời khỏi đám người.

"Bản lĩnh của Bách Lý cô nương, Lương Thần hiển nhiên sẽ không hoài nghi, chỉ là..." Diệp Lương Thần dừng một chút, liếc nhìn Dung Chiêu bên cạnh nàng một cái, trong mắt cũng không kiêng kị bao nhiêu, ngược lại có chút miệt thị, "Cô nương đến cùng chỉ có hai người."

"Ý của ngươi là hai người bọn ta đánh không lại các người nhiều người như vậy phải không?"

Vu Hoan nói trắng ra như vậy khiến Diệp Lương Thần sửng sốt một lát, tuy rằng hắn chính là cái ý này, nhưng ngươi nói trắng ra như vậy thật sự ổn à?

"Không phủ nhận chính là thừa nhận? Đã vậy, ta đây cần phải để cho ngươi mở mang kiến thức một chút." Vu Hoan gật đầu nghiêm túc nói.

Tiếp đó, ngay lúc mọi người vẫn chưa phản ứng, nàng đẩy Dung Chiêu đang đứng bên cạnh nàng về phía Diệp Lương Thần bên kia, "Dung Chiêu, những người này có mưu đồ gây rối với ta, ngươi không đánh chết bọn họ, cũng nên đánh bọn họ trở nên tàn phế nhỉ, thân thể này của ta thật rất dễ hỏng, hỏng rồi thì phiền phức rồi."

Dung Chiêu: "..." Dễ hỏng cái con quỷ?

Diệp Lương Thần: "..." Ủa, rốt cuộc ai mưu đồ gây rối hả! Là ngươi đó có được không!

Quần chúng vây xem: "..." Cốt truyện phát triển quá nhanh, vẫn đang trong phản ứng.

Cũng bị đẩy ra rồi, Dung Chiêu tuyệt đối không có đạo lý trở về, vì thế tràng diện một trận gà bay chó sủa.

Hắn cũng không phải hạng người lương thiện, cũng không có cái gì lòng chứa muôn dân, Diệp Lương Thần có phải người tốt hay không cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, hắn chỉ cần đảm bảo Vu Hoan cùng với thân thể của nàng không có bất kì tổn thương nào là được.

Phong Khuynh Dao vẫn luôn quan sát, canh ngay lúc Dung Chiêu động thủ đánh người, cũng tận dụng mọi thứ chen tới đạp mấy phát lên trên người Diệp Lương Thần.

Diệp Lương Thần vốn tưởng rằng chẳng qua là Dung Chiêu lớn lên xinh đẹp một chút, căn bản không có tí thực lực gì, nhưng ngay khoảng khắc hắn đi về phía mình, sự áp bức quen thuộc kia mới khiến hắn kinh sợ và tỉnh ngộ, cỗ lực lượng đáng sợ mới nãy kia căn bản không phải là thanh kiếm đó, mà là người nam nhân này.

"Diệp thiếu gia, hiện tại có thể bằng lòng đem Ly Hồn Thạch cho ta mượn chưa?" Vu Hoan xô Dung Chiêu ra, trên cao nhìn xuống Diệp Lương Thần chật vật quỳ rạp trên mặt đất.

"Ngươi..." Lòng ngực Diệp Lương Thần huyết khí cuồn cuộn, "Ngươi căn bản không dự định trở về cùng ta."

"Ngươi căn bản cũng không dự định đem Ly Hồn Thạch cho ta mượn mà?" Vu Hoan quăng cho Diệp Lương Thần một cái nhìn đần độn, "Ta lại không ngốc, Từ An thành là địa bàn của Diệp gia ngươi, ta trở về Diệp gia cùng ngươi vậy chẳng phải là đem ta chơi chết?"

Diệp Lương Thần giận dữ, trên mặt cũng giả bộ không nổi cái vẻ ôn hòa nữa, "Bách Lý Vu Hoan, Diệp Lương Thần ta cũng không có nơi nào có lỗi với ngươi, Ly Hồn Thạch mà ngươi nói ta căn bản không biết, ngươi vì sao phải đối với ta như vậy!"

"Đúng đó, ngươi không có nơi nào có lỗi với ta, nhưng ta chính là người tùy hứng như vậy, tin đồn về ta trên cái đại lục này ngươi nghe còn ít hả? Ta cố ý gây khó dễ ngươi, ta nói ngươi có Ly Hồn Thạch, dù ngươi không có cũng phải có."

Dung Chiêu vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng quay đầu đi.

Nữ nhân này thô bạo vô lý, hoành hành ngang ngược hắn gặp nhiều rồi, nhưng hắn vẫn có chút không thể tiếp thu.

Trên thế giới này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy cơ chứ?

Chương 26: Giới Hạn Vô Thượng Cập Nhật Hạn Chót

Diệp Lương Thần tức giận đến hộc máu, trong lòng hận không thể đem Vu Hoan thiên đao vạn quả, nữ nhân này đi đâu gây tai họa không đi, khăng khăng phải tới Phong Tuyết thành.

Lại còn ngay thời điểm mấu chốt như vậy!

Vu Hoan liếc Phong Khuynh Dao một cái, nàng cầm thanh trường kiếm màu đen an tĩnh đứng ở bên cạnh, trong mắt sớm đã không còn hung ác vừa nãy.

Mục đích của Diệp Lương Thần người khác không biết, Vu Hoan nhưng là đoán được vài phần.

Năng lực đặc thù của Ly Hồn Thạch khiến nó có công năng phân biệt bảo vật, e rằng không biết khi nào Diệp Lương Thần biết được trên người Phong Khuynh Dao có thần khí, cho nên trăm phương nghìn kế muốn cưới Phong Khuynh Dao.

Nàng sao có thể trơ mắt nhìn thần khí được người khác ngấp nghé.

"Cho ngươi thêm một cơ hội, đem Ly Hồn Thạch cho ta mượn dùng một chút, nếu không ta thật sự sẽ giết ngươi." Lệ khí trên người Vu Hoan tỏa ra khiến Diệp Lương Thần không ngừng run mạnh.

Trong lòng quanh quẩn một cổ khủng hoảng, máu tươi lẫn mồ hôi nhỏ giọt ở ngực, mơ hồ nhuộm thành một mảnh đỏ sẵm.

"Ly... Hồn Thạch, thật sự ở Từ An thành, ta không gạt ngươi." Diệp Lương Thần chịu đựng sự khủng hoảng dưới đáy lòng.

Tác dụng của Ly Hồn Thạch, Diệp gia biết cũng không nhiều, nhưng tầm quan trọng của nó lạ thường, có thể nói là biểu tượng của gia chủ trong Diệp gia.

Hắn là con trai trưởng được sủng ái nhất Diệp gia, Ly Hồn Thạch quả thật sớm đã truyền cho hắn.

Mấy năm trước, hắn trong lúc vô tình phát hiện Ly Hồn thạch có công năng phân biệt bảo vật, hắn phí rất nhiều thời gian mới làm rõ được ánh sáng của Ly Hồn Thạch mỗi lần giám định bảo vật phát ra là đại biểu cho cấp bậc của nó.

Hắn phát hiện trên người Phong Khuynh Dao một loại bạch quang mà hắn chưa từng nhìn thấy ở Ly Hồn Thạch.

Trong một số sách cổ có ghi lại, chỉ có thần vật mới có được bạch quang như vậy.

Cho nên hắn không tiếc tự hạ thân phận, phái người tới cửa cầu thân.

Đáng giận là, cái nha đầu chết tiệt Phong Khuynh Dao kia lại chết sống không chịu gả cho hắn.

Hôm qua hắn vừa lúc làm việc ở Phong Tuyết thành, nhìn thấy bạch quang kia, điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Phong Khuynh Dao, cho người đi thăm dò, quả nhiên là Phong Khuynh Dao.

Hắn không biết thứ đồ trên người Phong Khuynh Dao là gì, nhưng nhất định không phải vật phàm, hắn không thể để người khác có được, cho nên, mới sáng sớm liền tới Phong gia cầu hôn.

Giữa mặt mày Vu Hoan nhiễm lên một tầng lệ khí, ngón tay ủ dưới tím báo không ngừng nắm chặt, ánh mắt lập loè không chừng.

(*) tím bào: áo bào màu tím

Xúc cảm lạnh lẽo từ trên cánh tay truyền ra, Vu Hoan nháy mắt hoàn hồn.

Vu Hoan hạ mi mắt, thu lại lệ khí trong mắt chưa kịp tóe ra.

"Cảm ơn." Cổ lệ khí dưới đáy lòng kia sẽ luôn tranh thủ bung ra, trước kia nàng đều mở hình thức tàn sát quỷ tu cho hả giận, từ sau khi kí khế ước với Dung Chiêu, hắn sẽ ngăn cản nàng.

Tuy rằng xác suất thành công chỉ 1%, nhưng Dung Chiêu làm không biết mệt.

Hiển nhiên, duy trì hình người khiến hắn ngăn cản càng dễ dàng hơn một ít.

Dung Chiêu thu tay về, thần sắc đạm mạc, chỉ có sâu trong đáy mắt có cảm xúc khác lạ đang yên lặng sinh sôi, "Ngươi phải khống chế được cỗ lệ khí kia, bằng không thân thể này chống đỡ không được bao lâu."

Vu Hoan xiết chặt tay, móng tay cắm vào thịt, nhưng mà một chút đau đớn nàng cũng không cảm nhận được.

Chỉ cần nàng vẫn còn nhớ rõ những việc đó, cổ lệ khí này sẽ không biến mất.

Đây là tội nghiệt của nàng, sẽ đi theo nàng đến lúc hủy diệt.

Lúc này, Vu Hoan rủ đầu đứng đó, váy dài màu xanh bị gió lạnh thôi lung lay, trong không khí xẹt qua tầng tầng gợn sóng, cả người đều rơi vào trong một loại tĩnh mịch khó có thể diễn tả.

Ngực Dung Chiêu có chút buồn bực, há miệng thở dốc, lại không biết nên nói cái gì.

Chuyện của nàng...

Hắn không biết chút nào.

"Ngươi nói là sự thật?"

"Thiếu gia, chuyện này rất nhanh sẽ truyền khắp toàn bộ đại lục, tôi nào dám nói bậy."

Con ngươi đờ đẫn của Vu Hoan chuyển động, áp xuống cảm xúc dư thưa ở đáy lòng, ngẩng đầu nhìn Diệp Lương Thần.

Bên cạnh hắn, một nam tử ăn mặc kiểu hạ nhân, chính là kẻ lúc trước rời đi.

Vu Hoan nhìn Diệp Lương Thần, đồng thời, hắn cũng ngửa đầu nhìn nàng, tầm mắt hai người giao nhau ở không trung.

Trên mặt Diệp Lương Thần đã không còn sự hoảng loạn của ban nãy, thậm chí là...

Nhiều hơn một tí tự tin.

Con hàng này sẽ không bị đánh ngu luôn chứ?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi có thể ở trên đại lục hoành hành ngang ngược, cũng chỉ vì ỷ vào Bách Lý gia làm hậu đài cho ngươi, hiện giờ Bách Lý gia đã nói rõ sẽ trục xuất ngươi khỏi gia tộc, ngươi còn có tư cách gì mà kiêu ngạo?"

Một câu nói của Diệp Lương Thần, đã giải đáp nghi hoặc của Vu Hoan.

Người xung quanh cũng một mảnh xôn xao, vị thiên tài đệ nhất trên đại lục này - Bách Lý Vu Hoan vậy mà bị trục xuất gia môn rồi...

Việc mà Bách Lý Vu Hoan làm trong ba năm này, cuối cùng khiến Bách Lý gia nhịn không nổi nữa ư?

Vu Hoan còn tưởng rằng Diệp Lương Thần tìm được biện pháp gì hay ho, ai biết hắn lại nói ra một tin tức như vậy.

Nàng trực tiếp cười rất không cho mặt mũi lên tiếng, "Diệp thiếu gia, ngươi cảm thấy ta cần Bách Lý gia làm hậu đài sao?"

Một Bách Lý gia, nàng căn bản chẳng để trong mắt.

Sắc mặt Diệp Lương Thần vốn dĩ dễ nhìn được một chút, soạt một cái lại trắng lần nữa.

Hắn nghĩ đến Dung Chiêu trầm mặc ít nói kia ở phía sau Vu Hoan, lực lượng của nam nhân đó quá khủng bố rồi.

"Bách Lý Vu Hoan, mấy năm nay người ngươi đắc tội không ít, một khi không có Bách Lý gia chống lưng cho ngươi, thứ ngươi đối mặt chính là sự trả thù điên cuồng, ngươi chẳng lẽ thật không sợ?"

Mấy năm nay, người mà nàng đắc tội nhiều vô số kể, Bách Lý gia không che chở cho nàng nữa, mặc kệ nàng là thiên tài ra sao, lấy thực lực hiện tại của nàng, căn bản không cách nào chống lại sự trả thù của những người đó.

Nghĩ đến này, tâm tư Diệp Lương Thần lại lắng xuống.

"Trả thù?" Vu Hoan nghiền ngẫm đọc hai chữ này, trên mặt mang theo một ý cười tinh quái, "Có lòng trả thù ta, lại chưa chắc dám hành động."

Ký ức của cổ thân thể này có tính kích khởi, nàng cũng không biết Bách Lý Vu Hoan đã làm những gì.

Nhưng nhìn đánh giá của những người này đối Bách Lý Vu Hoan, chắc chắn phiền phức mà nguyên chủ gây ra khẳng định không ít.

Nhưng đến cùng là ác danh bên ngoài, mặc dù không có Bách Lý gia chống lưng, lại có bao nhiêu người thật sự dám tới trả thù nàng?

Cho dù có, nàng sẽ sợ à?

"Ngươi đúng là cuồng vọng như trong lời đồn." Thần sắc Diệp Lương Thần có chút dữ tợn, hắn vẫn là xem thường nữ tử này.

Vu Hoan ăn không nói có lắc đầu, "Lời đồn không đáng tin."

Nàng ngừng vài giây, tiện đó nhếch miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, người bốn phía không khỏi đều rùng mình một cái.

"Ta so trong lời đồn cuồng vọng hơn nhiều." Nàng không phải Bách Lý Vu Hoan ban sơ, so cuồng vọng, so tùy hứng, ai dám so với nàng?

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, như là thời gian đọng lại, cái không gian này giống như đều tạm dừng.

Trong lòng mọi người đều chỉ có một suy nghĩ.

Tại sao trên thế giới này sẽ có người không biết xấu hổ như vậy, hơn nữa là nữ nhân!

"Diệp thiếu gia, người thật sự không cho ta mượn Ly Hồn Thạch?"

Sau lưng Diệp Lương Thần toàn là mồ hôi lạnh, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hoan, đáy mắt đều là phòng bị, sợ Vu Hoan thật sự xông lên cứng rắn đoạt lấy.

Mượn? Nói thực dễ nghe, cho nàng rồi, hắn đoán chừng ngay cả cái bóng của Ly Hồn Thạch cũng thể thấy nữa.

Huống chi đây là vật gia truyền của Diệp gia, hắn có quyền giữ nhưng lại không có quyền khống chế.

"Ta ngược lại rất khó hiểu, vì sao ngươi biết ta có Ly Hồn Thạch?" Diệp Lương Thần không có trả lời, mà lại chuyển hướng trọng tâm câu chuyện.

Dung Chiêu nghiêng nghiêng đầu, rõ ràng có hứng thú với câu hỏi này.

Chương 27: Nhãn Hiệu Mềm Manh Dành Cho Tiêu Đề

Đáy mắt Vu Hoan nhanh chóng xẹt qua một tia hài hước, gương mặt ngay thẳng, bày ra một bộ biểu tình nghiêm túc, nói: "Đại trưởng lão nhà các ngươi nói cho ta đó."

Diệp Lương Thần: "..." Đại trưởng lão đã chết rất nhiều năm rồi.

Biết Vu Hoan đang trêu đùa mình, sự tức giận dưới đáy lòng của Diệp Lương Thần liền từ từ bùng lên.

Trước đó là hắn sợ nàng, nhưng giờ nàng đã mất đi thân phận Bách Lý gia đại tiểu thư, hắn chưa chắc vẫn sợ nàng như vậy.

"Mọi người đều biết đại trưởng lão đã quy tiên hơn mười năm, ngươi lúc đó chẳng qua vẫn là một đứa trẻ, làm sao biết Ly Hồn Thạch từ trong miệng đại trưởng lão." Diệp Lương Thần lạnh giọng gầm lên, trên gương mặt tái nhợt nổi lên đỏ ửng không bình thường, có thể thấy được hắn tức giận không nhẹ.

Ngược lại Vu Hoan không nói dối, chỉ là đại trưởng lão ấy cùng đại trưởng lão trong ấn tượng của Diệp Lương Thần hoàn toàn là hai người.

Đại trưởng lão trong miệng nàng là đại trưởng lão của hai ngàn năm trước.

Vu Hoan nhún vai, một chút cũng không thèm để ý, "Ta nói thật ngươi không tin, ta có thể có cách gì?"

Hai ngàn năm trước, đối Vu Hoan mà nói thì không dài, nhưng đối người của Diệp gia mà nói, lại thành một lịch sử xa xôi không thể với tới.

Diệp Lương Thần không tin, Dung Chiêu hiển nhiên là tin, thời điểm nữ nhân này nói dối sẽ không bày ra một biểu tình nghiêm túc như vậy.

Chỉ có thời điểm nàng nói thật mới bày ra một biểu tình như vậy, dùng lời của nàng nói chính là.

Đây là ta vì sức tín phục.

Song, sự thật thường thường đối lập với nàng, lúc nàng chững chạc đàng hoàng nói thật, ai cũng không tin, lúc thuận miệng bịa chuyện nói dối, ai cũng tin.

Tim thật mệt.

"Oanh ——"

"A ——"

Hiện trường chợt hỗn loạn, tiếng thét chói tai của đám người cùng tiếng bước chân đan chéo nhau, những đám mây cuồn cuộn trong không trung lập lòe ánh sáng tím.

Tia chớp thô to như cánh tay từ không trung đánh xuống, kèm theo thanh âm đinh tai nhức óc, tựa như muốn bổ nhát Phong Tuyết thành.

Cơn tức giận chưa kịp lên men của Diệp Lương Thần bị tiếng sấm làm cho tan rã.

Vu Hoan bất mãn ngẩng đầu, trong con ngươi ánh lên lôi điện không ngừng lập loè sắc tím trong không trung.

Không khí tựa hồ lại lạnh thêm vài phần, nàng đem áo bào màu tím trong tay ôm chặt hơn vài phần.

Đám người vây xem nháy mắt giải tán sạch sẽ, đều trốn đến nơi an toàn, trong lòng đối tiếng sấm không thể hiểu được này cảm thấy sợ hãi.

"Thần khí hiện thế, tất có dị tượng." Âm thanh Dung Chiêu không lớn, nhưng hắn nói lúc tiếng sấm ngừng lại, người có mặt vẫn chưa rời đi đều nghe được.

Đặc biệt là Diệp Lương Thần, ánh mắt quét một chút liền dừng trên người Phong Khuynh Dao, sự tham lam trong mắt hiện lên rõ ràng.

Thần khí...

Dĩ nhiên là thần khí.

Thần khí chỉ có thần có thể đúc, nhưng Thần Sáng Thế niết bàn, hai đại đồ đệ của hắn cũng niết bàn theo, thần khí ở thế giới này đều chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Mỗi lần có thần khí xuất thế, đều chắc chắn dẫn tới một trận gió tanh mưa máu.

Không ngờ hắn lại may mắn nhìn thấy thần khí, nếu là có thể có được...

Xưng bá đại lục Huyễn Nguyệt cũng không hẳn không được.

Có cùng ý tưởng với Diệp Lương Thần còn có Phong Vân, chỉ là hắn cũng không biết thần khí mà Dung Chiêu nói ở nơi nào.

Phong Khuynh Dao cắn môi, nhích lại gần về phía Vu Hoan.

Tầm mắt Diệp Lương Thần nhìn nàng quá mức quyết liệt, nàng cảm giác bản thân mình trong mắt hắn giống như là không mặc quần áo vậy.

Nhận thấy được Phong Khuynh Dao dựa lại đây, Vu Hoan lập tức lôi kéo Dung Chiêu tránh sang bên cạnh, tức giận trừng mắt, "Ngươi làm gì, đứng đó, đừng nhúc nhích."

Nàng cũng không muốn bị sét đánh.

Thân hình Phong Khuynh Dao cứng đờ, nhưng vẫn ngừng lại, thần sắc nhìn Vu Hoan có chút khó hiểu.

"Dung Chiêu..." Vu Hoan thấy Phong Khuynh Dao dừng lại, lúc này mới cùng Dung Chiêu nói chuyện, "Ngươi có cảm thấy sét này có chút không thích hợp hay không?"

"Thần khí là vật điềm lành, không nên có dị tượng như vậy."

"Tối hôm qua, Phong Khuynh Dao cùng Thần Khí dung hợp, dị tượng nên tối hôm qua, nhưng nó lại ấp ủ cả một ngày." Vu Hoan dùng ngón tay chỉ chỉ trời.

Bầu trời lập tức đùng đoàng một tiếng, tia chớp uốn lượn đánh xuống, thiếu chút nữa đã bổ vào nàng rồi.

Ngón tay Vu Hoan co rụt lại, trốn sau lưng Dung Chiêu, vẻ mặt nghẹn khuất.

Nàng chẳng qua chỉ chỉ chỉ, lại chẳng làm gì, bổ nàng làm cái lông gì a!

Dung Chiêu nhìn bộ dáng đó của Vu Hoan, đáy lòng liền có một cổ sung sướng dâng lên, khóe miệng bất giác giơ lên vài phần.

Tia chớp ngay từ đầu là bổ loạn, nhưng lúc này rõ ràng bắt đầu có sự hội tụ, hướng tới một hướng bổ.

Mà hướng đó...

Không phải Phong Khuynh Dao.

Đó là một tòa kiến trúc tương đối đặc biệt, mỗi nơi ở của Phong Tuyết thành đều có thể nhìn thấy.

Phủ thành chủ ...

"Lôi kiếp." Vu Hoan nỉ non một tiếng, nghi hoặc vừa rồi liền trở thành hư không, "Có người độ kiếp."

Mẹ nó, lôi kiếp này ấp ủ hơn nửa ngày, cũng đủ rồi.

Sở dĩ nàng không đem hiện tượng quái dị này liên hệ cùng với lôi kiếp, thứ nhất là thanh thần khí trên tay Phong Khuynh Dao đó khiến nàng suy nghĩ sai hướng, thứ hai chính là lôi kiếp này mẹ nó ấp ủ quá lâu rồi.

Căn bản không có lôi kiếp sẽ ấp ủ lâu như vậy cũng không thèm bổ!

Bắt đầu từ cấp Địa Huyền thăng lên Thiên Tôn, tất cả thăng cấp về sau đều yêu cầu trải qua lôi kiếp, số lượng lôi kiếp cũng sẽ gia tăng theo.

Lúc này tổng cộng bổ mười tám tia lôi kiếp, là Địa Huyền thăng cấp lên Thiên Tôn.

Cao thủ Thiên Tôn ở trên đại lục được biết tổng cộng có 327 người, trên toàn bộ đại lục có trăm triệu dân cư, lại chỉ có gần ba trăm người là cấp bậc Thiên Tôn, có thể thấy được sự hiếm có của nó.

Phong Tuyết thành, Phong Vân và Hứa Bác đều là cấp bậc Thiên Tôn, hiện giờ lại nhiều thêm một vị, cũng không biết là ai.

Phong Vân tuy rằng cũng muốn thần khí, thế nhưng lúc này hắn càng để ý người thăng cấp là ai.

Cái hướng đó...

Là phủ thành chủ.

"Nhanh, nhanh đi phủ thành chủ nhìn xem là ai thăng cấp." Phong Vân hận không thể tự mình bay đến phủ thành chủ nhìn xem.

Diệp Lương Thần nghe đến đây, trên mặt còn có chút thất vọng, nhưng cũng phái người bên cạnh mình đi nghe ngóng một chút.

Suy cho cùng nếu Phong Tuyết thành nhiều thêm một Thiên Tôn, số lượng Thiên Tôn đó đã có thể ngang hàng với Từ An thành rồi.

Vu Hoan ngửa đầu nhìn mây đen rải rác trên không trung như cũ, nghi hoặc trong mắt lại bắt đầu lan tràn.

Mười tám đạo lôi này đều bổ xong rồi, sao lại không tản ra?

Chẳng lẽ cũng muốn ấp ủ một chút?

"Lạnh quá." Vu Hoan run cầm cập một lát, không nói hai lời đem áo ngoài bào khoát lên người.

Dung Chiêu không có cảm giác gì, chỉ nhìn dáng vẻ bưng kín xiêm ý của Vu Hoan liền có thể phán đoán là thật sự lạnh.

Những người khác cũng đã cảm giác được cỗ hàn khí này, như là từ đầu thu trực tiếp tiến vào giữa đông.

"Sao lại thế này, lạnh quá à?"

"Lôi vân trên trời sao mà vẫn không tản ra?"

Bốn phía không ngừng truyền đến tiếng nghị luận, những vấn đề này đúng là điều Vu Hoan muốn hỏi.

Nàng tự nhận mình sống nhiều năm như vậy, trước nay chưa thấy qua người sau khi thăng cấp mà lôi vân không tiêu tan, thời tiết còn từ cuối thu lập tức nhảy tới cuối đông, quả thực không thể nhịn, quá cmn lạnh rồi.

Hiện giờ, ngay cả mí mắt Vu Hoan thật sự cũng không muốn động, dựa lưng vào Dung Chiêu, cả người đều đè trên người Dung Chiêu.

Trong con ngươi lãnh đạm của Dung Chiêu hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng vẫn duỗi tay đỡ Vu Hoan, phòng ngừa nàng ngã trên mặt đất.

"Dung Chiêu...ta cảm thấy ta muốn chết." Lạnh chết.

Vu Hoan hữu khí vô lực nỉ non, ánh mắt buông xuống, cũng không biết đang xem cái gì.

"Không chết được." Dung Chiêu lạnh lùng đáp một câu.

"Sẽ chết." Vu Hoan xoay người ghé vào ngực Dung Chiêu, vẻ mặt khẩn cầu, "Cầu ngươi để ta chết đi, sống thật đau khổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro