CHAP 11. CẢNH CÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 * Rầm Rầm Rầm *

" Tiêu Chiến, con ra ngoài này cho mẹ."

Trịnh Lam đập cửa phòng Anh bên ngoài, Tiêu Chiến ở trong phòng không dám nhúc nhích, thút thít lên từng tiếng.

" Mẹ à....Hức...con biết lỗi rồi".

* Cạch*

Mở được cửa phòng bà lôi thẳng Anh ra ngoài, Tiêu Chiến sợ hãi run rẩy cầu xin nhưng đều không có kết quả.

* Chát*

Trịnh Lam dương tay tát vào mặt vào Anh một cái thật mạnh, Tiêu Chiến khóc lóc dưới sàn nhà cầu xin.

" Tao đã cảnh cáo mày không được lên trên đó mà tại sao vẫn lên, thích tạo phản à?".

" Hức...mẹ à... nghe con giải thích, chuyện không phải như vậy..."

" Thằng nghịch tử, hay để tao phải ném mày ra ngoài kia thì mày mới vừa lòng".

" Không...mẹ đừng mà...con xin mẹ".

Tối hôm qua bà từ công ty trở về nhà sớm hơn, Trịnh Lam có nhìn thấy Anh bước xuống từ ngọn núi sau nhà, trong xe bà tức giận nắm chặt lấy vô lăng, trong ba ngày chăm sóc con ở nhà bà cứ nghĩ Anh đã nghe lời, Trịnh Lam không ngờ Anh lại bướng bỉnh đến vậy, đến sáng nay bà lên thẳng phòng Anh đập cửa gọi Anh ra ngoài để nói rõ mọi chuyện.

" Mày đừng tưởng Ba không dạy được mày mà tao lại không dạy được, mày đừng có mà dở ông dở thằng trước mặt tao, ĐỨNG DẬY".

Bà quát lớn khiến Tiêu Chiến giật mình, cố gắng đứng dậy đối diện với mẹ.

" Những bức ảnh này là mày chụp trên ngọn núi kia phải không?".

" Mẹ à...con.... con..."

" TRẢ LỜI NGAY, CÓ PHẢI KHÔNG?". Bà mất kiềm chế chỉ muốn vung tay đánh Anh lần nữa.

" Phải... phải...nhưng con".

" Giỏi lắm! Định trốn cả tao để lên tận đấy, mày ăn gan giời rồi".

Bà đốt hết tấm ảnh ở trên tay, trong đó có cả ảnh của Cậu, Tiêu Chiến sợ hãi định giựt lấy nhưng bị bà ném xuống dưới chân mà dẫm nát chúng.
" Mẹ Kiếp, trên đấy có cái gì mà mày lúc nào cũng phải lên đó, mấy cái này tao đốt hết, để xem mày còn cái nào".

" Mẹ bỏ ra đi, đừng mà....Con xin mẹ".
Tiêu Chiến vơ vội những tấm ảnh còn lại của Cậu, nó nhăn nheo, Tiêu Chiến cố gắng vuốt phẳng nó ra, những tấm hình này chính là kỷ niệm của Anh và Cậu, Anh không cho ai động vào nó, kể cả mẹ mình.

" Lên trên phòng ngay cho tao, xám hối trên đấy, tao cấm mày xuống dưới này, ngay mai về ngay Thượng Hải, cấm mày ở đây một ngày nào nữa".

" Mẹ quá đáng lắm...Lúc nào mẹ cũng như vậy hết...hức..."

Anh lau sạch nước mắt chạy thẳng lên phòng, những tấm hình còn lại bị mẹ đốt hết không còn tí nào, Tiêu Chiến nhanh tay giữ được mấy tấm của Cậu.

" Hức.... Nhất Bác...Anh sợ....Anh sợ lắm...."

Hôm nay ông ngoại không có nhà nên không ai bảo vệ Anh được, mọi khi Tiêu Chiến đều có ông ở cạnh và che chở, Anh tuyệt vọng nằm phịch xuống giường, vậy là ngày mai về Thượng Hải, Anh sẽ không gặp được Cậu, mãi không không gặp được Cậu.

Trên này Nhất Bác vẫn đứng đó nhìn xuống dưới đợi Anh, Cậu cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm, mọi khi  không bao giờ gió nổi  như bão thế này, mây đen kéo đến ngày càng nhiều, cũng sắp mưa rồi, Nhất Bác nhìn nơi đó lần cuối rồi nhanh chóng chạy vào rừng.

Mưa ào ào đổ xuống, Tiêu Chiến trong phòng chùm chăm qua đầu, giọng vẫn nấc nhẹ lên, Anh không giám ra khỏi phòng, chỉ muốn nhốt mình trên này. Ông ngoại cũng đã trở về đến nhà, mưa bên ngoài thật to, quần áo chỉ lấm tấm một ít, trong nhà thật yên ắng, mọi khi ông về đều thấy Anh ở ngoài chờ, Tiêu Chiến đã nấu sẵn cơm cho ông, không thấy Anh đâu, ông  nhanh chóng lên trên phòng rồi gõ cửa.

" Tiêu Chiến.... Tiêu Chiến....cháu mở cửa cho ông".

Là giọng của ông ngoại gọi mình, Anh vẫn trong chăn nói vọng ra.

" Ông à! Có chuyện gì vậy?".

" Tiêu Chiến, trong người cháu không khoẻ sao?".

" Cháu buồn ngủ chút thôi".

" Xuống ăn cơm đi, cháu đang khóc phải không?".

" Cháu muốn nghỉ một chút, tí cháu xuống cũng được."

Ông ngoại biết là Trịnh Lam đã đánh Anh, ông chạy vội xuống gọi con gái.
" Trịnh Lam.... Trịnh Lam, con ra đây mau lên".

" Có chuyện gì vậy Bố?".

" Thằng bé Tiêu Chiến, con vừa đánh nó sao?".

" Con....con chỉ muốn dạy lại nó..."

" Con bị làm sao đấy? Đánh, lúc nào cũng chỉ đánh nó, con có xứng làm mẹ nó không?".

" Nó là con của con, mọi thứ con chỉ muốn tốt cho nó thôi.

" Tốt, muốn tốt cho nó lúc nào con cũng phải dạy bằng đòn roi, đánh thằng bé đến thân tàn ma dại, đánh xong rồi con có sướng tay không?".

* Đùng Đoàng*

Sấm  chớp ngoài trời mỗi lúc một lớn, trong này ông vẫn phải dậy lại con gái mình, ông biết từ lúc Ba Tiêu Chiến mất thì Trịnh Lam đã chịu áp lực rất lớn, một mình quản lấy công ty Tiêu Thị ở hai nơi là Trùng Khánh và Thượng Hải, bà muốn Anh lên thừa kế nên lúc nào cũng phải nghiêm khắc với Anh.

Nhất Bác trên này đứng dưới gốc cây cổ thụ nhìn những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống, đôi mắt buồn rầu nhìn xa xăm, rồi thở dài.

" Nhất Bác, Cậu có tình cảm với người con trai ấy rồi sao?". Những linh hồn trong khu rừng hỏi Cậu.

" Phải, tôi yêu Anh ấy."

" Vậy Cậu có nghĩ đến tương lai của hai người? Nếu ngày đó Cậu biến mất, chẳng phải hại Tiêu Chiến sao, nên nhớ Cậu chỉ là một linh hồn hết sức mỏng manh, muốn tốt cho người đó thì rời bỏ đi, người thiệt thòi sẽ là Tiêu Chiến, nếu Tiêu Chiến yêu Cậu, nhưng Cậu không thể ở cạnh Anh ấy, Cậu nên biết Tiêu Chiến lúc đó buồn thế nào".

" Anh ấy rất tốt, trước khi biến mất, tôi sẽ để lại cho Anh ấy thật nhiều kỷ niệm đẹp".

" Liệu Cậu có nghĩ sang mùa hè năm sau người con trai đó quay lại không?".

" Anh ấy sẽ quay lại, Anh ấy hứa rồi".

" Hứa? Một lời hứa của con người Cậu cũng tin? Có phải Cậu ngây thơ quá không, nên nhớ chúng tôi ở đây, bảo vệ Cậu suốt 18 năm, Cậu đừng có mà làm càn".

Nhất Bác đứng đó cũng chẳng nói gì, ngồi xuống gục mặt, mệt mỏi nói với chúng.

" Đủ rồi đấy, mấy người đừng nói nữa ".

Tiêu Chiến cả ngày trong phòng không ngó mặt ra ngoài, ông ngoại có mang đồ ăn vào trong cho Anh nhưng Tiêu Chiến không động vào một miếng nào bụng đói cũng để đó, chẳng mảy may quan tâm, tin nhắn của Trác Thành một hàng dài Anh vẫn để đó không xem, quấn tròn thành một cục trong chăn, vậy là từ ngày mai trở về Thượng Hải, Anh không thể gặp Cậu nữa, một cún con lúc nào cũng trưng vẻ mặt hờn dỗi và phụng phịu trước Anh, luôn che chở và bảo vệ Anh.

" Nhất Bác, không có Anh cún con nhớ phải ngoan, Anh sẽ sớm quay lại gặp em, chờ Anh nhé !." 🐢
_____________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx