Chương 6 : Tiêu Miêu bệnh rồi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

Ánh nắng đầu mùa oi bức, chiếu xuyên qua khe cửa sổ, đánh thức người con trai đang nằm lười trên giường. Khuôn mặt thanh tú đầy vẻ ngông cuồng của tuổi trẻ, hai hàng lông mày chợt nhíu lại. Vương Nhất Bác với tay tắt đồng hồ báo thức đã điểm 07:00, ngồi dậy vươn vai, uể oải ngáp dài một cái rồi đi vệ sinh cá nhân.

Nhất Bác hoàn thành việc vệ sinh cá nhân mà vẫn chưa thấy sự ồn ào vào mỗi buổi sáng của con mèo kìa hắn lấy làm lạ, thường ngày đều là con mèo quái đảng vào gọi hắn om sòm mà, hôm nay im lặng như vậy đúng là không quen chút nào.

Bước đến phong khách hắn thấy Tiêu Chiến đang trong hình dạng con người, nằm trên ghế sopha, tay ôm chặt lấy bụng, người run rẩy nhưng trán vẫn đổ lấm tấm mồ hôi, mặt mày thì nhăn nhó, môi hồng nay đã trắng bệch.

"Ngươi sao vậy ? Đau ở đâu à ?" Vừa nói Nhất Bác vừa nhìn Tiêu Chiến với vẻ mặt lo lắng.

"Chắc không phải lúc tối ăn bánh bị trúng thực rồi chứ ? " Tiêu Chiến thều thào nói, nhớ lại lúc bán bánh mặt chị bán hàng tươi lắm mà, không ngờ bánh chị ấy không được tươi như mặt chị ấy, thật ra buổi tối lúc ăn thì Tiêu Chiến có nhận ra là có gì không ổn, nhưng vì cái bệnh ham ăn đáng ghét mới ra cớ sự này.

" Ngươi có chết không ? Này đừng có chết trong nhà ta nha với lại Hiểu Quan còn chưa yêu ta đâu " Nhất Bác dù có lo lắng nhưng vẫn không quên chọc ghẹo, nhìn vẻ mặt vừa đau vừa tức của Tiêu Chiến, hắn cố nhịn cười đến rung cả vai.

"Có, mà là ta đánh ngươi chết, tên vô nhân đạo " Tiêu Chiến cố dùng chút sức lực yếu ớt giơ tay lên đánh lên mặt Nhất Bác "bụp" xong mĩm cười đầy mãn nguyện, vai hắn ngưng rung hẳn.

" Ngươi nằm ở đây đi " hắn bế xốc Tiêu Chiến đặt trên giường, Nhất Bác còn nhiệt tình kéo cái mền trùm lên người Tiêu Chiến, chỉ chừa mỗi cái mặt ra.

"Ngươi đang trả thù ta đúng không ? chọc ta tức chết chứ gì ? Hay muốn ta ngộp chết ? Ta biết âm mưu của ngươi hết rồi " không hổ là Tiêu Miêu lão sư, dù bệnh vẫn dành phần lớn sức lực để làm kẻ điếc tai, không lúc nào là không ồn ào, đúng là lợi hại.

Một lúc sau chuông cửa vang lên, Nhất Bác đi đến cửa nhìn màn hình xác định dưới lầu là ai, người nọ nhướng mày hướng về nhân viên giám thị nói.

"Mở cửa!"

Nhất Bác vặn tay nắm mở cửa, chỉ chốc lát, người kia đã lên đến nơi.

"Sao bỗng nhiên mày tìm tao ? Còn... 'làm phiền mày'.... Thật khiến kẻ hèn này xúc động nha!" Người vừa tới liền hướng hắn cười châm chọc.

"Đừng dài dòng, có người bệnh, giúp tao khám cho cậu ấy" Nhất Bác không để ý đến lời của người kia, hướng cằm chỉ chỉ về phía Tiêu Chiến đang phát ngốc nằm trên giường.

" Wow wow wow, đại tổng tài hôm nay lại biết lo lắng cho người khác ngoài Hiểu Quan bé nhỏ của mày nữa à, thật đáng xem " Lương Trực cợt nhã nói.

" Đi chết đi! " Nhất Bác bực mình nói. Bình thường không đến nỗi bất đắc dĩ hắn quyết sẽ không bao giờ tìm đến thằng ranh này, chính là vì cá tính thích bới móc, xỉa xói của Triệu Lương Trực sẽ khiến hắn tức giận không thôi. Tuy rằng y sẽ không hại người, tính cách cũng rất thiện lương, nhưng cái miệng yêu quái này sẽ không từ bỏ cơ hội trêu chọc người khác, quả thực cũng có thể bức một bác sĩ tâm thần học bình thường đến phát điên.

" Haha, Vương tổng bớt giận, chỉ là ngộ độc thực phẩm bình thường thôi, mang đơn thuốc này ra hiệu thuốc mua, sau đó dựa vào hướng dẫn cho cậu ta uống thuốc. Thật sự là... chỉ là một bệnh nho nhỏ cũng làm phiền bổn thiếu gia..." Lương Trực tuy không thật sự cảm thấy phiền toái, nhưng nếu không nói ra những câu oán hận một chút sẽ khiến bản thân y thấy không thoải mái.

Đợi Vương Nhất Bác ra khỏi nhà, Lương Trực ngồi thầm lặng quan sát người trên giường, với tính cách phóng đảng của y thì đây không phải là lần đầu tiên y gặp mỹ nhân, nhưng hiện tại người có thể chân chính làm cho Triệu Lương Trực cảm thấy xinh đẹp chưa bao giờ xuất hiện. Bất quá..... hôm nay y đã gặp được người đó rồi. Người này diện mạo thật sự đẹp. Tướng mạo của Vương Nhất Bác cũng gọi là phi thường toàn mỹ, nhưng hắn quá nam tính nên chỉ có thể dùng từ anh tuấn để hình dung, không thể dùng từ xinh đẹp. Mà người này nét lại rất thoát tục, người bình thường không có được khí chất đẹp như vậy, mọi thứ đều hài hoà thật đúng vừa mắt.

Triệu Lương Trực bổng thấy mất tự nhiên mà đứng lên. Lúc này Nhất Bác đẩy cửa tiến vào, trong tay đã cầm túi thuốc Lương Trực dặn mua. Gả thấy Nhất Bác trở lại liền nói.

"Tao đi trước à !"

"Không tiễn !"

Lương Trực cũng không nghĩ gì, lúc hai người cạnh nhau vẫn là nói chuyện như vậy, lời nói khách sáo hiển nhiên quá mức giả dối. Đã đi ra ngoài vài bước gã bỗng nhiên quay đầu lại, cười xấu xa đối với hắn mà nói.

"Mày đừng có nhân lúc người ta đang bệnh mà làm gì nha, tao biết là rất khó kiềm chế với tướng mạo của cậu ta, đúng là rất hấp dẫn" vẻ mặt vừa cười gian vừa nói.

"Câm miệng !" Nhất Bác cố nhẫn nại.

"Nhưng nếu mày không tranh thủ thì mày sẽ hối hận đấy, xinh đẹp như vậy mà..."

"Biến!" Nhất Bác thấp giọng.

Triệu Lương Trực không thèm để ý cười lớn đi ra cửa, để lại hắn với vẻ mặt âm trầm giúp Tiêu Chiến uống thuốc.

"Anh ta là ai vậy ?" Tiêu Chiến hỏi. Anh chưa từng thấy gương mặt của hắn lại cau có giống như hiện tại.

"Một thằng bạn cay độc tên Triệu Lương Trực !" Vương Nhất Bác trả lời.

Sau khi giúp Tiêu Chiến xong, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Hiểu Quan.

" Hiểu Quan, hôm nay tớ sẽ đến công ty muộn một chút, cậu sắp xếp giúp tớ" Nhất Bác nói với người bên kia điện thoại.

"À, con mèo hôm nay sẽ không đến công ty, nó có vẻ mệt nên tớ để nó ở nhà, không có gì, nếu cậu muốn nựng thì lần sau đến nhà tớ cũng được" ánh mắt hắn khi an ủi Hiểu Quan lại toát lên vẻ dịu dàng, cưng chiều.

Cúp máy Hiểu Quan liền bực mình, vốn dĩ hôm nay cậu định đợi con mèo vào công ty, cậu sẽ tiếp xúc điều tra nó, không ngờ lại xảy ra việc này.

Tiêu Chiến đã dịu đi cơn đau sau khi uống thuốc, nhìn vẻ mặt thở phào ấy, hắn không khỏi nhịn được cười, từ ngày có Tiêu Miêu thì cuộc sống của hắn có sắc màu hơn hẳn, cười cũng nhiều hơn.

Sau khi nói chuyện với Hiểu Quan xong, hắn đi lấy đồ ăn sáng cho Tiêu Chiến.

"Nhanh nha, ta đói" Tiêu chiến ỷ là bệnh nhân nên nâng tone giọng lên một chút, vẻ ra lệnh.

"Ngươi tin là không còn răng để ăn không ?" Dù nói vậy nhưng hắn vẫn đi thẳng lại hướng bếp.

"Ăn xong uống cái này vào, giờ ta đi làm" hắn đặt 1 đĩa đồ ăn, 1 viên thuốc, 1 ly nước trước mặt Tiêu Chiến rồi đi.

"Cảm ơn, bai bai" vẫy vẫy tay xong là ngồi dậy ăn liền, dù đang đau nhưng đồ ăn hấp dẫn như vậy, không thể phụ lòng được.

Vào chỗ làm nhưng hắn cũng rất lo lắng cho Tiêu Miêu ở nhà, hắn bật camera theo dõi suốt, phát hiện ra ngoài ăn rồi nằm xem tivi ra thì Tiêu Chiến không làm gì cả, đã vậy còn đang là xem phim tình cảm tuổi học trò nữa chứ, hắn đang tự hỏi bản thân có thể giao tình duyên của mình cho một con mèo chưa từng trãi như thế sao ?

Nhìn đồng hồ bây giờ là 17h, trời đã chuyển mưa rồi, lúc trưa Hiểu Quan có nói sẽ có bão vào chiều tối nay, hắn cũng nên tan làm thôi.

"Tớ đưa cậu về" Nhất Bác nói với Hiểu Quan khi thấy cậu ấy đứng trú mưa ở trước cổng công ty.

"Cảm ơn cậu" bước vào xe ngồi ghế cạnh hắn, Hiểu Quan cười ngọt ngào.

Hắn mãn nguyện chạy không nhanh không chậm, như tận hưởng khoảnh khắc lãn mạng này vậy, tới trước nhà cậu hắn cũng không nỡ xa, đợi cậu vào hẳn trong nhà mới chạy xe đi.

Đang vui vẻ chạy về thì thấy túi xách của Hiểu Quan bỏ quên trên xe, hắn vội quay lại, vừa cầm túi xách định bước qua đường thì thấy Lưu Minh, tên đó thậm chí còn biết mật khẩu nhà Hiểu Quan, hắn như chết đứng, cứ như vậy mà dằm mưa đợi tới khi Lưu Minh ra khỏi nhà cậu, cứ như vậy mà đợi đã 1h hắn mới bước ra.

Nhất Bác lên xe chạy đi với tốc độ cực nhanh, bất chấp đường trơn trượt, bây giờ tim hắn còn lạnh hơn cơn mưa này, cậu với gả rốt cuộc là quan hệ gì ? Có phải gả đó sắp một lần nữa cướp mất Hiều Quan mà hắn yêu đúng không ? Hắn về đến nhà kèm theo một mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu.

"Về rồi à ? Trễ vậy ?" Tiêu Chiến nghe tiếng mở cửa liền hỏi

"Hôm nay có hứng tắm mưa luôn à ?" nhìn hắn tóc tai rũ rượi vì ước mưa, mặt trắng bệch, lại có vẻ không vui vẻ cho lắm.

"Rầm" Nhất Bác đột ngột ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro