Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác nhìn bóng dáng anh đang hong khô tóc, cổ tay áo thấp thoáng lộ ra dưới ống tay áo rộng, tay áo vì giơ lên mà trượt xuống, lộ ra cánh tay trần nhẵn nhụi, không phải là kiểu trắng trẻo mỏng manh của con gái, nhưng cũng không phải là kiểu xù xì lông lá thường thấy của đàn ông. Xương cổ tay thật đẹp, nhìn qua gầy yếu mà hữu lực, trong tay nắm một lọn tóc đen. Tầm mắt Vương Nhất Bác đột nhiên không tự chủ được đi chuyển xuống dưới, phần eo của áo tắm được thắt hờ nhẹ nhàng bằng một dây lưng, phác họa độ cong của người mặc.

Không biết vì cái gì, Vương Nhất Bác chợt cảm thấy một trận miệng khô lưỡi khô, hạ thân cũng nóng lên... Cậu không thể tin được mà cúi đầu nhìn, không sai, Tiểu-Vương-đã-thức-giấc, sừng sững hiên ngang.

..

...

....

Đệt!

囧!!! Á á á!!!!

Phản ứng đầu tiên của Vương Nhất Bác chính là, không thể để Tiêu Chiến phát hiện!!!

Cậu lập tức nhảy khỏi bồn tắm, chụp lấy một chiếc khăn mặt, đưa lưng về phía Tiêu Chiến, tùy tiện lau lau người rồi lao nhanh ra khỏi phóng tắm chui vào chăn, nhanh như tốc độ ánh sáng nha~

Qua một lát, Tiêu Chiến kinh ngạc đi tới.

- Sao lại đột nhiên có sức vậy?

Vương Nhất Bác qua loa đáp.

- Aiz, mệt quá rồi, chịu không nổi nữa.

Tiêu Chiến cũng không chút nghi ngờ cậu.

- Ừm, ngủ đi, hôm nay cậu vất vả rồi.

Nói xong liền ngồi ngay ngắn trên giường nhập định luyện công, hai tiếng sau mới nằm xuống ngủ say.

.

.

.

Ngày hôm sau, khi Vương Nhất Bác tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, Tiêu Chiến không có trong phòng. Cậu im lìm kéo chăn lên, im lìm đem drap giường ôm vào phòng tắm, im lìm tự mình giặt lấy, rồi lại im lìm trở ra đổ sạch tàn thuốc trong gạt tàn, đến bên cửa sổ lấy thuốc lá ra hút.

Đêm qua cậu nằm mơ. Mơ thấy mình đè Tiêu Chiến lên giường. Sau đó đã làm một ít chuyện không nên làm... Mà lúc dậy rồi, phản ứng đầu tiên của cậu lại là tiếc nuối.

Vì sao lại là mộng chứ!!! Rồi tức khắc lại thấy may mắn.

May mà là mộng, nếu không sẽ bị Tiêu Chiến lấy kiếm chém không chừng.

Nghĩ tới cậu rùng mình thấy ớn lạnh từng cơn.

Vương Nhất Bác đem tàn thuốc nhẹ nhàng gạt vào gạt tàn. Người cậu bây giờ ngoại trừ cảm giác đau nhức sau chuyến đi núi ra, đầu cũng bắt đầu nhức nhối lên.

Tiêu Chiến chẳng những là bạn của mình, mà anh đường đường còn là một người con trai! Làm sao có thể sinh ra ý niệm đáng khinh với anh như vậy chứ! Được rồi, ngẫm lại Vương Hạo Hiên và Tống Kế Dương, bạn bè không phải là trở ngại, có thể thân càng thêm thân. Đàn ông con trai cũng không có vấn đề, đã có tấm gương trước mắt đấy thôi.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trời, đáy lòng ai thán.

Vấn đề là, sống hơn hai mươi năm, hôm nay tôi mới phát hiện rằng, bản thân tôi, cư nhiên là song tính luyến?????

囧!!! Ôi... Đệt!

Mà việc quan trọng nhất chính là, ông đây không muốn bị Tiêu Chiến bổ đôi như bổ dưa hấu nha!!!!!

.

.

.

Trở về Thượng Hải rồi, Vương Nhất Bác nói, xã hội hiện đại là một xã hội rất quan trọng bằng cấp, cho nên Tiêu Chiến ít nhất phải có một cái bằng tốt nghiệp trung học. Vì thế, cậu mời một gia sư về dạy cho Tiêu Chiến, phụ trách dạy bổ túc tiếng Anh và Toán Lý Hóa.

Cô gia sư trẻ tên Tạ Hồng Tụ, do Tống Kế Dương tìm giúp, coi như là đàn em, là một cô gái rất điềm tĩnh, cũng rất có trách nhiệm. Hiện tại cô đang học đại học năm hai, bài vở cũng không nhiều, hơn nữa trong nhà cũng khó khăn, cho nên mỗi tối đến hai tiếng, chiều cuối tuần thì bốn tiếng, sau đó Tiêu Chiến tiễn cô ra trạm tàu ngầm, xong chuyến tàu thì cơ bản đã về tới trường học.

Tống Kế Dương có hỏi vì sao Vương Nhất Bác không tự mình dạy, Vương Nhất Bác nói dạo này cậu bận quá.

.

Vương Nhất Bác không còn sấy tóc giúp Tiêu Chiến nữa.

.

Vương Nhất Bác bắt đầu có ý thức, không còn không cố kỵ gì đùa giỡn với Tiêu Chiến như trước nữa.

.

Vương Nhất Bác cũng tránh né những đụng chạm với Tiêu Chiến.

...

...

Tiêu Chiến không nói gì, giống như không hề để tâm tới vậy. Tự anh dùng nội lực sấy tóc.

.

Anh nói với Vương Nhất Bác rằng anh không còn là con nít nữa nên không cần mua đồ ăn vặt.

.

Anh vô cùng nghiêm túc học ABCD, học viết chữ, học giải phương trình, học hóa học học phân số với gia sư.

.

Anh cũng đã có thể tự vào bếp làm một vài món ăn đơn giản, anh cũng biết dùng thẻ tín dụng trả tiền cho những thứ mua ở siêu thị, anh có thể cầm điện thoại di động ghép vần để tạo ra chữ Hán – tuy rằng rất chậm.

Anh đã từng chút từng chút thích ứng với thời đại này xã hội này, cố gắng mà sinh tồn.

.

.

Ngày nào Vương Nhất Bác cũng trốn trong phòng hút thuốc. Đồ dùng để chuẩn bị cho những đêm không ngủ chính là thuốc lá, cũng là thứ cần có khi mất ngủ.

Một buổi tối nào đó, cậu ngồi dậy, bắt đầu làm những đoạn clip nhỏ.

.

Sư tử con ngồi trong bồn tắm lớn, nhìn thấy một ngôi sao xẹt qua trên bầu trời, rơi xuống, dừng ngay bên cạnh mình. Ngôi sao thế mà hóa thành một con thỏ con.

Thỏ con rất đau lòng, nó không thể trở về được.

Sư tử con nhảy đến bên cạnh nó, nói rằng, thỏ con, cậu ở lại đi, nhà của tôi chính là nhà của cậu.

Thỏ con nói, cám ơn cậu.

Từ đó sư tử con và thỏ con sống chung với nhau.

Có một ngày, sư tử con phát hiện ra rằng mình đã thích thỏ con mất rồi. Có điều, thỏ con chỉ xem nó là bạn thôi.

Sư tử con rất buồn bã, nó hút thuốc lá nhìn trời, nhỏ giọng nói, thỏ con, em thích anh.

...

...

Vương Nhất Bác rất buồn bã nhả từng ngụm khói thuốc, cậu nhìn lên trần nhà, nhỏ giọng nói.

- Tiêu Chiến, em thích anh!

Làm xong hết thảy, Vương Nhất Bác tạo một folder trong máy tính, đặt tên là "1", sau đó trong "1" lại tạo một folder tên "2", lại ở trong "2" tạo một folder "3",...... cho đến folder "100".

Cuối cùng mới đem đoạn clip đã làm ném vào, rồi từng bước từng bước rời khỏi "100", trở ra ngoài, đem folder "1" ẩn lại, nhấn F5 một cái, folder liền biến mất.

Tình cảm trong lòng, đã được giấu như thế.

Có điều, y hệt folder đã bị ẩn đi kia vậy, chung quy vẫn cứ tồn tại.

.

.

.

.

=== Hết chương 10 ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro