Chương 28-29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
_________________

Chương 28: Không Biết Đặt Tiêu Đề Gì

Người nghe thấy lời Vu Hoan nói đều là một biểu tình sợ ngây người.

Trước nay chưa từng gặp người cầu chết bao giờ...

Huống chi người này còn là nữ nhân trước đây kiêu ngạo đến vô cùng đặc biệt không biết xấu này.

Sự chênh lệch này quá lớn, bọn họ có chút không phản ứng lại.

"Ta không ngăn cản ngươi." Dung Chiêu lùi một bước, Vu Hoan đùng một cái liền ngã trên đất.

Vu Hoan quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ ngửa đầu trừng hắn, "Ai cho ngươi động vậy."

Dung Chiêu lại lui một bước, nghiêm túc nói: "Ngươi cũng không nói không cho ta động."

Lật bàn, hình tượng cao lãnh đã nói đâu?

Người bụng dạ đen tối thế này đã bị người đánh tráo rồi!

Dưới đáy lòng Vu Hoan rống giận một phen, mặt không chút thay đổi ngồi xếp bằng trên mặt đất, căn bản chính là không có ý tứ đứng lên, người vây xem sửng sờ sốt.

Cô nương này nha, ngươi tốt xấu cũng chú ý hình tượng một chút chứ hè!

Một đại cô nương, tuy lớn lên không phải quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là thanh lệ khả nhân, tú sắc khả xan, có cần thiết dày vò hình tượng của bản thân mình như vậy không?

Nếu Vu Hoan nghe thấy lời bàn tán này, nhất định sẽ cười khẩy không lưu tình chút nào trào phúng, "Hình tượng? Thứ đồ chơi đó có thể ăn chắc?"

Che quần áo xong, Vu Hoan lúc này mới vô cùng giống như đại gia vẫy tay về hướng Diệp Lương Thần, "Người gì đó kia, Diệp thiếu gia, ngươi lại đây ngồi xuống, chúng ta tiếp tục nói."

Diệp Lương Thần hóa đá trong khí lạnh, nói cái lông ấy!

"Bách Lý cô nương, có thể cho ta hỏi trước không?"

Vu Hoan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, một cổ âm hàn không thuộc khí lạnh trong bốn phía này tháo chạy qua ót.

Vu Hoan run lập cập, tâm tình không ngừng hạ xuống, trực tiếp rơi vào giá trị âm.

Vốn dĩ đã đủ lạnh rồi, mẹ nó còn muốn đi lên ngột ngạt!

Từ từ, hình như không đúng chỗ nào.

Vu Hoan tầm mắt chầm chập dừng trên trường kiếm màu đen trong tay Phong Khuynh Dao, thanh kiếm này...

Sao lại phát ra hơi thở thế này?

Đang nghĩ ngợi tới, cơ thể đột nhiên nhẹ tênh, cả người đều được người khác nhấc lên.

"Dung Chiêu, ngươi có bệnh à!"

"Thanh thần khí kia có vấn đề." Dung Chiêu làm lơ con ngươi phun lửa của Vu Hoan, giam nàng ở bên người.

"Cần ngươi nói." Vu Hoan liếc Dung Chiêu một cái, từ lúc bắt đầu thanh thần khí này đã biểu hiện không bình thường.

Phong Khuynh Dao đầu đầy hắc tuyến nhìn hai người đối diện ngươi một câu ta một câu đã sắp đánh nhau, tỏ vẻ hết sức buồn bực.

Có thể đàng hoàng nghe người ta nói không chứ!

Còn có các ngươi thảo luận có thể nhỏ tiếng một chút không, nơi này nhiều người như vậy đều nghe hết rồi đó!

Loại đồ thần khí loại này có thể ở trước công chúng tùy tiện nói bậy sao?

Phong Khuynh Dao cảm thấy sai lầm lớn nhất của bản thân mình chính là gặp phải Vu Hoan, từ khi gặp phải nàng, cuộc sống của nàng luôn giãy dụa không ngừng trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.

"Diệp Lương Thần, Nguyên Thanh ở đâu?" Phong Khuynh Dao tới gần Diệp Lương Thần.

Trong lòng Diệp Lương Thần đều là thần khí trong tay Phong Khuynh Dao, thấy nàng tới gần, đôi mắt sáng lên như khảm linh thạch.

"Khuynh Dao yêu tên Hứa Nguyên Thanh kia như vậy?" Dư quang Diệp Lương Thần nhìn lướt qua hai người đối diện còn đang cãi nhau, khóe miệng giương cao vài phần.

"Phải, ta yêu hắn." Nàng nguyện ý vì hắn trả giá sinh mệnh, sao lại không yêu?

Lúc Phong Khuynh Dao sửng sốt, tựa hồ nhìn đến trong mắt Diệp Lương Thần hiện lên một tia hàn quang cực nhanh.

Đau đớn trước ngực tới cũng nhanh, nàng căn bản không có cơ hội phản ứng.

"Rút."

Vu Hoan đang nắm vạt áo Dung Chiêu, một tay khác tư thế giơ lên không muốn hạ xuống.

Nghe thấy âm thanh này, nàng dồn sức đẩy Dung Chiêu ra, quay đầu xem.

Diệp Lương Thần ôm Phong Khuynh Dao cực nhanh nhảy lên trên kiến trúc, vài cái nhảy, cái đáp liền mất tung tích.

Vu Hoan cứ như vậy trơ mắt nhìn vài thân ảnh đó biến mất.

"Không đuổi?" Dung Chiêu thong thả ung dung sửa sang lại xiêm y, giống như người muốn tìm thần khí không phải hắn.

Vu Hoan vừa khép lại áo bào, hừ lạnh một tiếng, "Đuổi cái lông ý, lạnh như vậy, ta không muốn động."

Đầu Dung Chiêu đầy hắc tuyến, tình cảm mà vừa rồi ngươi nhìn cả nửa ngày chỉ là vì ngươi không muốn động, chứ không phải có lý do không đuổi.

Đại ca chớ nói Nhị ca, hai người này nào giống như vẻ muốn tìm thần khí?

Vu Hoan nhìn nhìn bốn phía, Phong Vân vừa rồi đã đuổi theo Diệp Lương Thần ra ngoài, cho nên lúc này chỉ còn lại có nàng cùng Dung Chiêu thôi.

"Vừa rồi ngươi không cãi nhau với ta, Diệp Lương Thần cũng sẽ không bắt Phong Khuynh Dao đi, mặc kệ, tự ngươi đuổi theo." Vu Hoan hung dữ đem nồi quăng cho Dung Chiêu.

Dung Chiêu cõng nồi: "..." Cái này cũng có thể trách hắn?

Trốn tránh trách nhiệm cũng không sạch sẽ được như vậy.

"Là ngươi khơi mào trước."

"Ơ hay, ngươi còn mạnh miệng, vừa rồi nếu không phải ngươi chọc giận ta, ta sẽ cãi nhau với ngươi? Phong Khuynh Dao sẽ bị bắt đi?"

"Lời ta nói là thật."

"Ta nói cho ngươi biết Dung Chiêu, chuyện này ngươi không phụ trách cũng nhất định phụ trách, sai chính là ở ngươi..." Blah blah.

Tóm lại vấn đề, hai người lại tiến vào thảo luận hết một nén nhang, kết quả cuối cùng chính là hai người chậm chạp cùng nhau đuổi theo...

Với theo tốc độ này, Diệp Lương Thần có giết chết phanh thây vứt xác Phong Khuynh Dao, cũng còn dư thời gian tắm rửa, ăn một bữa cơm.

Thế mà hai kẻ này tỏ vẻ một chút cũng không quan tâm, đối với bọn họ mà nói thần khí ở trong tay ai cũng đều giống nhau.

Dù sao cũng đều là đoạt, cùng lắm là đổi một đối tượng.

Mục tiêu của Diệp Lương Thần là nhằm vào cửa thành, Vu Hoan vừa đến cửa thành liền không muốn tiếp tục đi nữa.

Cảnh tượng ngoài thành cùng bên trong thành là hai bố cục khác nhau.

Rõ ràng một bầu trời, lúc này bầu trời ngoài thành lại là quang đãng nghìn dặm, ánh nắng khắp nơi, dãy núi nơi xa cũng đều hiện ra vầng sáng vàng.

Ngược lại trong thành lại là mây đen áp sát, khí lạnh trải rộng.

Quỷ dị vô cùng tận.

"Tổ tông... ô ô ô ô... ngươi lại vứt bỏ ta."

Tiếng quỷ khóc sói gào đồng thời vang lên, Vu Hoan liền cảm thấy cẳng chân trầm xuống, xộc lên một cổ khí tức âm hàn hơi quen thuộc.

Vu Hoan nhấc chân đá vào ngực bóng đen đang ôm cái đùi lớn của mình, đầy mặt ghét bỏ, "Khóc cái rắm, lão tử còn sống đây."

Diêm Tố khóc như lê hoa đái vũ, trên gương mặt nửa trong suốt đều có thể nhìn thấy nước mắt còn rộng hơn mì sợi.

Hắn dễ dàng sao!

Nằm bò hết một đêm ở trên đầu tường Phong gia, vừa rồi còn suýt tí bị sét đánh, ô ô, sao hắn xui xẻo như vậy.

"Tổ tông..." Diêm Tố cắn môi, kêu lên một cách đáng thương.

Vu Hoan nói một câu kia xong liền ngậm miệng, ngược lại nhìn Đông nhìn Tây.

Nàng mơ hồ cảm thấy chính mình đã quên cái gì, hóa ra là con quỷ này.

Diêm Tố khóc lóc kể lể cảnh ngộ bản thân mình cả đêm qua cộng với ngày hôm nay, đáy lòng Vu Hoan có chút chột dạ, tư thế nhìn Đông nhìn Tây càng ưu mỹ hơn.

"Tổ tông... người ta ... người ta thiếu chút nữa đã không thấy được ngươi rồi, tia sét đó đánh thực quá dọa người rồi..."

Vu Hoan rất ôn nhu đỡ Diêm Tố từ trên mặt đất lên, giọng nói trong veo, "Cho nên, tại sao ngươi ở đây?"

Tiếng chít chít của Diêm Tố đột nhiên im bặt, nước mắt treo ở khóe mắt muốn rớt lại không rớt, mở miệng, một biểu tình sợ ngây người.

Một hồi lâu, Diêm Tố mới nũng nịu cúi thấp đầu xuống, run rẩy nói: "Người ta... người ta là đuổi theo tổ tông tới."

Vu Hoan 'ha ha' hai tiếng, thu hồi tay lại, "Cho ngươi thêm một cơ hội, nghĩ kỹ hẳn nói." Coi nàng mù à, nàng rõ ràng là đưa lưng về phía cửa thành, mà nàng hiện tại cũng không có ra khỏi thành!

Diêm Tố tức khắc như trái cà tím, mười ngón tay dây dưa trước người, thân ảnh không ngừng run cầm cập.

Chương 29: Tiêu Đề Chính Là Phải Mềm Manh

Ngượng ngùng nửa ngày, Diêm Tố mới lắp bắp nói: "Sấm sét đối với quỷ tu mà nói cực kỳ đáng sợ, ta... ta là vì tị nạn mới... ra khỏi thành."

Nói đến sau âm thanh Diêm Tố đã nhỏ đến không thể nghe thấy, đầu cũng sắp rút vào trong khe đất luôn rồi.

"Tổ tông... tại sao ở đây? Là..." Diêm Tố e thẹn nhìn Vu Hoan một cái, "Là tới tìm người ta hả?"

Toàn thân Vu Hoan run lên nổi cả da gà, "Nói chuyện cho đoàng hoàng, ngươi mẹ nó là nam nhân... Phi, là quỷ nam, có thể lấy một chút khí phách của nam tử hán ra hay không, học hỏi Dung Chiêu người ta..."

Vu Hoan đột nhiên dừng lại, ánh mắt xem xét nhìn Dung Chiêu một cái, khoát tay, "Ngươi vẫn là đừng học Dung Chiêu."

Cao lãnh đen tối còn tâm thần phân liệt, nàng cũng chịu tra tấn dậy không nổi đây này.

Dung Chiêu: "..." Hắn lại làm sao rồi?

Hơi thở trên người Dung Chiêu cùng Thiên Khuyết kiếm giống nhau, Diêm Tố sợ như gì ấy, nào dám học hắn!

"Vừa nãy ngươi có nhìn thấy người mang theo Phong Khuynh Dao ra khỏi thành không?" Vu Hoan đổi đề tài, trở lại việc đứng đắn.

Diêm Tố suy tư một chút, lắc đầu, "Không có."

"Ngươi xác định?" Con ngươi Vu Hoan híp lại.

Diêm Tố kiên định gật đầu, Phong Khuynh Dao hắn tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Phướng hướng mà bọn họ đuổi theo lại không sai, nếu Diệp Lương Thần không phải mang Phong Khuynh Dao ra khỏi thành, thì chính là ở trên đường vòng ngược trở về.

Hắn cố ý?

Đúng rồi, Phong Vân ở đằng sau hắn, chẳng lẽ hắn là muốn khiến cho Phong Vân cho rằng hắn đã ra khỏi thành?

Phong Tuyết thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu thật muốn tìm người vẫn có chút độ khó.

Đối với loại việc mất sức này, Vu Hoan biểu thị nàng không làm.

Vậy cần phải có người tới làm nhỉ?

Thế là, con hàng này ở cửa thành chờ Phong Vân phát hiện không thích hợp vòng trở lại.

Phong Vân nhìn thấy Vu Hoan muốn chết không muốn sống, không chút hình tượng nằm bò trên tường cửa thành, khóe miệng không khỏi co giật.

Người này rốt cuộc có phải một cô nương hay không?

"Phong... nè, đúng đúng, chính là ngươi, lại đây một chút." Vu Hoan quên mất tên của Phong Vân, trực tiếp liền nhảy qua.

Vẻ mặt mê mang của Dung Chiêu nhìn Phong Vân đến gần, người này ai vậy?

Phong Vân nghĩ đến chuyện tối hôm qua, bảo bối còn đang nhớ thương bạch quang kia, nhìn sự nôn nóng và không kiên nhẫn xuống đáy lòng, đi đến trước mặt Vu Hoan, "Bách Lý cô nương, gọi Phong mỗ có chuyện gì?"

Biết Vu Hoan bị Bách Lý gia trục xuất khỏi gia tộc, hành vi cử chỉ tuy rằng không thể bới lông tìm vết, nhưng thái độ sao mà cũng có chút biết hóa.

Một tiểu nha đầu, không biết tôn ti bắt chuyện với hắn, nếu không phải nam nhân kia đứng bên cạnh nàng, hắn làm gì sẽ nói nhảm với nàng.

"Có việc, không có việc ta gọi ngươi làm gì."

Sắc mặt Phong Vân trực tiếp đen thui, nàng thật đúng là không biết khách khí một chút nào.

"Bách Lý cô nương, Phong mỗ tuy rằng cảm kích cô đã cứu tiểu nữ của ta, nhưng cô hiện giờ cũng thấy, Phong mỗ ốc còn không mang nổi mình ốc..."

"Haizz, ngươi nói những cái đó làm gì, chẳng lẽ ta còn dùng thân phận ân nhân cứu mạng để ép buộc ngươi hay sao?" Vu Hoan đánh gãy lời của Phong Vân, biểu tình không biết xấu hổ ở trên mặt rõ ràng chính là 'ta chính là dùng thân phận ân nhân cứu mạng để ép buộc ngươi, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao.'

Phong Vân nghiến răng nghiến lợi trừng Vu Hoan một cái, cố nén lửa giận, "Bách Lý cô nương có chuyện gì yêu cầu Phong mỗ hỗ trợ?"

Hắn chẳng qua là vì bảo bối đó, không nên chấp nhặt với nha đầu chết tiệt này, chờ bảo bối tới tay, lại chỉnh đốn nàng.

Trong lòng Phong Vân không ngừng an ủi chính mình như thế.

Vu Hoan tự nhiên nhìn thấy trong mắt Phong Vân chợt lóe qua hung ác.

"Cũng không phải việc lớn gì, ngươi không phải đang đuổi theo Diệp Lương Thần sao? Có tin tức thì phiền Phong gia chủ nói cho ta một tiếng, chúng ta đều có cùng mục tiêu, không phải sao?"

Vu Hoan nói hết sức đương nhiên, giống như đang phân phó cho thủ hạ của nàng vậy.

Phong Vân cảm thấy ngực đau, nhìn Vu Hoan một cách âm trầm, lại nhìn Dung Chiêu bên cạnh nàng đang nhìn hắn, tức khắc ót phát lạnh.

Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống.

"Vậy Phong mỗ phải đi đâu báo tin cho Bách Lý cô nương?"

Vu Hoan chớp chớp mắt, "Ta cảm thấy nhà ngươi ở rất thoải mái a, chẳng lẽ Phong gia chủ không bằng lòng cho ta ở?"

Bằng lòng đại gia ngươi!

Đều là vì bảo bối đó, đừng trở mặt, ngàn vạn đừng trở mặt.

Trải qua giãy giụa mãnh liệt trong lòng, Phong Vân cuối cùng miễn cưỡng cười, "Bách Lý cô nương ở thấy thoải mái thì tốt rồi, vậy Phong mỗ bèn cáo từ trước."

Cùng nha đầu chết tiệt này nói tiếp nữa, hắn tuyệt đối sẽ tổn thọ mười năm.

Nhất định nghĩ biện pháp lấy bảo bối đó từ trên tay nha đầu chết tiệt, sau đó...

Đáy mắt Phong Vân hiện lên một tia sát khí, tàn nhẫn mà vô tình.

Vu Hoan ôm cánh tay, cười nhìn theo Phong Vân rời đi.

Phong gia là đại tộc ở Phong Tuyết thành, tìm người hẳn là rất nhanh.

"Tổ tông..." Diêm Tố bay tới bên cạnh Vu Hoan, âm thanh sợ sệt, "Ngươi thật sự muốn ở... Phong gia hả?"

"Ân, làm sao vậy?" Vu Hoan tùy ý đáp.

Diêm Tố lại khóc ô ô ô lên, vừa khóc vừa nói: "Phong gia kia người ta vào không được... ô ô, tổ tông lại muốn vứt bỏ người ta nữa."

Vứt bỏ đại gia người a, nói như nàng là cái gì với hắn không bằng, đừng hủy trong sạch của nàng được không?

Vu Hoan ấn đường nhảy dựng, duỗi tay che miệng Diêm Tố, hung thần ác sát hỏi: "Sao ngươi vào không được? Phong gia cũng đâu bố trí trận pháp gì."

"Ô ô ô..." Diêm Tố chỉ vào miệng mình, Vu Hoan bĩu môi, thu tay lại.

Vu Hoan vừa buông ra, Diêm Tố liền một vẻ mặt thẹn thùng bưng miệng mình, nhỏ giọng nói: "Ta quá yếu... Phong... Phong gia có cao thủ, ta vừa vào lập... lập tức sẽ bị phát hiện."

Phốc!

Bản thân mình quá yếu còn nàng à?

"Vậy ngươi nằm bò ở đầu tường đi." Vu Hoan rất không trách nhiệm quăng ra một câu.

Diêm Tố: "..." Nằm bò ở đầu tường rất khó chịu, ô ô, hắn không muốn, không muốn.

Nhưng mà mặc kệ Diêm Tố khóc nháo thế nào, Vu Hoan đều là một biểu tình ta cái gì cũng không nghe thấy.

Con tiểu quỷ này dính người rất chặt, nàng càng muốn đuổi hắn đi.

Thế nhưng Diêm Tố lại là tên quỷ đụng phải tường nam cũng sẽ không quay đầu, sao có thể sẽ bởi vì chút sự coi thường của Vu Hoan này mà từ bỏ.

Thời điểm trở lại Phong gia, Phong Vân còn chưa về, tối hôm qua thủ vệ đã gặp Vu Hoan, cũng không ngăn cản.

Cho nên, nàng không gặp trở ngại gì mà trở về phòng.

"Ngươi thật không đi tìm?" Dung Chiêu đối với thần khí có ký ức đặc biệt, cho dù quên mất nằm trong tay ai, cũng sẽ không quên mục đích của hắn là phải tìm thần khí.

Vu Hoan với việc này chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay giữa lên, cái này mẹ nó không khoa học.

"Đi đâu tìm, Phong Tuyết thành lớn như vậy, ta mới không đi." Vu Hoan trợn mắt, cầm đồ ăn vặt lúc trước mua ăn cực ngon lành.

"Ngươi muốn tìm, cũng không khó." Nếu là cả năng lực này cũng không có, thì lúc đầu hắn sẽ không lựa chọn nàng.

Vu Hoan gật đầu, hào phóng không biết xấu hổ nhận lời khen ngợi của Dung Chiêu, "Đúng vậy, không khó, nhưng là ta không muốn tìm, ngươi có thể làm gì ta? Giết ta sao? Ngươi nỡ không?"

Còn thật xem nàng là nha đầu mà sai sử, bảo làm gì thì làm đấy hả?

"Ngươi..." Trên mặt Dung Chiêu bị băng hàn bao phủ, ngữ khí lạnh lẽo, mang theo hàn ý vô tận.

Vu Hoan liếc hắn một cái, dưới đáy lòng cười lạnh.

Nàng nguyện ý giúp hắn tìm thần khí, cũng là có mục đích của riêng mình.

Trên thế giới này đào đâu ra việc miễn phí.

Chương 30: Từ Tục Tĩu Cần Nói Trước Mặt

Dung Chiêu tức giận, lắc mình vào Thiên Khuyết kiếm, Thiên Khuyết kiếm chịu đựng cơn tức giận của kiếm linh nhà mình, ủy khuất đến phát run.

Tiếng 'ong ong' không ngừng vang vọng trong phòng, Vu Hoan bị ồn đến có chút phiền, duỗi tay túm Thiên Khuyết kiếm qua, nhét nó vào chăn bông trên giường.

"Không được phép ra, không được run!"

Bị uy hiếp Thiên Khuyết kiếm ủy khuất đến muốn rơi lệ, sao lại có chủ nhân hung dữ như vậy.

Còn có tên kiếm linh kia, rốt cuộc có phải kiếm linh của nó hay không, tại sao cũng khi dễ nó, không công bằng.

Vu Hoan đợi ở trong phòng, cái gì cũng không làm, không phải ngủ chính là ăn, thẳng đến đêm, Phong phủ an tĩnh cả ngày mới náo nhiệt lên.

Vu Hoan dựng thẳng tai nghe trong chốc lát, biết Phong Vân cũng chưa tìm được Diệp Lương Thần.

Nhưng cũng có một tin tức đặc biệt, người thăng cấp kia vậy mà lại là tên Hứa Nguyên Thanh trong miệng Phong Khuynh Dao kia.

Vu Hoan gõ mặt bàn, ánh mắt âm trầm, "Làm cái giống gì, không phải nói thực lực của Hứa Nguyên Thanh thấp hơn Phong Khuynh Dao sao?"

Bầu trời bên ngoài vẫn là lôi vân dày đặc như cũ, chỉ là lúc này trời tối nhìn không ra, những lôi vân còn chưa có tản đi.

Điều này càng khiến nghi hoặc dưới đáy lòng Vu Hoan gia tăng, sự việc này hình như phát triển theo hướng ngày càng quỷ dị.

Không ngờ là, Phong Vân vậy mà trở về được một thời gian đầu liền tới gặp Vu Hoan.

Vu Hoan ngẳng đầu, hai chân bắt chéo, thần sắc không tập trung nhìn Phong Vân có chút nôn nóng.

"Làm sao vậy? Đêm hôm khuya khoắt, Phong gia còn qua đây, là có tin tức của Diệp Lương Thần?"

Phong Vân hận cái dáng vẻ này của Vu Hoan cực kỳ, nhưng hắn có thể có cách nào?

"Bách Lý cô nương, người Bách Lý gia ở bên ngoài chờ cô, cô nương xem?" Đánh chết hắn cũng không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ nhìn thấy người Bách Lý gia.

Còn là đại trưởng lão có thân phận có thực quyền ở Bách Lý gia.

Nếu bọn họ không phải vì Bách Lý Vu Hoan mà tới, hắn có lẽ sẽ rất vui, nhưng hiện giờ Bách Lý Vu Hoan là người bị trục xuất khỏi gia môn, lại ở quý phủ của hắn, cái này khiến người Bách Lý gia nghĩ như thế nào?

"Chờ ta? Chờ ta làm cái gì?" Vu Hoan một vẻ mặt đơn thuần hỏi.

Phong Vân giận nhưng không dám bộc phát, hai bên đều không thể đắc tội, nam nhân kia...

Phong Vân đột nhiên dò xét trong phòng, nam nhân kia sao lại không thấy rồi?

Khi hắn tới đã cố ý nhìn phòng bên cạnh, nam nhân kia không ở trong phòng, nhưng giời cũng không có ở bên này, vậy hắn đi đâu rồi?

Không lẽ đã đi rồi?

Nếu là như thế, vậy hắn...

Tâm tư Phong Vân tung bay, trong đầu đã nghĩ ra nhiều cách bắt Bách Lý Vu Hoan lại, bức bách nàng giao ra cái bảo bối kia của tối hôm qua, cũng nghĩ tới phương án giao nàng cho Bách Lý gia để tranh công.

Nhưng mà còn không đợi hắn hành động, ngoài phòng đột nhiên một trận xôn xao, ngay sau đó một đoàn người xuất hiện ở ngoài phòng.

Dẫn đầu chính là đại trưởng lão, trước đây hắn gặp qua, Bách Lý Chiến.

Vu Hoan nghe thấy âm thanh, nhìn ra ngoài cửa một cái, đó là một ông lão đã qua tuổi năm mươi, nhưng mảy mảy không lộ vẻ gì đã già cả, ngược lại tinh thần phấn chấn, uy phong lẫm liệt.

Ký ức thuộc về Bách Lý Chiến lả tả xông ra.

Tuy rằng Vu Hoan không có năng lực phân biệt mặt, nhưng lại nhận biết quần áo.

Bách Lý Chiến, đại trưởng lão của Bách Lý gia, tính tình người này âm trầm, làm việc tàn nhẫn quả quyết.

Ở Bách Lý gia, dã tâm của hắn là lớn nhất, tuy rằng Bách Lý Hiên là gia chủ, nhưng đối với đại trưởng lão này cũng có thêm kiêng kị, nhún nhường ba phần.

Vậy mà lúc này hắn đích thân dẫn người đến bắt nàng, cũng không biết là muốn kéo Bách Lý Hiên xuống ngựa hay là vì mục đích khác.

Vu Hoan nhất thời cảm thấy mặt mũi nhìn rất rạng rỡ, dẫu sao không phải ai cũng có thể khiến cho vị đại trưởng lão này đích thân động thủ.

"Bách Lý Vu Hoan, còn không ra đây." Bách Lý Chiến đứng ngoài cửa phòng, nhìn thấy Vu Hoan, tinh quang bốn phía trong mắt, vừa nhìn liền biết không có lòng tốt.

"Đại trưởng lão nha, đại lão từ xa chạy tới xem ta, thật là vất vả rồi." Vu Hoan dường như không nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Bách Lý Chiến, cười tủm tỉm từ trong phòng bước ra.

Phong Vân ở đằng sau một mạch lau mồ hôi lạnh, rốt cuộc nha đầu chết tiệt này là đầu óc không biết xoay chuyển hay là thật không sợ a.

Xem tư thế liền biết không có ý gì tốt, ngươi còn tươi cười chào hỏi thân thiết với hắn...

Đại trưởng lão cũng bị lời nói mở màn của Vu Hoan dọa một cái, trước kia nha đầu này gặp hắn không phải co cẳng chạy, thì là lén lút chạy, nào dám cùng hắn nói chuyện như thế này chứ?

"Bách Lý Vu Hoan, tàn sát đồng tộc, ngươi biết tội chưa." Đồng tử Bách Lý Chiến co chặt, lạnh giọng quát.

"Tàn sát đồng tộc?" Vu Hoan đứng yên ở cửa, dù bận vẫn ung dung nhìn Bách Lý Chiến, "Tội này thứ lỗi ta không thể nhận." Nàng căn bản không động thủ.

Trận lửa kia là Dung Chiêu phóng, cho dù chết người, cũng không tính đến trên đầu nàng.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, việc nàng chưa làm qua, nàng không vui, thì tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

Đương nhiên, nếu nàng vui, thừa nhận cũng không có gì, chẳng qua là nhiều thêm một kẻ thù mà thôi.

"Ngụy biện, Bách Lý Vu Hoan, ngươi thân là trưởng nữ Bách Lý gia, lại làm ra việc tàn nhẫn này, còn không biết hối cải, quả thực là tội không thể tha."

Bách Lý Chiến nói tràn đầy nhịp điệu, rất hăng chí.

Vu Hoan khoanh tay trước ngực, độ cong khóe miệng hướng xuống vài phần, "Các ngươi không phải đã trục xuất ta ra khỏi gia môn rồi à? Bây giờ thế mà còn không hài lòng, muốn giết ta diệt khẩu, thanh lý môn hộ hay sao?"

"Ta phụng mệnh gia chủ mang ngươi trở về, ngươi không phản kháng, hiển nhiên không tổn thương ngươi một cọng lông nào." Ánh mắt Bách Lý Chiến có chút mất tự nhiên nghiêng đi.

"Đại trưởng lão, có một số việc không cần ta tới vạch trần nhỉ? Ngươi không cảm thấy cách nói như vậy rất không có tính đáng tin à?" Đáy lòng Vu Hoan chỉ cảm thấy buồn cười.

Nàng tin tưởng Bách Lý Hiên xác thật là muốn bắt nàng trở về, bởi vì Bách Lý Thanh Hoan còn chờ nàng cứu mạng.

Thế nhưng Bách Lý Chiến ước gì Bách Lý Hiên xảy ra chuyện, sao có thể sẽ giúp Bách Lý Hiên tới bắt nàng?

"Phụng mệnh hành sự, yêu cầu cái gì tính đáng tin, người đâu, bắt nàng lại." Bách Lý Chiến ước chừng là muốn tốc chiến tốc thắng, người mang đến đều trên Địa Huyền đỉnh phong.

Khoảng chừng hơn chục người, nhiều người như vậy phần phật một chút liền bao vây Vu Hoan.

"Đại trưởng lão, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi?" Vu Hoan đánh giá những người này, vẻ mặt không đổi, một bộ dáng không thèm để vào mắt.

Bách Lý Chiến nghe vậy, trong đầu hiện lên một ít hình ảnh trước kia, không khỏi nhíu mày.

Bách Lý Vu Hoan vị đại tiểu thư này, quả thật không sợ hắn...

Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy hắn đều chạy, nhưng là có số trường hợp không thể tránh, từ trong những trường hợp đó có thể phán đoán ra, Bách Lý Vu Hoan đối hắn cũng không sợ.

Vậy tại sao nàng mỗi lần nhìn thấy mình liền chạy?

Bách Lý Chiến suy nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do, cắn răng, dù sao nàng cũng chạy không thoát, mặc kệ lúc trước là nguyên nhân gì, đều đã không không quan trọng nữa.

Kỳ thực Vu Hoan không có ý gì khác, nàng chỉ là đơn thuần biểu đạt một chút bản thân mình cũng không sợ hắn.

Cho nên bổ não hại người.

Bách Lý Chiến quăng cho người cách Vu Hoan gần nhất một ánh mắt, người đó nhanh chóng ra tay, móng vuốt cong lại, muốn bắt lấy cánh tay Vu Hoan.

Hàn quang vụn vặt ở trong mắt Vu Hoan hội tụ lại, nàng đứng ở nơi đó nhìn người kia tập kích bản thân mình, luồng khí kéo theo vạt áo, sợi tóc bay lên giữa, nữ tử kia đứng giữa vòng vây trở nên có chút không chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro