Chương 19 (rape)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

Bích U Hàn Minh Công, không thể động tình...

Thật buồn cười, nhân phi thảo mộc ... 

(Con người là có ý thức, tình cảm, dễ động lòng trước sự vật sự việc, không như cỏ cây vô tri vô giác). 

Tiểu Tình!

Tiêu Chiến thường hay nghĩ đến Tiểu Tình. Biết Tiểu Tình cũng là sau khi Bích U Hàn Minh Công luyện đến tầng thứ sáu. Tầng thứ sáu là một tầng quan trọng, như thế nào cũng không đột phá được, có lẽ đây là cực hạn của bản thân.

Tiểu Tình... không biết bọn họ đem Tiểu Tình giấu đi chỗ nào, không biết nàng có tốt hay không. Tiểu Tình.... Tiểu Tình...

Thân mình bỗng nhiên giống như chiếc lá bị mưa hắt rụng ngã xuống, y quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, tay cứng ngắc lau đi máu tươi không ngừng trào ra bên môi. Đột nhiên muốn cười nhạo, y còn bao nhiêu máu có thể chảy ra đây? Tu tập nội công phải tĩnh tâm, gạt bỏ hết thảy tạp niệm. Y u mê, đáng tiếc không làm được!

- Mặc Nhiễm!

Là thanh âm của Liệt, hắn tại sao lại đến đây? Từ khi trở lại Hoàng cung trầm lặng này liền không hề gặp qua hắn, đúng ra mà nói, phải là không gặp lại bất cứ người nào!

- Mặc Nhiễm!

Hoàn Nhan Liệt nâng thân thể suy nhược trên mặt đất ngồi dậy, gạt đi những sợi tóc dính vào trán y.

- Làm sao vậy? Tại sao lại bị thương nặng như vậy? Người lại lạnh như vậy?

Tiêu Chiến đã không nói nổi ra lời, túm chặt vạt áo Hoàn Nhan Liệt, hướng lòng ngực của hắn cọ cọ. Y cần hơi ấm, lạnh quá, thật sự lạnh quá!

Điều duy nhất Hoàn Nhan Liệt có thể làm là gắt gao ôm lấy y.

- Mặc Nhiễm, ngươi đừng làm ta sợ! Ngươi đang thổ huyết!

- Tam hoàng tử, đưa thứ này cho hắn.

Thiên Hoa không biết khi nào đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đưa ra một viên thuốc màu đỏ.

Tiêu Chiến cũng không phối hợp, đầu chôn ở trong lòng Hoàn Nhan Liệt không chịu quay ra.

Nếu là bình thường, Hoàn Nhan Liệt nhất định sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng hiện tại không phải lúc! Hắn thấp giọng giáo huấn.

- Mặc Nhiễm, đừng tùy hứng!

- Thập Thất Hoàng tử, ngươi như thế này thật là không đúng!

Thiên Hoa lạnh lùng khuyên y.

- Hay là ngươi muốn những thứ "thay thế phẩm" khác?

Những lời này còn hiệu nghiệm hơn so với sự khuyên bảo của Hoàn Nhan Liệt! Hoàn Nhan Liệt cảm thấy rõ ràng người trong lòng vừa chấn động, Tiêu Chiến đã lập tức vươn tay ra lấy, nuốt vào viên thuốc kia. Hoàn Nhan Liệt nhìn Thiên Hoa, càng nhìn hắn trương ra khuôn mặt tươi cười với vẻ khiêm tốn càng cảm thấy không vừa mắt, phân phó.

- Thiên Hoa, ngươi đi xuống đi. Nơi này ngươi đã hết phận sự.

.

.

- Tiểu Tình thế nào?

Thiên Hoa vừa đi, Tiêu Chiến liền mở miệng. Câu hỏi đầu tiên liền hỏi đến Tiểu Tình, không hề trì hoãn!

- Nàng ta rất tốt! So với ngươi còn tốt hơn!

Hoàn Nhan Liệt lạnh lùng đáp, tay cũng rất ôn nhu lau đi vết máu trên môi y.

- Phụ hoàng đem nàng ta đặt ở Yến Tử Tháp, người đã thừa nhận thân phận Tiểu Tình.

Đó là làm cho ngươi thấy! Ngươi vẫn là đứa con tốt mà ông ta kiêu ngạo. Còn ta, ta lại là nỗi sỉ nhục của ông ấy!

Tiêu Chiến vừa nghĩ vừa cười lạnh lùng. Rốt cục cũng biết Tiểu Tình ở nơi nào! Ta muốn mang nàng đi, rời khỏi địa ngục này!

Y âm thầm hạ quyết tâm, bề ngoài không mảy may để lộ.

.

.

Đêm khuya cùng ngày, cấm vệ quân hoàng cung đã gặp phải sự khiêu chiến lớn nhất!

Tiêu Chiến hiểu rất rõ, phụ hoàng của y sẽ không cho y cơ hội nào. Hoàn Nhan Liệt trong lúc vô ý đã để lộ cho y biết nơi thi thể Tiểu Tình bị giữ, rất nhanh sẽ bị phụ hoàng phát hiện, sau đó Tiểu Tình sẽ lại bị mang đi! Y không có thời gian chữa thương, phải mang Tiểu Tình đi trước khi phụ hoàng biết. Nếu không thành công, y sẽ lựa chọn cùng đi với Tiểu Tình.

Bích U Hàn Minh Công tầng thứ sáu, rất khó có địch thủ. Nhưng nơi này dù sao cũng là hoàng cung, mười vạn cấm quân!

Mười bước giết một người, sao có thể đi ngàn dặm?

Đương nhiên không thể! Một bước giết mười người cũng không thể! Nhưng những người ngăn cản y vẫn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, giống như thủy triều hướng y xô tới. Tiêu Chiến ra sức ngược dòng mà xông lên, chỉ lo giết địch mà không tự bảo vệ mình. Chỉ bằng một cỗ khí thế kinh sợ này trước mười vạn cấm quân, y không có phần thắng!

Cũng chính bởi vì cỗ khí thế này, cấm quân nhìn không thấy những vết thương nhỏ trên người y đang dần dần khuếch trương thành những miệng vết thương lớn ghê người, không nhìn thấy bước chân của y dần dần nặng nề, không nhìn thấy sắc mặt và màu môi của y đều là một mảnh trắng bệch, không nhìn thấy dưới mỗi bước chân y đi qua đều lưu lại nhiều máu hơn bất kỳ kẻ nào khác!

Cái mà bọn họ nhìn thấy chính là.

Ánh mắt đỏ tươi của Tiêu Chiến, chỉ thấy y không phải con người, mà là dã thú, dã thú khát máu! Tiêu Chiến giết người đơn giản giống như thái rau, tất cả người bên cạnh y đều gặp kết cục thân thể bị cắt rời! Tiêu Chiến giết không đến mười người sẽ đổi một binh khí, sau đó tiếp tục giết! Giết! Giết! Giết! Vô chừng mực mà giết! Không dừng lại mà giết!

Y là Thập Thất Hoàng tử, danh chính ngôn thuận! Không thể giết y, Hoàng Thượng cũng nói, muốn y sống! Phải là người sống tứ chi vẹn toàn! Vòng vây dần dần rời rạc, nhóm cấm quân chính dần dần lui về phía sau...

- Hoàng Thượng, vi thần có biện pháp. Chính là, chính là khó tránh khỏi ủy khuất Thập Thất Hoàng tử!

Thiên Hoa ở một bên góp lời.

- Có biện pháp thì làm đi, ủy khuất cái gì! Trẫm chỉ cần nó còn sống, còn có thể cho trẫm sử dụng, những thứ khác không cần để ý!

Hoàng đế Đại Kim tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét, ngay cả một câu xem biện pháp của Thiên Hoa là gì cũng không hứng thú.

Cách Yến Tử Tháp khoảng mười bước, xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân này...

Tiêu Chiến chỉ cảm thấy một trận hoảng hốt, giống như cơn choáng váng vì mất máu vừa rồi không cảm nhận được, đúng lúc liền lập tức ập tới, binh khí trong tay nặng ngàn cân cũng lập tức rơi xuống đất.

- Tiểu Tình...

Y nhẹ nhàng mà gọi tên nàng, chỉ sợ làm dọa nàng.

- Tiểu Tình, là nàng sao?

Tiểu Tình không trả lời, chỉ yên lặng nhìn y, một đôi mắt trong suốt như nước, như khóc như ai như oán.

- Tiểu Tình!

Nỗi mỏi mệt đầy người lập tức bị cảm giác hoan hỉ thay thế! Đáng giá, vì nàng, nhìn thấy nàng, cái gì cũng đều đáng giá!

Bước nhanh xông lên trước nắm tay nàng...

Tiêu Chiến đột nhiên nhíu mày, cảm nhận đau đớn tận xương, tại sao? Y lảo đảo đẩy Tiểu Tình ra, đưa tay che bụng, cảm nhận có gì đó ấm nóng, thấm ướt, nhầy nhụa...

Thiên Hoa lại một lần nữa xuất hiện đúng lúc, cái gì cũng không nói, trực tiếp chế trụ huyệt đạo của y.

- Thiên đại nhân... 

Thiếu nữ kia uyển chuyển hành lễ.

- Giả đó! Người thật đã chết, vẫn không chấp nhận sao?

Thiên Hoa cuối cùng cũng tìm được một chút "nhân tính" còn lại của mình.

Bên môi Tiêu Chiến đột nhiên trào ra một ngụm huyết, y đột nhiên ra tay, chế trụ cổ họng thị nữ kia, năm ngón tay càng thu càng chặt...

Nhóm cấm quân vừa xông lên, lại bị Thiên Hoa ngăn trở. Y lại có thể tự phá huyệt đạo vừa bị điểm của gã, Bích U Hàn Minh Công quả nhiên là đệ nhất thiên hạ! Hắn đắc ý nhìn thị nữ kia sắc mặt dần dần xanh tím, hô hấp dần dần mỏng manh, cũng không ra tay cứu viện.

Tiêu Chiến, ngươi rõ người ngươi giết là ai sao? Một đứa thị nữ giả trang Tiểu Tình? Không phải! Người ngươi giết chính là ngươi! Là hy vọng sống duy nhất của ngươi! Ánh sáng sinh mệnh duy nhất của ngươi!

"Rắc!" Đó là âm thanh giòn vang khi cổ bị vặn gãy.

Tiêu Chiến chậm rãi buông tay, mắt lạnh lùng nhìn thị nữ mang mặt nạ da người giống Tiểu Tình kia ngã xuống chân y, khuôn mặt như tranh vẽ!

- Ha ha ha ha ha...

Y đột nhiên cất tiếng cười to, thê lương mà điên cuồng. Tiếng cười vỡ vụn kia làm cho người ta không đành lòng nhẫn nại nghe, hận không thể đem lỗ tai che kín! Tiếng cười kia tràn ngập trên không trung, tại đây trong hoàng cung lạnh như băng, thật lâu vẫn không tiêu tán...

- Tốt lắm! Thiên Hoa, đem hắn đưa đến cung điện của ta!

Hoàng đế Đại Kim liền quay người đi, nhưng không nhìn qua con mình dù chỉ một cái liếc mắt.

- Tiểu Tình! Tiểu Tình...

Tiêu Chiến bị kéo đi đột nhiên gào lên như điên, giống như muốn đánh thức thê tử đang yên giấc trong Yến Tử Tháp. Y đã cách nàng gần như vậy, gần như vậy! Gần nhau trong gang tấc mà như biển trời cách mặt...

.

.

Thời điểm Tiêu Chiến hay còn gọi là Thập Thất Hoàng tử Hoàn Nhan Mặc Nhiễm bị ném vào tẩm cung của Hoàng đế, toàn bộ khí lực trên người y như rút cạn, đến mức không thể nhúc nhích, y cuộn mình trên mặt đất, máu tươi từ trên người cứ trào ra khiến dưới sàn nhanh chóng nhiễm màu đỏ rực.

Thái y cũng đã sớm đợi ở đó. Luống cuống tay chân chữa cho y trước sự giám thị của Hoàng đế bệ hạ mà kinh sợ. Hoàng Thượng đến cuối cùng là muốn y chết, hay muốn y sống, hay sống dỡ chết dỡ?

- Như thế nào?

Hoàng đế bệ hạ cao trên chín tầng trời lạnh lùng mở miệng, sắc thái tôn quý.

- Bẩm Hoàng Thượng, trừ một chút thương tổn ngoài da thì cũng không có gì đáng ngại.

Lão thái y run rẩy đáp, lại giấu phía sau một câu.

Vết thương ngoài da nặng như vậy hắn làm nghề y mấy chục năm qua chỉ thấy duy nhất một lần!

- Vậy là tốt rồi, cho nó một ít nhân sâm, cỏ linh chi thu hồi khí lực, không cần băng bó.

Một câu này của Hoàng đế bệ hạ muốn nói rằng hết thảy vẫn chưa xong, Hoàn Nhan Mặc Nhiễm vẫn không thể thoát được.

Nhóm thái y nhanh chóng lui ra, rất nhanh trong cung điện chỉ còn lại Hoàn Nhan Mặc Nhiễm cùng phụ hoàng của y.

Hoàng đế lạnh lùng dùng một ngón tay nâng cằm y lên.

- Ngươi rất lợi hại! Một người, giết được toàn bộ cấm quân trong hoàng cung của trẫm, khiến người ngã ngựa đổ, máu chảy thành sông!

Mặc Nhiễm ngay cả hô hấp cũng khó lòng nghĩ đến, lông mi nhẹ rung động, cái miệng nhỏ mấp máy cố gắng hít khí.

Mặt y chính là nơi duy nhất chưa bị thương tổn. Nhiều năm như vậy hắn chính là thật sự chưa từng nhìn đến y, vì sao chưa bao giờ phát giác bộ dạng của y kỳ thật rất giống mẫu phi của mình? Nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia, Đệ nhất mỹ nhân của Đại Kim quốc.

Hoàng đế đưa tay đẩy sợi tóc của y ra, muốn nhìn chân diện mục của y được rõ ràng. Nhưng không ngờ, một động tác đơn giản như vậy lại khiến Mặc Nhiễm toàn lực giãy giụa, như một con bươm bướm màu xanh bị mèo đặt dưới móng vuốt, tuyệt vọng nhưng lại tuyệt mỹ ra sức giãy giụa!

Cơ hồ ngay lập tức dục niệm như hỏa, bụng dưới khô nóng khiến cho hắn cảm thấy sức sống chính mình quay trở lại thời điểm phong độ nhất!

- Yêu nghiệt!!

Hắn tức giận mắng một câu, đem y quăng lên long sàng.

- Ngươi giống mẫu phi của ngươi, hại nước hại dân!

Chỉ vài ba lượt, liền đem toàn bộ quần áo trên người y cởi sạch, đã thật lâu hắn không có loại cảm giác này, cảm xúc của nhục dục cực kỳ mãnh liệt, gào thét muốn cường bạo xâm chiếm, dày vò một người, mà nhất là người mang hình dáng yêu nghiệt, mê hoặc lòng người trước mắt hắn đây!

Mặc Nhiễm bị rơi mạnh xuống long sàn đầu váng mắt hoa, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một cơn đau xé thịt, tên phụ hoàng như dã thú đã từ phía sau xâm nhập! Âm thanh như lụa rách rất nhỏ vang lên, máu tươi trào ra, thân thể bị xuyên thấu, như cắt ra làm đôi. 

Hoàn Nhan Mặc Nhiễm không tin nổi mở to hai mắt nhìn trừng trừng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ bàng hoàng, kinh sợ, vỡ nát. Đau đớn trôi qua, sỉ nhục mới là cảm nhận duy nhất của y lúc này!

- Ta gọi người là phụ hoàng! Người... Người chính là phụ hoàng của ta! Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy???

Dứt lời, huyết khí dâng trào, lại phun ra ngụm huyết tanh nồng.

Tiếng gào thét bi thương như thế còn chưa kịp lọt vào trong tai gã Hoàng đế thú tính kia đã bị cuồng phong thổi tứ tán, không còn chút tin tức...

Thân thể bị dày vò, cường bạo, từng cú thúc mạnh bạo của gã phụ hoàng cứ độc ác, tàn nhẫn không chút lưu tình, như muốn đem thân thể của y xé nát, như muốn rút toàn bộ lục phủ ngũ tạng của y ra ngoài.

Y không còn sức la hét, y không muốn tiếng rên rĩ đau đớn của mình phát ra, đành lấy tay che miệng đón nhận sự tàn bạo như dã thú của người được y gọi là phụ hoàng. Dần dần, đau đớn trên thân thể giảm bớt, mùi máu tanh nhạt đi, tua trướng minh hoàng trên long sàng lay động nhưng lại xuất hiện mấy bóng ảnh, như là bóng ảnh tử thần, màu sắc dần dần chuyển tối, chuyển xám, sau đó, một mảng tối đen...

Thân thể xụi lơ không còn chút sức sống lại bị kéo đến, gò má tái nhợt như giấy. Hai tròng mắt vô hồn, lệ ngập tràn mi chậm rãi khẽ mở, chưa kịp để y nhìn rõ thì hạ thể lại nghênh đón một vòng tập kích mãnh liệt mới, đem y rơi xuống từng tầng từng tầng địa ngục...

Đêm hôm đó, toàn bộ phòng tuyến của Hoàn Nhan Mặc Nhiễm đều sụp đổ...

Tối thị vô tình đế vương gia...

.

.

.

.

==== Hết chương 19 ====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro