Chương 3 : Sự Cám Giỗ Đầy Khiêu Khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngọc Du lúc này đang ở văn phòng công ty của cô đang lật những bản hợp đồng để nghiên cứu.

" Lý Mị, uổng công xem cô là bạn, vậy mà lại hảm hai tôi sao? Nếu cô đã độc ác thì đừng trách tôi không khách khí, một con nhóc như cô cũng dám đấu với tôi? Hừ. "

"Cạch cạch cạch "

Tiếng gõ máy tính từ ngón tay cô nhanh như gió, ngọc du đang tìm thông tin từ lý thị, cô cười nói

" Làm ăn cũng tốt đấy nhĩ, thư ký Dao, gọi lăng tiêu vào đây cho tôi "

" Vâng, tiểu thư "

Lưu dao là thư ký lâu năm của ông cô, tuy đã 30, có hai đứa con, nhưng cô hết mực trung thành tận tâm, với chu gia, khiến cô yên tâm vạn phần.

Một lát sau, lăng tiêu vào nói

" Tiểu thư, việc cô nói đã làm xong, chúng ta đã thành công thu mua lại lý thị. "

Lăng tiêu đưa bản hợp đồng bàn giao lại cho ngọc du , ngọc du cười nói

" Lão đầu lý tu văn có nguyện ý bán lại hay là không nguyện ý? "

Lăng tiêu nói

" Lúc đầu thì ông ta không chịu bán, nhưng theo những gì cô dăn dò, ong ta đã đồng ý "

" Tốt, tiếp theo đây thì hãy sử lý gia đình họ đi, để cho cả nhà họ biết chọc đến tôi là như thế nào! "

Lăng tiêu kinh ngạc nghĩ thầm.

" Rốt cuộc họ đã chọc tiểu thư chuyện gì mà khiến cho cô ấy phải dùng quy tắc ngầm thế này? "

Ngọc Du liếc lăng tiêu hiểu anh nghĩ gì cười nói

" Cậu không cần biết nhiều, cứ theo vậy mà làm, được rồi anh đi ra ngoài đi "

Lăng tiêu nghe vậy ra ngoài , ngọc du ngồi trên ghế suy nghĩ

" Kỳ lạ, nếu người mà lý mị đưa đến là một lão già, vậy người đàn ông đó là ai? Hy vọng là anh ta vào lộn phòng, nếu không... Tin này mà rò rĩ ra truyền thông thì khó sử lý a"

Lưu Dao nhìn cô trầm tư, cười nói

" Tiểu thư, có chuyện gì sao? "

Ngọc du giật mình lại nhìn lưu dao cười nói

" A, dì dao, cũng chẳng có gì, chỉ nghĩ về việc học thôi! "

Lưu dao cười nói

" Tiểu thư thật biết đùa, cô hiện chỉ 14 tuổi, nhưng là 1 năm trước cô khăn khăn đòi thi đại học a, kết quả là điểm tuyệt đối, với IQ trên 200 của của tiểu thư đáng ra không cần lo lắng chuyện học a, chỉ cần yêu cầu cấp giấy tốt nghiệp là được mà? "

Chu ngọc du cười nói

" Đó chỉ là con muốn thi thử xem con tiến bộ đến đâu a, không ngờ lại điểm tuyệt đối, con chỉ sợ là thân phận này sẽ khiến thầy cô giáo su nịn mà tùy tiện chấm "

Lưu dao cười nói

" Lão gia tử cũng đã kiểm tra qua tiểu thư, luận võ thuật, cô giỏi nhất, luận trí tuệ, cô hơn hẳn những đứa trẻ khác, còn gì để mà học chứ? "

Ngọc du khuôn mặt lạnh lùng lại biến thành ngượng nói

" Dì a, khen con như thế, làm con ngượng a"

Lưu Dao cười nói

" Được được, không nói nữa, bàn chuyện công việc nhé, Ở mỹ có một chi nhánh của công ty ta đang gặp rất rối về phần thiết kế, lão gia tử đã sắp sếp cho tiểu thư qua bên đó sử lý "

Chu ngọc du nghe vậy cười nói

" Mỹ ?, cũng được, con đang muốn sinh sống ở bên đó vài năm đây! Chừng nào thì đi? "

Lưu Dao nói

" Lão gia tử nói 1 tháng sau tiểu thư đi là vừa vặn, còn công việc ở đây cứ giao cho lăng tiêu sắp sếp, dù sao lăng tiêu cũng là người thân thích với tiểu thư, có lăng tiêu thì sẽ an tâm hơn "

Chu ngọc du suy nghĩ một lúc rồi cười nói

" Cũng được! Lăng tiêu thì con yên tâm rồi! Còn chuyện gì không dì? "

Lưu dao nhớ ra chuyện gì đó nói

" À còn có một vị hoắc tổng ở Hoắc Đế qua đây muốn gặp tiểu thư , có gặp không? "

" Hoắc tổng? Nghe nói anh ta đã về nước rồi? Công ty cũng có hợp tác với bên đó nên tất nhiên sẽ gặp a "

Lưu dao nói

" Vị hoắc tổng này tên Hoắc Vương Vũ, mới về nước hôm qua, không nghĩ đến là lại đến đây như vậy, được rồi để tôi đi thông báo "

Chu ngọc du nhìn thư ký Dao đi ra ngoài cằm bản hợp đồng lên xem tiếp, lát sau có một người đàn ông cao ráo gõ cửa, ngọc du nói

" Mời vào! "

Bước vào là một vị Thanh niên tóc vàng soái ca nhìn cô nói

" Cô chính là chu ngọc du? "

Ngọc du nhìn lại anh, cô nói

" Thế nào? Hoắc tổng ngạc nhiên khi thấy đứa trẻ 14 tuổi làm tổng giám đốc ở đây sao? "

Dương vũ cười nói

" Lúc đầu thì ngạc nhiên thật, nhưng so với tuổi, cô lại lớn hơn tuổi rất nhiều"

Ngọc du cười hím mắt nói

" Ý anh là nói tôi già hơn tuổi sao? "

Dương vũ hứng thú cười nói

" Ý tôi là cô rất xinh đẹp, thật tiếc nếu như lớn tuổi hơn một chút, có lẻ tôi đã theo đuổi cô rồi "

Chu ngọc du nhìn anh chằm chằm nói

" Anh đến để bàn công việc, hay là đến tán gẫu? "

Dương vũ trầm mặc nghĩ thầm

" Nha đầu này, không đơn giản a "

" Đương nhiên là bàn chuyện công việc, nhưng trước đó, tôi muốn sát định một chuyện! "

Chu ngọc du tò mò nói

" Anh muốn sát định chuyện gì? "

Dương vũ, nghiêm túc nói

" Cô có phải là cô gái đã ngủ với tôi ở khách sạn phòng 1204? "

Chu ngọc du kinh ngạc cười nói

" Ồ? Hóa ra người đó là anh à? "

Dương vũ hiếu kì nói

" Thật khó hiểu, sao cô lại cười khi biết mình bị cưỡng hiếp ở khách sạn? "

Chu ngọc du cười nói

" Theo như lời anh nói... Chẳng lẻ tôi nên khóc lóc báo cảnh sát? "

Dương vũ cười nói

" Thường thì sẽ như vậy, nhưng cô lại cười rất bình thường như không có chuyện gì? Thật lạ "

Chu ngọc du đứng lên đi đến canh anh kề sát khuôn mặt vào tai anh nói

" Anh nên cảm ơn tôi vì đã không tố cáo anh! có biết vì sao tôi không tố cáo anh không? "

" Vì sao? "

Dương vũ nghĩ thầm

" Con nhóc này, thật là không đơn giản chút nào, thú vị"

Chu ngọc du đẩy anh vào bàn làm việc rồi nói

" Nguyên nhân thứ nhất là anh là người cứu tôi, thứ hai là... Anh rất hợp gu của tôi "

" Cứu cô? "

Dương vũ khó hiểu, cưỡng bức cô ấy là cứu cô ấy?

Chu ngọc du cười nói

" Anh biết như vậy là được rồi, mà anh đến đây chắc không phải chuyện này thôi chứ? "

Dương vũ cười nói

" Cô thật thông minh, đúng vậy tôi đến đây là muốn cô ký vào đây! "

Dương vũ cầm một bản hợp đồng đưa cho ngọc du. Cô nhìn hợp đồng cười nói

" Hợp đồng hôn nhân? Anh dùng cái này để che giấu đi chuyện ở khách sạn không cho giới truyền thông biết? "

Dương vũ cười nói

" Quả thật cô rất thông minh, hèn gì có thể phát triển công ty nhanh như thế, không sai, tôi muốn lấy cô với danh nghĩa hợp đồng này. "

Chu ngọc du nghe vậy lật ra, toàn là giấy trắng, chu ngọc du cười

" Anh đây là chịu hết những gì tôi viết vào sao? "

" Tất nhiên, là lỗi của tôi nên tôi bồi thường, cô muốn gì tôi đều có thể cho cô "

Chu ngọc du cười nói

" Anh nghĩ tôi muốn gì? "

Dương vũ chợt nhớ ra là ngọc du thiếu cái gì? Là một đại tiểu thư còn thiếu cái gì?

Dương vũ nói

" Cô thiếu cái gì, tôi đều có thể cho, cô nói đi "

Chu ngọc du cười nói

" Tôi chẳng thiếu thứ gì, chẳng qua là thiếu đàn ông thôi "

Đúng vậy, tôi chẳng thiếu thứ gì, sống ở kiếp này quả thật rất sung sướng , nhưng có thế lực đôi khi lại mất đi thứ quan trọng nhất, đó là tình yêu, giàu sang, bất cứ ai muốn giàu có điều muốn tiếp cận mình, nhưng điều là dối trá cả, với người sống hai kiếp như mình đã sớm nhìn thấu thế gian này rồi. "

Dương vũ nói

" Cô không nghĩ cô nói những lời này không hợp với độ tuổi của cô sao? "

Chu ngọc du tiếng lại gần cười ma mị nói

" Anh cũng đừng quên, chính anh đã hủy cả cơ thể của tôi với cái thứ đó của anh! "

Dương vũ lúc này đã rất tức giận nói

" Nhóc con, nên nhớ tôi lớn hơn nhóc đấy, ăn nói cho cẩn thận! "

Chu ngọc du cười nói

" Vậy a, vậy đó là việc nên làm với một cô nhóc như tôi sao? , tôi nói rồi, tôi cần đàng ông, anh có thể cho sao? "

Dương vũ tức giận nghĩ thầm.

" Đồ con nít ranh, muốn đàn ông đến vậy sao? Được, để xem cô còn muốn nữa không! "

" Như ý cô muốn "

Anh nói xong tiến lại hôn cô, môi anh chạm vào môi cô, anh cho lưỡi của mình vào, ngọc du kinh ngạc tinh đẩy anh ra, thế nhưng cô không thể đẩy được, khí lực của dương vũ quá mạnh, nhưng cô lại cười nói

" Định hiến thân cho tôi sao? "

Dương vũ không nói gì cỡi bỏ bộ ves ra cơ thể tám múi săn chắc lộ ra, anh nói
" Đây không phải hiến dân tôi cho cô, mà là muốn chừng phạt cô, tôi muốn cô nhớ, đừng bao giờ nhắc đàn ông trước mặt tôi "

Anh nhanh chóng cỡi đồ của chu ngọc du, nhìn hai bầu ngực của cô anh ta tật lưỡi nói

" Chết tiệt, đây là muốn quyến rũ tôi? "

Chu ngọc du cười nghĩ.

" Anh chàng này thật ngốc, chuyện trinh tiếc thế giới hiện đại bây giờ còn quan trọng sao? Quả thật ngu ngốc! "

Dương vũ lúc này đã không kiềm chế được ẩm cô đến sopha đè cô suống nói

" Nữ nhân, là do cô muốn, đừng trách tôi "

Chu ngọc du cười nói

" Tới đi, tôi muốn xem xem, anh có tài cán gì khiến tô đỗi ý hay không! "

Dương vũ đã tức giận và rất nóng lòng , vốn nghĩ đến đây giải quyết mọi chuyện đàng hoàng nhưng không ngờ bị con nhóc này cám giỗ.

" Là cô cám giỗ tôi trước , hãy đảm bảo rằng sau hôm nay, mọi chuyện kết thúc tại đây! "

Chu ngọc du nghe vậy cười nghĩ thầm

" Ăn xong rồi định chuồn? Đâu có dễ vậy! "

Nụ cười ma mị nay đã biến thành một nụ cười thân khiết đáng yêu nói

" Đến đi, như anh muốn "

Dương vũ ngẩn người đỏ mặt, hôn lên môi cô, nghĩ thầm.

" Cô gái này thật khiến cho người ta không thể buông tha mà , rốt cuộc là mình bị sao vậy? Chỉ thấy nụ cười cô ấy thì tim lại đập nhanh như vậy, nhóc con chết tiệt, tôi ăn chết cô "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro