Chương 33.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ cái đêm Lâm Vĩnh Khang "khước từ" Hasu, cậu liền không nhắc đến chuyện đó nữa. Đặc biệt ngoan ngoãn, hắn làm gì cậu cũng mỉm cười đồng ý, chấp nhận, tuyệt không từ chối một câu. Cũng chính vì điều này làm hắn cảm thấy khó chịu... Có phải bảo bối của hắn lại giống lúc trước không? Dịu ngoan cam chịu như vậy... rồi một ngày nào đó không từ mà biệt.

Càng nghĩ hắn càng lo lắng, gấp rút gọi điện thoại cho Lâm Khánh Huy hỏi về vết thương.

"Haha... không nhịn nổi? Không sao đâu, nếu chăm sóc cẩn thận, thoa thuốc, uống thuốc đều đặn phỏng chừng... vài ngày trước đã có thể nhẹ nhàng từng chút rồi!" Lâm Khánh Huy bật cười.

Lâm Vĩnh Khang giật giật khóe miệng... vài ngày trước... chẳng phải là ngày hôm đó sao? Sớm biết vậy hắn đã không nhịn, trực tiếp ăn tươi luôn cho rồi!  

"Khang, có thể ăn cơm rồi!" Hasu vừa đi vừa cởi tạp dề, gọi hắn.

Hắn nhướng mày bước vào phòng bếp, "Bảo bối, hôm nay ăn gì?"

Hasu nhìn hắn chớp mắt, "Thịt hầm, canh nấm, rau trộn, trứng chiên. Có gì sao anh?"

Lâm Vĩnh Khang khẽ kéo khóe môi, dán vào tai cậu, "Ăn em trước được không?"

Hasu vừa nghe xong, "Bùm" một cái, mặt đỏ như tích máu, lắp bắp:

"Anh... em... anh, ngồi xuống ăn cơm... ăn cơm đi!"

Hắn mỉm cười hài lòng ngồi xuống bên cạnh cậu ăn cơm.

Mà Hasu thì lại cúi đầu và cơm, chôn cả khuôn mặt đỏ hồng vào chén cơm, thỉnh thoảng lén nhìn hắn một cái rồi lại đỏ mặt và cơm.

. . .

Hasu ngồi trên giường, có chút bối rối nhìn vào nhà tắm. Lúc nảy, nghe hắn nói như thế làm cậu có chút mong chờ...

Đang lúc ngẩn người, cửa nhà tắm bỗng mở ra, hắn một thân ướt sủng hông quấn khăn tắm bước ra, vô cùng khêu gợi.

"Anh... anh sao không mặc đồ... lại chạy ra đây?"

Hắn mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cậu, bên tai cậu nói những lời ám muội, "Chút nữa phải tắm lại, mặc vào làm gì? Em nói, có đúng không?"

Hasu đỏ bừng mặt, dựa vào lòng hắn, thanh âm mềm nhuyễn, "Tắm lại làm gì? Dù gì cũng đâu có làm gì..."

Hắn bật cười, biết bảo bối còn dỗi chuyện hôm đó, nựng nựng cằm cậu, "Ai nói với em là không làm gì?"

"Anh... ưm ~" 

Còn chưa nói hết câu môi liền bị chặn, hai mắt cậu trừng lớn, sau nhắm mắt lại, bờ môi khẽ hé ra, tiếp đón chiếc lưỡi của hắn thâm nhập. Môi lưỡi như thể lâu ngày không gặp, dây dưa quấn lấy nhau, phút chốc, căn phòng yên lặng tràn ngập hương vị ái muội, tiếng hít thở, tiếng ngâm nga khoái hoạt.

Hắn đẩy nhẹ cậu nằm xuống giường, nhanh chóng giải thoát hết những thứ che chắn trên người cả hai, bờ môi bắt đầu di chuyển, gắm cắn như thể đã đói khát lâu ngày, mỗi chỗ đi qua liền để lại dấu vết, làm cậu cũng không nhịn được mà khẽ rên rỉ.

Hắn gặm thân thể cậu từ trên xuống dưới, gặm cả vật nhỏ đã lâu không được ai đụng chạm đến, nhẹ nhàng mút mát.

"Ưm ~ a~ Khang... ân ~ nhả ra... từ bỏ... ân ~"

Mà hắn thì lại mắt điếc tai ngơ, tiếp tục công việc 'vĩ đại' của mình, dịu dàng liếm lộng vật nhỏ của cậu, thẳng đến khi cậu chịu không nổi mà bắn ra.

Hắn nuốt vào thứ mà cậu vừa giải phóng ngay trước mặt cậu, còn nhếch môi cười quyến rũ làm cậu đỏ cả mặt. 

Hắn cúi xuống hôn lên đôi môi đã sưng đỏ kia một lần nữa, tay cũng không yên phận lần mò xuống bờ mông trắng nõn kia mà xoa bóp.

"Ư... ưm ~"

Chấm dứt nụ hôn, hắn với vào ngăn tủ lấy một hộp bôi trơn cùng một hộp bao cao su. Ngón tay đã quệt chút bôi trơn, khẽ xâm nhập vào huyệt động hồng hồng làm cậu nhịn không được mà rên rỉ.

"Ưm ~ Khang... ân ~ a ~"

Mà hắn thì vừa dùng ngón tay luật động bên trong huyệt động, vừa gặm cắn vành tai đã đỏ muốn xuất huyết của cậu, giọng nói trầm khàn quyến rũ:

"Bảo bối... ngoan, gọi 'ông xã'!"

"Ưm ~ ông xã ~ ân ~"

Tiếng 'ông xã' thành công làm cự vật của hắn nhích to thêm một vòng nữa, rút ra ba ngón tay, hắn nhanh chóng xé hộp bao cao su.

Chợt hai cánh tay mảnh khảnh của cậu ôm lấy cổ hắn ghì nhẹ xuống, mị nhãn như tơ làm nũng:

"Ông xã, em không muốn anh dùng cái này ~"

"Bảo bối!" Tay cầm lấy bao cao su của hắn khẽ run.

"Anh không muốn có con với em sao?" Hasu vừa nói khẽ cắn môi, hai mắt cũng cụp xuống, "Hay là anh cảm thấy em... ưm ~"

Hắn hôn lên đôi môi của cậu, đồng thời cự vật cũng chui tọt vào huyệt động mê hồn kia.

"Bảo bối, không cho em nói bậy! Anh yêu em nhất, làm việc gì cũng nghĩ cho em đầu tiên, em không được nghĩ lung tung, có biết không!" Hắn cụng trán cậu, thanh âm trầm khàn ôn nhu.

"Ưm ~ em biết rồi ~" Hasu cong môi cười, hai tay vòng lấy ôm cổ hắn, hai chân cũng quấn lấy hông hắn.

Hai người "ân ~ a~" một lúc mà trời cũng gần sáng, cậu thì đã ngất tự lúc nào. Hắn thỏa mãn ôm lấy cậu đi tắm lần nữa rồi mới nhét cả hai vào chăn.

Ôm bảo bối trong lòng đã ngủ say, nơi cổ lấp ló vết hôn đỏ tươi, hắn mỉm cười, hôn hôn lên trán cậu rồi lại hôn hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của cậu, thì thầm:
"Bảo bối, ngủ ngon!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro