Chương 25.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm Lâm Vĩnh Khang bị cuộc gọi của mẫu thân đại nhân triệu hồi đến sân bay, bảo bối nằm trong lòng hắn đang ngủ say cũng từ từ tỉnh dậy, dụi dụi mắt, chưa tỉnh hẳn:

"Ai gọi vậy anh?"

Lâm Vĩnh Khang đặt điện thoại lên bàn ôm lấy bảo bối, hôn hôn má cậu, "Mẹ gọi. Làm em tỉnh rồi? Còn sớm, em có muốn ngủ tiếp không?"

Hasu lắc đầu, "Mẹ gọi?"

"Ừm, mẹ và ba muốn đến thăm chúng ta!" Lâm Vĩnh Khang nhìn Hasu cười cười.

"A, chết rồi! Em phải nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Còn dọn dẹp nhà cửa, nấu một bữa cơm... nha~"

Hasu vừa bật dậy thì bị Lâm Vĩnh Khang kéo lại ôm vào lòng hung hăng hôn lên môi. Bảo bối đúng là, càng ngày càng đáng yêu mà!

"Ưm ~ ưm ~" Hasu đỏ mặt, vung tay đẩy hắn ra, còn đập một cái lên vai hắn, "Đừng lộn xộn, em còn có việc phải làm!"

"Ừm!" Hắn lại mặt dày hôn lên môi cậu thêm một cái nữa, "Em cùng anh đón ba mẹ!"

Hasu đỏ mặt gật đầu rồi đi vào nhà tắm, phía sau lưng, Lâm Vĩnh Khang cười cười bước theo.

Hai người bận rộn một buổi cũng rời khỏi nhà. Có điều, đi được một lúc, Hasu liền cảm thấy có gì đó không đúng...

"Khang, này... đường này không phải đến nhà ba mẹ!"

"Ừm, đến sân bay!" Hắn liếc nhìn cậu, cười cười, "Ba mẹ chồng của em đến thăm!"

"A..." Hasu kinh ngạc, xen lẫn lo lắng, "Chết rồi, trong tủ lạnh không đủ nguyên liệu nấu ăn... Căn nhà lại chưa quét dọn... Nha! Anh dừng ở đây để em về nhà có được không?"

Hắn nhìn cậu lo lắng, bật cười, "Bảo bối, đừng lo lắng! Ba mẹ sẽ không hung dữ, sẽ không làm khó em những chuyện đó đâu! Ngoan, cùng anh đón ba mẹ là được rồi!"

Nói xong, hắn nắm lấy tay cậu, ngón tay xoa lấy mu bàn tay trơn mịn. Hasu khẽ cắn môi gật đầu, trong lòng lại không nhịn được lo lắng.

. . .

Hasu cùng Lâm Vĩnh Khang đứng tại sân bay Kyoto. Trái ngược hắn nhàn nhã đứng tựa vào xe, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, Hasu lo lắng nhìn vào trong rồi lại nhìn hắn, hai bàn tay đan vào nhau, khẽ cắn môi.

"Bảo bối, đừng lo lắng!" Hắn vẫn là chịu không được kéo cậu lại, vòng tay ôm lấy eo.

"Nhưng..."

Còn chưa nói xong thì trong rừng người, xuất hiện một nam một nữ đi về phía hắn và cậu.

Người phụ nữ trên người mặc trang phục thoải mái giản dị, đeo kính thời trang, bước nhanh về phía trước bỏ người đàn ông kéo vali to đùng cùng cái túi xách phụ nữ đi phía sau. Thấy hắn cùng cậu đó không xa liền mỉm cười, không hề sợ mất mặt nói lớn, "Nào, hai bảo bối, đến đây ta ôm một cái!"

Lâm Vĩnh Khang từ xa đã thấy hai người, định đến giúp ba xách hành lý, nhưng mà bảo bối của hắn vẫn còn chưa hết lo lắng, cho nên hắn còn đứng đó an ủi, nghe giọng nói cùng dáng người của hai người tiến lại gần, hắn mỉm cười, nói nhỏ với Hasu, "Bảo bối, chào ba mẹ!"

"A?" Hasu giật mình, quay người lại đã thấy một nam một nữ tới gần. Lâm Vĩnh Khang bước tới ôm lấy mẹ và ba mình một cái, "Ba mẹ!" Rồi xách vali cùng túi xách từ tay ba kéo đến bỏ vào cốp xe.

Hasu có chút lúng túng, cúi đầu ngọng ngịu dùng ngôn ngữ mình học được từ hắn lên tiếng, "Cháu... cháu... chào hai bác!"

Bà Lâm bật cười, bước đến ôm lấy cậu, dùng tiếng Nhật dịu dàng nói, "Nào, bảo bối mẹ ôm một cái!" 

Ông Lâm nhìn đứa nhỏ vừa nghe bà xã mình nói liền lúng túng đỏ bừng mặt bật cười lắc đầu, bảo bà xã mình buông Hasu ra, "Bà xã, đừng chọc đứa nhỏ nữa! Nào, đứa nhỏ, lại đây ba ôm một cái!"

Hasu vốn tưởng ông sẽ hung dữ, không ngờ cũng cùng với vợ mình mà chọc cho Hasu đỏ mặt. Lâm Vĩnh Khang nhét đồ vào cốp xe xong xuôi liền bước đến nắm lấy tay Hasu.

"Ba mẹ, chúng ta về nhà thôi!"

"Ừ!"

Chiếc BMW rất nhanh liền rời khỏi sân bay...

Trong xe, Hasu đương nhiên không thoát khỏi việc bị lôi kéo xuống ghế sau ngồi cùng ba mẹ Lâm. Mẹ Lâm ôn hòa vui vẻ nói chuyện với Hasu suốt đường đi...

"Bảo bối, con với con trai ta là làm sao quen nhau?"

"Dạ... là, cháu vào Khang... có duyên gặp nhau mấy lần, rồi làm bạn... sau đó... sau đó liền cùng một chỗ..." Hasu đỏ mặt nói.

"À..." Mẹ Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, ý vị thâm trường nhìn con trai... Có duyên gặp nhau mấy lần sao? Vừa nghe liền biết là bảo bối ngốc này bị con sói nào đó dụ dỗ rồi. Con trai bà chẳng lẽ bà không hiểu, nếu gặp người không hợp, hắn có nhã ý gặp nhiều lần sao? Có ý muốn theo đuổi sao?

Nhìn bảo bối mặt đỏ như tích máu, Lâm Vĩnh Khang vẫn là nhịn không được lên tiếng, "Ba mẹ, trưa nay muốn ăn gì?"

"Ba mẹ sao cũng được... A, hay đến siêu thị mua nguyên liệu về nhà nấu. Ok!" Mẹ Lâm giơ ngón tay mỉm cười.

"Ok!" Lâm Vĩnh Khang mỉm cười đánh vòng sang siêu thị.

. . .

Hasu cùng mẹ Lâm đẩy xe đi vòng quanh quầy rau củ, vừa đi vừa trò chuyện... mà người mở đầu đương nhiên là mẹ Lâm.

"Bảo bối nhỏ, mua cái này nhé!" mẹ Lâm cầm bó rau xanh, hỏi.

"Vâng!" Hasu chớp chớp mắt nhìn bó rau rồi gật đầu.

Mẹ Lâm cùng Hasu đi một vòng lại một vòng, mẹ Lâm vừa đi vừa mỉm cười. "Bảo bối nhỏ, cảm ơn con! Nhờ con, Khang mới vui vẻ như vậy... Trước đây, nó không như bây giờ, lạnh lùng, trầm mặc, kiệm lời... ngoài người nhà và một số người quen ra tuyệt không muốn tiếp xúc với ai, hạn chế tiếp xúc tới mức tối đa, một ngày không cười được ba cái, không nói chuyện được hai câu, mà lời nói lúc nào cũng phát ra thanh âm lạnh lùng... Khi nó nói với ta cùng ba nó việc nó không thích nữ nhân, từ đó về sau càng lạnh lùng hơn. Hơn nữa, nữ nhân nếu không phải bạn bè, thân thích nó tuyệt đối không tiếp xúc... Ta cùng ba nó cũng không phải cổ hủ, nghe nó công khai tính hướng liền tìm người cho nó quen thử, nếu hợp thì đi đến hôn nhân, đến ngày gặp thì hai người không hợp... Ta lo sợ nó sẽ như thế suốt đời... cho tới khi gặp con!" Mẹ Lâm nhìn cậu, mỉm cười ôn nhu, "Con đã làm nó thay đổi. Là thay đổi một cách rõ rệt! Ta biết, nó chắc chắn rất yêu, rất yêu con! Chắc chắn muốn cùng con kết hôn, chung sống cùng nhau... Ta tin, con và nó sống cùng nhau sẽ rất hạnh phúc!"

Hasu im lặng nghe bà nói một lúc, không kiềm được xúc động, đôi mắt to tròn nhìn bà, khẽ lên tiếng:

"Bác gái..."

"Còn bác gái nữa sao?" Mẹ Lâm bật cười, "Hai đứa sớm muộn cũng về chung một nhà, gọi ta một tiếng 'Mẹ' không được sao?"

Hasu hơi hơi đỏ mặt, gật gật đầu, "Mẹ! Con cảm ơn người!"... cảm ơn người đồng ý cho con và Khang bên nhau. Cảm ơn người chịu tin tưởng chúng con sẽ hạnh phúc!

Trong khi mẹ Lâm cùng Hasu đi mua nguyên liệu nấu ăn thì ba Lâm cùng Lâm Vĩnh Khang ngồi dưới sảnh siêu thị uống cà phê chờ đợi...

"Ba có muốn đến thăm nhà bác Fujita không?" Lâm Vĩnh Khang lên tiếng hỏi.

Ba Lâm nhấp một ngụm cà phê, gật đầu, "Cũng lâu rồi không gặp ông ấy..."

Hơn hai mươi năm trước, Lâm Nhất Minh, cũng chính là ba Lâm bây giờ, là bang chủ Nhất Long bang. Lâm Nhất Minh cùng Nhất Long bang của mình là hắc bạch lưỡng đạo, việc gì cũng làm, chỉ trừ việc buôn bán vũ khí cùng ma túy trái phép. Lâm Nhất Minh thời đó lạnh lùng ngang tàn, cao ngạo, lại có tài, nhận chức bang chủ Nhất Long bang từ ba mình, Lâm Nhất Minh bành trướng nó ra, từ Châu Á sang tận Châu Âu, Châu Mỹ. Việc mà Nhất Long bang hay làm chính là tìm bằng chứng tham nhũng, hối lộ của các nhà lãnh đạo mà đưa ra ánh sáng, trong đêm tối lấy "một ít" tiền của họ xây trường học, cô nhi viện, ủng hộ quỹ từ thiện. Số dư liền đầu tư chứng khoán kiếm lãi mà xây dựng một công ty riêng. Hơn nữa, mỗi lần "lấy" đồ xong, Nhất Long bang để lại một bức thư trêu tức cảnh sát. Làm họ giận đến xanh mặt, Nhất Long bang trong mắt cảnh sát trong nước lẫn quốc tế là "vừa yêu vừa hận", biết kẻ kia làm việc tốt, bất quá cách làm lại không đúng, muốn bắt không được mà thả cũng không xong.

Mà Fujita Kesyuda lúc đó là một chàng cảnh sát lạnh lùng cương nghị, với thành tích của mình liền được sang Mỹ làm trong đội hình cảnh. Mà công việc đầu tiên Kesyuda nhận là phải bắt được kẻ cầm đầu Nhất Long bang để cả đội hình cảnh giáo huấn hắn. Chàng trai cương nghị liền bắt đầu tác chiến... Bất quá, sau khi thâm nhập ở Nhất Long bang một thời gian liền phát hiện Nhất Long bang không xấu như mình nghĩ... Không hoàn thanh nhiệm vụ, Kesyuda bị trả về nước, làm đội trưởng đội hình cảnh ở Kyoto.

Bẵng đi một thời gian, bỗng dấy lên tin đồn Nhất Long bang buôn bán ma túy trái phép, một người của Nhất Long bang bị bắt ở Nhật. Lâm Nhất Minh tức giận bay sang Nhật điều tra. Ở đây, hắn lại gặp được tên hình cảnh nọ. Hai người một lạnh lùng, một biệt nữu thế mà lại cùng nhau hợp tác điều tra chuyện này... Không nghĩ, khi điều tra xong lại biết phía sau là một bang khác, ý đồ muốn tiêu diệt Nhất Long bang. Hai người không ngại nguy hiểm vào tận sào huyệt bọn chúng tìm chứng cứ. Hồ sơ điều tra đều hoàn tất, Kesyuda đưa lên cấp trên, không ngờ cấp trên cùng bang kia có quan hệ, bác bỏ hồ sơ của Kesyuda, tìm cách chèn ép, đuổi việc y. 

Chân Kesyuda bị thương là do người trong bang phái kia làm, bọn chúng biết Kesyuda là kẻ cố chấp, liền hẹn đến một địa điểm, đánh nhau dưới tình thế một chọi mười, hơn nữa đối phương lại có vũ khí. Trong lúc đánh nhau, một viên đạn bay đến, xuyên qua chân y, máu chảy đầm đìa. Trong lúc nguy cấp, Lâm Nhất Minh cùng Nhất Long bang xuất hiện. Kesyuda thấy hắn liền yên tâm, đối hắn 'Hừ' một cái, cuối cùng mất ý thức ngất xỉu.

Vết thương ở chân của Kesyuda là ngay huyệt, chân không thể nào đi đứng như bình thường nữa. Lâm Nhất Minh vô cùng áy náy cùng tự trách, nếu hắn đến sớm chắc y sẽ không gặp chuyện thế này... Kesyuda cũng biết điều đó, y im lặng không nói gì... Không đi được cũng tốt, không chạy được nữa, không làm cảnh sát nữa, sống cuộc sống bình thường vậy...

Ngày xuất viện, Lâm Nhất Minh đến đón bạn liền không thấy người đâu. Kesyuda bặt vu âm tín. Hai người kể từ đó mất liên lạc...

"Ba..." Lâm Vĩnh Khang lên tiếng, kéo ba Lâm khỏi dòng hồi tưởng, "Nhớ người cũ à? Mẹ vẫn còn ở đây nhé!"

Ba Lâm trừng mắt, "Phi, nói bậy bạ gì đó. Ta và lão ấy tuy hợp tác nhưng là oan gia không hơn không kém, chỉ làm bạn không thể giống con và Hasu. Chúng ta đều thẳng!"

"À! Thẳng!" Lâm Vĩnh Khang gật đầu.

Ba Lâm híp mắt:

"Con học ở đâu ra cái thói trêu người thế?" Mặt khác ông chợt nghĩ... con trai ông, như thế này giống người hơn! Tất cả là nhờ bảo bối nhỏ của lão Kesyuda kia... Chợt nghĩ, nếu lão ấy biết con của lão bị con mình đè... hí hí hí... Ba Lâm càng nghĩ càng cười gian.

Hai người ngồi uống hết ly cà phê, ba Lâm lâu lâu nhìn đồng hồ trên tay rồi nhìn quầy tính tiền phía trước... Cuối cùng cũng cười, "Cuối cùng cũng mua xong..." Hơn ba giờ đồng hồ rồi a, cuối cùng cũng chịu ra rồi!

Hai vị nam nhân đứng dậy, chỉnh sửa trang phục rồi bước đến xách lấy đống nguyên liệu, thức ăn, cùng mấy túi đồ linh tinh khác.

"Để anh cùng... ba đợi lâu rồi!" Hasu nhỏ giọng áy náy, cầm lấy một túi đồ trên tay Lâm Vĩnh Khang, "Để em giúp anh!"

Hắn dĩ nhiên là không cho cậu xách rồi! Mỉm cười ôn nhu nựng nựng má cậu, "Không sao! Bảo bối, về nhà cùng nhau nấu ăn!"

Hasu đỏ mặt gật đầu cười, "Ừm, cùng nhau nấu ăn!"

Mà ở phía sau, ba mẹ Lâm nhìn hai đứa con vui vẻ cũng vui vẻ, họ nhìn nhau mỉm cười... Đôi khi hạnh phúc bắt đầu từ những điều đơn giản nhất, là cùng nhau đi mua thức ăn, là đợi chờ, là cùng nhau đi về... là cùng nhau nấu ăn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro