CHAP 13. GIẤC MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🐢 Sau một buổi học chán nản thì cũng đến giờ về, Tiêu Chiến mệt mỏi bước ra khỏi cổng trường, Anh đạp xe trên con đường dài, mỗi khi ở Trùng Khánh Anh đều bận rộn, ngày ngày lúc nào cũng đến chơi với Cậu mà sao hôm nay lại thảnh thơi đến vậy, xe dừng lại tại bờ biển, gió thổi trên những con sóng nhẹ nhẹ, không gian thật yên bình làm sao, những chú hải âu trao lượn cánh trên bầu trời.
Tiêu Chiến ngồi dựa trên xe đạp nhìn ra xa,  những con thuyền của người đánh cá đã bắt đầu trở về với mẻ cá bội thu sau một ngày làm dài. Anh lấy máy ảnh ra chụp vài tấm rồi ngắm nghía nó, Anh bất giác thở dài. Cũng phải, giờ đã xế chiều, nếu không về thì bị mẹ phát hiện mất, Tiêu Chiến nhanh chóng cất gọn chúng lại một chỗ rồi nhanh chóng về nhà.

" Tiêu Chiến, con về rồi sao?".

" Vâng! Mẹ hôm nay sao về sớm vậy?".

" Việc ở công ty xong sớm nên mẹ về nhanh để nấu cơm tối, con tắm gội xong lại đây".

Tiêu Chiến ngâm mình trong bồn tắm, tại sao hôm nay lại buồn ngủ quá, trong lớp cứ ngủ gật rồi ngáp ngắn ngáp dài chả tập trung được chút nào cả, cái chân nghịch nước đạp đạp bên dưới , đột nhiên tay sờ lên môi mình, không biết môi Cậu có mùi vị gì, trong lòng Anh lại dấy lên sự ham muốn tột cùng, Tiêu Chiến đỏ mặt đành chửi thề.

" Mẹ nó! Sao tự nhiên lại muốn làm với em ấy".

Vùng vẫy ở bồn tắm một lúc rồi mới bước ra ngoài, Tiêu Chiến mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình cho thoải mái, Anh hôm nay cũng đói nên nó ăn mẹ làm Tiêu Chiến ăn rất ngon miệng, tối tối nhanh chóng biên phòng để học,  nhìn thấy đống bài tập mà Anh chỉ muốn ngủ,  đến gần bên cửa sổ chống tay vào nhìn lên bầu trời đầy sao, nó rất đẹp, thành phố Thượng Hải tấp nập, nhưng không cảm thấy yên bình bằng Trùng Khánh,  Anh nhớ đến buổi tối của hai người có ngắm sao, lúc đấy mới lãng mạn làm sao, nằm trong vòng tay Cậu mà thừa hưởng được hơi ấm, nhìn vào bức ảnh của Cậu mà Anh để trên bàn thì thầm cười.

" Không biết giờ này em ấy đang làm gì nhỉ?".

Cậu trên này đứng dưới gốc cây cổ thụ, tay  con thỏ trắng muốt mà vuốt ve, thỏ con rúc đầu sâu vào vòng tay Cậu, Nhất Bác bật cười.

" Nhìn mày sao xuống Anh ấy thế".
Thỏ con giờ đã ngủ yên giấc trên tay Cậu, nhìn cách nó ngủ làm Cậu càng liên tưởng đến Anh, một Tiêu Chiến luôn vui vẻ và hoạt bát, vui cười quan tâm chăm sóc đến Cậu, Cậu lại nhớ Anh rồi, Nhất Bác đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm với những ngôi sao xa xa.

" Chiến Ca, không biết giờ Anh đang làm gì vậy? Em muốn ngắm sao cùng Anh".

Cùng một không gian, cả hai nhìn lên bầu trời và nghĩ đến người kia, muốn được gặp nhau nhưng ở khoảng cách quá xa, đành chờ đến năm sau, năm sau sẽ gặp được nhau nhưng có lẽ là lần cuối cùng Anh gặp Cậu. Tiêu Chiến học xong thì đã hơn 11:00 đêm, vươn vai, nhanh chóng tắt đèn rồi lên giường, nằm trên giường mà Anh cảm thấy hơi lạ, rõ ràng đèn phòng đang bận mà sao nhìn xung quanh căn phòng lại tối om, Tiêu Chiến thở dài rồi cũng mặc kệ,  nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Thật sự Anh ngủ rất ngon nhưng mồ hôi lại thoát ra nhiều, Tiêu Chiến cũng không đắp chăn, Anh lờ mờ tỉnh dậy thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng hoa Bỉ Ngạn đỏ au như máu, những cánh hoa đang đu đưa trong gió, tiếng gió rít bên tai khiến Anh rùng mình, chân Anh đang đứng trên một vũng máu lớn tràn lan,  nó đang luôn mấy bông hoa Bỉ Ngạn kia, Anh ở đây cũng không nói được, cổ họng như có thứ gì chặn lại.

" Mình đang ở đâu thế này?".

Từng bước Anh bước đi tiếng máu dưới chân lại phát ra bì bõm, từ xa là một màn ảo ảnh, Tiêu Chiến không thể nhìn thấy rõ, thứ hiện trước mắt Anh chính là người con trai mặc quần áo trắng đứng trên cây cầu, trước người đó là người phụ nữ, chính là Mạnh Bà, Mạnh Bà chính là người tạo ra nơi này mày, Mạnh Bà mang một bát canh đến trước Cậu rồi hỏi.

" Cậu trai trẻ, tôi biết Cậu đang nghĩ về người ấy,  nhưng người con trai đó hiện có nghĩ đến Cậu không?".

Nhất Bác nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu trên bát canh, đó là ký ức của Anh và Cậu chơi cùng nhau, cả hai đều cười nói vui vẻ, Nhất Bác biết khi uống bát canh này vào ký ức của kiếp này sẽ quên hết, khi trở lại kiếp sau dù có tìm được người ấy cũng không thể nhớ ra, Cậu với đôi mắt vô hồn nhìn nó, không nói lên lời, giờ Cậu nhớ Anh lắm, Nhất Bác hỏi lại Mạnh Bà.

" Uống rồi sẽ quên hết đi thật sao? Liệu kiếp sau tôi có chờ được Anh ấy không?".

" Có chờ hay không phải tùy thuộc vào người con trai đó, người ấy mong ngóng Cậu, chờ Cậu quay lại,  nếu  không uống cả kiếp này Cậu có chờ người đó ở đây cũng không được".

Cũng phải, sinh ly tử biệt mãi mãi Cậu cũng chẳng thể gặp Anh, cuối cùng Nhất Bác cầm lấy bát canh, Cậu rơi giọt nước mắt cuối cùng,  bát canh đó là những giọt nước mắt Cậu tạo thành trong suốt 18 năm qua, giọt nước mắt nhớ Anh, giọt nước mắt đầu tiên mà Cậu khóc vì người con trai khác, Nhất Bác nhăn mặt uống hết, đầu lưỡi chạm vào vị thuốc đắng ngắt khiến Cậu chỉ muốn nhổ ra.

* Loảng Xoảng*

Tay Nhất Bác  buông thõng xuống như bị gãy, bát canh rơi xuống cầu vỡ tan tành, nó như muốn tẩy não Cậu, khiến cho Cậu không nhớ mình là ai, không nhớ con trai mà ngày ngày Cậu mong chờ là ai nữa, Cậu gọi tên Anh lần cuối và cũng là kiếp này không thể gặp Anh.

" Chiến Ca..."

Mạnh Bà hỏi:
" Cậu còn nhớ người con trai ấy chứ?".
Nhất Bác đứng im không nói gì, Cậu quên Anh thật rồi, Mạnh Bà đứng đối diện cũng gật đầu, Tiêu Chiến từ xa như đứng chôn chân ở đó, chạy đến gọi Cậu lại nhưng giọng Anh bị cản lại, Nhất Bác cũng không nghe thấy.

" Nhất Bác.... Nhất Bác... đừng mà".

Những mảnh thủy tinh dưới vũng máu cứa rách cả bàn chân Anh, Tiêu Chiến cảm thấy thật chua xót, đôi mắt đẫm lệ gọi tên người kia  nhưng Cậu không trở lại.

" Chiến Ca! Em ở đây".

Giọng nói từ phía sau gọi Anh, Tiêu Chiến quay lại, là Cậu đang ôm con thỏ trắng muốt đưa cho Anh.

" Chiến Ca, đây là con thỏ mà Anh thích phải không? Nhìn xem, nó đẹp như Anh vậy".

Tiêu Chiến đến cần chậm rãi đưa bàn tay sờ lên mặt Cậu, Nhất Bác vẫn đứng ngây ngô ở đó.

" Chiến Ca, sao Anh lại khóc vậy? Đừng khóc, mắt sưng lên hết rồi".

" Nhất Bác... Đừng quên Anh,... Đừng quên Anh mà, là Anh sai... Anh không quan tâm đến tình cảm của em".

Vừa nói hết câu gió bóng nổi lên như bão, Anh không thể nhìn thấy Cậu, Nhất Bác ủ rũ cúi gằm mặt xuống đất, cơ thể Cậu dần dần tan thành những cánh hoa Bỉ Ngạn cuốn theo gió, Tiêu Chiến sợ hãi gọi tên Cậu trong vô vọng.

" Hức.... Nhất Bác... đừng mà, đừng bỏ Anh...."

Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy trong căn phòng sáng đèn của mình, người Anh toát mồ hôi, cơ thể mềm nhũn đi, đèn phòng vẫn sáng, chẳng phải trước khi ngủ ánh đèn vẫn tối sao, giọng Anh run lên trong sợ hãi.

" Hức... Nhất Bác...em đừng như vậy mà..." 🐢
______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx