Chương 31-32-33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
________________

Chương 31: Tự mình ngã còn trách ta

Mọi người chỉ cảm thấy trước mắt dường như bị cái gì che đậy, một mảnh sương mù mênh mông nhìn không rõ.

"A!"

Tiếng kêu thảm thiết đột ngột vang lên bên tai bọn họ, trong giọng nói đó giống như hiện ra sự sợ hãi kinh hoàng vô tận, tất cả mọi người xua tay đều sởn tóc gáy, rất có thể là muốn xua tan sương mù trước mắt.

Song cũng không thể làm gì, tiếng kêu thảm thiết phát ra liên tiếp không dứt bên tai, âm thanh bén nhọn, muôn phần chói tai.

Bách Lý Chiến ngay từ đầu cũng có chút hoảng, nhưng suy cho cùng là trưởng lão thân kinh bách chiến, qua vài giây liền trấn định lại.

Hai mắt hắn nhắm lại, linh lực quanh thân nhanh chóng chạy một vòng, đang trợn mắt, cảnh tượng bốn phía liền rõ ràng.

Vu Hoan nhàn nhã đứng ở nơi rất xa, trong tay ôm cái túi na ná giống điểm tâm, đang đút vào trong miệng, rõ ràng là dáng vẻ xem kịch.

Đáy lòng Bách Lý Chiến sinh ra một cổ quái dị, nhanh chóng quét một vòng người nằm trên mặt đất, tất cả mọi người đều là vẻ mặt thống khổ, nhưng lại không thấy thương tích nào, cũng không thấy được là ai động tay.

Đây là có chuyện gì?

Mà Phong Vân vẫn luôn đứng ở nơi xa lại thấy rất rõ ràng chính xác, nam nhân kia xuất hiện từ hư không, hai ba chiêu đã giải quyết xong những người đó, rồi lại biến mất trong hư không.

Cũng may...

Vừa rồi hắn chưa kịp thi hành kế hoạch kia, nếu không hắn đã gặp chuyện lớn rồi.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đã làm gì?" Bách Lý Chiến tìm không thấy nguyên do, đành phải đem lửa giận phát tiết lên trên người Vu Hoan.

Vu Hoan chẹp chẹp ăn điểm tâm, mơ hồ không rõ chỉ chỉ người nằm trên mặt đất, "Chính bọn họ đứng không vững, ngã rồi còn trách ta á?"

Sắc mặt Bách Lý Chiến chuyển từ xanh thành đen, có thể ngã thành dạng này, ngươi ngã một cái cho hắn xem?

Nhưng những người này không có thương tích, cũng không có vết tích...

Mặc kệ như nào, hôm nay nhất định phải bắt được Bách Lý Vu Hoan.

Ở dưới đáy lòng Bách Lý Chiến đã giữ vững cái suy nghĩ này, thân hình vừa động, cả người như hệt mũi tên bắn ra.

Động tác của Vu Hoan có hơi tạm dừng một chút, sau đó lại đưa điểm tâm bỏ vào miệng, cúi đầu nhìn cái túi đã thấy đáy, có chút thất vọng quăng đi.

Đồng thời, bàn tay trắng nõn của nàng vừa giương lên, trước mắt Bách Lý Chiến lại là một bóng tối, đã có kinh nghiệm vừa rồi, hắn cực nhanh đã giải trừ sương mù che đậy thị giác.

Nhưng mà trước mặt hắn đã không còn thân ảnh của Vu Hoan.

"Đại trưởng lão, ngươi đã một lão cốt đầu còn ở bên ngoài bôn ba, không tốt lắm nha, thời điểm nên nghỉ ngơi thì phải nghỉ cho tốt." Âm thanh yêu kiều từ phía sau truyền đến, hắn đột nhiên xoay người.

"Phịch!"

Vật nặng đụng vào tường, tro bụi ào ào rơi đầy đất.

Bách Lý Chiến ngã ngay vào tro bụi, vẻ mặt ngạc nhiên, làm sao hắn sẽ bị đánh bay?

Hắn xoay người trong nháy mắt kia, một cổ lực lượng khiến hắn kinh hãi thổi quét từ phía trước, sau đó cả người hắn liền bay lên.

Bách Lý Vu Hoan không thể nào có lực lượng đáng sợ như vậy...

Tro bụi mù mịt, trong mơ hồ, hắn dường như đã nhìn thấy thân ảnh một nam nhân...

Dung Chiêu đứng ở trước người Vu Hoan, hay tay để đằng sau hông, thần sắc lạnh nhạt nhìn Bách Lý Chiến.

"Phốc!" Bách Lý Chiến phun ra một ngụm máu tươi, tầm mắt trở nên càng ngày càng mơ hồ.

Đúng ngay lúc này, trong không khí một trận dao động, lại là vài bóng người đáp xuống mặt đất trống.

Ánh mắt Vu Hoan hơi trầm xuống, chốc lát lại híp mắt nở nụ cười, "Đây không phải Bách Lý gia chủ sao? Hôm nay thật đúng là ngày tốt, chẳng những đại trưởng lão đến, ngay cả gia chủ cũng tới."

Nghe vậy, Bách Lý Hiên cùng Bách Lý Chiến đều nhìn về phía đối phương, trong mắt lộ ra thần sắc chỉ có đối phương mới có thể hiểu.

Bách Lý Hiên hừ lạnh một tiếng, dẫn đầu dời đi tầm mắt, quay đầu dừng trên người Vu Hoan, dùng ngữ khí không cho phép phản bác nói: "Vu Hoan, theo ta trở về, tất cả lỗi lầm mà ngươi phạm phải ta có thể không truy cứu."

Trong mắt Vu Hoan tràn đầy sự hài hước, "Kết quả của đại trưởng lão dỗ dành ta như đứa trẻ, gia chủ đã nhìn rõ chưa?" Nàng chỉ vào đám người nằm trên mặt đất kêu rên.

Ánh mắt Bách Lý Hiên đảo qua những người nằm trên mặt đất, lộ ra một tia kinh ngạc, những người này không có vết thương...

Cũng nhìn không thấy rõ ràng dấu vết ra tay, nhưng trong cơ thể linh lực rối loạn.

Có thể làm được điều này, chỉ có một loại khả năng.

Có thực lực cao hơn bọn họ, cưỡng ép đưa linh lực của chính mình vào trong cơ thể của bọn họ.

Nhưng những người này đều là Địa Huyền đỉnh phong, lợi hại hơn bọn họ chính là Thiên Tôn rồi...

Nơi này có cao thủ Thiên Tôn sao?

Trong mắt Bách Lý Hiên hiện lên một tia kiêng kị, ánh mắt hắn rơi trên người Phong Vân ở đằng xa, Thiên Tôn nơi này cũng chỉ có hắn.

Nhận thấy được bản thân mình bị nghi ngờ, Phong Vân hận không thể tìm cái khe đất chui vào, hắn chỉ là vây xem thôi, cùng hắn một chút quan hệ đều hổng có a!

Người động thủ ở bên kia, ở bên kia kìa!

"Gia chủ..." Bách Lý Chiến từ trên mặt đất bò dậy, đi đến bên cạnh Bách Lý Hiên, bám vào bên tai hắn thầm thì vài câu.

Biểu tình của Bạch Lí Hiên từ khiếp sợ biến thành âm trầm, xẹt một cái đem tầm mắt rơi trên người Dung Chiêu.

Mặc dù là trong đêm tối, nam tử kia một bộ áo bào tím, thân hình thẳng tắp, dung nhan xuất trần, ánh mắt trầm tĩnh như đầm, nói năng thận trọng, biểu tình thơ ơ nghiêm khắc khiến đáy lòng hắn không khỏi liên tục phát hoảng.

"Vu Hoan, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ta ở khách điếm Hữu Lai trong thành chờ ngươi." Bách Lý Hiên suy xét kỹ lưỡng, bản thân mình bắt chẹt không được nam tử kia, cho nên không dự tính động thủ, "Đi."

Người hắn đưa tới đỡ gười trên mặt đất, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Dung Chiêu thấy người đi rồi, hừ lạnh một tiếng, lại lắc mình trở về trong không gian Thiên Khuyết.

Vu Hoan không thể hiểu được sờ sờ mũi, nam nhân này muốn nháo tính tình gì?

Phong Vân sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, thấy người đi rồi, lúc này mới run run tiến lên, "Bách Lý cô nương...cô..."

Bây giờ hắn nào dám có ý tưởng khác, chỉ muốn nhanh chóng tiễn tên ôn thần này đi.

"Ngươi muốn ta đi?" Vu Hoan không chờ Phong Vân nói xong, trực tiếp tiếp luôn đầu đề câu chuyện, "Mặc kệ ta đi hay không, vừa nãy Bách Lý Hiên đã nhận định ngươi là đồng lõa của ta, cho nên, ngươi cảm thấy ngươi có thể trôi qua an toàn không? Ta ở chỗ này, nói không chừng hắn sẽ không dám động vào ngươi, Phong gia chủ suy xét cho cẩn thận một chút, thật sự muốn ta đi sao?"

Phong Vân nghĩ đến ánh mắt Bách Lý Hiên nhìn mình, tức khắc rùng mình một cái.

Cuối cùng Phong Vân không thể không thừa nhận, Vu Hoan nói rất là đúng, mặc kệ nàng đi hay không, chỉ cần Bách Lý Hiên đã nhận định hắn là đồng lõa, như vậy Phong gia cũng chạy không thoát.

Một ngày này phát sinh nhiều chuyện như vậy, thể xác và tinh thần Phong Vân đều mệt lử, có chút không thở nổi.

"Vậy Bách Lý cô nương nghỉ ngơi cho tốt." Phong Vân nghĩ đến việc kia của mình còn chưa giải quyết, sứt đầu mẻ trán chuẩn bị rời đi.

"Phong gia chủ." Vu Hoan gọi Phong Vân lại.

Ót Phong Vân tối sầm, nữ nhân này lại muốn làm gì con thiêu thân?

Hít sâu một hơi, hắn mới xoay người, "Bách Lý cô nương, còn có việc?"

Vu Hoan nhếch miệng cười với hắn, chậm rãi nói: "Nói cho ngươi cái tin tức ngươi muốn biết, ngươi muốn nghe không?"

Phong Vân mồ hôi lạnh chảy ròng, hắn có thể cự tuyệt sao?

"Nữ nhi bảo bối của ngươi đang ở phủ thành chủ ớ, không cần cảm ơn ta, Phong gia chủ đi thong thả ớ."

Cảm ơn cái lông á, hắn mới là chủ nhân nơi đó.

Còn có, nếu ngươi biết, vì cái lông gì muốn hắn đi tìm?

Lật bàn, chơi hắn vui lắm sao?

Chương 32: Tại sao cô lại muốn giúp ta

Vu Hoan ngủ một giấc an ổn, tỉnh dậy liền bưng cái dáng vẻ suy tư ở trước cửa sổ phát ngốc.

Nàng đang nghĩ, phải làm thế nào đem Ly Hồn Thạch lộng tới tay.

Không có Ly Hồn Thạch, muốn lấy thần khí cũng không có khả năng, càng quan trọng hơn...

Ly Hồn Thạch, đối với nàng mà nói, cũng rất quan trọng.

Diệp Lương Thần không nhất định sẽ đặt Ly Hồn Thạch ở trên người, khả năng lớn nhất có thể là đã đặt ở Diệp gia.

Thật là phiền phức a!

Vu Hoan lười biếng duỗi thắt lưng mở cửa phòng ra, bên ngoài vẫn là mây đen trải rộng như cũ, thời tiết âm u.

"Bách Lý cô nương, gia chủ mời ngài đi đại sảnh một lát." Vu Hoan đang ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên bên cạnh chen vào một âm thanh.

Trong nháy mắt Vu Hoan rủ mắt, một sợi hàn quang từ đáy mắt nàng chợt lóe qua, nàng nhìn nha hoàn kia một cái, hơi hơi gật đầu, xem như đã đáp lại nàng ta.

Nha hoàn có chút thận trọng, thấy dáng vẻ đó của Vu Hoan cũng không dám nhìn nhiều, xoay người đi trước dẫn đường.

Băng qua mấy cái hành lang dài, các nàng mới đi đến một sảnh lớn, Phong Vân ngồi nghiêm chỉnh ở ghế chủ vị, thấy Vu Hoan đến, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đứng dậy nghênh đón.

"Bách Lý cô nương, tối qua ngủ ngon giấc không?"

"Tàm tạm, chỉ là có chút ồn, đúng rồi, ngươi đừng gọi ta là Bách Lý cô nương, tỏ vẻ chúng ta không thân thiết mấy." Vu Hoan híp mắt, cười khanh khách nói.

Bọn họ vốn dĩ cũng không thân a...

Nghĩ đến tin tức bản thân mình nhận được cùng với sự việc tối qua, Phong Vân vội vàng gật đầu, mặc dù là trên mặt không để bụng việc bị trục xuất khỏi gia tộc, nhưng đáy lòng vẫn là để ý đi.

Phong Vân đang muốn an ủi Vu Hoan vài câu, chợt nghe âm thanh yêu kều tản mạn của Vu Hoan vang lên, "Gọi ta là Vu Hoan cô nương thì được rồi."

Sự thân thiết đã nói đâu?

Đỉnh đầu Phong Vân đầy hắc tuyến gật đầu, đáy lòng không ngừng an ủi bản thân, không thể đắc tội, nhịn xuống.

Cười một cách cứng ngắt, Phong Vân trực tiếp vào chính đề, "Vu Hoan cô nương, Phong mỗ mời cô tới là muốn hỏi cô một chút... liên quan tới tiểu nữ."

Đêm qua hắn phái người đi phủ thành chủ dạo một vòng, nhưng bởi vì nguyên nhân Hứa Nguyên Thanh thăng cấp, toàn bộ phủ thành chủ đều đã giới nghiêm rồi, hắn căn bản không tìm được nữ nhi nhà mình.

"Ngươi không tìm được." Không phải câu nghi vấn.

Phong mỗ vẻ mặt xấu hổ gật đầu, người ta cũng đã nói cho hắn biết địa phương, thế mà hắn vẫn tìm không thấy.

Đương nhiên, càng nhiều chính là hoài nghi Vu Hoan nói cho hắn tin giả, chỉ là không dám biểu hiện ra ngoài thôi.

"Vậy ngươi biết tại sao Diệp Lương Thần bắt nữ nhi ngươi đi không?" Vu Hoan không chút khách khí ngồi lên ghế chủ vị.

Đối với hành vi này của Vu Hoan, Phong Vân đã chết lặng rồi, hắn suy tư giây lát, "Chẳng lẽ không phải vì hắn muốn cưới tiểu nữ?"

"Hắn là thiếu gia dòng chính của Diệp gia, muốn dạng con gái gì mà không có? Sao sẽ coi trọng nữ nhi nhà ngươi? Đừng nói với ta tình yêu hay cái gì, đức hạnh của Diệp Lương Thần ngươi hẳn là cũng nghe không ít, như thế, ngươi ngẫm lại, hắn thật sự chỉ đơn thuần muốn cưới nữ nhi nhà ngươi ư?"

Diệp Lương Thần ỷ vào chính mình xuất thân tốt, thiên phú cao, ở Từ An thành thì chính là một ác bá, chuyện xấu làm không ít.

Nhưng ở phương diện nữ nhân thật ra không truyền ra việc không tốt gì.

Như vậy xem ra, sao hắn không thể nào nhất kiến chung tình đối nữ nhi nhà mình?

Phong Vân quả thực nghĩ không ra, nhưng cũng không dám tùy tiện đặt câu hỏi.

Vu Hoan lắc đầu, vẻ mặt hết thuốc chữa, "Sự việc đêm qua ngươi có ý kiến gì?"

Phong Vân sửng sốt, sao tốc độ chuyển đề tài nhanh như vậy!

"Bạch quang diệu thiên, tất có bảo vật xuất thế." Hắn hiện tại còn hoài nghi bảo vật kia đang ở trên người Vu Hoan đây.

"Ngươi lúc đó lưu ta lại có phải cảm thấy đồ vật kia ở trên người ta hay không?"

Hắn có thể nói 'phải' không? Sẽ bị đánh chết hay không?

Phong Vân cảm giác được ác ý nồng đậm từ Vu Hoan, hắn cảm giác bản thân mình ở trước mặt nữ tử này, tất cả bí mật đều không còn là bí mật nữa.

"Phong gia chủ, khả năng là ngươi phải thất vọng rồi, đồ vật ngươi muốn không ở chỗ ta." Vu Hoan đứng dậy, liếc Phong Vân, như cười như không nói: " Đồ vật ngươi tâm tâm niệm niệm nằm ở trong tay bảo bối nữ nhi nhà ngươi."

Trong tay nữ nhi của hắn?

Hôm qua, lúc Dao Nhi tỉnh lại, ngay cả hắn cũng không nhận, thực lực còn tăng mạnh, đúng thật rất quái dị.

Nhưng trên người cô cũng không có đồ vật đặc biệt gì...

Phong Vân nỗ lực hồi tưởng tất cả chi tiết một lần, con ngươi chợt sáng ngời.

Thời điểm ở ngoài phủ, thanh kiếm trong tay Dao Nhi...

Binh khí Dao Nhi dùng đều là hắn chuẩn bị, trước giờ hắn chưa thấy qua thanh kiếm kia.

"Có phải hay không..."

"Phong gia chủ, mục đích của ta và ngươi không giống, chúng ta cũng không có xung đột, cho nên, bằng lòng thử hợp tác không?"

Hiện tại, nàng muốn chính là Ly Hồn Thạch, về phần thanh thần khí kia...

Rất có khả năng không phải cái Dung Chiêu muốn tìm.

Dung Chiêu là kiếm sáng thế, hơi thở thuần khiết trên người hắn, sẽ không cùng loại thần khí lộ ra tà khí kia nhấc lên quan hệ.

Song, những điều này phải chờ nghiệm chứng, nàng cũng sẽ không dễ dàng tùy tiện ra kết luận gì.

Chỉ là Vu Hoan không phát hiện ra, bản thân mình đã vô thức đặt Dung Chiêu vào phương diện tốt.

Phong Vân trầm tư hồi lâu, nếu thật sự Dao Nhi có được món đồ kia, vậy cái Phong gia đối mặt chính là cuồng phong bão táp.

Hơn nữa lúc này Dao Nhi còn ở trong tay Diệp Lương Thần, hắn lại không có biện pháp gì.

Nhưng hợp tác với Bách Lý Vu Hoan...

Phía sau nàng cũng là một đống phiền toái, điều duy nhất khiến hắn yên tâm chính là nam nhân bên cạnh nàng.

Đi đến bước này, hắn căn bản đã không có đường lui, có lẽ chỉ có nữ tử này mới có thể bảo vệ Phong gia tạm thời.

Đối với ý nghĩ hoang đường này, Phong Vân cũng cảm thấy lạ lùng.

"Được, có điều Phong mỗ nói thẳng trước, nếu Vu Hoan cô nương muốn hạ thủ với Dao Nhi, Phong Vân ta dù liều cái mạng này cũng sẽ không buông tha cho cô."

Không thể không nói Phong Vân đúng thật rất yêu thương Phong Khuynh Dao, cho dù là người thân, đối mặt với sự mê hoặc của thần khí thế này, đại đa số người đều ngăn không được.

"Điều này ta chỉ có thể tạm thời đáp ứng ngươi, trước khi lấy được Ly Hồn Thạch sẽ không hạ thủ với Phong Khuynh Dao." Sau khi Ly Hồn Thạch tới tay, nàng mới có thể đi xác định xem thần khí kia tới cùng là cái gì.

Nếu thật là thứ Dung Chiêu muốn tìm, nàng chắc chắn phải động thủ đoạt.

Khóe miệng Phong Vân giật giật, hợp tác đến thật đúng là có thành ý, ngay cả chút ít lời nói dối cỏn con cũng không thèm nói.

Nói ra đỉnh đạc như vậy không sợ hắn không hợp tác với cô à?

Phong Vân đột nhiên sửng sốt, lấy năng lực nữ tử này căn bản không cần hắn hỗ trợ, nàng...

Vu Hoan ngáp một cái, chậm rì rì bắt đầu đi ra ngoài cửa.

Phong Vân giật mình một cái, nhanh chóng đuổi theo, thái độ trở nên có chút cung kính, "Vu Hoan cô nương, cô... tại sao muốn giúp ta?"

Vu Hoan liếc hắn một cái, trào phúng nói: "Phong gia chủ ngươi là chưa tỉnh ngủ đi? Ta tại sao muốn giúp ngươi?"

Đây không phải vấn đề mà hắn hỏi sao?

Phong Vân thật sự là mò không ra nữ tử trước mặt này suy nghĩ cái gì, nhưng từ hành vi hôm nay của nàng, rất rõ ràng chính là đang giúp hắn.

Đừng nói hắn, ngay cả Dung Chiêu cũng không hiểu nổi Vu Hoan rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Từ khi bắt đầu, nàng đã đang giúp Phong Khuynh Dao, trước đó nàng thậm chí không tiếc vận dụng linh hồn chi lực trong cơ thể nàng, giúp cô ta thành quỷ thân.

Hôm qua ở ngoài Phong phủ, nàng đột nhiên xen vào, thoạt nhìn như là vì Ly Hồn Thạch, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại bèn phát hiện không thích hợp.

Nàng muốn tìm Diệp Lương Thần tùy ý bất cứ lúc nào cũng đều có thể, hà cớ gì vào thời điểm đó cuốn bản thân mình vào?

Chương 33: Lão Tử Sớm Đã Muốn Chết Rồi

"Hiện tại Vu Hoan cô nương có cách gì? Ta có giúp được đâu không?" Mặc kệ Vu Hoan thừa nhận hay phủ nhận, dưới đáy lòng Phong Vân nhận định là như vậy, lập tức đối với Vu Hoan nhiệt tình lên.

Hắn tìm không được Dao Nhi, đáy lòng không thể không sốt ruột, nhưng nếu Vu Hoan không nói, hắn cũng không thể trói lại dùng đại hình hầu hạ chứ?

"Ngươi chuẩn bị một phần lễ vật, chúng ta đi Phủ thành chủ gặp Hứa Nguyên Thanh." Vu Hoan nghĩ một chút, quăng ra một câu như vậy.

Nghe thấy tên Hứa Nguyên Thanh, giữa lông mày Phong Vân liền nhíu lại, nam tử này...

Dao Nhi quyết một lòng với hắn, nhưng hắn chỉ là con nuôi của phủ thành chủ, còn không được sủng ái gì, thực lực cũng bình thường.

Càng quan trọng hơn, nam nhân này là người tốt bụng thích lo chuyện bao đồng, có lẽ ở trong mắt người khác, người như vậy rất tốt.

Chính là Dao Nhi bởi vì cái tính tình này của hắn, không biết đã ăn bao nhiêu khổ, cả đời hắn chỉ có một nữ nhi này, sao có thể đồng ý?

Giờ đây, hắn tuổi còn trẻ đã thăng cấp lên Thiên Tôn, thật sự là quá quỷ dị rồi.

"Vu Hoan cô nương, Hứa Nguyên Thanh này... ta lo lắng hắn..." Lần trước gặp hắn, vẫn là Địa Huyền sơ cấp, sao trong thời gian ngắn này thăng cấp lên Thiên Tôn?

"Muốn cứu nữ nhi của ngươi không, muốn thì đừng hỏi nhiều." Vu Hoan bắt đầu có chút không kiên nhẫn.

Nàng đột nhiên cảm thấy quyết định của mình hình như sai rồi.

Phong Vân vội vàng câm miệng, gọi người đi chuẩn bị đồ vật.

Phong Vân vừa đi, Dung Chiêu liền xuất hiện ngay bên cạnh Vu Hoan, xụ mặt, gằn từng chữ một hỏi: "Ngươi tại sao để ý Ly Hồn Thạch đó như vậy?"

Suy đoán của hắn quả nhiên đúng, nữ nhân này chính là muốn dùng Ly Hồn Thạch chặt đứt khế ước giữa bọn họ.

"Không lấy được Ly Hồn Thạch, làm sao lấy được thần khí kia?" Vu Hoan ngữ điệu êm dịu, không mảy may không thích hợp.

Nhưng càng như thế, hắn càng cảm thấy bất an.

"Không, ngươi đặc biệt để ý Ly Hồn Thạch."

Trước khi giúp hắn tìm thần khí, nàng thế nhưng một chút cũng không vội.

Hắn sẽ tin rằng nàng là vì giúp hắn mà để tâm Ly Hồn Thạch như vậy?

Lấy Thiên Khuyết Kiếm đánh cược, loại sự tình này tuyệt đối không có khả năng sẽ phát sinh ở trên người Vu Hoan.

Thiên Khuyết Kiếm: "..." Nói giống như bản thể của hắn không phải nó vậy.

Vu Hoan trừng hắn một cái, "Vậy thì đã sao, có quan hệ với ngươi à? Ngươi vẫn nên suy nghĩa cái thần khí mà bản thân mình muốn tìm có kiểu mẫu gì đi."

"Thần khí ta muốn tìm tên là Kinh Tà Đao." Dung Chiêu lập tức tiếp lời, "Ngươi tại sao muốn Ly Hồn Thạch?"

Đến giờ hắn càng vững tin, Vu Hoan chính là muốn dùng Ly Hồn Thạch chặt đứt khế ước của bọn họ.

"Kinh Tà Đao... tên này rất quen thuộc a." Vu Hoan vừa nói thầm vừa đi phía trước, hoàn toàn làm lơ câu hỏi phía sau của Dung Chiêu.

Thân hình Dung Chiêu vừa động, trực tiếp ngăn Vu Hoan lại, Vu Hoan đang cúi đầu nói thầm, trực tiếp đụng vào ngực Dung Chiêu.

Ót bị chấn động, Vu Hoan ngẫng đầu có chút nổi cáu, "Dung Chiêu, ngươi muốn lộng chết ta thì nhanh động thủ, lão tử sớm đã muốn chết rồi."

Dung Chiêu cứ trừng mắt nhìn Vu Hoan, trong ánh mắt trầm tĩnh nhiều thêm một tia phập phồng, "Ngươi tại sao muốn Ly Hồn thạch."

"Đây là việc của ta." Vu Hoan xoay vặn đầu, ánh mắt thâm thúy u ám.

Hai tay Dung Chiêu đè lại đầu vai Vu Hoan, ép buộc nàng nhìn về phía chính mình, "Ngươi muốn giải trừ khế ước với ta."

Vu Hoan sửng sốt, sau đó xì cười lên, khóe miệng vểnh lên, tràn đầy ý tứ chăm chọc, "Dung Chiêu, ngươi không khỏi quá đề cao ngươi rồi đi, ta sẽ vì ngươi mà khổ tâm tìm Ly Hồn thạch? Tự tin là tốt, nhưng tự tin quá mức vậy thì buồn cười rồi."

Ngón tay Dung Chiêu buông lỏng, hơi nhíu mày, nàng không phải vì giải trừ khế ước với hắn? Vậy nàng muốn Ly Hồn thạch làm gì?

Vu Hoan vỗ vỗ ngực Dung Chiêu, cười đến sáng lạn, "Việc ta đáp ứng ngươi ta tự nhiên sẽ làm được, trước khi chưa tìm được thần khí, ta sẽ không giải trừ khế ước với ngươi."

Đáy mắt Dung Chiêu toàn vẻ tìm tòi nghiên cứu, con ngươi cố định trên khuôn mặt Vu Hoan, tựa hồ đang phân biệt lời nàng nói kia là thật hay giả.

Vu Hoan không muốn giải thích với Dung Chiêu, đây là chuyện của nàng, bất luận kẻ nào cũng không thể gánh thay nàng, cũng không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản nàng.

Cho nên, Dung Chiêu, chúng ta chỉ là đường thẳng song song, vĩnh viễn không có điểm giao nhau.

Chỉ là Vu Hoan không nghĩ tới, từ ngày bọn họ kí khế ước, đã chú định sự tồn tại của cái điểm giao nhau kia.

Vu Hoan dường như không có việc gì lách qua Dung Chiêu, tiếp tục đi về phía trước.

Tầm mắt Dung Chiêu vẫn luôn di chuyển theo nàng, chỗ sâu trong mắt rướm ra một tia cảm xúc phức tạp mà chính hắn cũng không cách nào hiểu.

Vu Hoan...

Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì.

Thời điểm đến cửa lớn Phong phủ, Phong Vân đã mang một nhóm người chờ nàng, trong tay những người đó đều xách theo không ít đồ, tâm mắt Vu Hoan chỉ tạm dừng một chút liền dời đi.

"Không cần mang nhiều người như vậy, ta chỉ là muốn đi xem người trong lòng của nữ nhi nhà ngươi trông như thế nào." Vu Hoan đứng yên ở trước mặt Phong Vân, ngữ điệu mềm nhẹ nói.

"Ớ?" Không phải là đi tìm Dao Nhi nhà hắn hả?

"Đã là quan hệ hợp tác, ta hiển nhiên sẽ giúp ngươi." Vu Hoan biết Phong Vân đang nghĩ gì, "Lát nữa tới Phủ thành chủ, tự ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí của Phong Khuynh Dao, ngươi có thể cứu nàng ra hay không thì phải xem mưu đồ của ngươi." Cho nên hiện tại mang nhiều người đi như vậy cũng vô dụng.

Diệp Lương Thần dám đem người đặt ở trong Phủ thành chủ, đương nhiên là có chỗ dựa, Phong Vân nếu là xông vào, khẳng định cứu không được Phong Khuynh Dao.

Phong Vân vẫn có chút do dự, Vu Hoan thấy vậy cũng không hề nói gì, xuống bậc thang đi về hướng Phủ thành chủ.

Phong Vân cắn răng lưu lại hơn phân nửa người, chỉ đem theo vài kẻ ngày thường hắn tương đối tin tưởng đi theo.

Chờ đến Phủ thành chủ, Phong Vân mới biết được lời Vu Hoan nói một chút cũng không sai, người đến đây chúc mừng không phải thiểu số, nhưng những người đó trừ bỏ có thân phận, hạ nhân tay sai hết thảy không được đi vào.

Phong Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, đáy lòng lại cung kính Vu Hoan thêm vài phần.

"Phong gia chủ tới rồi, nhanh, bên trong, mời." Phong Vân vừa xuất hiện, nam tử trung niên đứng ở cửa Phủ thành chủ đón khách lập tức đi lên cười nghên đón.

Ở trước mặt người ngoài, khí thế phách lối của Phong Vân phơi ra hoàn toàn, "Xem ra hôm nay ta tới có chút muộn, thật là đã thất lễ."

"Nào có nào có, Phong gia chủ xem như sớm rồi, nhanh, bên trong, mời." Dáng tươi cười của nam tử trung niên lớn hơn, đích thân dẫn Phong Vân đi vào bên trong.

Lúc tới cửa, những hạ nhân hắn mang đến tự nhiên bị ngăn cản.

Về phần Vu Hoan và Dung Chiêu, hai người này ăn mặc hoa lệ, lớn lên cũng chói mắt, lại sóng đôi cùng Phong Vân, những người đó tự nhiên không dám ngăn cản.

"Phong gia chủ xin nghỉ ngơi ở đây một lát, ta đây đi mời thành chủ qua đây ngay." Nam tử trung niên cung kính nói xong, lại nhìn lướt qua Vu Hoan cùng Dung Chiêu, lúc này mới lui xuống.

Người nọ vừa đi, Phong Vân liền có chút nổi lên bất an, thần sắc nôn nóng nhìn sang Vu Hoan.

Vu Hoan đánh giá mọi nơi, đây là một căn phòng không lớn, toàn bộ ghế đồ, bài trí tinh xảo, hẳn là nơi tiếp khách.

Bên ngoài đối diện một hồ nước, trong hồ nước vốn nên là hoa sen nở rộn, nhưng lúc này lại hoàn toàn khô cạn, nhìn qua có chút tiêu điều.

"Vu Hoan cô nương..." Phong Vân thật cẩn thận gọi Vu Hoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro