Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hạo Hiên sau khi trở về cũng không được nghỉ ngơi thật sự, cơ hồ tất cả mọi chuyện chất đống lại một chỗ, Phiến Môn từ trên xuống dưới đều bị luyện tập đến người ngã ngựa đổ, sứt đầu mẻ trán! Án mạng mười bảy mạng người, việc bản đồ phân bố quân lực phòng thủ của biên quan bị trộm, còn có chuyện Hộ bộ thượng thư Trần Đỉnh Văn chẳng biết tại sao lại bị giết ngay trong nhà, khiến cho Hoàng Thượng nổi cơn lôi đình, ban hạn kỳ phá án cho Phiến Môn!

Quách Thừa vừa nghe đến hai chữ "hạn kỳ" này liền đau đầu, nhịn không được oán giận

- Chúng ta cũng không phải không làm việc, rảnh rỗi ăn cơm trắng a, hạn kỳ, hạn kỳ. Hoàng Thượng đang muốn làm khó chúng ta chứ không phải làm khó hung thủ a!

- Câm miệng!

Thần Hầu tâm tình cũng không tốt, lớn tiếng quát hắn, khép cửa phòng lại.

- Nhị sư huynh, đệ nói có cái gì sai? Thế bá vì sao phải tức giận?

Quách Thừa nhăn nhó nghiêm mặt hỏi Vương Hạo Hiên.

Lưu Hải Khoan vỗ vỗ vai Quách Thừa nói.

- Thế bá phiền lòng vì chuyện khác, đệ đừng để ý.

Nói cách khác, Quách Thừa lại một lần nữa trở thành nơi trút giận cho thế bá.

Quách Thừa ủ rũ nói.

- Đệ thực hâm mộ Tiêu Chiến, y không phải làm cái gì hết!

Quách Thừa vừa nói như thế, Hải Khoan cùng Vu Bân đều đen mặt, Vu Bân là tức giận bởi vì hết biện pháp với vị Tam sư đệ không biết kiêng kỵ, không biết ngậm miệng này.

Về phần Lưu Hải Khoan, hắn nhìn ra được Tiêu Chiến lần này nổi điên chắc chắn không bình thường, có điều mấy lần hắn thử đều bị Vương Nhất Bác phát hiện, sốt ruột ngầm cản lại, hơn nữa làm cho Tiêu Chiến sụp đổ lúc đó, bản thân Lưu Hải Khoan cũng có chút áy náy, dẫn đến kết quả như sau.

Tiêu Chiến, người tâm kế sâu nhất, thấy rõ thực lực sâu nhất, có thể trợ giúp Hải Khoan một tay nhất lại trở thành người nhàn nhã nhất Phiến Môn, cả ngày sống phóng túng.

Lưu Hải Khoan đỡ trán, bất đắc dĩ thở dài. Đi xem Hạo Hiên cùng Vương Nhất Bác khám nghiệm tử thi có phát hiện điều gì không?

- Một chưởng mất mạng, sạch sẽ lưu loát, xương cốt trên ngực đều trũng xuống. Phỏng chừng Trần thượng thư ngay cả thời gian hưởng thụ thống khổ đều chưa có đã đi xuống hoàng tuyền.

Vương Nhất Bác thản nhiên nói.

- Giống nội công âm hàn, xem ra cùng một người gây nên.

- Đại sư huynh, huynh tới xem nơi này...

Vương Hạo Hiên đã phát hiện được những thứ khác, hắn kéo vạt áo Trần thượng thư ra, chỉ vào chưởng ấn trên ngực hắn nói.

- Huynh có thấy nhìn thật quen mắt?

Hải Khoan nhíu mày thật sâu, lại lắc đầu lại thở dài.

- Ta không hy vọng đây là thật...

- Xem ra quả thật...

Hạo Hiên cũng lắc đầu thở dài, về phần Quách Thừa cùng Vu Bân đang nhìn chưởng ấn rõ ràng trên ngực Trần thượng thư vẻ mặt cũng giống như nhà có tang.

Vương Nhất Bác thấy bọn hắn như vậy càng hồ đồ, hỏi:

- Các huynh thấy có điều gì thần bí?

Nói đến một nửa, hắn lại gạt bánh vân yến trong tay Tiêu Chiến.

- Tiêu Chiến, không nên ăn cái gì ở chỗ này, thực bẩn!

Thật sự rất nóng vội a! Vì cái gì mà Tiêu Chiến có thể ở trước thi thể ghê tởm như vậy mà ăn bánh, y bị thần kinh chắc?

Tiêu Chiến xoay tròn người tránh né. Nhanh chóng đem bánh vân yến nhét vào miệng, không nhai liền nuốt xuống, dường như chỉ sợ Vương Nhất Bác sẽ đem bánh vân yến moi từ trong miệng y ra.

- Ngươi nói cái gì bẩn? Bánh vân yến hay là thi thể này?

Hải Khoan hắng giọng.

- Khụ! Nhất Bác...

Vương Nhất Bác cười cười hối lối.

- Thật ngại... Chúng ta tiếp tục... Tiêu Chiến, đừng ăn! Thật có lỗi, thật có lỗi, các huynh mới vừa nói quả thật cái gì?

Lưu Hải Khoan mệt mỏi nói.

- Là án tử năm năm trước, khi đó huynh còn chưa tới, cho nên không biết. Năm năm trước, vùng ngoại ô kinh thành có một nông trang bị cháy, sau phát hiện bảy mươi lăm cỗ nam thi. Cũng chết cháy, cũng bị một chưởng đánh gãy xương ngực như vậy, mất mạng ngay tại chỗ, sau đó mới đốt xác.

- Huynh hoài nghi, hung thủ hiện tại chúng ta muốn tìm là cùng một người với hung thủ của án tử năm năm trước?

Hải Khoan bình tĩnh nói.

- Không phải hoài nghi mà là xác định! Nếu đem so sánh với chưởng ấn năm năm trước một chút, ta nghĩ rất giống nhau.

- Án tử năm năm trước có đầu mối gì?

Vu Bân cau mày bổ sung.

- Không có! Án tử bị áp chế. Thậm chí manh mối lúc trước tìm được cũng đã bị tiêu hủy hết

- Vì sao?

Vương Nhất Bác kinh ngạc không thôi, Phiến Môn không phải địa phương coi mạng người như cỏ rác, sao có thể tùy ý để hung thủ giết người tay đầy máu tươi được tiêu dao tại ngoại?

- Bởi vì án tử này phá không được!

Tiêu Chiến lại mở miệng, đầu mày khóe mắt đều là cười nhạo.

- Vì sao biết vậy?

Lưu Hải Khoan cũng không để ý sự trào phúng đó, rất có hứng thú nghe quan điểm của y.

- Một hộ nông trang, bị giết bảy mươi lăm người, đều là nam nhân, không có nữ nhân, bản thân việc này đã rất kỳ quái. Có thể thấy được, đó không phải nông trang bình thường, có thể là nơi giang hồ võ lâm nhân sĩ tụ tập. Nhưng nếu người chết đích thực là người môn phái trong giang hồ, tự nhiên sẽ có người thay bọn họ xuất hiện, lấy lại công đạo cũng tốt, gây chuyện thị phi cũng thế, chủ yếu cứ ra tay là được. Theo ta được biết, năm năm trước kinh thành cũng không phát hiện người giang hồ gây náo loạn. Cho nên, những người đó cũng không phải người giang hồ.

- Ngươi nói nửa ngày giống như cái gì cũng chưa nói!

Vương Nhất Bác bất mãn nói, bắt đầu lo lắng có nên thỉnh y đi ra ngoài tiếp tục ăn bánh vân yến hay không, y ở trong này ăn thật sự thấy thế nào cũng không vừa mắt! Tiếc rằng Hải Khoan cũng không có suy nghĩ này.

Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó vừa cẩn thận phủi sạch sẽ mảnh vụn trên tay, ngạo khí nói.

- Muốn nghe liền câm miệng, không muốn nghe thì đi ra đi, không ai ngăn cản ngươi! Nếu không phải nông gia bình thường, cũng không phải người giang hồ, vậy cũng chỉ có thể là một thứ — mật thám! Xâm nhập Đại Tống, có thể là Đại Liêu, có thể là Đại Kim phái quân mật thám tới dò xét! Nông trang kia là địa điểm bọn chúng tụ tập, kết quả sau khi nhiệm vụ hoàn thành liền trở thành địa điểm giết người diệt khẩu. Đã như thế, Phiến Môn tự nhiên không cần quan tâm bọn họ, nên không thể phát hiện mật thám, đã chết biết cũng như không biết! Lưu Hải Khoan, ta nói rất đúng phải không?

Hải Khoan mỉm cười vỗ tay.

- Hay lắm! Thật sự là hay lắm! Tiêu Chiến, tới hôm nay ngươi còn định kiên trì làm như mình vẫn điên sao?

- Ta chưa từng kiên trì cái gì, ta chỉ cảm thấy được điên cũng có điều tốt.

Tiêu Chiến cười đi ra ngoài. Mục đích đã đạt tới, y cũng không muốn tiếp tục ở trước tử thi mà ăn uống.

Vương Nhất Bác cũng bắt đầu thở dài.

- Nói như vậy, án tử lần này thật sự liên lụy đến giao bang của các nước, hoặc là nước Liêu, hoặc là nước Kim. Bản đồ phân bố quân lực biên phòng bị cướp. Hiện tại xem ra muốn tránh cũng không thể tránh!

- Trần thượng thư cùng nước Liêu không rõ có liên quan, vài lần giúp bọn hắn thương thuyết. Vài năm nay gần đây nước Liêu cùng nước Kim đối đầu như nước với lửa, Đại Liêu cho đặc phái viên đến thương thuyết Hoàng Thượng cùng Đại Liêu liên minh cùng tấn công Đại Kim, chuyện này chính là do Trần thượng thư đứng giữa điều đình.

Lưu Hải Khoan lẳng lặng phân tích tình thế, ngữ khí càng ngày càng âm trầm.

- Xem ra khả năng lớn nhất có thể là nước Kim phái mật thám tới, muốn phá hỏng liên minh hai nước Tống Liêu. Ý muốn xằng bậy như thế, khinh Đại Tống chúng ta không có ai sao?

Hải Khoan vỗ mạnh lên tay ghế vịn, một câu cuối cùng cơ hồ muốn rống lên.

Tất cả mọi người đều yên lặng, không ai nói chuyện, suy nghĩ lại đều chuyển tới trên người Tiêu Chiến vừa mới đi ra.

Quách Thừa nghĩ: hẳn phải để Tiêu Chiến thêm thời gian công tác, y luôn rảnh rỗi như vậy quả thực là tài cao nhưng ít sử dụng, quả thực... Quả thực rất không công bằng!

Vương Hạo Hiên nghĩ: Tiêu Chiến thật lợi hại, trực giác bảo khả năng y là địch nhân tuyệt đối lớn hơn khả năng y là bằng hữu. Thực tiếc, trực giác bản thân lại luôn luôn thực chuẩn!

Lưu Hải Khoan nghĩ: Tiêu Chiến, ngươi đến tột cùng có chủ ý gì? Ta thật sự nghĩ không ra giữa ngươi cùng nước Kim có quan hệ gì, hơn nữa bề ngoài thấy ngươi cùng án tử này thực sự là một chút quan hệ cũng đều không có. Nhưng chỉ bởi vì ngươi rất trong sạch, mới khiến ta càng không thể yên tâm...

Vương Nhất Bác nghĩ: Tiêu Chiến cuối cùng là trở nên thanh tỉnh, hay là căn bản y chưa từng điên? Nếu là vế sau, như vậy y giấu diếm cái gì?

Về phần Vu Bân, hắn nhớ lại, nhớ lại vừa rồi khi Tiêu Chiến tránh Vương Nhất Bác, bước chân dời đi, thân xoay tròn, thân pháp kia, giống như, thật sự giống như...

.

.

==== Hết chương 17 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro