Chương 16#

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác bị đấm chảy máu vùng môi, đau đớn đến quai hàm cậu ta cũng không thua gì mà lại vun tay tức giận đấm cho Hàn Quân một cái rất mạnh, cả hai điều không ai nhường ai cả,

Tiêu Chiến lúc nãy chạy vào phòng, đã khóc một trận, anh không ngờ Nhất Bác lại là người như vậy, khóc một lúc, ngồi suy nghĩ cảm thấy thông suốt, anh sẽ không để ai làm hại đứa trẻ vô tội,

"Cả hai dừng lại cho tôi " Ngay lúc này Tiêu Chiến đi ra ngoài, thì thấy cả hai đang đánh nhau, còn Niệm Niệm thì ngồi trên ghế sofa che lại tai, anh lập tức giận dữ quát rất lớn,

Cả hai nghe thấy tiếng anh, lập tức dừng lại, đối phương lườm nhau mà buông ra, Niệm Niệm thì anh đã mang thằng bé vào phòng của mình,

"Tưởng mình còn con nít hay sao mà lại đánh nhau vậy hả " Tiêu Chiến kéo tay của Hàn Quân ra, đặt anh ta ngồi vào ghế sofa, thuận tiện đi lấy hộp thuốc để thoa cho Hàn Quân, nhưng anh vẫn thấy xót cho anh ta mà vừa làm vừa mắng,

"Xin lỗi " Hàn Quân ngay lúc này tận hưởng những gì Tiêu Chiến làm cho mình, thỏa mãn vì anh về phía anh, ngay lập tức giả vờ ngoan ngoãn xin lỗi.

Còn về Nhất Bác là người bị thương nặng nhất, nhưng với một cái lo lắng hỏi thăm của anh cũng không quan tâm đến cậu, cậu liền giận dỗi mà bỏ lên gác mái, mặc kệ những vết thương đang chảy máu,

"Cậu đấy, đừng vì tôi mà bị thương chứ, cứ để mọi chuyện tôi giải quyết là được rồi, cảm ơn cậu đã giúp tôi " Tiêu Chiến nhìn thấy cậu tức giận quay đi, cũng đau xót vì cậu đã bị thương nặng lắm, nhưng anh chỉ biết làm ngơ, sau đó nhìn thấy cậu đã lên khuất, thì quay lại dặm thuốc cho Hàn Quân, còn tức giận cau mày giọng ôn nhu nói,

"Không có gì, bạn bè nên làm mà, vì tôi muốn dạy cho thằng nhóc ấy một bài học " Hàn Quân không hối hận khi đánh cậu ta, cậu ta so với những vết thương mà Hàn Quân đánh, vết thương của anh còn đau đớn hơn sáu năm qua, thật sự từ lâu đã muốn cho cậu một trận,

"Cậu đừng như vậy, dù sao hắn cũng là chú nuôi của tôi "

"Hắn là chú của cậu, chứ không phải của tôi, tôi mặc kệ miễn làm tổn thương cậu tôi chấp hết "

"Cảm ơn cậu " Tiêu Chiến nghe xong liền mỉm cười cảm ơn anh, vì từ trước đến giờ điều là có anh ta giúp anh,

Sau đó không lâu sau Hàn Quân phải đến công ty, Niệm Niệm thì đã ngủ, anh thì chần chừ cầm hộp thuốc đi lên gác, rồi lại đi xuống, có nên đi lên trên đó bôi thuốc cho cậu hay không,

Một lúc sau cũng quyết định là đi lên trên gác, hít thở một hơi đi nhẹ nhàng không gây ra tiếng bước chân, đi lên đến nơi đã thấy cậu đang nằm ngủ say với cái gương mặt chảy máu khắp nơi,

"Ngốc " Tiêu Chiến lấy tăm bông chùi những vết máu và lấy thuốc nhẹ nhàng dặm lên những vết thương cho cậu, trong lúc dặm còn mắng cậu một câu,

Xong xuôi mới lập tức quay đi, còn xuống bếp nấu ích đồ ăn cho Nhất Bác và Niệm Niệm,

Ngay lúc này phát hiện Tiêu Chiến rời đi rồi, cậu liền mở mắt ra, mỉm cười khi biết anh vẫn còn quan tâm mình, chỉ là cả hai đang có gì đó bất ổn, nhưng nụ cười lại dập tắt khi nghĩ đến đứa trẻ trong bụng là của tên đó liền cau mày,

"Em tại sao lại giúp tôi bôi thuốc, hay là em vẫn còn... " Nhất Bác lê thân thể dậy, nhanh chóng đi xuống nhà, vẫn thấy anh đang định cất chiếc hộp thuốc vào trong tủ, cậu nhanh chóng đi đến gần anh,

"Chú đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn ba tôi biết chuyện Hàn Quân đánh chú nên... " ngay lúc này Nhất Bác chưa nói hết đã bị Tiêu Chiến nhanh chóng chặn lại, còn giọng lạnh lùng, nói dối về chuyện của Hàn Quân,

"Nên em mới muốn lấy lòng tôi, để bảo vệ cho hắn, em yêu hắn đến vậy " lúc này lời Tiêu Chiến, cũng bị người nào đó nghe không lọt tai, vì nghe anh nói muốn bảo vệ một người mà anh có thể làm giúp họ mọi chuyện, cậu nghe những lời này, càng trở nên tức giận mà cắt ngang lời anh,

"Dù sao Hàn Quân đã giúp đỡ tôi trong năm năm qua, nên tôi mới không muốn gây phiền phức cho cậu ấy,... Chú... Chú muốn làm gì " Tiêu Chiến lúc này tim anh trở nên đập loạn xạ, sau đó lãng tránh sang qua chuyện của Hàn Quân bao năm nay đã giúp anh, nhưng những lời anh nói ra tưởng chừng như không sao, nhưng anh không ngờ càng khiến người đối diện tức giận, Nhất Bác không nghe những lời anh nói nữa, ngay lập tức nắm lấy tay anh khéo lên gác,

"Em im đi, đừng suốt ngày cứ nhắc đến hắn ta, nếu muốn bảo vệ hắn và không muốn tôi mách lẻo với ba em thì hãy ngoan ngoãn lấy lòng tôi đi " Tiêu Chiến đẩy anh nằm xuống giường, lạnh lùng nhìn anh với ánh mắt giận dữ, sau đó Nhất Bác lại lấy chiếc còng lúc trước còng anh lại và cưỡng hôn,

"Ưm... Chú... Chú muốn làm gì hả, tôi... Tôi không thể" Tiêu Chiến bị hôn đến đau môi, run sợ vì bị cưỡng, anh ngay lúc này thân thể anh không thể làm chuyện này,

"Em không thể, vậy em có thể tùy tiện lẳng lơ, cùng tên đó làm chuyện này, vậy sao tôi lại không được "Nhất Bác cau mày tức giận rất đáng sợ, sau đó dùng tay cởi quần Áo anh ra,

"Ah... Chú... Chú, tôi van chú, vẫn còn đứa bé trong bụng, thật sự không thể làm được đâu " Tay của Nhất Bác từ từ lùa xuống phần dưới cúc của anh, sau đó lúc này ngấn lệ anh liền rơi ra, anh tha thiết van xin cậu bất cứ thế nào để có thể bảo vệ đứa con,

"Tôi không quan tâm " Nhưng quả nhiên lời anh van xin không thành, không những không tha anh mà còn làm vẻ mặt lạnh như băng nhẫn tâm nói ra lời đó,

"Ah... Chú, đau... Đau quá " Ngay lúc này Tiêu Chiến Thân thể lập tức ưỡng lên vì Nhất Bác đã đưa phần thân vào bên trong, rất đau, nó rất là đau khiến anh phải cắn chặt môi,

"Đừng... Đừng mà, dừng lại đi... Ah... Dừng lại... Đứa... Hah... Đứa bé bên trong... " anh cảm nhận được phần bụng dưới của mình rất đau nhói, liền van xin cậu tha thiết, bảo cậu dừng lại,

"Hàn... Hàn Quân... Cứu... Ah... Cứu " vẫn là Nhất Bác vô tư không quan tâm anh kêu la thất thanh van xin mình, Tiêu Chiến cảm thấy không ổn với thân thể mình, nên chỉ còn cách kêu gào Hàn Quân đến cứu mình,

"Em còn gọi tên của hắn trước mặt tôi " Nhất Bác ngay lúc này cau mày càng tức giận hơn, khi nghe anh gọi Hàn Quân đến cứu, Nhất Bác cứ nhấp mạnh bạo không ngừng, trọng điểm cậu đang cực kỳ hưng phấn cộng thêm việc anh mang thai con của người và gọi tên người mà cậu rất ghét,

"Chú... Hah... Chú là đồ... Đồ khốn... Ưa... Tôi căm... Căm thù chú... Ah " Nhất Bác cúi đầu xuống hôn lên vùng cổ anh để lại dấu hơn rất nhiều, nhưng những Nữ hôn ấy rất mạnh bạo rất thô lỗ, khiến anh đau đớn đến mắng cậu,

"Em căm ghét tôi cũng được, hận tôi cũng được, nhưng em nên nhớ em là của tôi " dù nghe những lời đau lòng của anh, nhưng nếu được ở bên anh, anh có hận hay có thù thì cậu sẽ mặc kệ không quan tâm, nhưng miễn là Tiêu Chiến là của cậu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bacchien