Chương 34-35-36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Thời Âm Âm
________________

Chương 34: Chúng Ta Đã Từng Tương Ái Qua

Ánh mắt Vu Hoan vẫn luôn nhìn cái hồ hoa sen héo kia, nghe thấy Phong Vân gọi mình, lúc này mới chớp chớp mắt, xoay người chọn một cái ghế rồi ngồi xuống.

Dung Chiêu chuyển tới đứng ngay đằng sau nàng, ánh mắt nhìn chằm chằm hoa sen khô cạn bên ngoài như cũ.

"Phủ thành chủ này hình như có trận pháp, nữ nhi ngươi ở hướng Tây Bắc, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?" Lòng Phong Vân nóng như lửa đốt, Dao Nhi rơi vào tay Diệp Lương Thần, nếu hắn thật lòng thích Dao Nhi, hắn cũng không đến nỗi lo lắng như vậy.

Thế nhưng được Vu Hoan phân tích như vậy, sao hắn còn yên tâm nổi, hận không thể lập tức tìm được Dao Nhi.

"Trận pháp ở đó dao động rất kịch liệt, cấp bậc không thấp, ngươi tốt nhất tìm mấy người có thể giải trận."

Phong Vân thoáng cái liền đơ luôn, đến nay người biết trận pháp trên đại lục này ít tới không thể ít hơn, hắn đi đâu tìm người biết giải trận?

Trận pháp của Phủ thành chủ này vẫn luôn tồn tại, người Phong Tuyết thành đều biết, nhưng là mở ra như thế nào, đóng lại như thế nào, chỉ có các thế hệ thành chủ mới biết.

Vu Hoan cũng biết giờ đây người biết trận pháp trên đại lục này không nhiều lắm, nhưng nàng cũng không biết a, nàng chỉ biết lý thuyết, cho nên, nàng cũng bất lực.

Những điều này vẫn là Phong Vân cần phải cân nhắc.

"Diệp Lương Thần dường như không ở nơi này." Vu Hoan nhìn sang Dung Chiêu, "Nhưng là... Sở Vân Cẩm ở."

"Sở Vân Cẩm?" Sau cái lần trước gặp được Sở Vân Cẩm, Dung Chiêu bèn đem cái tên này nhớ kỹ, cho nên nghi hoặc lúc này của hắn là, tại sao nàng lại ở nơi này?

Vu Hoan dường như có thể hiểu được ý nghĩ của Dung Chiêu, khẽ lắc đầu, "Không biết, Đông Phương Cảnh không ở cùng nàng."

Đông Phương Cảnh bị nàng giày vò như thế kia, cũng không biết còn sống không.

Con ngươi Vu Hoan không có tiêu cự, môi đỏ lúc đóng lúc mở, thanh âm yếu ớt như muỗi ruồi từ trong cổ họng tràn ra, "Nửa năm nữa chính là thời gian Tù Linh cốc mở ra, thời gian không nhiều nữa."

"Ngươi nói cái gì?" Âm thanh của Vu Hoan rất nhỏ, Dung Chiêu không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ 'mở ra'.

Mở ra cái gì?

"Ta nói thời gian của chúng ta không nhiều nữa." Nàng dừng một chút, "Kinh Tà Đao có đặc thù gì, ta muốn nhanh chóng xác định thanh thần khí trong tay Phong Khuynh Dao có phải thứ ngươi muốn tìm hay không, nếu không phải, sau khi lấy được Ly Hồn Thạch, chúng ta phải nhanh chóng đến một nơi ngay."

"Rất quan trọng?" Dung Chiêu khó được nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của Vu Hoan như vậy, đáy lòng khó tránh khỏi có chút tò mò.

Vu Hoan gật đầu, nghiêm túc nói: "Rất quan trọng, ít nhất...với ta mà nói."

Dung Chiêu nhìn nàng một cái thật sâu, u quang trong con người lưu động, vững vàng nói: "Kinh Tà Đao, có thể dẫn lôi điện."

"Hết rồi?"

Dung Chiêu lắc đầu, hắn chỉ nhớ được nhiều như vậy.

Lực lượng phong ấn trên người hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ký ức cũng chịu ảnh hưởng.

"Cần ngươi có tác dụng gì a." Vu Hoan thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ.

Linh khí và Tiên khí có thể dẫn lôi điện nhiều không kể xiết, thứ này dẫn xuống lôi gì mới là điều quan trọng!

Song, điều quan trọng này vậy mà không có.

Không có!

Còn xác nhận như thế nào?

Cho dù thanh thần khí trong tay Phong Khuynh Dao kia có thể dẫn lôi điện, nhưng vạn nhất chỉ là công năng tương tự thôi thì sao?

Ngày tháng này khó mà qua nổi rồi!

Bên kia Phong Vân đang vắt hết óc suy nghĩ người biết giải pháp mà bản thân mình quen biết, nhưng đã loại bỏ hết người hắn quen trong não một lần, cũng không tìm ra người trâu bò như vậy.

"Vu Hoan cô nương... cũng không thể cưỡng chế phá trận sao?"

"Có thể a."

Phong Vân còn chưa kịp vui mừng, liền nghe giọng Vu Hoan vui sướng khi người gặp họa nói: "Nếu ngươi có thể đạt tới thực lực của Thánh Chủ, cưỡng chế phá trận cũng không hẳn là không thể."

Thánh Chủ...

Trái tim Phong Vân nhịn không được run rẩy, Thánh Chủ trên đại lục Huyễn Nguyệt này đếm trên đầu ngón tay, hắn đi đâu tìm?

"Phong gia chủ, cố lên, ngươi có thể làm được." Vu Hoan vỗ vỗ đầu vai Phong Vân cỗ vũ.

Trong lòng Phong Vân đắng chát khó nhịn, ẩn ẩn còn có chút thất vọng.

Đáy lòng hắn nhận định Vu Hoan là đang giúp hắn, cho nên vừa rồi cũng không có đặc biệt lo lắng.

Thẳng đến giờ khắc này, vẻ tươi cười trên mặt nữ tử kia, không giống như là đang nói cho hắn biết, lời nàng nói trước đây đều là thật.

Nàng thật không phải đang giúp hắn.

Dung Chiêu có chút đồng tình liếc nhìn Phong Vân một cái, tuy rằng lúc trước hắn cũng cho rằng Vu Hoan là đang giúp hắn, hoặc nói là giúp Phong Khuynh Dao.

Nhưng từ trước nay hắn đoán không ra tâm tư nàng, có lẽ lúc trước nàng thật sự chỉ là vì Ly Hồn Thạch, giúp Phong Vân cũng là vì chơi vui.

Tâm tư nữ nhân này, không ai có thể đoán thấu.

Kỳ thật rất nhiều hành động của Vu Hoan thật sự chỉ là tùy tâm tình mà làm, một khắc trước giúp ngươi, một khắc sau liền có thể để ngươi cười, để cho ngươi đi chết.

Tâm tư của nàng cũng không cần nghiền ngẫm quá độ, chỉ cần dỗ nàng tâm tình tốt thì được rồi.

Đương nhiên, lúc này Dung Chiêu còn chưa thông suốt đạo lý này.

Hứa Bác từ từ tới muộn, một nam một nữ đi bên cạnh hắn, Vu Hoan rất quen thuộc người nữ.

Sở Vân Cẩm nhìn thấy Vu Hoan, đáy mắt lướt nhanh một tia căm ghét, nhưng trong nháy mắt, lại khôi phục thần sắc nhu hòa.

"Phong gia chủ, đợi lâu rồi, ha ha, người tới quá nhiều rồi, thật sự là không thể thoát thân." Hứa Bác cười lớn đi sang phía Phong Vân.

Song Phong Vân không có tâm tình cùng Hứa Bác lượn quanh, vừa nghĩ tới nữ nhi nhà mình còn ở phủ Hứa Bác, đáy lòng hắn liền phả ra một cơn thịnh nổ.

Vu Hoan tiến lên một bước, chắn trước Phong Vân, dí dỏm nói: "Sở Vân Cẩm, Đông Phương Cảnh sao lại không ở cùng ngươi?"

Sở Vân Cẩm cho rằng Vu Hoan sẽ làm bộ không quen mình, không ngờ nàng sẽ làm lơ thành chủ, trực tiếp khiêu khích, nhất thời có chút ngây người.

Thẳng đến nam tử xa lạ kia nhỏ giọng kêu nàng một tiếng, nàng mới hoàn hồn, bưng cái thanh nhã cao quý, "Vị cô nương này, ta quen cô không?"

"Nha, ngươi quên rồi sao? Chúng ta cũng đã từng tương thân tương ái, hoa tiền nguyệt hạ, nâng chén cộng chẩm, ta biết tình cảm của chúng ta hậu thế bất dung, nhưng..." Vu Hoan nói nói liền bắt đầu nghẹn ngào lên, "Nhưng, ta đối với ngươi là một mảnh thành tâm, ngươi trước đây vì Đông Phương Cảnh vứt bỏ ta, ta cũng đã không so đo rồi, tại sao. ngươi muốn làm bộ không quen biết ta?"

Tràng diện một mảnh yên tĩnh.

Bao gồm cả Dung Chiêu, tất cả mọi người đều tỏ vẻ đã chịu phải sự kinh hách.

Đây là cái tiến triển thần gì?

Dung Chiêu yên lặng lui ra sau, hắn không quen nữ nhân này.

"Ngươi đang nói bậy cái gì." Sở Vân Cẩm vừa tức vừa thẹn.

Biểu hiện lúc này của nàng như là lúng túng sau khi bị người vạch trần hơn.

Cộng thêm câu nói châm chọc mở màn kia của Vu Hoan, càng khiến cho mọi người cảm thấy Sở Vân Cẩm là kẻ thay dạ đổi tim.

"Ngươi đừng hung dữ với ta... ta không phải... cố ý, chỉ là, chỉ là..." Âm thanh khóc sụt sịt của Vu Hoan dần dần vang dội lên.

Giống như thật sự đã bị người phản bội.

Săc mặt Sở Vân Cẩm chuyển từ hồng sang xanh, lại chuyển từ xanh sang trắng.

Thời điểm nàng nhìn thấy Vu Hoan, trong đầu đã phân tích vô số phần mở đầu giữa hai người, duy chỉ không nghĩ tới dạng này.

Cái này nàng tiếp lời như thế nào?

Nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa.

Nàng thích là nam, làm sao có thể thích nữ?

Càng đừng nói là nàng trăm phương nghìn kế muốn diệt trừ nữ tử kia.

Sở Vân Cẩm tức đến độ muốn chửi 'má nó' luôn, nữ nhân này có phải có bệnh không a!

Trong miệng Vu Hoan không ngừng phát ra âm thanh nghẹn ngào, trên thực tế, trên gương mặt đang rủ xuống đã sắp cười đến nở hoa rồi.

Chương 35: Ngày 9 Tháng 9 Tết Trùng Cửu

Vu Hoan chơi đến vui vẻ, nhưng chỉ khổ cho những người có mặt ở đây thôi.

Đây rốt cuộc là một màn tình cảm khó nói như nào?

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi đừng quá đáng, ta và ngươi cực kì trong sạch, thế này thú vị không?" Giọng nói Sở Vân Cẩm có chút run, không phải sợ, mà là tức.

Mặc dù là như vậy, Sở Vân Cẩm vẫn duy trì vẻ cao quý, ưu nhã như cũ, cũng chỉ là đề cao âm lượng, cũng không có tạo thành bất cứ vẻ khó chịu cho người khác.

Dưới đáy lòng Vu Hoan lặng lẽ cho Sở Vân Cẩm 250 cái like, không hổ là nữ chủ.

"Không thú vị." Vu Hoan ngẩng đầu, "Có điều ngươi giả vờ không quen biết ta, ta đây không phải đang phối hợp với ngươi sao." Một vẻ mặt 'ta là suy nghĩ cho người'.

Mặt Sở Vân Cẩm cứng đơ, giận cũng không được, tức cũng không được.

Có người nào phối hợp như vậy sao?

Sở Vân Cẩm rất hối hận, hối hận nàng tại sao lại động kinh muốn đi theo Hứa Nguyên Thanh đến đây!

Nếu không phải có người ngoài ở đây...

Bách Lý Vu Hoan, ngươi tạm kiêu ngạo chút ngày tháng này, thời điểm đến nàng nhất định phải đem nữ nhân này phanh thây vạn đoạn mới có thể giải trừ ngụm ác khí trong lòng này.

"Khụ khụ... Vị này chính là vị cô nương đêm đó?" Hứa Bác biết Vu Hoan đang đùa giỡn, đáy lòng mặc dù có chút bất mãn, nhưng trên mặt lại trải rộng dáng tươi cười, mảy may không nhìn ra.

"..." Vu Hoan Đánh giá Hứa Bác trên dưới một lần, trong đầu không có người nào phù hợp, nhưng chỉ số thông minh nàng vẫn có.

"Hứa thành chủ." Vu Hoan coi như có lễ phép gọi một tiếng, ở trên địa bàn người khác, mặt mũi vẫn phải cho.

"Ha ha, sau này cô nương cũng không nên đùa giỡn như vậy, hai vị đều là cô nương, bị người hiểu lầm sẽ không tốt."

Vu Hoan nhún nhún vai mất hết hứng ý, thoáng chứa tia trào phúng liếc Hứa Bác một cái, "Đây là chuyện của ta, ngươi quản được sao?"

Sắc mặt Hứa Bác trầm xuống, con ngươi hiện ra vài phần hàn ý.

Nữ tử này có hơi quá không coi ai ra gì rồi.

"Cô nương, bổn thành chủ có ý tốt nhắc nhở ngươi, nếu ngươi không nghe, ra ngoài nói lung tung thật là sẽ thiệt thòi lớn."

"Vậy thì cám ơn Hứa thành chủ rồi." Vu Hoan vẫn là bộ dáng không coi ai ra gì như cũ, bới móc nhìn nam tử bên cạnh người Hứa Bác, khóe miệng hơi cong lên vài phần, "Đây là người trong lòng của Phong Khuynh Dao à... lớn lên..."

Ân, quá bình thường.

Kỳ thật Hứa Nguyên Thanh nhà người ta lớn lên vẫn đáng được thưởng thức, một khuôn mặt ôn hòa tuấn tú, trong ánh mắt dường như được tô vẽ ý cười không tan, từ cái nhìn đầu tiên có thể khiến người sinh ra hảo cảm.

Hứa Bác hừ lạnh một tiếng, đối Vu Hoan cũng mất đi sắc mặt tốt, quay đầu lạnh lùng nói với Phong Vân: "Chẳng lẽ Phong gia chủ hôm nay tới không phải để chúc mừng?"

Phong Vân vốn cũng dồn nén thuốc nổ, vừa rồi bị Vu Hoan đánh gãy, hắn mới bình tĩnh lại, lúc này bị ngữ khí của Hứa Bác kích thích, tức khắc nhịn không được.

"Hứa Bác, ngươi làm gì nữ nhi của ta rồi!"

Lời này vừa thốt ra của Phong Vân, Vu Hoan liền đau đầu đỡ trán lắc đầu, chuyển tới bên cạnh Dung Chiêu, dùng khuỷu tay chọc hắn, "Ngươi nói, lát nữa ai đánh thắng?"

"Ngươi làm sao biết bọn họ sẽ đánh nhau?" Dung Chiêu kỳ quái nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan trừng mắt Dung Chiêu, "Phong Khuynh Dao ở trong phủ thành chủ, dù không phải Hứa Bác làm, hắn cũng thoát không khỏi có quan hệ, Phong Vân yêu thương nữ nhi hắn như thế, tại sao lại không đánh?"

Dung Chiêu nghĩ nghĩ, hình như nói rất có lý.

"Dựa vào chiến lực phân tích, Hứa Bác sẽ chiếm thượng phong, nhưng nếu là ngươi ra tay, Phong Vân sẽ thắng."

Vu Hoan nhẹ 'a' một tiếng, lười nhác nói: "Tại sao ta phải ra tay? Đừng quên, mục tiêu hiện tại của ta không phải Phong Khuynh Dao."

"Vậy ngươi tái ao lại tới?" Nếu nàng biết Phong Khuynh Dao ở nơi này, cũng biết được Sở Vân Cẩm ở nơi này, khẳng định cũng biết Diệp Lương Thần không ở nơi này.

Hà tất tốn công chạy một chuyến này?

"Phong Khuynh Dao ở, Diệp Lương Thần nhất định sẽ ra mặt, ta tìm hắn khắp nơi, sao lại không ôm cây đợi thỏ?"

Hình như nói cũng rất có đạo lý...

Nhưng là lạ chỗ nào ấy.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bên kia quả nhiên đã đánh nhau, Hứa Nguyên Thanh vừa khuyên vừa giúp Hứa Bác đánh Phong Vân.

Sở Vân Cẩm đứng ngoài vòng chiến, ánh mắt âm lãnh khóa trên người Vu Hoan, kiểu như nàng vừa động, nàng ta cũng sẽ nhào lên vậy đó.

Vu Hoan ôm cánh tay, hoàn toàn không có ý tứ muốn giúp đỡ, đến phần sau, dĩ nhiên trực tiếp để Dung Chiêu lấy đồ ăn vặt ra, vừa ăn vừa xem.

Tâm lý đang cường đại của Sở Vân Cẩm, khi đối mặt Vu Hoan, luôn cảm thấy tâm của bản thân mình không đủ kiên định, nữ nhân này chẳng đi theo kịch bản tí nào, cùng người trong trí nhớ của nàng hoàn toàn không giống nhau...

Chẳng lẽ nguyên nhân do nàng, cốt truyện ban đầu cũng đã xảy ra thay đổi rồi ư?

Hai kẻ Thiên Tôn hạ thủ với một kẻ Thiên Tôn, kết quả không nghĩ cũng biết, Phong Vân thảm bại.

Phong Vân bị đánh nằm sấp vẫn không quên buông lời hung ác, Hứa Bác cười lạnh coi thường đáp hắn, "Phong Vân, những năm nay Phong gia ngươi ở Phong Tuyết thành cũng huyênh hoang đủ lâu rồi, nếu hôm nay ngươi không lựa chọn lộ chân tướng, ta vẫn không động thủ với Phong gia, kết cục ngày hôm nay của Phong gia, đều là một tay ngươi tạo thành."

"Cha... người... Phong bá bá nói thế nào cũng là..." Hứa Nguyên Thanh cau mày, có chút không tán thành khuyên can.

"Im miệng, hôm nay nếu đổi thành Phong Vân, hắn cũng sẽ đối với chúng ta y như vậy." Hứa Bác lạnh giọng đánh gãy Hứa Nguyên Thanh, ước chừng cảm thấy ngữ khí của mình quá dọa người, lại hòa hoãn xuống, "Nguyên Thanh, ngươi đừng lòng dạ đàn bà, mặc dù hiện tại người có thực lực của Thiên Tôn, ngươi như vậy đi ra ngoài cũng rất dễ dàng bị lừa."

Sắc mặt Hứa Nguyên Thanh đổi rồi đổi, nhìn Phong Vân nằm trên mặt đất, cuối cùng không nói gì.

"Hứa Bác... Khụ khụ... Hứa Nguyên Thanh, ha ha ha... Dao Nhi thích ngươi như vậy... ngươi..." Phong Vân thở dốc ngụm lớn, "Ngươi chính là như vậy đối xử nàng?"

Nghe Phong Vân nhắc tới Phong Khuynh Dao, Hứa Nguyên Thanh lại có chút dao động, muốn thay hắn nói chuyện, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt lãnh băng của Hứa Bác, hắn chỉ có thể là phẫn nộ gục đầu xuống.

"Thật đúng là một kịch hay." Vu Hoan vỗ tay 'bộp bộp', "Trước kia ta cảm thấy ta đã rất không biết xấu hổ, nhưng so với Hứa công tử, mới phát hiện ta chẳng qua cũng là lông lá mà thôi, xem ra ta còn phải nỗ lực mới được."

Trên mặt Hứa Nguyên Thanh hiện lên một tầng đỏ ửng, không biết là tức giận hay là xấu hổ.

Phần tình Phong Khuynh Dao dành cho hắn, hắn biết bản thân mình không thể trả hết cho nàng, nhưng những năm gần đây, hắn một lòng một dạ với nàng, tự nhận đã làm những chuyện mà nam tử khác làm không được.

Dưới đáy lòng, Hứa Nguyên Thanh cảm thấy mình không thua thiệt Phong Khuynh Dao.

Cho nên, đối với lời nói Vu Hoan, hắn là giận nhiều hơn xấu hổ.

"Hai vị là muốn tham dự vào sao?" Hứa Bác phất tay ngăn Hứa Nguyên Thanh nói chuyện, trong mắt loé lên ý băng lãnh khiến người ta sợ hãi.

Vu Hoan dường như không có cảm giác được sát ý của Hứa Bác, đi đến bên cạnh Phong Vân, nâng hắn dậy đặt ở bên cạnh, ngồi lên cái ghế coi như nguyên vẹn.

"Vốn là không muốn, nhưng mà là..." Vu Hoan vừa giúp Phong Vân thuận khí, vừa nói: "Ta rất không quen nhìn người mà còn không biết xấu hổ hơn cả ta, cho nên, có lỗi rồi, chuyện này ta rất vui lòng tham dự một chút."

Phốc...

Cái này thật sự có thể dùng để làm lý do hở?

Lý do cường đại như thế, bọn họ thật là mở mang kiến thức rồi.

Trước giờ chưa ai có thể đem lý do nói đến tươi mát thoát tục như vậy.

Chương 36 Không Sai Ta Lại Thay Đổi Nữa

"Bách Lý cô nương... hiện tại cô tự thân khó giữ, hà tất lẫn vào chuyện của chúng ta, chỉ thêm phiền toái? Ta và cô cũng không có ân oán, chỉ cần ngươi không quản chuyện này, ta cam đoan ở trong Phong Tuyết thành, không có ai dám động vào cô."

Hứa Bác thân là thành chủ, tin tức này ngay cả Phong Vân cũng biết, hiển nhiên hắn cũng đã biết.

Đại tộc Bách Lý như vậy không phải nơi hắn có thể trêu chọc, mặc kệ nữ tử trước mặt này đã bị trục xuất gia tộc hay chưa, hắn đều cần phải cẩn thận đối đãi.

Vu Hoan ngồi vào ghế bên cạnh Phong Vân, khí định thần nhàn nói: "Hứa thành chủ, ngươi nhìn ta giống như cần chút bảo hộ này của ngươi sao? Không nói những kẻ thật sự dám hạ thủ với ta, chỉ nói hiện giờ Bách Lý Hiên cùng Bách Lý Chiến ở trong thành, ngươi ngăn được sao?"

Trong nháy mắt, mắt của Hứa Bác trừng lớn, đồng tử co giật một trận, đáy mắt hiện lên vẻ không thể tin được.

Tại sao Bách Lý gia tới mà không ai nói cho hắn biết?

Hắn vẫn chưa nghĩ tới hai người mà Vu Hoan nói kia cùng với Bách Lý gia chủ và đại trưởng lão có liên hệ, nếu không lúc này hắn không chỉ giật mình đơn giản như vậy.

"Cho nên a, Hứa thành chủ, đừng mở mồm hứa hẹn những việc không làm được." Vu Hoan thản nhiên vứt cho Hứa Bác một cái nhìn.

"Xem ra, hôm nay Bách Lý cô nương nhất định phải đối nghịch với Hứa Bác ta." Hứa Bác trấn tĩnh, nói thế nào, nơi này là địa bàn của Hứa gia, hắn cũng không tin Bách Lý Vu Hoan một tiểu nha đầu có thể làm gì hắn?

Bách Lý gia thì thế nào, Bách Lý Vu Hoan hiện giờ chẳng qua là kẻ bị trục xuất khỏi gia tộc, dù hắn giết đi nàng, người Bách Lý gia cũng không có lý do gì tóm hắn.

Nghĩ thông suốt điểm này, áp lực trong lòng Hứa Bác liền nhỏ đi nhiều.

"Không, ta trước giờ không cùng người đối nghịch." Vu Hoan lắc đầu, một tay nâng má, trên mặt treo nụ cười nhạt, "Bởi vì trên thế giới này, không ai có thể đối nghịch với ta."

Trước kia nàng đối mặt đều là quỷ tu, xác thật chưa đối mặt với người.

Sắc mặt Hứa Bác trực tiếp tái luôn, hắn gặp qua kẻ cuồng vọng, chính là chưa gặp qua tuổi còn nhỏ mà đã có loại cuồng vọng như vậy.

"Hứa thành chủ, ta có thể cho ngươi thời gian cân nhắc nên chết thế nào ô, chỉ cần ngươi nói ra được, ta liền nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của ngươi." Vu Hoan đem hai chữ 'di nguyện' nói đặc biệt rõ ràng.

"Vu Hoan." Trong âm thanh lành lạnh của Dung Chiêu ngầm cảnh cáo.

Vu Hoan nhíu nhíu mày, buông bàn tay nâng má ra, bất mãn nói: "Ta chỉ nói mà thôi, ngươi có nhất thiết không?"

Cùng Hứa Bác động thủ, nàng còn ghét bỏ bẩn nữa.

Càng huống chi thời tiết này...

Dung Chiêu thấy Vu Hoan sắc mặt không tốt, có chiều hướng dần dần giảm xuống, hắn lập tức ngậm miệng không lên tiếng.

Hắn đã quên thời tiết hiện tại, dựa theo tính tình Vu Hoan, thời điểm trời rét lạnh, ngay cả động một chút cũng ngại mệt, huống chi là đánh nhau.

Mà Hứa Bác bị uy hiếp, sắc mặt tái rồi lại xanh, xanh rồi lại đen, ảm đạm trong con ngươi biến hóa kỳ ảo không ngừng.

Hai người này coi hắn như người vô hình mà thảo luận, quả thực là đủ rồi.

"Nếu các ngươi tìm chết, vậy chớ có trách ta." Sát ý trong khẩu khí của Hứa Bác không tí che dấu chút nào, hắn vung tay lên, ngoài cửa hơn mười bóng người lập tức tiến vào.

Vu Hoan nhẹ ném những người đó trong nháy mắt, tựa như trào phúng lại tựa khinh thường nói: "Không ngờ Hứa thành chủ thật là cây bút lớn, nhiều Địa Huyền trung cấp như vậy, sợ là người đã có thể cầm về đội hình lớn nhất của phủ thành chủ rồi nhỉ? Ngươi lấy nhiều người như vậy đối phó một đứa con gái nhỏ như ta, sẽ không sợ hậu viện bén lửa."

Hàm ý trong lời nói của Vu Hoan khiến Hứa Bác nhíu mày, hôm nay người tới phủ thành chủ quả thật rất nhiều, nhưng hắn sớm đã hạ lệnh không cho phép hạ nhân của những người đó tiến vào, hẳn là không có vấn đề gì lớn.

"Điều này không nhọc Bách Lý cô nương lo lắng." Hứa Bác hừ lạnh một tiếng, hạ lệnh cho những người đó, "Một người cũng không giữ lại."

Bàn tay Vu Hoan chống lưng ghế, lộn ra đằng sau, nhẹ nhàng dừng ngay bên cạnh Dung Chiêu, thuận tay đẩy một cái, Dung Chiêu liền bị đẩy vào vòng vây.

Một loạt động tác này vô cùng trôi chảy, thật giống như là tập luyện qua vô số lần.

Dung Chiêu quay đầu nhìn nữ tử đứng đằng sau hắn, mặt mày rạng rỡ, nụ cười nhạt, làn váy xanh lay động dưới áo lót ngoài màu tím.

Bốn phía dường như chậm lại, hắn có thể nhìn rõ bản thân mình trong mắt nàng, nhưng hắn lại không cách nào tìm ra một chút độ ấm trong mắt nàng.

Sâu trong hắc ám nảy sinh hàn băng vô tận, mang cảm xúc của nàng vùi lấp ở chỗ sâu nhất, không giữ một khe hở nào cho người ta dò xét.

"Dung Chiêu, ta biết ta lớn lên đẹp, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục nhìn, ta rất có thể sẽ đại khai sát giới, phải biết, ta đã rất lâu không giết người rồi đấy." Âm thanh hời hợt rõ ràng, nhưng lại vô tình tràn đầy dục vọng khát máu.

Quanh thân nàng tản ra một cổ lệ khí đáng sợ, hắc ám trong con ngươi càng ngày càng nhiều.

Dung Chiêu hoàn hồn, thân hình chợt lóe, vừa lúc tránh đi công kích của một người.

"Ta sẽ giải quyết." Âm thanh lạnh băng không nhấp nhô của Dung Chiêu tuôn ra trong không khí.

Vu Hoan chớp mắt, áp xuống lệ khí quanh thân, nhếch môi cười, có chút tiếc nuối nói: "Vậy thật đúng là đáng tiếc, bọn họ đều không thể mở mang kiến thức cái gì gọi là địa ngục chân chính."

Mọi người điên cuồng thổ huyết, đầu óc nữ nhân này có phải có bệnh hay không a!

Kẻ nào không có mắt, thả nữ nhân hung tàn như vậy ra.

Tràng diện hỗn loạn lên, nhưng Dung Chiêu không để một người nào chạy đến chỗ Vu Hoan.

Sở Vân Cẩm và Hứa Nguyên Thanh đều không động thủ, tầm mắt Sở Vân Cẩm vẫn luôn khóa chặt trên người Vu Hoan, trong đó ẩn hàm oán hận, có lẽ chỉ có Vu Hoan nhìn thấy được.

Hứa Nguyên Thanh sắc mặt giãy giụa, nhìn Phong Vân có hổ thẹn, cũng có một cổ hận ý...

Hận ý đó tới rất khó hiểu, ngay cả bản thân Hứa Nguyên Thanh cũng không biết, chính mình tại sao lại đột nhiên nảy sinh loại cảm xúc này với Phong Vân.

Phong Vân bị hai người vây công, lúc trước hắn đã bị thương, lúc này chẳng qua là cứng đối cứng.

"Phốc!" Phong Vân phun ra một ngụm máu tươi, thân mình cũng theo đó ngã xuống.

Vết máu loang lổ trên người, nhìn mà kinh hãi.

Máu trong cơ thể Vu Hoan đang sôi trào, kêu gào, trước mặt là một mảnh huyết hồng, mùi máu tươi bập bềnh trong xoang mũi, tươi đẹp là như vậy.

Nàng biết bản thân mình sắp nhịn không được.

Ngay lúc nàng sắp mất đi lý trí, Phong Vân đột nhiên ngã ngay trước mặt nàng, máu tươi phun vào bên chân nàng, như hoa tươi nở rộ, sự ngoan lệ tràn ngập trong mắt nàng tăng vọt mãnh liệt.

Thân hình vừa động, trực tiếp bắt lấy cái cổ của người gần nhất, 'răng rắc' một tiếng, người đó mềm nhũn ngã xuống.

Người khác bị đột biến này dọa ngây ngẩn cả người, nhưng chờ khi hắn hoàn hồn, nữ tử kia đang đứng trước mặt hắn, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm hắn.

Hắn cảm nhận được một cổ uy áp đáng sợ bao phủ lấy hắn từ đầu tới đuôi, thân mình cứng đờ, hoàn toàn không nghe sai khiến.

Mồ hôi lạnh nháy mắt thấm ướt vạt áo, sự sợ hãi sâu dưới đáy lòng không ngừng bốc lên.

Hắn muốn hét lên, hắn muốn chạy trốn, nhưng yết hầu của hắn như là bị người nhét đầy bọt biển đã ngấm nước, tứ chi nhũn ra, nhưng một chút cũng không dám động.

Trên mặt Vu Hoan treo nụ cười quỷ dị, mà cặp con ngươi lại trống rỗng vô thần, hắc khí quanh quẩn bên trong, giống như con rối bị thao túng.

"Chuẩn bị chết tử tế chưa?" Giọng nói mềm mại mang theo hờn dỗi của con gái nhỏ.

Có khi trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy bản thân mình đã thấy Tử Thần.

Không, hắn đã nhìn thấy rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro