Chương 4 : Có thai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu ngọc du lúc này đang ở trong một căn biệt thự lớn, đang ngồi trên sopha nghĩ đến chuyện hồi sáng.

"Nhớ lại"

" Cô mau kí vào bản hợp đồng này, rồi mọi chuyện kết thúc tại đây"

" Này anh, anh nghĩ tuổi của tôi có thể kết hôn sao? "

" Cô đừng tưởng bở, chúng ta chỉ là hôn nhân giả mà thôi, tuổi có thể cước lên, nên nhớ chỉ có danh không phận! "

" Là vậy sao? Vậy nếu tôi không nói ra thì khỏi phải ký phải không? "

"Tùy cô, nếu cô dám nói ra ngoài, tôi sẽ cho cô biết thế nào là mắt mặc, dù sao đi nữa là cô chịu thiệt chứ không phải tôi! "

" Ồ? Vậy tôi kí, nhưng nó chẳng ý nghĩa gì, coi như tôi ban phước cho anh không bị đi vào tù đi "

" Hứ "

" Kết thúc hồi ức "

Ngọc du cười nói

" Quả thật là một nam nhân bất thường, biết không có hiệu lực còn đưa mình đến cục dân chính đăng ký kết hôn, dù sao chỉ còn một tháng nữa là mình di cư bên đó rồi, thời gian này trơi đùa cùng anh ta vậy "

Khi cô đang suy nghĩ thì một ông lão vào nói

" Tiểu thư, hiện lão gia cho gọi cô qua bên nhà sách, cô đi đi "

Chu ngọc du cười nói

" Bát lăng, con qua liền"

Nói xong cô cùng quản gia đi theo đến nhà sách, bước vào là một lão đầu bạt trắng , tằm 80 tuổi đang ngồi đọc sách.
" Ông à, ông có chuyện gì ạ ? Có phải chuyện đi mỹ không? "

Lão gia tử Chu Nhìn cô cười nói

" Cháu gái ngoan của ông, ta có vài chuyện muốn nhờ con. "

"Có chuyện gì ông cứ nói a "

" Sau khi con đi mỹ thì hãy gặp dì Chu Lộ của con nói ông vẫn khỏe, nó không cần về đây đâu, bảo nó cố gắng sống với người chồng của nó cho tốt! "

" Ông a, ông cũng không còn sức khỏe tốt nữa, hãy để dì ấy làm tròn chữ hiếu với ông đi."

" Không cần, ta sống một mình cũng ổn, với cả có bác lăng ở đây với ta, không sao đâu, con qua bên đó định cư lúc nào cũng được, muốn về thì về, ta không mong gì hơn con được vui vẻ và hạnh phúc, gia sản của ta đều là của con, cố gắng dữ vững nhé "

Ông nói xong ho không ngừng, cô và quản gia lo lắng, ông ngừng ho nói

" Ta biết qua đêm nay sẽ không tránh khỏi cái chết, đừng phí công vô ít, ngọc du, ta hi vọng con đừng nói với dì của con "

Cô khóc thúc thích nói

" Ông ơi... Huhu.. Ông nhất định khỏe mà, quản gia đã gọi cho bác sĩ sắp đến rồi, ông cố lên ông "

" Hài tử ngốc, con người đều có số cả, khi đến thì không tránh khỏi, con yên tâm ta ở trên trời sẽ luôn theo dõi con, con nhất định là cháu ngoan của ông! Cả đời này ông không thể thấy cháu ông kết hôn với người mình yêu , hài"

" Ông, ông gán lên, bác sĩ, đến rồi ông ơi, ông? ÔNG Ơiiiii ,huhu"

Bác sĩ vừa kịp đến thì ông cô đã tắc thở, bác sĩ cũng đành lắc đầu nói

" Lão gia tử đã thật sự qua đời rồi, con đừng buồn nữa, hãy làm tan sự cho ông ấy đi con "

" Huhu, bác Trịnh, mau cứu ông cháu đi huhu, ông cháu nhất định không bỏ cháu đâu mà huhu "

Cô khóc ôm lấy lão gia tử nói

" Ông ơi, ông đừng ngủ nữa, tỉnh vậy với cháu đi ông, đừng bỏ con mà huhu..."

Cô ngất xỉu trên người lão gia tử, bác sĩ trịnh và quản gia thấy vậy ôm cô vào phòng khám cho cô, bác sĩ trịnh ngạc nhiên lắc đầu nói

" Chỉ là sốc quá độ thôi, quản gia chăm sóc cho con bé, haizz khổ mệnh"

10 ngày sau, cả căn biệt thự chỉ có ba người đứng trước mộ của lão gia tử, lăng tiêu, lăng quan gia, và cô.

Cô khóc nức nở bên mộ ông mình.

Cô là một người mạnh mẽ, nhưng chuyện sinh li tử biệt thì lại vô cùng yếu đuối, hai mắt vô thần của cô tỏ ra đau thương khiến lăng tiêu cũng cảm thấy sót thương thay.

" Anh lăng tiêu, chuẩn bị cho em một vé máy bay, em chuẩn bị đi bên mỹ, như ý ông. "

Lăng tiêu nghe vậy nói

" Sớm vậy sao? Tiểu thư đang có thai, ngồi trên máy bay sợ không ổn! "

Chu ngọc du kinh ngạc

" Anh nói gì , nói lại cho tôi! "

" Tôi nói cô đang mai thai được 2 ngày rồi, hiện chỉ mới là dấu hiệu thôi, nhưng chú trịnh chắc chắn cô đã mang thai "

Chu ngọc du sờ vào trên bụng nói

" Chỉ là dấu hiệu? Tôi chỉ mới có 14 tuổi thôi, sẽ không có đâu hơn nữa mới chỉ có hai ngày... "

Nếu tính chính sát thì lúc ngất đi thì bác sĩ trịnh chỉ có thể đoán ra là cô mệt mỏi nên mới ngất đi, nhưng lại phát hiện mạch đập bất thường. Sau khi hiểu kỹ về mạch đập đó ông nói với quản gia và lăng tiêu là cô là có thai.

Ngọc du cười nói

" Cái đó của anh ta quả thật lợi hại, hai ngày đã có, đây là do trời muốn ban cho tôi một sinh mạng để bù đắp nổi đau mất ông sao? "

" Con à, từ giờ chúng ta sẽ dựa nhau mà sống nhé. Đi khỏi mãnh đất này bắt đầu lại từ đầu nhé "

" Anh lăng tiêu, mau đặc vé máy bay đi, không cần nói nhiều, tôi tin tưởng anh sẽ lo cho công ty được, hi vọng khi tôi quay lại sẽ thấy sự thành công của anh "

Lăng tiêu nhìn cô bước đi khuôn mặt lạnh tanh, anh sợ, anh sợ nhiệm vụ này anh không làm nổi, nhưng vì cô ấy... Anh nguyện làm

" Tiểu thư, ở đây mãi là nhà của cô, chúng ta nhất định đợi cô quay về "

Ngày hôm sau, tại sân bay đông viên thành phố , có một cô gái tóc xanh lam tuyệt đẹp ngồi trên ghế .

Cô diện một bộ vấy lọng lẫy màu xanh dương . Trên tay cô là một chiếc vali kéo.

Bạn của cô Lâm Hồ Tư biết cô sẽ đi Mỹ định cư khóc lóc đời theo, cô hết cách đành cho bà cô mít ước theo.

Chu ngọc du thất thần nhìn từ xa, hồ tư thấy vậy nói

" Ngọc Du, đừng buồn nữa, qua bên đó hãy phấn chấn lên, cậu còn cả sự nghiệp mà ông để lại cho mình, phải biết giữ giử đó "

" Không có gì, tớ đương nhiên sẽ làm nó phát triển hơn, chỉ là tớ đột nhiên nhớ đến một hình ảnh của một người đàn ông. "

" Có phải là ba của đứa bé? Hắn là ai vậy? "

"Một người đàn ông kì lạ, rõ ràng biết tớ vẫn còn vị thành niên nhưng lại vẫn cố làm "

Tại công ty hoắc đế, văn phòng của tổng giám đốc.

Dương vũ lúc này ngồi trên ghế nói

" Nhóc đó vậy mà lại không tố cáo thật? Coi như biết đều. "

" Nhưng mình đêm nào cũng nhớ đến cô nhóc đó vậy ?"

" Trợ lý Tiêu , đều tra xem con nhóc chu ngọc du hiện đang làm gì! "

" Vâng "

Hết chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro