Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu quả là độc dược xuyên thủng ruột, không rõ Quách Thừa vì sao lại ham thích như thế. Tiêu Chiến vẫn uống từng hớp từng hớp nhỏ rượu Trúc Diệp Thanh thượng đẳng được ông chủ cực lực đề cử, cũng nếm không ra đến cùng là ngon ở chổ nào. Ngược lại sự biến hóa của kinh thành mới làm cho y xúc động.

Hai năm, giống như đã là kiếp trước! Vân Lai Lâu, khách đến tựa như mây, tứ bề yên tĩnh. Tiêu Chiến mơ hồ cười, lơ đãng buông lỏng. Vốn trong lòng y cũng hiểu được, đã đến, trốn không xong! Nhưng chỉ cầu một lần say!

Quách Thừa thấy thái độ y miễn cưỡng như vậy, trong lòng tức giận, nói.

- Huynh uống rượu với bộ dạng này, thần tiên cũng đều bị huynh làm tức chết rồi!

- Thần tiên? Thần tiên bận rộn, đâu quản được phàm nhân nhiều như vậy.

Tiêu Chiến cười lạnh, nếu thực sự thần tiên anh minh, lại để ta luyện thành Bích U Hàn Minh Công, gây tai họa nhân gian? Y thản nhiên đáp một câu.

- Ta không hiểu được rượu có gì tốt! Uống bao nhiêu năm như vậy, không phải vẫn hương vị này?

- Có lẽ huynh không biết!

Quách Thừa cười quơ quơ chén rượu trống trơn, nói.

- Nó có thể che đậy mùi máu tươi!

- Che đậy mùi máu tươi?

Tiêu Chiến nghi hoặc lặp lại.

- Đúng vậy! Kinh nghiệm đó, ta không lừa huynh!

Quách Thừa tuy là một trong tứ đại thánh thủ của Phiến Môn, cũng không phải người khát máu. Hắn luôn quý trọng sinh mệnh, nhưng khi phá án bình thường muốn không dính máu tươi căn bản là chuyện hoang đường, cũng khó trách hắn lại yêu rượu như mạng đến thế.

- Vậy phải thử một chút.

Tiêu Chiến hạ giọng nói một câu, lập tức lớn tiếng gọi.

- Tiểu nhị, lấy hai vò rượu đến đây!

- Tiêu Chiến, chúng ta không có nhiều ngân lượng như vậy!

Quách Thừa vội vàng túm lấy y, nhỏ giọng nói. Hắn tuy là tứ thánh, nhưng sinh kế gần đây thực sự không tốt. Về phần Tiêu Chiến, so với hắn còn nghèo hơn!

- Không sao, "thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ xuôi dòng"!

Tiêu Chiến cũng không nghĩ nhiều như vậy, cứ thỏa thích đã rồi nói sau. Cùng lắm thì, còn có thể chạy bàn giết cá để trừ nợ rượu.

.

Vì thế, một người yêu rượu như mạng, không biết tiết chế, một người muốn phóng túng, chỉ cầu một lần say. Hai người vẫn uống tới khi hoàng hôn khuất núi phía Tây, rốt cục người trước người sau say ngã trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

Chủ quán chờ tới lúc đó, vừa rồi tới thời điểm bọn họ không chú ý mới đưa bọn họ hai người ra một góc yên lặng, lúc sau chào hỏi khách khứa cũng tận lực để mọi người tránh xa bọn họ, chính vì không muốn làm cho người khác chú ý. Thật vất vả đợi tới khi đóng cửa, vội vàng mời chủ tử đi ra.

.

Chủ tử hiển nhiên là Hoàn Nhan Liệt, vẫn một thân bạch y, lại hiện rõ khí chất cao quý bức người. Hắn lặng yên không một tiếng động đi đến bên người Tiêu Chiến, lấy tay đẩy y. Vậy mà say thật!

Trong lòng có phần buồn bực, nhìn y mặc dù đang ngủ dung nhan cũng vẫn ảm đạm như cũ lại mơ hồ có chút không đành lòng. Quên đi, mấy ngày nay quả thật gấp gáp.

- Đi đem huân hương lên.

- Công tử, hôm nay phải....

Ông chủ tửu lâu nhắc nhở hắn.

- Không sao! Tần Khấu, tự ta biết chừng mực. Để cho y sống lâu một ngày cũng không có gì nghiêm trọng, ngươi đi xuống đi.

Liệt cũng không quản nhiều như vậy, chỉ nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt thực nhu hòa. Đệ đệ này, cũng chỉ có thời điểm ngủ say như vậy mới ngoan ngoãn một chút, không tùy tiện, không sắc bén, thực nghe lời, thực im lặng.

Lưng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt y, thật sự rất lạnh. Hắn không khỏi khẽ nhíu mày, thuận tay cởi áo choàng phủ lên thân y, thấp giọng trách cứ.

- Thật là, chớm mùa đông cũng không biết phải mặc nhiều áo. Vẫn như vậy không biết chiếu cố bản thân!

Tần Khấu rón rén đem thứ Liệt phân phó mang lên, lại đi đến bên cạnh hắn nói.

- Công tử, trên lầu có phòng thượng hạng.

Hoàn Nhan Liệt gật đầu, tự tay bế Tiêu Chiến lên.

Tần Khấu đi theo ở phía sau cảm động cười, so với những người khác, chủ tử này thật tốt hơn nhiều lắm. Hắn nâng Quách Thừa dậy, cũng đi theo.

.

.

Hoàn Nhan Liệt thực chiếu cố đệ đệ này, tự tay vì y cởi áo ra, tháo thắt lưng, hầu hạ y lên giường. Nhìn đến băng gạc trên cổ tay y, lại nhíu mày. Lại là bị thương! Thương tổn nhiều quá, không phải chuyện tốt, hơn nữa có thể cảm thấy được y thường xuyên bị thương như thế là cố ý tự gây ra.

Dàn xếp Tiêu Chiến xong, Hoàn Nhan Liệt vẫn không có ý rời đi mà ngồi xuống bên cạnh.

- Mặc Nhiễm, ta biết ngươi không thích giết người. Thế nhưng quốc gia đại sự, không thể trách được! Nếu oán, hãy oán ngươi vì sao phải sinh ra trong Vương gia!

- Nhiệm vụ này thực khiến người ta căm ghét, ta cũng mệt mỏi. Tiếp tục nhẫn nhịn thêm chút nữa, rất nhanh sẽ xong. Đến lúc đó... Đến lúc đó ta nhất định cho ngươi tự do.

- Chuyện Ma Nhãn Yêu Cơ kia, ngươi đừng oán ta. Nếu ta không ra tay, Thiên Hoa cũng sẽ ra tay, đến lúc đó sẽ không phải là mê dược đơn giản như vậy. Một ngày kia, khi ta lên nắm quyền, nhất định sẽ giết hết những người trong thiên hạ đã từng phụ ngươi: Dược sư Thiên Hoa, còn có thần quan Ngột Thuật kia suốt ngày bên tai phụ hoàng nói chuyện ma quỷ, buông lời gièm pha!

Nói tới đây tâm tình Liệt càng thêm ác liệt, một Bích U Hàn Minh Công, một câu phá quân tinh, hại Mặc Nhiễm cả đời!

- Ngươi với Vương Nhất Bác... người hai năm trước có phải là hắn hay không? Người hại ngươi kinh mạch nghịch chuyển, bước gần cửa sinh tử, làm hại ngươi phải nhẫn nhịn chịu đựng nhiều khổ sở vì luyện Bích U Hàn Minh Công có phải hắn hay không? Nếu như là hắn, ta nhất định phải thay ngươi giết hắn!

Ngón tay lướt qua mép tóc y, chậm rãi gằn từng tiếng vô cùng kiên định nói.

- Ta sẽ không để ngươi chết sớm! Cho nên, vô luận như thế nào, cũng phải tiếp tục chống đỡ, biết không? Nhìn kỹ, ngươi thật sự rất giống mẫu phi. Ngươi đừng oán mẫu phi, bà ấy cũng là bất đắc dĩ... Mọi người đã chết, đừng oán người. Đừng oán...

Nói đến đây, bản thân Hoàn Nhan Liệt cũng cảm thấy vô lực, làm thế nào để không oán hận một người mẫu thân toàn tâm toàn ý đẩy mình vào chỗ chết để tự bảo toàn cho mình? Đổi lại là hắn, có làm được hay không?

- Mặc Nhiễm, ta sẽ chiếu cố ngươi. Trước kia không làm được, về sau, tuyệt đối sẽ không lặp lại.

- Ta chỉ cầu ngươi một việc, nếu ta chết, thay ta đem Tiểu Tình....

Tiêu Chiến trước đó còn đang ngủ, Hoàn Nhan Liệt ghé vào tai y liên miên nói nhiều như vậy, nên đánh thức y. Câu nói đầu tiên sau khi y mở mắt chính là về Tiểu Tình, giống như hai năm trước.

- Câm miệng!

Hoàn Nhan Liệt phẫn nộ cắt lời y.

- Cái gì có chết hay không! Năm đó phụ hoàng đã không giết ngươi, ngươi, sẽ không chết! Ngươi là Thập Thất Hoàng tử, thân phận cao quý, ai dám động vào ngươi dù một ngón tay?

Tiêu Chiến nghe vậy, chỉ mỉm cười, cũng không phản bác. Nụ cười kia, thanh nhẹ lại mang theo chút bụi tử vong. Y chậm rãi ngồi dậy, mặc áo khoác vào.

- Ngươi muốn làm gì? Đã trễ thế này, còn không nghỉ ngơi sao?

Tiêu Chiến cười như trẻ con.

- Đi giết người! Phiền ngươi đến gọi ta, không phải vì mục đích này sao?

- Vẫn là đợi đến ngày mai đi...

Nói đến đây, vẻ mặt Hoàn Nhan Liệt có chút mất tự nhiên.

- Hôm nay và ngày mai có gì khác nhau? Đáng chết liền nhất định phải giết, đến trễ Thiên Hoa lại dài dòng với ta. Tam hoàng huynh phớt lờ hắn, ta còn phải dựa vào Bích huyết đan của hắn để cứu mạng đấy!

Tiêu Chiến tự tiếu phi tiếu đáp, nụ cười kia dưới ánh đèn mờ nhạt lại ẩn ẩn có vẻ dữ tợn kinh khiếp.

Ngươi vì sao phải khổ như thế! Hoàn Nhan Liệt tiếc hận lắc đầu, không cần phải nhiều lời nữa.

- Hộ bộ thượng thư Trần Đỉnh Văn, Trần gia Tam đại trung lương, lại có đứa con bất hiếu thông Liêu phản quốc này!

Tiêu Chiến tùy tay mở ra danh sách, thoải mái gạch đi tên gã.

- Trừ đầu hắn ra, ngươi còn muốn cái gì?

- Danh sách gián điệp của nước Liêu.

Hoàn Nhan Liệt đắc ý nói.

- Có phần danh sách này, ta có thể nắm chắc đem thế lực của nước Liêu ở đây nhổ tận gốc. Cho nên, danh sách này ta nhất định phải có!

- Đã biết!

Tiêu Chiến lên tiếng.

- Chiếu cố Quách Thừa cho tốt, nếu như ta bại lộ quá sớm đối với ai cũng không phải chuyện tốt!

Lời vừa nói dứt, người đã nhảy ra khỏi tường vây.

.

.

Lúc Vương Hạo Hiên tìm đến Vân Lai Lâu liền thấy Quách Thừa cùng Tiêu Chiến ngả vào bên bàn, say sưa mộng đẹp! Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, lay tỉnh Quách Thừa. Về phần Tiêu Chiến, vẫn đang say đến bất tỉnh nhân sự, chẳng biết trời trăng ra sao!

- Hạo Hiên, chuyện gì vậy, vì sao tìm chúng ta vội vã như vậy?

Quách Thừa cùng Vương Hạo Hiên hợp lực giúp Tiêu Chiến đi ra khỏi Vân Lai Lâu.

Vương Hạo Hiên tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đi tìm bọn họ một chuyến, hại mình tổn thất một tháng tiền tiêu xài!

- Đại sư huynh bảo các huynh mau chóng trở về, nói là thánh chỉ đã đến.

- Thánh chỉ? Thánh chỉ gì thế?

Quách Thừa vẫn thực nghi hoặc.

- Đệ làm sao biết! Trở về tự hỏi Đại sư huynh đi!

Vương Hạo Hiên vẫn còn tức giận, hai người kia cứ thế trắng đêm không về, cũng không nghĩ mọi người có lo lắng hay không? Tiêu Chiến cừu nhân khắp thiên hạ, Quách Thừa lại giỏi gặp rắc rối.

- Hạo Hiên, đệ tức giận? Ta sẽ trả tiền mà, đừng nóng giận.

Quách Thừa đơn thuần tựa hồ vĩnh viễn cũng không thay đổi!

- Bất quá, nói cho đúng, ta chỉ phụ trách một nửa nha, một nửa khác ngươi tìm Tiêu Chiến đi, biết không?

Lúc này, Vương Hạo Hiên ngay cả khí lực để giận cũng không gượng lên nổi.

.

.

Trở lại Phiến Môn, người của Phiến Môn từ trên xuống dưới đã sớm quỳ trên mặt đất, công công ban chỉ đã chờ ở đó.

Quách Thừa chạy nhanh giúp Tiêu Chiến quỳ xuống. Không ngờ, y thật sự say quá lợi hại, lập tức liền mềm nhũn sụp xuống, toàn bộ thân mình đều ngã ra trên mặt đất.

- Hắn chính là Tiêu Chiến?

Sử công công tới ban chỉ lên tiếng hỏi, giọng nói nghe thật chói tai.

- Đúng vậy!

Thần Hầu chỉ cảm thấy đau đầu không thôi!

- Đi mang chậu nước đến, dội cho hắn tỉnh, cái dạng này còn ra thể thống gì?

Không thể nghi ngờ rằng tiếng nói chói tai kia làm lửa giận bùng lớn trong lòng Vương Nhất Bác muốn phát tác. Lưu Hải Khoan kéo hắn lại, yên lặng lắc đầu.

Đã chớm đông, Tiêu Chiến từ trước đến nay lại sợ lạnh, một chậu nước lạnh đổ xuống làm y muốn đông lại!

Cố gắng áp chế một bụng tức tối, đến khi nghe xong thánh chỉ y ngược lại còn ngây ngẩn cả người, hai mắt trừng trừng nhìn Thần Hầu hỏi.

- Hắn hạ chỉ đánh ta? Còn đánh Vương Nhất Bác? Vì sao?

- Tiêu Chiến to gan lớn mật, ngươi còn không mau lĩnh chỉ?

Tiếng nói chói tai của Sử công công lại vang lên.

Tiêu Chiến trực tiếp hỏi công công.

- Hoàng đế kia của ngươi có phải hạ sai chỉ hay không? Hắn còn không giết ta? Hay là hắn nghĩ vận của hắn vẫn tốt như thế, ta vĩnh viễn đều giết không... ưm...

Vương Nhất Bác chạy nhanh bổ nhào lại, che miệng của y! Hỗ trợ còn có Quách Thừa cùng Vương Hạo Hiên, ba người cùng nhau đè y trên mặt đất, không thể động đậy, khiến y không trách móc tiếp được.

- Công công, hắn uống nhiều quá, ngài đừng trách phạt.

Thần Hầu cứng miệng cười hoà giải.

Tiêu Chiến này, bản thân không sợ chết còn chưa tính, chẳng lẽ còn muốn lôi cả Phiến Môn chôn cùng?

Thần Hầu là người ở trước mặt Hoàng thượng có thể thuyết đắc thượng thoại, địa vị được tôn sùng, tất nhiên bọn nội thị này không thể tùy tiện ra oai được. Hiện tại rõ ràng Thần Hầu đang muốn bảo vệ y, Sử công công cũng rất biết thời biết thế.

- Thần Hầu, 200 đại bản này...

- Đánh! Hiện tại liền đánh, công công chỉ cần thực hiện công đạo Hoàng Thượng giao phó, còn những thứ khác không cần để ý tới.

Thần Hầu nói một câu, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hai người đều bị đè xuống.

200 đại bản mà thôi, tất cả đều là người tập võ, làm gì chịu đựng không được!

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, Thần Hầu cùng với Lưu Hải Khoan chính là đã sớm dự liệu được kết quả này. Đương nhiên, bọn họ thật sự rất lạc quan!

.

.

Bên Vương Nhất Bác, bị đánh 200 đại bản tinh thần vẫn sáng láng.

Bên Tiêu Chiến, 100 đại bản còn chưa đánh xong, y đã chết ngất tới ba lượt! Dù là thị vệ hành hình nhưng cũng bị hoảng sợ tới mức tay toát đầy mồ hôi, đừng nói tình huống có bao nhiêu thảm thiết, mà là phản ứng của Tiêu Chiến cùng Lưu Hải Khoan quá mức khác người thường.

Tiêu Chiến vẫn không lên tiếng, cũng không giãy giụa, nhắm mắt lại chịu hình, cho nên mỗi lần y bất tỉnh bọn thị vệ đều không phát giác.

Về phần Lưu Hải Khoan, mỗi lần hắn đều là người đầu tiên phát giác Tiêu Chiến đã hôn mê, sau đó lạnh lùng ho khan, lạnh lùng phân phó.

- Hắn bất tỉnh rồi, dùng nước lạnh dội hắn tỉnh lại!

Hai người đều máu lạnh lợi hại, cũng tàn nhẫn lợi hại. Khác nhau là một người tự nhằm vào bản thân, một người nhằm vào người khác!

Thật vất vả đánh xong 200 đại bản này, hai thị vệ phụ trách hành hình nhất trí cho rằng: đây đúng là việc khổ sai nhất!

.

.

- Ta rất ngạc nhiên, ngươi có thể nhìn ra chuyện gì ở 200 đại bản này?

Tiêu Chiến cổ họng khàn khàn hỏi Lưu Hải Khoan đang ngồi trước mặt y. Từ ngoài cửa sổ ánh tà dương như máu chiếu vào, khiến cho trên mặt y có vài phần ửng đỏ bình thường. Giờ này khắc này, bản thân y đang thực chật vật tựa vào trên giường, mà Lưu Hải Khoan lại đang giúp y bôi thuốc. Trên lưng lưu lại vô vàn vết thương, tựa hồ chỉ cần còn sống một ngày, vết thương trên người liền một ngày sẽ không chấm dứt!

Sau khi biết chuyện là do Lưu Hải Khoan một tay chủ đạo, tất cả mọi người đối với Hải Khoan đều rất kín đáo phê bình. Ngược lại, người duy nhất không lo lắng lại là Tiêu Chiến.

- Thế bá nói, 200 đại bản kia của Vương Nhất Bác là hắn yêu cầu Hoàng Thượng ban cho hắn. Hắn cho rằng 400 đại bản với ngươi sẽ làm ngươi bị thương động đến gân cốt, để Vương Nhất Bác giúp ngươi chia sẻ một nửa, hắn hẳn sẽ không để bụng.

Hải Khoan hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Đưa tay sờ trán y dò xét, thực lạnh! Bị đánh một hồi, lại bị dội 5 chậu nước lạnh hẳn phải phát sốt nhưng lại không có, thực quỷ dị! Hắn nói tiếp.

- Về phần nhìn ra cái gì... Rất nhiều. Đầu tiên, ngươi thật sự có thói quen bị đánh, tiếp theo, nhiệt độ cơ thể của ngươi không bình thường, đây không phải bởi vì thương tổn, mà là bệnh hoặc là cái khác. Đương nhiên, ta hy vọng chỉ là bệnh mà thôi. Cuối cùng, cũng là điều tối trọng yếu: ngươi vì sao lại hôn mê?

Tiêu Chiến nhướng mày, bật cười.

- Đương nhiên bởi vì đau, còn có lý do khác sao?

Lưu Hải Khoan trầm giọng nói.

- Nói thí dụ như, cảnh tượng tương tự nên khiến cho ngươi mơ mơ hồ hồ thấy được điều gì đó thực đáng sợ... Trên người ngươi đại bộ phận thương tích đều do chính ngươi tạo thành, vì sao lại như vậy? Có lý do gì cho ngươi không ngừng tự làm tổ thương bản thân? Vương Nhất Bác nói, đôi khi cảm xúc của ngươi rất khó kiềm chế. Ta cũng không hy vọng đây là nguyên nhân tạo thành nhiều vết thương trên người ngươi như vậy, nhưng ta tìm không được cách giải thích nào khác...

Hắn dừng lại, thay đổi khẩu khí, quát hỏi Tiêu Chiến.

- Hai năm nay, ngươi rơi vào tay ai? Hắn cho ngươi quay về Phiến Môn là muốn ngươi làm chuyện gì??

Tiêu Chiến mỗi lần nghe hắn nói một câu, sắc mặt liền trắng bệnh hơn, tới khi Lưu Hải Khoan nói hết, mặt y đã tái nhợt như u hồn! Sau đó, y từ trên giường đứng lên, hướng đại môn chuẩn bị rời đi.

Lưu Hải Khoan vẫn nhanh hơn y một bước, ném ra Minh khí trong tay, làm đại môn nhanh chóng đóng lại. Hắn từng bước ép sát Tiêu Chiến.

- Người đó lấy cái gì để bức ngươi, khiến ngươi không thể không nghe hắn? Hắn có biết hắn sắp bức ngươi đến điên rồi không? Hắn có biết vô luận thế cục của hắn hoàn mỹ đến bao nhiêu, sự tồn tại của ngươi chính là sơ hở lớn nhất? Trên người của ngươi nhiều vết thương như vậy, hai năm nay ngươi tự hủy diệt chính mình bao nhiêu lần?

Tiêu Chiến dùng sức giãy hắn ra, lui một bước về phía sau, hai mắt không chớp lấy một cái, trừng mắt nhìn Lưu Hải Khoan, giống như trừng mắt nhìn một con ác quỷ đoạt mạng!

- A!!!

Y đột nhiên kêu lên thê lương thảm thiết, nhưng chỉ có nửa tiếng, lại gắt gao ôm lấy mình, thân mình đơn bạc như đã bị thương nặng lảo đảo, yếu ớt trượt xuống...

.

.


==== Hết chương 14 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro