Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết xuân năm nay tựa hồ đặc biệt đến sớm, ở Phiến Môn trên dưới còn chưa có thời gian chuẩn bị. Nhưng hiển nhiên, tất cả mọi người đều không có tâm sức để ăn tết, chỉ trừ ... Tiêu Chiến!

Đối với chuyện ăn tết này, coi biểu hiện của Tiêu Chiến, thực rõ ràng y đã muốn nhập ma nha! Phàm là chuyện chuẩn bị đón tết như thế nào có thể tưởng tượng được, y một việc cũng không bỏ qua. Chuẩn bị hàng tết, hoa đăng, pháo, tu sửa quét tước toàn bộ Phiến Môn. May quần áo mới, thậm chí còn soạn một bàn tiệc rượu tại Vân Lai Lầu.

Mỗi lần nhìn thấy Tiêu Chiến đang cầm quyển sách có liên quan tới tập tục ăn tết đọc, sau đó vẻ mặt kích động chạy vào chạy ra, Vương Nhất Bác đã cảm thấy khủng bố.

Y là Tiêu Chiến?

Y là Tiêu Chiến kinh tâm đoạt phách kia??

Y là Tiêu Chiến lúc trước, khí vũ bất phàm, như tiên giáng trần???

.

.

- Tiêu Chiến, ngươi tới đây, chúng ta nói chuyện.

Vương Nhất Bác vô lực ngồi ở trên ghế, vừa mới ở trong thư phòng Thần Hầu thảo luận vụ án tới ba canh giờ, vừa ra liền nhìn thấy bộ dáng bận rộn của Tiêu Chiến càng làm cho hắn hoa cả mắt.

Tiêu Chiến chần chờ một lát, buông việc đang làm xuống, lần đến ngồi xuống bên người Vương Nhất Bác.

- Có việc gì? Ta đang bề bộn nhiều việc!

Vương Nhất Bác mệt mỏi xoa ấn đường.

- Ngươi vội cái gì?

- Vội vàng chuẩn bị đón tết, ngươi nhìn mà không hiểu sao?

Tiêu Chiến hơi hơi nhướng mày, thuận tay lấy giấy hồng trên bàn bắt đầu cắt hoa.

Y thật đúng là biết tranh thủ thời gian! Vương Nhất Bác không đồng ý lắm lắc đầu.

- Tiêu Chiến, hàng năm đều phải ăn tết, ngươi không cần để tâm như vậy.

Tiêu Chiến cũng học bộ dáng của hắn, không đồng ý lắm lắc đầu.

- Mỗi ngày đều phải ăn cơm, vậy ngươi có thể không cần để tâm sao?

Hoa giấy rất nhanh đã cắt xong, y đứng lên hướng ánh mặt trời cẩn thận nhìn thành phẩm trong tay mình, vừa lòng gật đầu.

Quả thông minh khéo tay! Vương Nhất Bác nhịn không được âm thầm tán thưởng, bỗng nhiên lại không quá nhẫn tâm dội nước lạnh y.

- Ta biết... Các ngươi đều không có tâm tư, phải đối phó với kẻ địch mạnh.

Tiêu Chiến dán hoa giấy lên cửa sổ, hạ giọng nói.

- Ta đã quên ăn tết là như thế nào rồi. Nhớ được gần nhất là trước bảy tuổi, cũng muốn mơ hồ, bằng không cũng sẽ không phải luôn luôn đọc sách mới biết làm sao...

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy ảm đạm, Tiêu Chiến cũng chỉ có nơi này, thiên hạ rộng lớn... Hắn chậm rãi đi qua, từ phía sau lưng ôm lấy y.

- Tiêu Chiến, ngươi tỉnh lại đi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi, Tiêu Chiến!

Thân thể Tiêu Chiến ở trong ngực hắn không tự giác run rẩy, lập tức lại thả lỏng, như không có việc gì xảy ra, tiếp tục công việc trên tay, giống như căn bản không nghe được lời của hắn.

Ta không thể! Vương Nhất Bác, tỉnh lại sẽ đối mặt với hết thảy những điều bản thân vĩnh viễn cũng không muốn đối mặt! Ta không thể, ta thật sự tình nguyện cả đời đều như vậy...

Nhưng mà vô luận Tiêu Chiến trốn tránh như thế nào, phải tới rồi cũng sẽ tới, tránh cũng không thể tránh!

.

.

- Ta nói, nhất định không phải y! Huynh vì sao không tin tưởng ta!

Vương Nhất Bác vỗ mạnh lên mặt bàn, trên mặt bàn có cái gì đều nhảy dựng hết lên.

- Nếu huynh đã chắc trong lòng, thì tại sao không cho ta thử?

Vương Hạo Hiên cũng không chịu từ bỏ ý đồ.

- Có cái gì tốt mà phải thử? Võ công của y mất hết, huynh muốn thử, hay muốn giết y?

- Nhất Bác! Chú ý lời nói của huynh!

Lưu Hải Khoan lạnh lùng nhắc nhở.

Vương Nhất Bác ngây cả người, suy sụp tinh thần ngã ngồi trên ghế dựa.

- Thử chính là không tin y, các huynh không thể như vậy! Y cho tới bây giờ đều không có ác niệm đối với các huynh...

Vương Hạo Hiên trầm ổn nói

- Nhất Bác, ta biết huynh để ý y. Nhưng huynh cẩn thận ngẫm lại đi, từ khi Tiêu Chiến xuất hiện đã xảy ra bao nhiêu chuyện? Trong lòng huynh thật sự một chút hoài nghi cũng đều không có sao? Chúng ta đều hy vọng không phải là y, lãng tránh không phải là biện pháp để giải quyết vấn đề!

- Ta không cho là ta đang lãng tránh! Lôi cô nương, Ma Nhãn Yêu Cơ từng nói qua một câu, chính là nói Tiêu Chiến. Ý là: phạm sai lầm một lần, người khác sẽ đem tất cả sai lầm đều đặt lên người y! Các huynh tự vấn xem, các huynh đến tột cùng là hoài nghi y hay là cũng giống như những người khác?

Vương Hạo Hiên nhịn không được mở miệng.

- Vương Nhất Bác, huynh mất lý trí rồi!

Vu Bân hỏi lại hắn.

- Trên thực tế bóng dáng Tiêu Chiến giống hệt Hắc y nhân đả thương ta! Chẳng lẽ ngay cả chuyện này huynh cũng muốn hoài nghi?

- Không có khả năng!

Vương Nhất Bác nói chắc như đinh đóng cột.

- Không có khả năng!

Quách Thừa cũng lên tiếng.

- Nhất Bác, ngay cả ta cũng không nói giúp huynh được, huynh không biết là chính mình rất võ đoán sao? Toàn bộ Phiến Môn ta có cảm tình tốt nhất với Tiêu Chiến, đối với huynh không thể không nói, y lần này trở về thật sự kỳ quái!

- Nhất Bác, nguyên nhân cậu khăng khăng như vậy là gì?

Thần Hầu lại bình tĩnh thưởng thức trà.

- Chúng ta không nhất định phải thử, nhưng cậu dù sao cũng phải cho chúng ta một lý do hợp lý.

- Nếu thật là Bích U Hàn Minh Công, vậy nhất định không phải Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác thống khổ nhíu mi, muốn nói lại thôi.

Lưu Hải Khoan nhìn Vương Nhất Bác thần sắc cổ quái, rốt cục mở miệng. Nghi vấn này, hai năm trước hắn đã muốn hỏi.

- Hai năm trước, huynh cùng Tiêu Chiến, còn có Tư Đồ Không, các ngươi trong lúc đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi chuyện đều là từ hai năm trước bắt đầu. Nhất Bác, huynh chẳng lẽ không hiểu cho tới bây giờ huynh không nên tiếp tục che dấu sao?

- Ta từng tra điển tịch, tu luyện Bích U Hàn Minh Công phải giữ thân đồng tử, Tiêu Chiến đã không còn. Cho nên nhất định không phải y! Ta nói như vậy, tức là như vậy, các ngươi tin cũng được không tin cũng được. Cùng lắm thì ta dẫn y đi!

Quách Thừa nghi hoặc lặp lại.

- Tiêu Chiến đã không còn là thân đồng tử? Nhất Bác, làm sao huynh biết? Tiêu Chiến nói cho huynh biết sao?

- Quách Thừa, câm miệng!

Mọi người ở đây, trừ Vương Nhất Bác ra đều đồng loạt rống lên! Nói đã nói đến rõ ràng như vậy, đầu óc Quách Thừa cuối cùng là làm bằng cái gì? Mõ hay là đá?

- Được rồi, đừng truy cứu nữa!

Thần Hầu đột nhiên cảm thấy được bản thân già rồi, mấy năm nay làm người thật sự là ... không biết phải gọi là gì!

- Tóm lại, không phải y là tốt rồi! Ta cũng không hy vọng là y.

- Có tiếng động?

Mới vừa bị rống, Quách Thừa lại đột nhiên nhảy dựng lên, một cước đá văng cửa phòng.

Tiêu Chiến đứng ở bên ngoài trở tay không kịp, lảo đảo vài bước mới dừng lại được. Y ngẩng đầu nhìn mọi người, thần sắc rất hốt hoảng.

- Ta... ta... ta tìm không thấy Tiểu Tình, Tiểu Tình đâu?

- Tiêu Chiến, ngươi làm sao vậy?

Vương Nhất Bác phi thân chạy nhanh qua ôm lấy y, chỉ cảm thấy giống như mình đang ôm lấy một khối băng.

- Tại sao lại lạnh như thế?

Thần Hầu đi lên trước, chế trụ mạch môn của y, một lúc sau lại lắc đầu.

- Tiêu Chiến, khí huyết của ngươi lưu hành rất yếu. Bình thường nhớ phải mặc nhiều áo, biết không?

- Ta không lạnh, không lạnh... Tiểu Tình đâu?

Thần trí Tiêu Chiến tựa hồ vẫn không rõ ràng lắm.

- Tiêu Chiến, ngươi không phải không lạnh, ngươi là lạnh đã thành quen, cho nên không biết!

Vương Nhất Bác biết tình huống không đúng, cố gắng muốn dời đi lực chú ý của y.

- Lời Thần Hầu sẽ không sai, ngươi phải nghe, biết không?

Tiêu Chiến hiển nhiên bị lời của hắn làm chấn động, ánh mắt tán loạn dần tập trung, dần dần thanh minh, mang theo thống khổ không che giấu.

- Ta lạnh đã thành quen, cho nên không biết?... Nhất Bác, ta tìm không thấy Tiểu Tình, ta tìm không thấy Tiểu Tình! Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì bây giờ? Ta không thể để nàng một mình, nàng sẽ sợ! Nàng sẽ sợ...

Tiêu Chiến đột nhiên nôn ra một búng máu, té xỉu ở trong tay Vương Nhất Bác.

.

.


==== Hết chương 18 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro