Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nửa chậu nước không hề nhất bên trọng nhất bên khinh, toàn bộ chia đều mà hắt lên người của cả Triệu Thanh Vận cùng Ninh Việt Thụ.

"Ahh~ Không cố tình naa~ tôi không chú ý tới các người. Tôi nói là tôi không cẩn thận mới đem nước vẩy ướt hai người, hai người tin tôi chứ?"

Lý do này vừa vặn là Triệu Thanh Vận giải thích khi Ninh Mông bị tạt mới đây, hiện tại, được cô trực tiếp tặng lại.

"Đương nhiên, hắt nửa chậu nước lại còn là hắt toàn bộ vào các người, tôi thật là phi thường sơ ý mới có thể làm được nha~"

Đang tính quay về phòng ngủ, Ninh Mông lại ngắm nghía Triệu Thanh Vận vẫn còn đang ngu cả người, cô muốn cùng người nhà họ quyết tuyệt, cách nhanh nhất là gì? Rất đơn giản, đạp lên ranh giới cuối cùng của họ – trực tiếp ra tay với Triệu Thanh Vận là được rồi. Tùy tiện ném đi chậu nước, Ninh Mông tiến lên một bước, thẳng tay tát vào mặt Triệu Thanh Vận khiến cô ta la lên một tiếng.

"Một tát này là đòi lợi tức."

Vô vàn uất ức, mọi sự khó chịu, dù cô đã không thèm để ý nữa, nhưng ngẫu nhiễn vẫn nhớ lại những thống khổ trước kia. Ngay khi Triệu Thanh Vận hét lên, tất cả mọi người dù là trên lầu hay dưới lầu đều chú ý đến động tĩnh ở chỗ này. Ninh Việt Thụ bị hắt đến toàn thân ướt sũng cuối cùng cũng hoàn hồn. Hắn giận dữ gầm lên:

"Tiện nhân, mày muốn chết à?"

Tay phải giơ cao, muốn chào hỏi khuôn mặt của Ninh Mông. Ninh Mông liếc hắn, cô tiến lại, bóp chặt cổ tay hắn, một cú ném qua vai gọn gàng linh hoạt, Ninh Việt Thụ bình thường không rèn luyện liền đo đất, kêu la thảm thiết. Triệu Thanh Vận hét càng chói tai hơn, cuối cùng trực tiếp mất tiếng. Thưởng thức thảm trạng của hai kẻ đối diện, lại nhìn đến những người khác đang vội vàng hướng đến tầng hai, Ninh Mông uể oải ngáp một cái, quay về phòng. "Phanh" tiếng cửa phòng đóng thật mạnh, thật chói, lên giường, dùng nút bịt tai ngăn cách toàn bộ âm thanh hỗn loạn bên ngoài. Ninh Việt Thụ trên mặt, toàn thân đều là nước, đôi mắt bị kích thích, không ngừng rơi nước mắt, bị một người trước giờ mình chưa từng để ý ném qua vai, hắn mặt mũi đỏ tưng bừng, lồm cồm từ dưới đất bò dậy. "Ba...ba...ba" hắn đập cửa, giận dữ hét:

"Tiện nhân, mày đi ra cho tao!"

Tay vừa nhấc muốn dùng lực đập tiếp liền động đến gân tay, Ninh Việt Thụ nhíu chặt lông mày, lại hét thảm một tiếng.

Tâm can bảo bối của mình bị giội cho một người toàn nước lại khuyến mãi thêm một cái tát, trong lòng năm nam nhân vô cùng tức tối. Khát khao ăn sống tim của Ninh Mông Ninh Việt Thụ cũng đều có. Nhưng mặc cho bọn họ gõ cửa đến như thế nào, cửa phòng của Ninh Mông vẫn cứ đóng chặt, gõ mãi, gõ mãi bọn họ cũng đã không còn kiên nhẫn.

Ninh Bách Việt thân làm chủ tịch tập đoàn Ninh thị khi nói chuyện có một khí thế uy nghiêm tự nhiên. Ông ta nhìn về quản gia, mặt mày lãnh đạm:

"Lấy chìa khóa tới, trực tiếp mở đi."

Quản gia sững sờ:

"Chuyện này...lão gia, trong nhà đều là dùng khóa vân tay, nếu dùng chìa mở thì sẽ mở ra hình thức tự hủy, khi đó phải đổi mới toàn bộ khóa trong biệt thự một lần."

Ninh gia – nhà cao cửa lớn, sử dụng khóa cũng là loại định chế tốt nhất, nhưng nếu muốn cưỡng chế xông vào cũng sẽ tạo ra phiền phức tương ứng. Ninh Bách Viễn sắc mặt lạnh xuống, ông ta ghét nhất phiền phức, hơn nữa còn là phiền phức do đứa con gái mà ông ta không thích mang đến, nghĩ đến đây, lông mày Ninh Bách Viễn liền nhíu chặt:

"Đem chìa khóa lại đây, đến lúc đó, mọi tổn thất tạo thành để cô ta bồi thường."

"Nếu không bồi thường, các hợp đồng phim của cô ta, bất kể to nhỏ cũng không cần nghĩ đến nữa."

Ông ta cũng không muốn thanh toán hộ sai lầm của người khác, đã làm sai thì đều phải gánh hậu quả.

"Vâng."

Quản gia lui xuống. Nhưng quản gia còn chưa mang được chìa khóa tới, chuông điện thoại của Triệu Thanh Vận đã vang lên trước. Nghe xong điện thoại, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ta ôm má phải còn đang sưng đỏ:

"Rõ ràng cũng đã nhận tiền, tại sao chị ấy còn làm ra nhiều động tác nhỏ như vậy?"

"Đều là tại còn, đều do con không cẩn thận a."

Ngay trước khi bọn họ phá cửa vào, Ninh Mông tự mình tỉnh, mở cửa phòng. Cô cũng không định ra khỏi phòng, đứng tại cửa ra vào đang nửa đóng nửa mở vuốt ve bình xịt hơi cay cùng dùi cui điện phòng người xấu, rất có dáng vẻ kẻ nào dám lên trước đánh cô, cô liền đập lại. Phớt lờ ánh mắt muốn giết người cho Ninh Việt Thụ, Ninh Mông liếc liếc hot search trên weibo, #Ninh Mông nhấn like#, #Ninh Mông bỏ like#, #Ninh Mông tuyên bố xin lỗi#, cười nhẹ một cái, cô bắt chước điệu bộ ngây thơ vô tội của Triệu Thanh Vận:

"Chỉ cần là không cẩn thận, cho dù phạm sai lầm rất lớn, trong nhà này đều sẽ được tha thứ đúng không?"

"Đạo lý này, đều là do tiểu tâm can Triệu của các người dạy tôi nha."

Triệu Thanh Vận sắc mặt khẽ đổi, ả há miệng thở dốc muốn nói chuyện. Nhưng Ninh Mông vừa được ngủ một hồi, thân thể cũng dễ chịu không ít, sức chiến đấu tăng vọt, cô dùng giọng trần thuật đem da mặt của Triệu Thanh Vận từng lớp lột bỏ:

"Mười lăm tuổi, tôi lần đầu tiên bước chân vào biệt thự này, vốn là nên tổ chức yến hội hoan ngênh, nhưng trước yến hội một ngày, Triệu Thanh Vận để lại thư nói mình cảm thấy như là người thừa liền trốn nhà bỏ đi."

"Đúng vậy, trốn nhà tận hai cây số. Vì lo nghĩ cho cảm xúc của cô ta, yến hội hoan nghênh, hủy bỏ. Người hầu trong nhà bị các người hạ lệnh cưỡng chế không được gần gũi, chăm sóc tôi."

"Về sau, cô ta nói, cô ta không cố ý?"

"Còn có cái gì..."

Ninh Mông vẻ mặt trầm tư, Triệu Thanh Vận khẽ cắn môi dưới, ủy khuất nói:

"Ninh Mông, chị việc gì phải lôi lên chuyện từ vài năm trước? Những chuyện đó đều đã qua, chúng ta bây giờ đang nói chuyện chị vừa đánh em cùng với chuyện trên weibo."

Nói xong, ả liền rúc vào ngực Ninh Bách Viễn, kéo kéo tay áo ông ta. Rõ ràng trên mặt cô ả chỉ toàn là ủy khuất, nhưng Ninh Mông vẫn là có thể cảm nhận được cỗ cảm giác đắc ý trên người ả: 'cô xem đi, cô khắp nơi nhắm vào tôi thì đã sao, tất mọi thứ vốn nên thuộc về cô, hiện tại, đều là của tôi'. Ninh Mông khẽ cười:

"Triệu Thanh Vận, cô là kẻ nhặt ve chai sao?"

"Đồ vật tôi không thèm, cô sao lại cứ khư khư giữ chặt như vậy? Giữ khư khư thì cũng thôi đi, chuyện này có cái gì đáng giá để cô thêu dệt lên cảm giác ưu việt thế? Cô như vậy, chỉ khiến tôi thấy cô thực..."

Ninh Mông ngừng một chút, nghĩ nghĩ một chút mới tìm ra cụm từ tương đối chuẩn xác để hình dung:

"Cái đồ gì rách nát cũng đều gắt gao nắm chặt, cô thật sự...vui vẻ cống hiến thật nhiều cho sự nghiệp làm đẹp bộ mặt xã hội ha~?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ