20 Biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay Bắc Kinh: Chiều mưa

16 giờ 45 phút.

Tiêu Chiến tay nắm chặt điện thoại, anh cứ nhón chân nhìn về cửa chính, anh đang chờ một người quan trọng, một người mà anh yêu thương nhưng không dám thổ lộ suốt thời gian qua. Buồn bã nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng của người con trai ấy, thoáng nhìn mờ mờ một người đàn ông. Anh vội vã chạy theo cất tiếng gọi hy vọng.

"Nhất Bác"

Người đàn ông xoay lưng lại nhìn cậu với vẻ khó hiểu .

"Xin lỗi, tôi nhìn nhầm" Tiêu Chiến thất vọng bước từng bước nặng nề quay về.

Bân Bân và bố mẹ anh hối thúc.

"Lên máy bay đi con, trễ giờ đấy ".

"Cậu lên đi Chiến, muộn mất".

Nhìn đồng hồ trên tay còn khoảng thời gian tầm 3 phút, anh buồn bã tạm biệt gia đình rồi lên máy bay.

Ngồi trên máy bay, anh vẫn đưa ánh mắt dõi theo một hướng vô định. Chỉ mong chờ một kì tích. Nhưng không, nở một cười nhạt rồi tựa đầu vào ghế nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Đúng lúc này Vương Nhất Bác đã đến tận sân bay, dừng xe bên lề đường rồi lấy hết sức lực chạy vào sân bay. Đầu óc rối mù, bốn phương tám hướng người đi tứ tung không biết Tiêu Chiến ở đâu. Nhanh chóng chạy thẳng đến trạm kiểm soát vé, sốt ruột hỏi cô nhân viên ở đó: " Cô ơi cho tôi hỏi, máy bay đã cách cánh chưa vậy?"

"Máy bay vừa cách cánh, xin lỗi quý khách, chúng tôi có thể giúp được gì cho quý khách không ạ?"

Tất cả dường như sụp đổ, Vương Nhất Bác chết lặng, quá tuyệt vọng mà gục xuống sàn sân bay, hắn khóc thét lên trong điên loạn.

"Tại sao, tại sao ai cũng bỏ rơi tôi?"

Đôi mắt đỏ ngầu ứa lệ tuôn, cầm điện thoại tên tay, liên tục nhấn số gọi cho Tiêu Chiến chỉ mong còn một tia hy vọng nào đó hé lên.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau".

Ném nát chiếc điện thoại xuống sàn, hắn gạt nước mắt, lấy xe bỏ chạy thật nhanh. Vương Nhất Bác bây giờ không còn là Vương Nhất Bác nữa, đau đớn đến tột cùng. Hắn quay về nhà rồi nằm bẹp trên giường, không một chút sức lực nào để bước tiếp.

Căn phòng trống rỗng, hắn nằm bẹp trên giường nệm trắng. Cả cơ thể mệt mỏi trải dài trong sự chán nản, nghẹn ngào không thốt nên lời. Rèm mi rũ xuống, giọt lệ cay đắng từ từ nhẹ nhàng lăn dài trên má. Cả cuộc đời hắn hiếm khi có một ngày thật sự hạnh phúc, thật sự vui vẻ.

Cóc cóc cóc

Nguyệt Đan đứng ngoài cửa gọi: "Nhất Bác, mở cửa cho chị vào! Chân chị khỏi rồi này, em đi đâu mà không đợi chị thế hả?Nhất Bác có ở trong phòng không, ra mở cửa nhanh lên!”

Vương Nhất Bác im lặng không nói gì.

Nguyệt Đan gọi lớn: " Nhất Bác, giận chị hả? Chị để thức ăn ở ngoài này nhé, nhớ ăn đấy! Ngày mai nhớ đi làm sớm, đi muộn biết tay chị, chị về đấy!"

Vương Nhất Bác"..."

"Chị về thật đấy"

Vương Nhất Bác: "Về đi, mai em đi làm sớm"

Nguyệt Đan bực mình lái xe về nhà hàng, cô ả đi chiếc Lamborghini mới xịn chứ chẳng phải chiếc xe máy cũ mèm thường ngày nữa. Và cũng chẳng còn mặc mấy bộ đầm bèo hoa hèo sặc sỡ nữa, thay vào đó là mấy chiếc đầm xẻ ngực xẻ đùi ngắn cũn cỡn bó sát. Đó mới chính là phong cách thường ngày của ả, nhưng không hiểu sao từ lần gặp đầu tiên lại trùng hợp đến mức ả dịu dàng ngoan hiền đến vậy.

Vương Nhất Bác nhắm mắt thiếp đi khi nào chẳng hay, hắn chỉ muốn ngủ sớm để mai lại phải đến nhà hàng làm việc.

_____
Thời gian thấm thoát trôi qua, Nhất Bác vẫn làm ở chỗ cũ, nơi Nguyệt Đan đang hiện diện.

"Phục vụ, cho xin cái menu" Cái giọng nói chua lét khó nghe của Bân Bân vang lên, đi cùng cậu ta là hai cô gái tóc vàng môi đỏ.

"Nào cục cưng, quán này ngon lắm" Cậu ta đưa tay nựng lấy chiếc cằm nhọn hoắt của cô gái kế bên mình.

Vương Nhất Bác bưng ra 3 ly trà đá và một tờ thực đơn gọi món, đặt lên bàn cho khách. Thoáng thấy Vương Nhất Bác, Bân Bân cười phá lên.

"Ôi,ai đây, chẳng phải con trai chủ tịch tập đoàn lớn đây sao? Sao, dạo này hết thời thích đi làm phục vụ bàn hả? Cần tiền cứ quỳ xuống nói với tao, tao bố thí cho ít mà xài ".

Rút xấp tiền 500 ra, hắn cầm ly nước đổ lên đầu Nhất Bác.

Nhất Bác vẫn im lặng vì không muốn làm lớn chuyện, phải cắn răng nhẫn nhịn vì sợ ảnh hưởng đến nhà hàng.

Nguyệt Đan chứng kiến tất cả mọi việc, cô ta ngoắt tay đàn em đến và chỉ bảo:
" Thằng Nấm với thằng Phò đến đây tao bảo, thấy thằng nhãi ranh với hai con ả kia không?" Vừa nói vừa chỉ tay vào bàn Bân Bân đang ngồi.

Nấm và Phò gật đầu ra hiệu đã rõ sau đó tiến đến bàn Bân Bân với vẻ mặt hầm hực kinh khủng. Cả hai người đàn ông lực lưỡng đè vai, thúc mạnh từng cú đá vào khuỷu chân làm cậu ta quỳ xuống trước mặt Vương Nhất Bác.

Hai cô gái kia sợ xanh mặt vội vàng xách túi sau đó cắm đầu bỏ chạy, để lại Bân Bân quỳ gối một mình. Bân Bân cười khinh, liếc con mắt đáng ghét bỉ ổi của mình sang Vương Nhất Bác.

"Ăn bám đàn bà, tao khinh".

Nguyệt Đan bước đến rồi vung tay tát hắn một cái rõ đau.

Tách!

Nguyệt Đan gằn giọng: "Câm miệng, xin lỗi nhanh!"

Bân Bân nhổ bãi nước bọt, cười đểu rồi cất giọng chua ngoa: "Tiêu Chiến mắc sai lầm lớn khi đã khi quen mày"

Nguyệt Đan chen miệng: " Tiêu Chiến là thằng đé* nào? Mày có tư cách gì dám lên tiếng ở đây?"

Bân Bân trừng mắt nhìn đăm đăm Nguyệt Đan: " Thế mày là con đĩ nào mà dám chửi tao? Mày có quan hệ gì với Vương Nhất Bác mà mày bênh nó? Hay nó cho mày ăn gì sao?"

Nguyệt Đan cười lớn: "Hahaha...mày hỏi tao là ai sao, tao là bà chủ nơi này...tao là vợ anh ấy, mày rõ chưa?"

Bân Bân: " À thế à? Thế mày ngủ với nó chưa mà bảo là vợ?"

Nguyệt Đan: " Tất nhiên là..." Lời còn chưa dứt thì Nhất Bác lên tiếng: "Không phải! "

Nguyệt Đan đưa đôi tay trắng trẻo,nõn nà của cô ta vuốt lên chiếc cằm của Vương Nhất Bác, lẳng lơ cười: "Đừng quên, chúng ta đã ngủ với nhau, ha ha ha...không phải đêm đó anh sung sức lắm sao, anh đê mê lắm mà"

Vương Nhất Bác nghe đến tái sầm mặt mũi, mồ hôi đầm đìa, hắn bịt tai lại lắc đầu lia lịa. Hét lên trong hoảng sợ: "Không, không là chị ép tôi, tôi không biết gì cả." Bây giờ đầu óc cậu thực sự hoảng loạn, đứng ngồi không vững, cứ thế bước chân loạng choạng rồi ngã xuống sàn.

Vẫn cái giọng điệu dâm tà ấy, Nguyệt Đan tiến gần đến Nhất Bác, cô ta ngồi xuống và ghé sát tai cậu mà gằn từng chữ lả lơi.

"Tính ăn ốc đổ vỏ hả?"

Câu nói khiến Vương Nhất Bác run sợ nép mình chui vào bàn, cậu bị họ ép đến mức đường cùng không thể nào ngốc đầu lên nổi.

Bân Bân vỗ vỗ tay, cậu ta lắc đầu cười: "Hay lắm, giờ còn có cả vợ nữa hả. Năm xưa , biết thế tao sẽ chẳng bao giờ nhường Tiêu Chiến cho mày, mà tao sẽ cạnh tranh công bằng".

Hắn vùng dậy, kéo Nhất Bác dưới bàn ra sau đó túm lấy cổ áo và tức giận quát.

"Mày làm tổn thương Tiêu Chiến, chính mày, thứ súc sinh."

Nguyệt Đan nghe đến hai tiếng Tiêu Chiến, nhớ lại trong đêm say, Vương Nhất Bác mơ màng gọi tên này, ả ta tức điên, quát lớn.

"Câm mồm".

Trợn mắt nhìn Bân Bân một cách đay nghiến, bằng cái giọng chưa ngoa, ả ta hét lên.

"Cút! Biến ra khỏi đây và đừng bao giờ quay lại đây nữa, chỗ tao không tiếp loại như mày"

Bân Bân mặc kệ xung quanh, cậu ta tức giận tung một cú đấm vào mặt Nhất Bác, vơ vội chiếc áo khoác trên ghế rồi bỏ đi.

Vương Nhất Bác đau khổ, cậu dường như chết đi, lòng ngực tức tối, nghẹn ngào đến tột độ. Vung một cái tát lên mặt Nguyệt Đan, Nhất Bác tức giận: " Rốt cuộc chị muốn gì ở tôi? Chị hại tôi mất tất cả rồi, người tôi yêu thương cũng rời xa tôi mà không một lần gặp mặt, chị hại tôi rơi vào cảnh khốn đốn như thế này. Chị vui chưa hả...hả?" Ôm lấy đầu rồi ngồi sụp xuống sàn, nhắm mắt lại và muốn được yên tĩnh giây lát.

Nguyệt Đan cúi đầu, cô hạ giọng: "Chị thực sự rất yêu em, Nhất Bác cho chị một cơ hội được không?"

"Tôi sẽ nói chuyện với chị sau, bây giờ tôi cần yên tĩnh. Chào chị!" Vừa dứt câu thì cũng là lúc Vương Nhất Bác ra trước cổng bắt taxi về căn hộ đang sống, mệt mỏi về những chuyện vừa xảy ra. Bây giờ điều cần thiết nhất là im lặng, cần một nơi thật sự yên tĩnh để suy ngẫm. Nếu như mọi khi hắn sẽ đến thăm mộ mẹ, nhưng kể từ ngày xảy ra chuyện thì hắn không dám về đó nữa, vì đơn giản hắn không còn mặt mũi nào gặp bà. Hắn là kẻ thất bại, đã hứa với bản thân lúc nào thành công sẽ đến thăm bà.
.
.
.
.
❤️End chap!!!
_____________

Tất cả những tình huống, hành động nhân vật trong truyện là do tác giả hư cấu, yêu cầu không áp dụng lên người thật. Cảm ơn!✓

•Không chào đón only, lũ xé cp, anti hay toxic não úng. Cảm ơn!✓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro