26 Sửa chữa lỗi lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bao nhiêu chuyện xảy ra ở tiệm coffee Mộc Tảo vừa nãy, Nguyệt Đan vác bộ dạng ủ rũ chán nản của mình về bệnh viện. Bước vào trước phòng cấp cứu thì gặp bác sĩ, cô sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, bệnh nhân nằm ở phòng này đâu rồi ạ?"

Bác sĩ mỉm cười nhân hậu: " Đã qua cơn nguy kịch, cậu ấy có thể bị liệt cánh tay trái do dây gân đã bị đứt. Yên tâm chúng tôi đã nối lại, bây giờ cậu ấy được chuyển đến giường số 5 phòng hồi sức kế bên cầu thang nhé. Người nhà tránh gây kích động cho bận nhân để tránh trường hợp tương tự xảy ra"

"Cảm ơn bác sĩ" Lời nói vừa dứt cũng là lúc Nguyệt Đan hốt hoảng xen lẫn mừng rỡ chạy nhanh đến phòng hồi sức gặp Vương Nhất Bác, mới bước vào cửa phòng...cô đứng khựng lại rồi bật khóc nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường trắng.

Vương Nhất Bác đã tỉnh, nhưng cậu lại cứ thơ thẫn, đôi mắt đờ đẫn như kẻ mất hồn, chăm chăm nhìn vào chiếc cốc đối diện, miệng mỉm cười không nói lời nào.

Nguyệt Đan đến và an ủi Nhất Bác: "Nhất Bác à, chị biết em giận chị nhưng cũng đừng tự hành hạ bản thân mình như thế chứ. Bây giờ chị biết sai rồi, chị đưa em về khách sạn nhé! Ở đây không tốt cho sức khỏe của em đâu" Nói rồi cô bước vội ra ngoài, tiến đến xin phép bác sĩ đưa Nhất Bác về nhà chăm sóc nhưng bác sĩ không đồng ý. Cô đành chồng tiền rồi làm thủ tục xuất viện cho cậu sau đó đưa cậu về chăm sóc.

Khách sạn X Đan: Khoảng tầm 20 giờ tối

Nguyệt Đan đưa Nhất Bác về nhà trong tình trạng cậu ấy lạnh lùng, im lặng và thẫn thờ.
Nguyệt Đan cảm thấy bản thân mình rất có lỗi, cô dìu cậu đến bên giường sau đó kéo ghế ngồi kế bên Nhất Bác. Nguyệt Đan ân cần tâm sự với cậu mặc dù không biết cậu có lọt chữ nào cô nói vào đầu không: " Nhất Bác à, chị biết em hận chị. Nhưng vì chị yêu em nên không còn cách nào khác, chị sợ em bỏ rơi chị nên mới làm thế, thực sự chị không cố ý khiến mọi chuyện tồi tệ đến mức này. Chị đã gặp Tiêu Chiến và giải thích tất cả cho cậu ấy nghe, cả chuyện con của chúng ta, à không chẳng có đứa bé nào ở đây cả. Chị xin lỗi em vì đem đứa trẻ không tồn tại để lấy cớ ràng buộc em, nhưng bây giờ chị hứa là chị sẽ bù đắp cho em. Cả chuyện bố chị...à thôi, chuyện Tiêu Chiến sắp...mà thôi" Nhắc đến hai chuyện này cô sợ Vương Nhất Bác sẽ không còn bình tĩnh được nữa, mà sẽ điên dại rồi tìm đến cái chết để giải thoát.

Điều bây giờ cần làm đó chính là giành cho Nhất Bác một không gian yên tĩnh, cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, đưa tay khoá cửa rồi chậm rãi về phòng kế bên.

Nhất Bác cả tuần lễ nay vẫn cứ như vậy, không nói gì, không phản ứng, suốt ngày chỉ thơ thẫn gọi tên Tiêu Chiến rồi nhìn ra cửa sổ. Đôi tay ấy nắm chặt lấy chiếc chăn mỏng manh đến nhàu nát, đôi mắt vô hồn buồn bã của cậu làm cho Nguyệt Đan cảm thấy thực sự rất áy náy. Cô vẫn chăm sóc cho Nhất Bác như một đứa em trai, trong lòng cô bây giờ chẳng muốn đấu tranh gì nữa. Cô cũng thực sự mệt mỏi lắm rồi, để Nhất Bác nằm nghỉ ngơi trên giường, còn mình thì ra ngoài rút điện thoại gọi cho Tiêu Chiến.

"Thuê bao quý khách vừa gọi....sau"

Nguyệt Đan thở dài một hơi, cô gọi liên tục nhưng vẫn không được. Gọi đến cuộc thứ 50 thì bên kia đổ chuông, Nguyệt Đan mừng rỡ chờ đợi nhưng Tiêu Chiến không hề nhấc máy. Cô gọi đến hết cả pin nhưng vẫn không ai hồi âm, hé cửa nhìn vào trong thấy Nhất Bác đang ngủ, trái tim Nguyệt Đan co thắt lại. Lặng lẽ trở về phòng, cả tuần nay cô không đến nhà hàng và Nhất Bác cũng không đến bar Tom làm việc. Nhớ đến Tom, Nguyệt Đan rút điện thoại nhắn tin cho anh ta, vì bây giờ chỉ có anh mới giải quyết được vấn đề cô. Nói cách khác đối với Nguyệt Đan, Tom chính là một người anh họ, một người bạn tình, cũng có thể coi là anh Google hoặc đối tác làm ăn.

[Nguyệt Đan: Anh à, em muốn biết Tiêu Chiến đang làm gì, ở đâu và cùng với ai?]

[Tom: Bây giờ anh đang ở Thụy Sĩ nghỉ mát, em đợi anh gọi cho thằng Hùng ở Bắc Kinh rồi nhờ nó điều tra]

[Nguyệt Đan: Đã xem]

10 phút sau [Tom: Tiêu Chiến hiện đang tổ chức đám cưới tại nhà hàng Covid, đường số 85]

Nguyệt Đan nắm chặt máy điện thoại trong tay, cô nghiến răng điên tiết lên chạy ngay sang phòng Vương Nhất Bác. Thấy bộ dạng thảm thương của cậu, Nguyệt Đan càng giằng xé tâm can. Chứng kiến người mình yêu thương đau khổ, trái tim của cô cũng chẳng thoải mái tí nào. Nguyệt Đan vội vàng cầm ngay chiếc điện thoại trên tay lên. Cô nhấn số gọi ngay cho ai đó với một giọng nói hết sức giận dữ bội phần.

"Hùng Cửu, gọi thêm mấy thằng đệ nữa đến địa chỉ này có việc cần cậu giúp. Tiền thù lao gấp 5 bình thường".

Đầu dây bên kia là giọng của một người đàn ông tên là Hùng Cửu, giọng ông ta khàn khàn hơi khó nghe.

"OK, người đẹp. Đọc địa chỉ đi, anh xử hết"

"Đường số 85, nhà hàng Covid"

Chẳng biết họ có mối quan hệ như thế nào, nhưng thông qua cuộc đối thoại này thì 90% chẳng có gì tốt đẹp.

Hùng Cửu là tên của một gã đàn ông bặm trợn, hắn cầm đầu một nhóm xã hội đen chuyên có tiếng tăm trong giới giang hồ. Chuyên đi đâm thuê chém mướn, đòi nợ ... Hay làm mấy công việc sử dụng bạo lực dao kéo khác.

Một người đàn bà như Nguyệt Đan quen mấy loại người này cũng không có gì lạ, vốn chẳng phải diễn viên nhưng cô ta luôn làm tròn vai diễn của mình. Nói một cách nôm na là cô ta luôn đạt cảnh giới trong diễn xuất, tùy tình huống mà ả sẽ chọn vai một cách thật hoàn hảo.

Kết thúc cuộc gọi, cô khẽ nhếch mép cười. Khẽ thở dài một hơi sau đó đưa đôi mắt sầu thương nhìn sang phía Vương Nhất Bác. Cố nói một câu thật rõ ràng rồi mỉm cười, chẳng hiểu sao bây giờ lại thấy đôi mắt cô ả có vẻ đi thương và mang một chút buồn.

"Đợi đi, đây là lần cuối. Chị hứa!"

Vương Nhất Bác vẫn giữ cơ mặt nguội lạnh, cậu chỉ biết im lặng, ngồi nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn một thứ gì đó vô định, chẳng hề tồn tại.

Thà nói ra để bớt đau đớn, chứ cứ ôm một mình nỗi đau xé tâm can như thế chẳng khác gì đang tự mình dày vò bản thân. Thà cứ quậy một trận banh nóc cho đỡ đau khổ, còn hơn phải ủ rũ như một kẻ vô hồn.

________

Nhà hàng tiệc cưới Covid: Ngày đẹp trời.

Con đường dài trải thảm đỏ sang trọng cùng cổng hoa cưới được làm vô cùng tinh tế, bàn tiệc được chuẩn bị chu đáo và rất cầu kỳ. Sảnh lớn có vẻ đơn điệu trang nhã nhưng cũng rất hài hòa với khung cảnh tráng lệ xung quanh.

Người dẫn chương trình tiệc cưới giới thiệu hai bên gia đình.ông ta cầm tay Anna Trương , nhưng chưa kịp cầm tay Tiêu Chiến thì.

Đùng!!!

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa" Tất cả khách mời đồng loạt hét lên trong sự sợ hãi

Một người đàn ông xả súng vào đám đông tại ngay trong lễ cưới đang diễn ra. Hắn chính là Hùng Cửu, tay vừa được Nguyệt Đan âm thầm thuê đến.

Nguyệt Đan cho đàn em đến tiệc cưới của Tiêu Chiến, phá nát tất cả. Cô yêu cầu Hùng Cửu xử lý êm đẹp, nhưng không được giết bất kì ai. Phải bắt sống Tiêu Chiến, xử lý cô dâu làm sao, cho sau này cô ta không còn cơ hội cưới thêm một người đàn ông nào nữa.

Hùng Cửu chĩa thẳng súng lên cao sau đó bóp cò bắn một phát súng lên trần nhà.

Đùng!!!

Mọi người già trẻ lớn bé đều hoảng hốt bịt tai lại, ba chân bốn cẳng kéo tay nhau chạy tán loạn. Ông Bà Tiêu hốt hoảng cùng gia đình Bân Bân trốn thoát, họ nhanh chóng chạy ra xe mà không để ý đến Tiêu Chiến đang ở phương trời nào.

Ông bà Trương tái sầm mặt mũi, tay nắm điện thoại không vững cố gắng gượng gọi điện thoại cho bảo vệ. Ông ta run rẩy đến mức nói không ra hơi. Một người đàn ông nào đó bịt mặt chạy đến kéo vợ chồng họ đi mất, để lại Anna Trương đang hoảng loạn.

Hùng Cửu cho vài đứa đệ bịt mặt, bắt cóc Tiêu Chiến đưa đến địa chỉ Nguyệt Đan đã gửi trước đó. Hắn cầm con dao đến gần Anna Trương đang ngồi ôm đầu sợ hãi dưới chiếc bàn, trợn mắt nhìn cô ta. Hắn tung cho ả một đấm gãy sống mũi, sau đó đưa con dao nhọn hoắt sắc bén rạch nhẹ nhàng, từ từ mà kéo mũi nhọn tạo thành hai đường chéo lên mặt ả. Hắn túm lấy đầu Anna Trương, khàn giọng.

"Đụng ai không đụng, dám đụng đến Nguyệt Đan, gương mặt xinh đẹp này chỉ để chó gặm".

Anna ôm mặt mình khóc nức nở, vừa rát vừa đau nhói, vết rạch đã bắt đầu rỉ máu. Anna Trương sợ đến xanh mặt, cô thực sự rất tức giận, bao nhiêu oán hận đổ lên nhà Tiêu Chiến. Hùng Cửu túm tóc rồi đạp cô một phát lăn xuống sàn, Anna Trương xách chiếc váy cưới cồng kềnh đầy máu me be bét chạy ra cổng nhà hàng. Cố gắng bắt taxi tức tốc chạy thẳng về nhà bố đẻ, một giây cô cũng không dám quay đầu nhìn lại cảnh tượng người đàn ông phía sau.

Hùng Cửu nhìn khung cảnh đổ nát xung quanh sau đó nhấc máy gọi ngay cho Nguyệt Đan, khàn khàn trầm giọng: "Hello người đẹp"

Nguyệt Đan sốt ruột: "Sao rồi?"

Hùng Cửu nhìn những chiếc bàn lật đổ lăn lộn trên sàn rồi cười đắc ý: "Đã giải quyết êm đẹp".

"Chú rể đâu?"

"Đã đưa đến chỗ hẹn"

"OK, đã chuyển khoản"

Hùng Cửu hôn nhẹ lên màn hình điện thoại, ông ta cười dâm tà rồi đảo mắt nhìn trần nhà bị thủng do cú xả súng vừa nãy, sau đó lặng lẽ kéo mũ che kính mặt, bước những bước chân nhẹ tênh rồi đi mất về cửa sau.
.
.
.
❤️End chap!!!
______________



Tất cả những tình huống, hành động nhân vật trong truyện là do tác giả hư cấu, yêu cầu không áp dụng lên người thật. Cảm ơn!✓

•Không chào đón only, lũ xé cp, anti hay toxic não úng. Cảm ơn!✓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro