Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vu Bân rốt cục đã trở lại, so với thời gian Thần Hầu dự tính chậm mất ba ngày, mang theo một thân nội thương nghiêm trọng về tới Phiến Môn.

Quách Thừa nhìn đến sắt mặt tái nhợt của Vu Bân, bản thân mặt cũng trắng bệch theo, chạy nhanh đỡ hắn vào phòng. Lưu Hải Khoan, Vương Hạo Hiên, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến rất nhanh cũng theo vào.

- Nhị sư huynh, huynh mau vận công chữa thương đi.

Quách Thừa thúc giục hắn.

Vu Bân lại lắc đầu, mệt mỏi nói.

- Mau mời Thế bá đến, ta có chuyện rất gấp cần bẩm báo!

- Vì sao phải lúc này?

Quách Thừa bất mãn oán giận, hắn chưa từng thấy nhị sư huynh có sắc mặt kém như thế này, tựa hồ với người chết khác nhau không bao xa.

Lưu Hải Khoan lại càng hiểu được ý Vu Bân, chỉ nói.

- Hạo Hiên, đi thỉnh Thế bá.

Thần Hầu rất nhanh chạy tới.

- Đừng nói vội!

Ông thấp giọng ra lệnh cho Vu Bân, cầm bàn tay giúp hắn điều tức, một khắc sau mới buông ra.

Sắc mặt Vu Bân lập tức tốt hơn rất nhiều.

- Thế bá, biên quan xảy ra chuyện!

- Biên quan? Không phải để huynh đi tra án tử của Tiêu Chiến sao? Sao huynh lại chạy đến biên quan?

Quách Thừa lên tiếng đầu tiên.

- Quách Thừa, câm miệng! Cho nhị sư huynh nguơi nói hết đã!

Thần Hầu bất đắc dĩ nói, đồ đệ này lúc nào cũng làm cho ông vừa vui vừa đau đầu.

- A!

Quách Thừa rên rỉ, chán chường ngồi trở lại bên người Vu Bân.

- Lúc đầu con đang điều tra án tử của Tiêu Chiến, con phát hiện ra địa điểm môn phái của người bị giết đều ở vùng phụ cận biên quan. Sau khi xảy ra chuyện, người của các môn phái đều có chút xôn xao, ý muốn để cho quân trấn thủ phải giải quyết.

Lưu Hải Khoan hỏi.

- Cho nên, đệ hoài nghi mục đích thực sự của hung thủ là muốn mượn sự náo động của các môn phái để dò xét quân lực thủ thành ở biên quan Đại Tống chúng ta?

- Phải! Cho nên đầu tiên đệ đi Bình Châu phòng bị. Quả nhiên phát hiện có hắc y nhân ban đêm xông vào quân doanh, đánh cắp bản đồ phân bố quân lực biên phòng! Sau đó đệ một đường đuổi theo, phát hiện ở mười lăm chỗ khác, bản đồ phân bố quân lực biên phòng cũng bị người đánh cắp, nhưng quan chức sợ bị Hoàng Thượng trách phạt nên đều giấu diếm không báo. Đệ ở Toại thành cùng hắc y nhân kia đối mặt, cũng đã giao thủ, đệ có thể xác định chắc chắn mười bảy mạng người được báo này đều do hắn gây nên!

- Con cùng hắn giao thủ?

Thần Hầu trầm ngâm một hồi, hỏi.

- Hắn sử dụng chính là công phu âm hàn? Con bị thương ở dưới tay hắn?

Vu Bân có chút ngại ngùng.

- Đúng vậy. Đồ nhi không phải là đối thủ của hắn, không đánh được đến năm mươi chiêu, nếu không phải hắn lưu tình... Người này võ công cao, đồ nhi cả đời chưa thấy, giống như quỷ mị!

Thần Hầu nặng nề thở dài.

- Bích U Hàn Minh Công! Nếu đoán không sai, cũng chỉ có thể là Bích U Hàn Minh Công.

- Bích U Hàn Minh Công?

Ngay cả Hải Khoan cũng thay đổi sắc mặt.

Vương Nhất Bác nghi hoặc hỏi.

- Rất lợi hại sao? Các vị sắc mặt khó coi như vậy? Võ công này ta chưa từng nghe nói qua!

- Bích U Hàn Minh Công đã tuyệt tích giang hồ từ năm mươi năm trước, không ngờ lại xuất hiện! Tóm lại, đó là công phu tà môn, nó buộc người luyện công phải vô dục vô cầu, vô hỉ vô bi, làm hoạt tử nhân không biết suy nghĩ là hay nhất! Luyện môn công phu này đều phải chết sớm, hại người hại mình, không có gì hay ho!

Tiếng nói Lưu Hải Khoan bỗng nhiên trở nên trầm thấp, âm thanh âm trầm như vậy nói lên hắn thật sự tức giận, sự tình hết sức phiền phức. Hắn dừng một chút, lại hỏi.

- Vu Bân, đệ cảm thấy nếu sư huynh đệ chúng ta bốn người liên thủ, phần thắng có nhiều hay ít?

Vu Bân ngẫm nghĩ, thận trọng nói.

- Chỉ có một nửa!

Thần Hầu lại lắc đầu.

- Nếu người này đã luyện đến tầng thứ chín... Nếu là người có tâm tính thiếu niên còn trụ được một trận, nếu là trung niên, sẽ phải tính toán kỹ hơn.

Hải Khoan chậm rãi mở miệng, gằn giọng từng tiếng.

- Thế bá, xem ra chúng ta thật phải tính toán kỹ hơn. Có thể làm Vu Bân bị thương, không có hơn hai mươi năm công lực thì không thể làm nổi.

Quách Thừa không khỏi líu lưỡi.

- Lợi hại như vậy! Hạo Hiên, đệ có sợ không? Huynh bảo vệ đệ!

- Không cần!

Vương Hạo Hiên lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, trên cơ bản ngươi chỉ cần không liên lụy ta, ta liền cảm ơn trời đất!

- Muốn đánh liền đánh, hắn có gì mà sợ? Đệ có một cái mạng, chẳng lẽ hắn còn có hai cái mạng sao?

Vương Hạo Hiên vừa nói như thế, tất cả mọi người nở nụ cười. Đúng vậy! Người giang hồ, lăn trên mũi đao, vốn là quên mình liều mạng. Ngươi có một cái mạng, ta cũng có một cái mạng, rất công bằng.

Quách Thừa lại đi nháo, ngồi ngay ngắn trước mặt Tiêu Chiến đang ngẩn người một bên.

- Tiêu Chiến, huynh đừng sợ! Có ta bảo hộ huynh!

Tiêu Chiến cũng không cần, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

- Khỏi! Ta sẽ cùng hắn hợp tác, cùng nhau làm xằng làm bậy!

Vương Nhất Bác nghe vậy, ôm Tiêu Chiến cười ha ha. Đáp án đúng tiêu chuẩn Tiêu Chiến!

- Tiêu Chiến, huynh nói cho ta biết, kỳ thật là huynh giả điên!

Quách Thừa xoa mày, vẻ mặt ấm ức tìm chứng cứ.

- Đúng vậy! Ta giả điên a! Giờ huynh mới biết?

Tiêu Chiến cười tủm tỉm hỏi hắn, ném cho hắn một ánh mắt "ngươi thực dốt nát" đầy thương hại.

- Tiêu Chiến hắn....

Vu Bân giật mình động thân, oán trách nhìn về phía Vương Nhất Bác.

- Huynh chiếu cố y như thế nào vậy, bắt ta ngay cả án tử của Ma Nhãn Yêu Cơ cũng phải ôm lấy.

Lưu Hải Khoan ngăn cản Vu Bân.

- Không liên quan tới hắn. Là trách nhiệm của huynh, là huynh bức y quá mức.

- Ma Nhãn Yêu Cơ kia...

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ cười cười, muốn chuyển đề tài.

Vu Bân kỳ quái nói.

- Không phải đã bị huynh bắt rồi sao? Ngay cả thi thể đều đem về.

Vương Nhất Bác khó xử gãi gãi đầu.

- Không có... Chỉ có Lôi cô nương... Chẳng lẽ, Lôi cô nương chính là...

- Lôi Cơ, tên của ả. Ả ta chính là Ma Nhãn Yêu Cơ!

Vu Bân thật sự đối với "vận may" của hắn không còn lời nào để nói. Tuy rằng như thế, hắn vẫn muốn đấu tranh lần cuối cùng.

- Huynh đừng nói với ta huynh không biết???

- Ta thật không biết!

Vương Nhất Bác quay đầu hỏi Tiêu Chiến.

- Tiêu Chiến, Lôi cô nương kia là Ma Nhãn Yêu Cơ, ngươi biết không?

- Biết a~

Tiêu Chiến rất vui vẻ lấy tay quay tròn chiếc chén trên bàn, hai mắt mở to cũng chuyển theo cùng chiếc chén.

- Vậy ngươi vì sao không nói cho ta biết?

Vương Nhất Bác hỏi với vẻ mặt bi thương.

- Ngươi không hỏi, ta nghĩ ngươi không muốn biết.

Tiêu Chiến rất tự nhiên trả lời hắn, tiếp tục quan sát cái chén trên bàn.

- Vậy ngươi có thể hỏi ta có muốn biết hay không nha.

Vương Nhất Bác kéo mặt y nhìn thẳng vào mình.

- Ta vì sao lại muốn hỏi ngươi có muốn biết hay không?

Tiêu Chiến tức giận nhíu mày, hất tay hắn đi.

- Bởi vì, bởi vì ta muốn biết a!

Vương Nhất Bác lại kéo y.

- Ngươi lại chưa nói qua như thế.

Tiêu Chiến lại đem hắn đẩy ra.

.....

.....

Thầy trò Thần Hầu ở một bên bất đắc dĩ nghe bọn hắn nói chuyện với nhau "Aizzz" một tiếng thở dài, vô ngữ vấn thương thiên (không lời hỏi trời xanh)!

Hai người kia đều giống nhau, đơn thuần giống nhau đến người và trời đều căm phẫn!!!

- Đi xem thi thể của Ma Nhãn Yêu Cơ đi, Nhất Bác nói có thể là cùng một người gây ra. Vu Bân, đệ nếu đã cùng hắn giao thủ, không ngại đi xem xem.

Lưu Hải Khoan đề nghị, không muốn để ý tới hai tên tiểu hài tử này!

Vu Bân gật gật đầu, đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác đang lôi lôi kéo kéo Tiêu Chiến cũng vội vàng đi theo. Lại cố ý đi sau một khoảng cách.

- Tiêu Chiến.

Hắn bỗng nhiên mở miệng, không nhìn y, nắm tay y, lại kìm lòng không được mà nắm thật chặt.

- Thông địch phản quốc, ngươi đã làm một lần, sẽ không có lần thứ hai đúng không?

Tiêu Chiến trầm mặc một hồi, mới cười nói.

- Đương nhiên không!

Chính là nụ cười kia lại không lọt được vào đáy mắt.

Vương Nhất Bác, hứa hẹn với một người điên, đến cuối cùng điên chính là ngươi hay là ta?.... Vô luận như thế nào, ta đều có thể đáp ứng ngươi, lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không "thông địch phản quốc" lần nữa!

.

.

==== Hết chương 16 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro