Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hasu dọn đến nhà Lâm Vĩnh Khang ở đã được một tuần. Từ ngày cậu dọn đến nhà hắn, hắn bắt đầu quản cậu, không cho cậu đi làm nữa, bảo cậu ở nhà cùng hắn. Cuộc sống ngọt ngào đó, hai người chậm rãi hưởng thụ.

Bây giờ, cậu đang nằm trong lòng hắn hai tay ôm lấy eo hắn thoải mái cọ cọ. Cuộc sống hạnh phúc như thế này, thật mong kéo dài mãi mãi.

"Bảo bối, nghĩ gì vậy?" Lâm Vĩnh Khang ôn nhu hôn đỉnh đầu cậu cất tiếng hỏi.

"Nghĩ... như thế này thật tốt!" Hasu mỉm cười nói.

Hắn ôm lấy cậu, trêu đùa, "Vậy... bao giờ em mới đem anh về ra mắt cha mẹ đây?"

Hasu nghe hỏi gương mặt cười gượng gạo. Nhận thấy mình đùa không đúng chuyện, Lâm Vĩnh Khang vuốt ve lưng cậu. Chợt, Hasu lên tiếng, "Đưa anh về ra mắt, em sợ anh bị em liên lụy, bị đánh oan."

Hắn ôm lấy cậu thật chặt, mỉm cười, "Bảo bối, nếu em bị đánh đương nhiên anh sẽ nhận thay em. Em chỉ việc yêu anh, còn mọi chuyện cứ để anh gánh vác!"

Hasu nghe những lời thâm tình kia tim ngọt ngào đánh thịch một cái, khóe miệng nhẹ cong lên. Cậu yêu người này chết mất!

Lại nằm một lúc nữa, Hasu lật đật rời khỏi vòng tay của hắn đi vào bếp nấu bữa tối. Lâm Vĩnh Khang cũng đi theo, bất quá bị đuổi trở ra phòng khách, nhìn dáng vẻ bận rộn trong bếp của cậu hắn bất giác mỉm cười... Đã bao lâu rồi hắn chưa cảm thấy hạnh phúc như vậy nhỉ?

Đang còn chìm đắm trong mớ suy nghĩ, chợt chuông điện thoại reo lên kéo hồn hắn trở về.

"Có chuyện gì vậy?" Lâm Vĩnh Khang lên tiếng, giọng nói có chút vui.

Mà bên kia, giọng nói trầm ấm lên tiếng trêu chọc, "Nghe nói cậu hiện vẫn còn ở Nhật. Thật hiếm khi thấy cậu ở một chỗ lâu như vậy."

"Mới hai tháng thôi mà, chưa tính là lâu." Hắn ngã người ra sô pha, lười biếng nói. "Anh nghe ai nói, anh tôi à?"

Người kia im lặng cười, lát sau lại trêu chọc, "Nghe nói, cậu vừa qua lại với một cậu nhóc, cẩn thận coi chừng người ta chưa tới tuổi vị thành niên."

"Em ấy 19 rồi.", nghĩ nghĩ một lúc, hắn cảm thấy có gì đó không đúng, chợt hỏi, "Chuyện này anh biết rồi. Vậy anh tôi, còn Thiên Kỳ... hai người họ đều biết?"

"Chuyện này là tên nhóc Jason điều tra được, cậu ta liền liên lạc với tôi hỏi ý kiến."

'Đương nhiên nói cho anh biết cũng đồng nghĩa anh tôi biết rồi.' Lâm Vĩnh Khang xoa xoa huyệt thái dương, "Dạo gần đây em ấy không được tốt lắm, quản người của anh lại đi. Đừng để anh ấy đến đây. Cả Thiên Kỳ nữa, bảo cậu ta tập trung theo đuổi tên đầu gỗ nhà cậu ta đi."

Hắn sợ nhất là hai người bọn họ xuất hiện, loạn cả lên. Mà lúc này, cậu vẫn chưa dám mở lòng ra với hắn, tuy hai người sống chung nhưng hắn biết cậu vẫn còn một nút thắt chưa được gỡ ra, trong thời gian này, hai người họ mà đến chỉ rối thêm chứ chả được gì.

"Đã biết!" người kia cười bất đắc dĩ. Chỉ là, bỗng nhiên nghiêm túc đột xuất, "Hiện tại bên kia đã rục rịch rồi, nhớ cẩn thận một chút."

"Đã biết."

Nói xong tắt máy, hắn xoa xoa huyệt thái dương đứng dậy bước vào bếp. Hasu dọn chén đũa, ngước mắt nhìn hắn, "Anh có chuyện gì vậy? Nhìn anh mệt mỏi quá!"

Hắn mỉm cười dọn đồ ăn giúp cậu, lắc đầu, "Anh không sao!"

Hai người ngồi xuống ăn cơm, Hasu tò mò lên tiếng, "Vừa rồi... anh nói chuyện với ai vậy?"

Hắn gắp một miếng thịt cho vào bát của cậu, mỉm cười, "Anh rể."

"Vậy... chuyện của chúng ta..." Hasu lo lắng, sắc mặt hắn nghiêm trọng như vậy... chuyện này đã bị phát hiện rồi sao?

Nhìn cậu lo lắng làm hắn đau lòng, lại gắp thêm cho cậu vài miếng thịt, ôn nhu nói, "Bảo bối đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện không như em nghĩ đâu! Đợi thêm một thời gian nữa, anh sẽ đưa em về ra mắt gia đình!"

"Ừm!" cậu mỉm cười, gắp cho hắn miếng thịt. Trong lòng lại lo lắng không thôi... về ra mắt gia đình? Sẽ không sao chứ?

Ăn tối xong, hắn rửa bát cậu ở bên cạnh giúp hắn úp bát vào rổ. Cả hai thầm nghĩ, cuộc sống bình dị thế này thật hạnh phúc.

. . .

"Em có muốn đi dạo không?" Lâm Vĩnh Khang hôn nhẹ cái trán trơn bóng của Hasu, ôn nhu hỏi.

Hasu tựa vào ngực Lâm Vĩnh Khang, lắc đầu. Cậu thích như thế này, được nằm trong ngực hắn, nghe nhịp đập nơi ngực trái của hắn. Được hắn vuốt ve, âu yếm, được hắn ôn nhu chăm sóc.

Lâm Vĩnh Khang vỗ nhẹ lưng người trong lòng, lâu lâu lại hôn lên đỉnh đầu cậu. Cứ như thế này thật tuyệt.

"Anh sẽ không để ý chuyện hôm trước chứ?" 

Giọng nói mềm nhẹ xen lẫn lo lắng làm tim hắn thắt lại... bảo bối lại có những suy nghĩ ngốc nghếch nữa rồi.

Hắn ôm cậu thật chặt, một tay nâng khuôn mặt búp bê kia lên, hôn vào môi một cái thật nhẹ thật ôn nhu, "Ngốc, chuyện qua rồi..." Ôn nhu ôm cậu vào lòng để cậu nghe được tiếng tim đập trong lòng ngực mình, hắn dịu dàng nói, "Anh hứa, sau này sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa!"

"Ken... em yêu anh!" Hasu ôm lấy eo hắn như lấy hết can đảm, cậu ngẩng mặt lên, hôn lấy môi hắn. Hai tay nắm chặt vạt áo hắn, đôi mắt hoa đào long lanh, "Ken, chúng ta... làm đi!"

Lâm Vĩnh Khang kinh ngạc nhìn Hasu... Bảo bối, bảo bối bảo hắn làm? Là bảo bối đồng ý trao thân cho hắn rồi sao? Trong tim như có dòng nước mát chảy qua, hắn ngây người hưởng thụ.

Thấy hắn lâm vào trầm tư không nói câu nào, cậu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, đôi mắt to tròn long lanh nước, thanh âm run rẩy, "Em... em xin lỗi! Em không nên đòi hỏi, là em không tốt. Em xin lỗi."

Lâm Vĩnh Khang giật mình nhẹ lau đi khóe mắt ướt át kia, hôn hôn lên đó, thanh âm vui mừng, "Anh xin lỗi, bảo bối! Là do anh vui quá... làm em khóc rồi..."

Hasu lắc đầu, ôm lấy hắn, "Không... là em không tốt. Em xin lỗi!" 

"Bảo bối, em đồng ý cho anh thật sao?" Hắn ôm lấy người trong lòng, vừa mừng vừa sợ hỏi.

"Vâng!" Cậu khẽ gật đầu.

Một tiếng nói của cậu làm hắn như chìm trong mật ngọt, hắn nâng mặt cậu lên, ôn nhu cười, "Sẽ không hối hận?"

"Không hối hận!" Hasu lắc đầu, hỏi ngược lại, "Anh có hối hận không?"

Gõ nhẹ trán cậu mỉm cười không nói, hắn ôn nhu hôn lấy đôi môi đỏ tươi kia bế thốc cậu lên đứng dậy đi vào phòng. Hasu bị hành động của hắn làm giật mình, hai tay choàng qua cổ hắn, hai chân cũng vòng lấy eo hắn môi lưỡi cùng nhau triền miên.

Lâm Vĩnh Khang ôn nhu đặt bảo bối của hắn xuống chiếc giường, trán chạm vào trán cậu, "Bảo bối, anh yêu em! Tuyệt không hối hận."  

Hasu bị câu nói của hắn làm cảm động, hai tay vòng qua cổ hắn chủ động hôn môi. Hai tay hắn luồng vào trong áo cậu, ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh khảnh, nụ hôn từ từ trượt xuống cổ lướt đến xương quai xanh, từng chút từng chút trên người cậu để lại ký hiệu của riêng hắn.

Xúc cảm lạ lẫm làm Hasu không nhịn được khẽ ngâm lên, cậu giật mình che miệng lại, đỏ mặt nghĩ bản thân thật dâm đãng. Hắn hôn lên tay cậu, "Ngoan, bảo bối, đừng sợ! Cứ kêu lên đi, anh thích nghe!" nói xong còn hôn lên môi cậu một cái. 

Hắn nhanh chóng thoát y phục của cả hai, từ từ nhấm nháp thân thể bạch ngọc của người dưới thân. Đầu lưỡi từ xương quai xanh khẽ di chuyển xuống khỏa anh đào hồng tươi trước ngực nhẹ nhàng liếm mút, tay kia khẽ vân vê khỏa anh đào bên kia mãi đến khi cả hai bên đều cương cứng.

"A~ Ken..."

Cảm giác tê dại nơi đầu ngực truyền đến làm cậu không nhịn được rên lên. Vật phía dưới cũng ngẩng đầu dậy, đỉnh đầu tiết ra chất nhờ làm ướt một mảng trên quần lót. Lâm Vĩnh Khang từ từ hôn từ ngực xuống vùng bụng phẳng lì kia từng chỗ một để lại dấu hồng ngân, chậm rãi hôn lên nơi ướt át kia làm Hasu không nhịn được kêu lên.

"Ưm~ a~~~"

Vật che chắn cuối cùng cũng bị cởi xuống, Hasu ngại ngùng đưa đôi mắt ướt át nhìn người trước mặt. Lâm Vĩnh Khang cảm thấy mình sắp biến thành cầm thú rồi, nhìn người dưới thân khắp người toàn dấu hôn, đôi môi sưng đỏ, hai mắt mông lung nhìn mình, cự vật phía dưới càng trướng đau dữ dội. Hắn hôn lấy đôi môi kia một cái rồi lùi xuống phía dưới, không nói một lời há miệng ngậm lấy vật nhỏ phấn hồng của cậu.

"Ha~ A~ Ken... đừng... bẩn lắm... a~"

Hắn không nói gì, tiếp tục giúp cậu khẩu giao, hai tay xoa bóp hai cánh mông tròn vểnh của cậu.

"A~ ưm~"

Đầu lưỡi hắn như con rắn linh hoạt di chuyển, liếm lộng nơi đó, hàm răng khẽ cắn nhẹ đỉnh đầu phấn hồng kia một cái làm Hasu không nhịn được rất nhanh bắn ra. Sau khi cao trào qua đi, Hasu chợt nhớ ra ngẩng đầu nhìn hắn chỉ thấy nơi khóe miệng còn sót lại một vệt màu trắng đục.

"Ken..." hốc mắt cậu nháy mắt đỏ lên, "Nhả ra đi, bẩn lắm."

Hắn như không nghe thấy gì, mỉm cười nuốt xuống rồi cúi đầu hôn lấy môi cậu, "Của bảo bối rất ngon, không bẩn một chút nào!"

Hasu nhíu mày, rõ ràng rất tanh lại rất khó nuốt... tại sao hắn lại nói ngon chứ... Hắn ngốc quá rồi! Nhưng trong lòng cậu lại ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc.

Dứt nụ hôn, hắn chợt ngồi dậy lấy trong ngăn tủ một hộp bôi trơn, cười giảo hoạt nhìn cậu, "Cái này anh mua lâu rồi, là chuẩn bị cho hôm nay đấy!"

Hasu đỏ mặt mỉm cười nhìn anh, cậu cũng ngồi dậy, bàn tay nhỏ bé ngại ngùng cầm lấy cự vật của hắn, nhỏ giọng, "Anh... nằm xuống đi, để em... giúp anh..."

Lâm Vĩnh Khang mỉm cười hôn hôn má cậu, tay lấy một ít chất bôi trơn mò đến tiểu huyệt phía dưới của cậu xoa nắn, "Anh chỉ cần miệng nhỏ này giúp thôi!"

Hasu ngại ngùng chôn mặt vào hõm cổ của hắn, thấp giọng rên rỉ. Ngón tay hắn từ từ thâm nhập vào tiểu huyệt kia làm Hasu nhíu mày khó chịu, trán cũng lấm tấm mồ hôi. 

"Bảo bối, có khó chịu không?"

Hasu gật đầu rồi lại lắc đầu, hắn hết cách với cậu, cố gắng kiềm chế lại thú tính, hôn lên tóc cậu, "Ngoan, nói cho anh biết!"

"Có một chút!" Hasu nhỏ giọng nói.

"Ngoan!" Hắn hôn lên vành tai cậu, khẽ cắn nhẹ làm cậu tê dại khẽ ngâm lên. Ngón tay cũng nhẹ nhàng vào trong, thật chật. Hắn cắn răng làm tốt công tác mở rộng tiểu huyệt của cậu, tuyệt đối không hấp tấp tránh làm cậu bị thương. Mãi đến khi ngón thứ ba xâm nhập, tiểu huyệt kia không chịu nổi siết lại, khuôn mặt chôn trong ngực hắn khó chịu cắn răng.

"Bảo bối, ngẩn mặt lên nhìn anh!"

Đôi môi bị cắn suýt chảy máu làm hắn đau lòng, hôn lên môi cậu, "Nếu đau thì cắn anh, đừng tự cắn môi mình!"

"Nhưng..."

"Ngoan, nghe lời anh!"

Hasu gật gật đầu, há miệng cắn lấy đầu vai hắn, cậu không dám dùng sức, cắn một cái lại sợ làm hắn đau liền dùng đâu lưỡi khẽ liếm lên vết cắn. Hành động của cậu làm tia lý trí cuối cùng của hắn vỡ tung. Đặt cậu nằm xuống, nắm lấy bàn tay vẫn còn đặt ở cự vật của mình hôn lên. Cự vật sớm trướng đau nảy giờ khẽ chạm vào tiểu huyệt.

"A~"

"Bảo bối, nếu khó chịu phải nói ngay có biết không?"

"Ưm..." Hasu nghe tiếng được tiếng không gật đầu.

Hắn từ từ đi vào bên trong cậu, sắc mặt cậu trắng bệch đi. Cự vật của hắn lơn hơn ba ngón tay lúc nảy, tiểu huyệt trướng đau. Thân thể cậu như bị xé toạt ra đau đớn vô cùng. Hắn nắm lấy tay cậu choàng qua eo mình. Cự vật cũng từ từ đâm sâu vào bên trong.

"A~"

Hasu đau đớn, móng tay cắm sâu vào tấm lưng của hắn, tiểu huyệt phía dưới đau đớn siết chặt. Lâm Vĩnh Khang cắn răng chịu đau, tiểu huyệt phía dưới siết chặt như muốn cắn đứt phân thân của hắn. Nhưng sâu trong sự đau đớn kia, một luồng khoái cảm trào dâng trong người hắn, nhẹ nhàng động đậy.

"A~ ha~ a~~"

Đau đớn qua đi, thay vào đó là khoái cảm mãnh liệt. Hasu ôm lấy tấm lưng đã ướt mồ hôi của hắn đắm chìm trong dục vọng. Hắn hôn lấy đôi môi mê người kia khẽ mút, bàn tay lành lạnh bao lấy phân thân đã ngẩng đầu lần hai của cậu vuốt ve.

"Ưm ~ a~"

Một lúc sau, cậu lại bắn ra xụi lơ nằm trong lòng hắn. Hắn ra vào bên trong tiểu huyệt ấm áp kia, đôi lúc chạm đến nơi mẫn cảm bên trong làm cậu bật ra tiếng nức nở, tim hắn như bị cào ngứa ngáy khó chịu, lại vừa mạnh mẽ vừa ôn nhu ra vào, một hồi lâu sau cũng bắn ra bên trong cậu.

Nhìn người trong lòng mệt mỏi sớm đã ngủ say hắn ôn nhu hôn lên trán cậu rồi bế vào nhà tắm tẩy sạch thân thể. Hắn thay tấm trải giường mới rồi đặt cậu nằm xuống, mỉm cười hôn lên đôi môi sưng đỏ rồi ôm lấy cậu tiến vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro