Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến tựa hồ vẫn bị một mảnh sương mù bao vây từ bên trong, không thấy rõ, cũng không nghe rõ, rất mơ hồ.

- Lại phát bệnh! Thất tâm phong! (Bệnh điên)

- Bệnh này không trị được, thần trí hắn có vấn đề, cho hắn chút thời gian là được.

- Đại phu, ngài kê cho hắn chút thuốc đi!

- Hắn không ầm ĩ cũng không bát nháo, có thể cho hắn thuốc gì? Tự dưng lãng phí tiền thuốc! Ngươi cho lão phu là lang băm lừa bịp lấy tiền thuốc của ngươi sao? Cáo từ!

- Hứ! Đại phu này tính tình thật nóng nảy!

Quách Thừa bất mãn nói, tiếp theo lại quay đầu an ủi Vương Nhất Bác

- Đại phu cũng nói y không có việc gì, huynh yên tâm.

Vương Nhất Bác lại nhíu chặt chân mày, đau lòng nhìn Tiêu Chiến ôm lấy mình, thu lại trên giường

- Hải Khoan... Vì sao phải làm như vậy? Bức y điên đối với y có gì tốt? Ta biết Tiêu Chiến trở về nhất định có mưu đồ, ta không sợ y hại ta, cũng không muốn nhìn y trở thành cái dạng này!

- Bởi vì người y muốn hại không chỉ có huynh!

Lưu Hải Khoan tiến vào, lắc đầu thở dài.

- Ta lại không nghĩ rằng y đã nghiêm trọng đến như thế...

Vương Nhất Bác muốn nổi cáu, nhìn thư đồng của Hải Khoan bưng chén thuốc tiến vào lại nén cơn giận. Dù sao, Hải Khoan cũng là vì Phiến Môn, cũng không phải muốn như vậy!

- Đây là thuốc trị thương, trước bắt y uống rồi nói sau.

Hải Khoan thản nhiên nói, tiếp nhận chén thuốc thư đồng đưa tới.

Vương Nhất Bác gật đầu, nhẹ giọng gọi Tiêu Chiến.

- Tiêu Chiến, lại đây, ra đây, nghe lời.

Tiêu Chiến giống con mèo nhỏ, theo lớp lớp màn giường nhô đầu ra, nhìn xung quanh mọi nơi một lát, lại rụt trở về, liều mạng lắc đầu.

- Tiêu Chiến, nghe lời!

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, cũng bò lên giường muốn kéo y. Hai người ở trên giường ngươi rượt ta trốn, thiếu chút nữa hủy cả giường!

Tiêu Chiến đầu óc hồ đồ, thân thủ vẫn thực nhanh nhẹn, Vương Nhất Bác lại phải cẩn thận không chạm tới những vết thương trên lưng y, hơn nữa phạm vi trên giường lại nhỏ, thi triển không được, cho nên vạn phần vất vả.

Chờ tóm được người thì đã một thân mồ hôi nhễ nhại. Đem y xách đến ghế bắt ngồi, Vương Nhất Bác xoa dấu răng trên mu bàn tay, hạ giọng oán giận.

- Thiên lý truy sát loại sự tình này cũng chỉ có ngươi mới làm được, ta không có năng lực đó!

Hải Khoan cười nói.

- Nói gì ngốc thế, nếu thật sự lại thêm một lần thiên lý truy sát nữa, chỉ sợ huynh khóc còn không kịp!

Tiếp theo đem chén thuốc đưa tới trước mặt Tiêu Chiến, nhẹ giọng nói.

- Đây, há miệng.

Tiêu Chiến lần này cũng rất phối hợp, nhu thuận mà đem thuốc uống hết.

- A? Đại sư huynh, Tiêu Chiến nghe lời huynh thật nha...

Quách Thừa tán thưởng với vẻ mặt sùng bái.

Không ngờ, Quách Thừa vừa nói xong câu này, Tiêu Chiến lại bỗng nhiên "Xì" một tiếng, đem thuốc vừa mới nuốt xuống phun ra ào ào!

Lưu Hải Khoan hơi giật mình nhìn mình một thân áo trắng thanh lịch, một khắc trước vẫn là thanh lịch, một khắc sau liền biến thành giẻ lau!

Sau đó, Tiêu Chiến nhanh chóng phun ra lần thứ hai, lúc này là phun ngay trên mặt Hải Khoan! Phun xong rồi, còn không quên cầm lên góc áo còn sạch sẽ của Hải Khoan lau miệng. Sóng mắt mê ly giống như khói nước Giang Nam ngiêng nghiêng nhìn về phía Vương Nhất Bác

- Đắng quá...

Y nhăn mặt, chu chu môi, mềm giọng oán giận.

Vương Nhất Bác ra sức nén cười, rất muốn đưa tay ngắt má đang phồng phồng ra kia, nghiêm nghị nói với Tiêu Chiến.

- Thuốc đương nhiên đắng, nhẫn nhẫn liền qua thôi. Ngươi bị bệnh, bị bệnh phải nghe lời, biết không?

Lưu Hải Khoan hừ một tiếng, nặng nề mà đem chén thuốc đặt ở một trên mặt bàn, lau mặt.

- Quách Thừa, lại đi lấy một chén thuốc khác, bắt y phải uống xong! Ta đi thay quần áo.

Trên đời này ai dám đem thuốc phun hắn cả thân lẫn mặt? Tiêu Chiến này! Điên rồi cũng đa dạng như vậy!

Quách Thừa lập tức lĩnh mệnh mà đi, hắn sợ chính mình nếu còn không đi sẽ bật cười ngay tại trận, hơn nữa tuyệt đối sẽ cười đến mức không động đậy nổi! Mà thế cũng không quá tốt đâu, Đại sư huynh Hải Khoan mà trả thù, chính là tuyệt đối vô tình đó!

.

.

Chén thuốc thứ hai được đưa đến rất nhanh, Quách Thừa, Vương Nhất Bác hai người hai mặt nhìn nhau, ai ép y? Bản lĩnh phun đông phun tây của Tiêu Chiến hai năm cũng đã lĩnh giáo rồi, tuyệt đối muốn phun ai liền nhất định có thể phun đến người đó!

Nhìn lại Tiêu Chiến, ánh mắt mơ hồ nhìn lên, chuyển đầu, nhìn mọi nơi xung quanh, có thể thấy y rất không bình tâm, vậy càng phiền toái!

- Quách Thừa, huynh đi ra ngoài trước. Để ta làm đi.

Âm thanh của Vương Nhất Bác bỗng trở nên thực cứng ngắc, như là miễn cưỡng kiềm chế cái gì.

Quách Thừa để ý thấy đôi mắt Vương Nhất Bác dần dần thâm thúy, lập tức ngầm hiểu, tránh ra.

Vương Nhất Bác bưng chén thuốc lên bản thân uống trước một hơi, tiếp theo lại nâng cằm Tiêu Chiến lên, chạm môi y, hôn thật sâu.

Thân thể Tiêu Chiến bỗng nhiên chấn động, lại thả lỏng, giống như đã thành thói quen, chậm rãi điều hòa hô hấp, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, nhu thuận nhắm hai mắt lại...

.

.

Bắt đầu mùa đông, hoa tại đình viện của Phiến Môn cũng đã héo tàn gần hết, chỉ còn lại cành trụi lủi lay động trong gió lạnh. Tiêu Chiến không để ý nhiều như vậy, vẫn lấy ra thùng nước cùng cái gáo hết sức chuyên chú tưới nước.

Vương Nhất Bác yên lặng đứng ở sau nhìn y, tự nhiên không phải coi chừng Tiêu Chiến tưới nước, mà là nhìn chính con người y. Nhìn vào ánh mặt trời mùa đông ấm áp ôn hòa chiếu lên y, nhìn dáng vẻ tươi cười yên lặng mà thỏa mãn khó có được ở y. Hắn cũng cười theo, lúc sau lại lắc đầu.

- Nhất Bác?

Quách Thừa nghi hoặc gọi hắn.

- Ta biết có lẽ vẫn chỉ khi ở cái dạng này y mới có thể vui vẻ, nhưng huynh cũng biết, Tiêu Chiến nhất định không cam lòng cả đời đều như vậy!

Vương Nhất Bác không quay đầu lại nhìn Quách Thừa, lẳng lặng mở miệng, như thể nói cho Quách Thừa nghe, như thể nói cho Tiêu Chiến nghe, càng như thể nói cho chính mình nghe.

- Ta thường thường đều có cảm giác kích động này, trói y lại, đưa y tới chân trời góc bể. Cả đời không trở lại, cái gì cũng không cần suy nghĩ. Chính là, không có khả năng... Dù cho y điên rồi, cũng không thể!

Quách Thừa buồn rầu hỏi.

- Vì cái gì lại biến thành như vậy? Năm đó huynh cùng Tuyết Lệ từ hôn, chúng ta cũng không dám tin. Nhưng hai năm này... Không tin không được. Tiêu Chiến rõ ràng không có...

- Các ngươi tưởng y chủ động?

Vương Nhất Bác bỗng nhiên nở nụ cười.

- Y e rằng chỉ có một phân động tình... Lúc trước ta cũng nhìn y như vậy, nhìn y một người sống ở thế giới của mình, không tranh cãi không hồ nháo, không giả dối. Thời điểm vui vẻ liền cười, không vui liền nhíu mày, cứ như vậy mà vùi xuống... Có đôi khi ta thực hận y, chúng ta rõ ràng là địch nhân, thì tại sao phải cứu ta? Đã cứu ta còn nói lời tuyệt tình như vậy, đã cứu ta lại mất tích, làm cho ta vì y mà nhớ nhung da diết, y thật không có tim sao?

- Chỉ sợ dù có, cũng sớm theo Tiểu Tình tiểu thư...

Quách Thừa thở dài, lãng sang chuyện khác.

- Nhị sư huynh cũng không biết vì sao bây giờ còn chưa trở lại? Hai ngày trước đã phải về đến nơi mới đúng!

- Có thể có chuyện gì khiến bị trì hoãn.

Vương Nhất Bác tùy tiện trả lời, không để ý lắm. Ai có thể làm bị thương nhị gia trong tứ thánh?

Quách Thừa có tâm tính như tiểu hài tử, than phiền xong coi như xong. Đi đến bên người Tiêu Chiến hỏi.

- Nhìn cái gì đấy? Chuyên tâm như thế?

Tiêu Chiến lúc này mới hoàn hồn, vịn một cành cây nói.

- Có sâu!

Một bông hoa cũng không có, còn nói đến sâu? Quách Thừa bắt đầu hối hận mình thật là quá tốt đi, bản lĩnh bịa đặt của Tiêu Chiến cũng quá cao minh, hắn không phải đối thủ!

- Nào có.

- Rõ ràng là có!

Tiêu Chiến lại tức giận.

- Được rồi! Được rồi!

Quách Thừa tùy tay vỗ vỗ cành cây kia.

- Hiện tại đã không có, đuổi đi rồi!

- Ngươi gạt ta!

Tiêu Chiến lại tức giận, giận tái mặt, không cho hắn phân trần liền đem gáo nước hướng đầu Quách Thừa gõ xuống.

- Ngươi gạt ta!

Y lặp lại, bốp" một tiếng, lại hung hăng gõ cái thứ hai!

Quách Thừa làm sao có thể cho y gõ đến cái thứ ba, thi triển khinh công chạy nhanh.

Vương Nhất Bác, đại ngu ngốc! Ai muốn ngươi nhớ nhung da diết? Ai đòi ngươi quản? Hai đại nam nhân, ghê tởm hay không ghê tởm? Một đôi tử địch, đáng cười hay không đáng cười?

.

.

==== Hết chương 15 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro