Chap 35 : Đời người ít nhất nên có một lần vì ai đó mà quên đi chính mình...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu Chiến bây giờ là muốn như thế. Anh đã quyết định sau khi hoàn thành xong dự án BXG, anh sẽ xin từ chức và rời xa A Bác, anh muốn thực hiện lời hứa với bà Vương, hoàn thành giúp A Bác có một tương lai tươi sáng với một gia đình chuẩn mực, hạnh phúc. Mặc kệ anh sau này thế nào, khó khăn ra sao, đối với anh, chỉ cần người trong lòng an yên một đời, như vậy đã quá đủ.

Còn A Bác, anh quá hiểu cậu, cậu làm sao có thể dễ dàng buông tay anh, anh nghĩ mình sẽ diễn một vở kịch, thật hoàn hảo, sau đó chuyển nhà, rồi biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của cậu. Chỉ có như vậy, cậu mới có thể đem anh ra khỏi cuộc sống của mình. Cho dù lúc đó, cậu sẽ hận anh. Anh cũng chấp nhận.

Tiêu Chiến đang ngồi chờ Tuyên Lộ và Trác Thành tại một quán ăn quen thuộc mà cả ba hay lui tới. Họ nhanh chóng đã đến, trùng hợp hôm nay còn có cả Tiểu Phương, từ hôm mà cô và anh chia tay hôm đó, hai người cũng không còn gặp nhau nữa. Cô bây giờ đã thay đổi, không còn để tóc màu thay bằng mái tóc đen huyền mượt, tay trong tay với Trác Thành, thoáng chốc anh đã hiểu ra điều gì đó.

" A Chiến, cậu đợi lâu chưa?"
Tuyên Lộ ngồi xuống cạnh bên hỏi Tiêu Chiến.

" Tớ đói sắp chết rồi này"
Tiêu Chiến giả vờ trêu Tuyên Lộ.

" Cậu mà biết đói, nhìn cậu đi, nhất định không thèm ăn uống gì, nhìn cậu có khác gì cây tre biết di chuyển" 
Trác Thành vẫn vậy, lần nào gặp lại cũng cằn nhằn Tiêu Chiến.

" Cậu lại như vậy...nhưng mà...hai người..." Tiêu Chiến nhìn Trác Thành và Tiểu Phương.

" Sao hả, có ngạc nhiên không, bọn em đang quen nhau" .
Tiểu Phương không chút ngại ngùng vui vẻ nói với Tiêu Chiến.

" Vậy chúc mừng hai người nhé" .
Tiêu Chiến cũng vui thay bọn họ, anh cũng đã từng mong sẽ có người yêu thương một cô gái tốt như Tiểu Phương hết lòng. Không ngờ một ngày lại là Trác Thành , bạn thân của anh. Trái đất này, quả thật rất tròn.

" Chiến ca, anh không biết đâu, người này đơn phương em từ lâu rồi đấy, cũng may anh từ chối em, nếu không cả đời này em cũng không biết."
Tiểu Phương cười đắc ý, quay sang trêu chọc Trác Thành.

" Thật vậy sao? "
Tiêu Chiến ngạc nhiên, tròn mắt hỏi Trác Thành.

" Còn không phải cậu không biết đều hết lần này đến lần khác bỏ rơi cô ấy sao"
Trác Thành lườm Tiêu Chiến.

" Anh ấy có bao giờ chấp nhận em, toàn là em tự huyễn, anh đừng đổ lỗi cho anh ấy"
Tiểu Phương nói đỡ cho Tiêu Chiến.

" Em còn bênh cậu ấy, anh mới là người yêu của em đấy"
Trác Thành giận dỗi

" Em bây giờ không có gì với anh ấy, chỉ xem anh ấy như anh trai, anh còn không tin em, không tin em thì chúng ta chia tay"
Tiểu Phương hất mặt lên thách thức Trác Thành.

" Em lại như vậy phải không?"
Trác Thành liền đổi sắc mặt.

" Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, suốt ngày cứ như hai đứa con nít, chúng ta mau ăn rồi nói tiếp, à, phải rồi A Chiến, cậu và A Bác em ấy, thế nào rồi "
Tuyên Lộ ngăn hai người đó lại, quay sang hỏi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nảy giờ vui vẻ nhìn hai người ấy cãi yêu với nhau mà quên mất rằng mình đang trong tình thế khó khăn như thế nào, đột nhiên Tuyên Lộ nhắc tới, anh cũng đóng băng một hồi.

" Chuyện dài lắm, mọi người ăn đi, mình sẽ từ từ kể".

....Một lát sau...

" Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, Vương phu nhân là đang ép cậu đến đường cùng mà"
Trác Thành bức xúc nói.

" Vậy giờ anh định thế nào?"
Tiểu Phương lo lắng hỏi Tiêu Chiến.

" Anh còn có thể lựa chọn sao, tất nhiên là sẽ rời xa cậu ấy rồi." Tiêu Chiến buồn bã trả lời. Ánh mắt anh nhìn xa xăm.

" Như vậy có ổn không?"
Tuyên Lộ phân vân hỏi Tiêu Chiến.

" Mình cũng không biết, mình định hoàn thành dự án BXG sắp tới sẽ xin từ chức, à, đúng rồi Trác Thành, mình xin ứng tuyển vào công ty cậu được không, mình làm gì cũng được, liên quan đến thiết kế là được."
Tiêu Chiến nói với Trác Thành.

" Được rồi, cứ yên tâm, giải quyết chuyện A Bác trước đã."
Trác Thành rốt cuộc cũng đã nói một câu an ủi Tiêu Chiến.

" Bây giờ cậu định làm gì, tránh mặt em ấy sao, nhưng cậu vẫn còn làm việc ở Vương thị, tránh thế nào được ? "
Tuyên Lộ lại hỏi Tiêu Chiến.

" Mình sẽ nói chia tay với em ấy, bảo là không còn yêu em ấy nữa..."

" Cậu nghĩ cậu ấy tin cậu?"
Trác Thành phản bác.

" Mình sẽ tránh mặt em ấy, nếu cần thiết mình sẽ chuyển nhà, mình sẽ làm mọi thứ...chỉ cần em ấy hận mình, thì sẽ buông bỏ mình được." Tiêu Chiến nói một cách hấp tấp...

" Em có cách này, đánh nhanh thắng nhanh, hiệu quả ngay lập tức, không cần phải tránh mặt gì cả" 
Tiểu Phương đột nhiên nảy ra ý kiến. Mọi người bây giờ đang tò mò, sáu ánh mắt dồn vào cô.

" Em sẽ làm bạn gái của anh"

" Cái gì?" Cả ba người đồng thanh hô lên. Trác Thành tái mặt nhìn cô.

" Mọi người sao vậy? Em nói là giả thôi...dù gì A Bác cũng không biết em và Thành Thành yêu nhau, chúng ta cứ trước mặt cậu ấy, diễn một vở kịch, em nghĩ không đến lượt anh tránh mặt cậu ấy, mà cậu ấy sẽ tự động tránh mặt anh đấy..."

" Nhưng mà..."  Tiêu Chiến do dự...

" Mình thấy cách này cũng hay, dù gì cũng chỉ là diễn một chút, Trác Thành, cậu thấy thế nào?" Tuyên Lộ quay sang hỏi Trác Thành.
Mọi người bây giờ chỉ còn chờ sự đồng ý của cậu ấy.

" Ây ya Thành Thành,  anh suy nghĩ gì chứ, Chiến ca là bạn thân bao nhiêu năm của anh, hơn nữa anh không tin tưởng em sao?" Tiểu Phương thuyết phục Trác Thành.

" Mọi người làm sao vậy, mình chỉ đang lo phía A Bác, cậu ta yêu A Chiến như vậy, sẽ dễ dàng tin chúng ta sao?"
Trác Thành đúng là  biết nhìn xa trông rộng, không hề nhỏ nhen như mọi người nghĩ.

" Còn đỡ hơn bây giờ chúng ta ngồi đây trong vô vọng mà không cách gì giúp được cậu ấy..."
Tuyên Lộ thở dài.

" Được rồi, chúng ta quyết định vậy nhé".  Tiểu Phương chốt lại.

" Tiểu Phương, cảm ơn em, thật xin lỗi em vì chuyện lúc trước."

" Được rồi, Chiến ca, chuyện qua rồi em cũng không để ý nữa, nhưng mà vì như vậy em mới nhận ra Thành Thành, bây giờ em, cảm ơn anh còn không kịp ấy chứ, khi nào chúng em lấy nhau, anh thiết kế cho chúng em thiệp mời miễn phí là được" .
Tiểu Phương tươi cười rạng rỡ nhìn Trác Thành.

" Ai bảo anh sẽ lấy em..." Trác Thành trêu cô.

" Vậy hôm qua ai đã cầu hôn em vậy..."
Cô nói rồi đưa bàn tay có chiếc nhẫn đính hôn lên cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Vẻ mặt đắc ý.

" Woa, nhanh vậy sao, Tiểu Phương, chị còn là chị của em không đấy, hôn nhân đại sự mà chị không hề biết gì cả"
Tuyên Lộ ngạc nhiên còn trách móc Tiểu Phương, Tiêu Chiến cũng một phút đứng hình. Xem ra anh đã lo xa quá rồi.

" Chính em cũng bất ngờ đấy chị, Thành Thành  nhà em, quả thật rất lãng mạn nha..."

" Được rồi, em đừng khoe khoang nữa, A Chiến cậu ấy, sắp khóc đến nơi rồi kìa..."

" Mình không sao, đừng để ý tới mình, mọi người vui là được, mình thật lòng chúc phúc cho hai người đấy..." Tiêu Chiến tỏ vẻ lạc quan, nhưng trong lòng anh bây giờ là một mớ rối như tơ vò....











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien