Chương 3.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời này, Ninh Mông dùng ngữ khí nghi hoặc để nói. Cô đứng tại nơi nửa tối nửa sáng, cũng đã thay chiếc váy dài bằng bông thoải mái ra, hiện tại, chính là mặc một chiếc váy đen dài. Tóc buộc cao, mặt mày băng lãnh, mang theo khí thế hùng hổ dọa người nhìn Triệu Thanh Vận như đồng nát sắt vụn, tôm tép nhãi nhép. Cứ như vậy liền hiện lên một sự khinh thường từ sâu trong cốt tủy.

Ninh Mông vừa dứt lời, từ Ninh Bách Viễn đến bốn thằng anh trai, toàn bộ biến sắc. Bọn họ thế mà lại không hề biết Ninh Mông có thể miệng lưỡi sắc bén đến như vậy. Cơ mà trước kia, tính cách Ninh Mông... là như thế nào? Mấy nam nhân hồi tưởng một phen, chợt nhận ra, chính mình không hề có một chút ấn tượng nào với Ninh Mông trong quá khứ.

Triệu Thanh Vận đối mặt với ánh mắt của Ninh Mông, bờ môi run rẩy, ả vội vàng núp vào ngực Ninh Bách Viễn, đáy mắt chứa vài phần kinh hãi nhìn về phía Ninh Mông. Ả vốn là người hiểu rõ Ninh Mông nhất, trước đây, đối phương quật cường lại trầm mặc, thử lấy lòng mọi người, khi muốn được người nhà chú ý luôn mang theo mấy phần vụng về, hề hước. Làm sao lại giống như bây giờ, mồm miệng lanh lợi, dùng ánh mắt miệt thị mà nhìn đám bọn họ, giống như chớp mắt đã thoát thai hoán cốt.

Ninh Bách Viễn phát giác Triệu Thanh Vận đang co rúm lại, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của ả. Ông ta thân là ba ruột cỗ thân thể này của Ninh Mông, nói với cô:

"Mày ỷ là con gái ruột của tao nên không biết sợ là gì đúng không?"

"Cảm thấy bất kể là dẫm nát ranh giới cuối cùng của tao, tao cũng sẽ không chân chính ra tay với mày có đúng không?"

Ngữ khí của ông ta lạnh lẽo, tương tự đàm phán trên thương trường, nhất định phải dồn đối thủ vào chỗ chết. Ninh Mông nhìn ông ta:

"Xã hội này coi trọng thân tình, coi trọng huyết thống, đến ngay cả yêu thú cũng biết coi trọng huyết mạch cốt nhục của chính mình. Mà ông..."

Ninh Mông lại nhìn về phía bốn người anh trai:

"Các người, toàn bộ không để vào mắt."

Chà...cô chính là đang trần thuật một sự thật. Yêu mạng của yêu giới đặc biệt xem trọng lợi ích của chủng tộc, ngay đến cả những yêu thú không thể biến thành nhân dạng cũng đều hiểu đc "sị độc tình thâm"* mà những con người này, quả thật, chim thú không bằng. Cô chỉ đơn thuần làm một phép so sánh, không hề có ý sử dụng thành ngữ để mắng chửi người. Nhưng lời này như là trào phúng trắng trợn, đám người Ninh Bách Viễn đương nhiên nghe hiểu được.

(*) 舐 犊 情 深 – Sị độc tình thâm: sị là liếm, độc là con bê, nghé, sị độc tình thâm miêu tả động tác liếm, âu yếm của bò mẹ đối với bê con, thường được dùng để miêu tả tình yêu vô bờ bến của bố mẹ đối với con cái. (Nguồn: gacsach.com/hoàng gia sủng tức/chương 58).

Không đợi đám Ninh Bách Viễn rống giận, Ninh Mông tiếp tục bồi thêm đao:

"Nghĩ đến việc ông mang danh nghĩa ba ruột của tôi, tôi liền thấy ghê tởm tột cùng."

Lại nhìn về phía bốn người Ninh Việt Thụ:

"Anh trai? Tôi cho dù thuê kẻ hầu người hạ cũng chướng mắt bốn người các anh."

Lại nhìn về phía Triệu Thanh Vận:

"Em gái nuôi? Tôi thà nuôi một con quạ, toàn thân đen nhánh, cũng so với cô đức hạnh cao khiết gấp vạn lần. Suốt ngày nước mắt sướt mướt, nghe cô nói chuyện, tâm đã phiền lại càng ngứa tay."

Nhất là khi thấy Triệu Thanh Vận má phải sưng đỏ, má trái lại hoàn hảo vô khuyết, Ninh Mông cảm thấy mình như bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, muốn giúp ả có khuôn mặt đối xứng một chút.

Ninh Bách Viễn:

"...???"

Bốn anh em Ninh Việt Thụ:

"...???"

Triệu Thanh Vận:

"??????"

Người hầu Ninh gia:

"!!!!!!"

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Đây vẫn là cái người khúm núm, không có chút cảm giác tồn tại, Ninh Mông tiểu thư ư? Biểu cảm vô hạn chán ghét cùng lời nói không thể phản bác dù chỉ một chút a! Có vài người hầu khi nhìn về phía Ninh Mông, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, mang theo nồng đậm kính ngưỡng.

Mấy người anh trai mặt mày xanh mét. Anh ba Ninh, tính cách lãnh đạm vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng:

"Mày điên rồi phải không?"

Ninh Bách Viễn cũng lạnh giọng trách mắng:

"Mày muốn bị trục xuất gia môn sao?"

"Nhất định phải nói cho rõ một điều, tôi có bệnh sạch sẽ, nên để cho mình có thể dễ chịu một chút, tôi đây là chủ động cùng các người phân rõ giới hạn!"

Cô vừa mới nói mấy người này chính là rác rưởi của xã hội nha~.

Triệu Thanh Vận sắc mặt đổi tới đổi lui. Một hồi tức giận, trong lòng oán hận Ninh Mông vừa mới tát mình một cái, một hồi lại cảm thấy kinh hỉ – phân rõ giới hạn? Nếu Ninh Mông cùng Ninh gia thật sự phân rõ giới hạn, cô ta liền rốt cuộc không cần lo lắng địa vị của mình lại bị ảnh hưởng. Nghĩ vậy, Triệu Thanh Vận rụt rè nói:

"Ninh Mông, chị sao có thể nói như vậy?"

"Chúng ta đều là người một nhà, em biết, chị bởi vì baba và các anh không thể quan tâm nhiều đến chị, nên chị mới muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của mọi người..."

Ninh Mông một câu chặn ngang:

"Ta cũng không muốn thu đồng nát sắt vụn."

Đám người Ninh Bách Viễn nếu quả thực một ngày nào đó có can đảm tỏ vẻ quan tâm cô, cô gặp một lần đánh một lần. Bộ dáng lớn lên vốn dĩ đã khiến người người ghê tởm, còn muốn làm những điều khiến người ta ghê tởm hơn nữa sao?

"..."

Lời cô nói tràn ngập ghét bỏ, Triệu Thanh Vận càng nghe càng cảm thấy chói tai. Trước kia, ả một mực vì có thể cướp đoạt toàn bộ sự quan tâm của người nhà họ Ninh mà dương dương tự đắc. Hiện tại, sau khi Ninh Mông lộ rõ sự ghét bỏ, Triệu Thanh Vận trong lòng bỗng nhiên nghẹn đến hoảng. Tựa như giày rách người khác bỏ đi, ả lại xem như báu vật mà khoe khoang, nhất quyết không từ bỏ. Không được! Sao ả lại có thể nghĩ như vậy! Triệu Thanh Vận vội vàng lắc đầu, đem chính vừa rồi não bổ ép xuống. Đây nhất định là do Ninh Mông già mồm, không ăn được nho liền nói nho chua. Ngay lúc Triệu Thanh Vận thất thần, Ninh Bách Viễn đang ôm ả, sắc mặt cũng đã xanh lại:

"Tốt, tốt, như mày mong muốn, ngày mai, tao liền gạch tên mày khỏi sổ hộ khẩu."

"Từ nay về sau, tao không cho phép mày lại lấy danh nghĩa tiểu thư Ninh gia ra ngoài rêu rao, Ninh gia chúng tao cũng chỉ có một đứa con gái là Triệu Thanh Vận."

"Còn có, đã cảm thấy ở trong nhà không được tự nhiên thì lập tức, lập tức, cút ra ngoài cho tao."

Ninh Bách Viễn thân là gia chủ, lời nói có trọng lượng vô cùng lớn. Kể từ khi ông ta ra quyết định, mấy anh em Ninh gia cũng chưa từng nói gì, trên mặt Triệu Thanh Vận biểu lộ vui mừng cơ hồ không ép được. Ninh Mông cười nhạo một tiếng, hai cánh tay khoanh trước ngực, trên mặt nồng đậm chán ghét:

"Tôi chưa từng hưởng được bất kỳ lợi ích gì từ cái danh nghĩa Ninh gia tiểu thư, ngược lại còn chịu qua không ít tội, bỏ đi cái danh tiếng này chính là cầu còn không được."

Cô lại nhẹ nhàng nhìn về phía Triệu Thanh Vận:

"Cao hứng thì cứ cười, cô giá trị nhan sắc vốn đã không tốt lắm, hiện lại muốn cười lại cố nhịn, xấu đến xúc phạm người nhìn."

Triệu Thanh Vận lập tức héo.

Ninh Việt Thụ đối với Triệu Thanh Vận chính là gà mẹ trong gà mẹ, nghe Ninh Mông nói thế, hắn vốn là muốn móc lại cô, nhưng đại khái tâm tưởng sự thành, Ninh Mông trên mặt đầy ý cười, vốn đã là khuôn mặt tinh xảo, cười cười một chút liền nở hoa, diễm lệ tột cùng. Triệu Thanh Vận hình tượng thanh thuần, cùng Ninh Mông đọ nhan sắc kiều diễm lập tức bị nghiền ra bã. Lời móc mỉa của hắn liền chết non rồi.

Không quan tâm đám người suy nghĩ gì, Ninh Mông về phòng, khóa cửa. Cô thong thả nghe nhạc, từ trong góc phòng lôi ra một vali hành lý nhỏ, lau sạch sẽ, cho vào mấy bộ quần áo. Y phục này đều do cô tự dùng tiền của mình mua lấy, cùng Ninh gia không dính một xu quan hệ. Sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng, Ninh Mông cầm thuốc nhỏ mắt bệnh viện kê cho đi vào phòng tắm, soi gương, nhỏ thuốc, nhắm mắt một phút rồi chậm rãi mở ra. Đôi mắt bị va chạm, chịu ảnh hưởng ít nhiều, hình ảnh xung quanh khi mờ khi tỏ.

Lát nữa còn phải lái xe rời đến chung cư của cô, nếu đôi mắt có vấn đề thì không thể tự lái, cũng may rỏ thuốc xong dược hiệu vẫn có thể kéo dài một, hai giờ. Vỗ vỗ đôi mắt, nhìn vào gương cười cười với chính mình. Ba phút sau, Ninh Mông thay đồ thoải mái, đi giày thể thao, xách vali xuống lầu.

Trong phòng khách đã không còn thấy Triệu Thanh Vận và những người kia, quản gia tự mình chào hỏi cô, Ninh Mông đã cùng đám người Ninh Bách Viễn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng thái độ của quản gia đối với cô so với trước kia càng thêm cung kính:

"Ninh Mông tiểu thư có cần an bài tài xế không?"

Ninh Mông nhìn ông ta, đại khái cũng đoán được tâm thái của người này, nói trắng ra, trước đây cô cố gắng lấy lòng mọi người, tính cách mềm yếu, người hầu đều là nhìn đĩa mà chia đồ ăn, tự nhiên đối với cô không có nửa phần cung kính. Hiện tại, cô đối đầu trực diện với đám người Ninh Bách Viễn mà vẫn chiếm thế thượng phong, quản gia tự nhiên không dám tiếp tục lãnh đạm.

"Không cần"

Cô trực tiếp cự tuyệt, kéo vali về phía gara lấy xe. Nơi gara hẻo lánh có một cỗ xe Đông Phong hơn hai mươi vạn, để ở đây phủ bui thật lâu. Lý do mua cỗ xe này Ninh Mông nhớ rất rõ, sinh nhật năm cô mười tám, trong nhà không ai nhớ đến, năm tiếp theo, sinh nhật mười tám của Triệu Thanh Vận, Ninh Bách Viễn đưa chiếc xe hơn ba trăm vạn thật sang trọng làm lễ vật cho lễ thành nhân của ả. Sau khi đi làm, lần đầu được lĩnh cát-xê, cô liền đem tiền đi mua chiếc xe này. Mua xong, cầm bằng lái, cô cũng chưa bao giờ động đến chiếc xe này. Cơ mà hiện tại, cô cũng chả thèm để ý, chiếc xe này cũng không cần phải mãi mãi phủ bụi, xe là phương tiện giao thông, cũng nên phát huy đúng vai trò của nó.

Bàn tay thon dài, trắng nõn đặt lên cửa xe, Ninh Mông mở cửa ghế lái, ngồi vào trong xe. Tìm về cảm giác, chậm rãi khởi động, lái xe ra khỏi gara.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ